Đột nhiên, Lục phu nhân trở nên im lặng khiến Mạc Phi có chút lo lắng. Cô cố gắng không phát ra tiếng động, tránh để đối phương phát hiện.
- “Vậy…phu nhân định sẽ làm gì tiếp theo?”
Vị thầy tu nhíu mày lên tiếng hỏi.
- “Tôi sẽ tìm cách lấy bằng được viên ngọc hộ thân, sau đó sẽ đuổi cổ cô ta ra khỏi Lục gia, trước khi Lục Tây nó quá nặng tình.”
Cuối cùng, cả hai người họ cũng chịu bước trở vào bên trong nhà. Liền lập tức, Mạc Phi nhân lúc không có người, dùng sợi dây thừng mắc vào cành cây gần nhất, cạnh bức tường để leo ra phía bên ngoài.
Phịch…
Sau khi vượt tường thành công, lúc này cũng đã quá khuya, xe cộ trên đường cũng dần thưa thớt. Tưởng chừng đã mất hi vọng, lúc lâu sau, hai mắt Mạc Phi bỗng sáng bừng ngay khi nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen từ xa đang chạy tới mà vội vàng vẫy tay, nhằm mong được giúp đỡ.
Két…
Chiếc xe phút chốc đã phanh kịp thời khiến Mạc Phi cảm thấy có chút hi vọng. Cô vội vàng chạy lại gần, nhỏ giọng nhờ giúp đỡ:
- “Xin lỗi vì làm phiền lúc đêm khuya thế này. Anh có thể cho tôi đi nhờ đến căn hộ thuê nằm ở rìa thành phố, có được không? Bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ trả.”
Người đàn ông với gương mặt hiền lành, trông có vẻ đáng tin cậy, không chút do dự mà gật đầu đồng ý. Mạc Phi mừng rỡ, nhanh chóng ngồi vào phía sau. Phút chốc, chiếc xe lăn bánh rời khỏi cánh cổng lớn của Lục gia.
Cuối cùng cũng đến nơi mà Mạc Phi cần đến. Cô vui mừng mà cúi đầu cảm ơn đối phương rối rít. Người đàn ông dáng vẻ thật thà, xua tay từ chối số tiền từ Mạc Phi, trầm giọng nói:
- “Tôi chỉ tiện đường giúp cô mà thôi. Dù sao thì, để một cô gái đứng một mình đợi xe giữa lúc nửa đêm cũng không nên.”
- “Cảm ơn anh rất nhiều.”
Nói rồi, anh ta ngồi vào trong, đóng chặt cửa lại, sau đó lái xe rời khỏi.
Biệt thự Lục gia…
Trên một tòa nhà cao nhất của ngôi biệt thự, một thân ảnh cao ráo với vẻ mặt trầm ngâm, đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Anh lập tức xoay người lại ngay khi cảm nhận sự xuất hiện của một người bạn quen thuộc, là Lâm Quân Hạo.
- “Thế nào rồi? Cậu đã đưa Mạc Phi đến nơi an toàn rồi chứ?”
Lục Tây trầm giọng hỏi. Liền lập tức, Lâm Quân Hạo với vẻ mặt bất lực, gỏn gọn lên tiếng đáp:
- “Cậu yên tâm, cô ấy đã đến nơi cần đến rồi.”
Hóa ra, người tài xế lái xe khi nãy mà Mạc Phi gặp trên đường ngay khi cô thành công trốn khỏi Lục gia không ai khác chính là Lâm Quân Hạo giả thành. Tất cả đều là vì Lục Tây nhờ anh giúp đỡ, khiến bản thân Lâm Quân Hạo có chút phiền phức khi người bạn này lại nhờ vả mình vào những lúc khuya khoắt như thế này. Nhưng dù sao, anh cũng là một hắc lang, thường xuyên hoạt động vào ban đêm cho nên chuyện này đối với anh cũng rất bình thường.
- “Lục Tây, tại sao cậu lại dễ dàng để Mạc Phi rời khỏi như thế? Nếu như kẻ thù năm xưa quay lại, chẳng phải cậu sẽ gặp nguy sao?”
Thực ra, Lục Tây sớm đã biết được chuyện Mạc Phi giả vờ ngủ nhằm tránh nhìn mặt anh. Cảm thấy biểu hiện của cô có chút kì quặc, cho nên anh đã thử đọc những suy nghĩ trong đầu của Mạc Phi khi đó và biết được cô đã phát hiện ra thân phận xà vương của mình. Nên khi cô lẻn tìm cách trốn ra khỏi ngôi biệt thự, anh đã đứng trên lầu cao trợ giúp. Dùng sức mạnh của hắc xà khiến cô tàng hình khỏi tầm mắt của những người gác cổng, kể cả Lục phu nhân và vị thầy tu.
- “Số phận đã sắp đặt như thế, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên. Dẫu sao thì tôi cũng chẳng hề hạnh phúc gì với thân phận xà vương của mình. Chi bằng, kẻ thù truyền kiếp mau chóng xuất hiện để giết chết tôi. Có như vậy, tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn như bây giờ.”
Lục Tây khàn giọng nói với vẻ mặt đầy tuyệt vọng, không còn chút gì để luyến tiếc khiến Lâm Quân Hạo không nhịn được ngay khi thấy biểu cảm này của anh mà tức giận lên tiếng mắng chửi:
- “Cậu không bày tỏ tình cảm của mình thì làm sao Mạc Phi có thể biết được. Cô ấy muốn rời khỏi nơi này chẳng qua là chưa hiểu rõ con tim mình. Mạc Phi không chắc, rằng cậu có yêu cô ấy như những gì mà cô ấy nghĩ hay không?”
Lâm Quân Hạo chưa nói hết câu thì đã bị Lục Tây hắng giọng, lớn tiếng cắt ngang:
- “Cậu chưa trải qua cảm giác yêu đương làm sao đủ hiểu suy nghĩ của tôi lúc này.”
Nghe những lời này khiến sắc mặt Lâm Quân Hạo trở nên sượng trân mà mím môi im lặng, tiếp tục nghe người bên cạnh cất lời.
- “Chỉ cần Mạc Phi an toàn, vui vẻ mà sống thì chuyện cô ấy có ở bên cạnh tôi hay không sớm đã không còn quan trọng nữa rồi.”