Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 1: Đã lâu không gặp



Đó là một buổi chiều thứ Sáu bình thường như bao buổi chiều khác, phòng khám tâm lý của Nhậm Tư Đồ đón một bệnh nhân có chút bất thường.

Thật ra vào tuần trước, Nhậm Tư Đồ nhận được bệnh án của bệnh nhân này từ một phòng khám khác chuyển tới. Ông lão tên Tần Tuấn Vĩ này mắc chứng nghiện trộm vặt ở mức độ trung bình. Mặc dù gia cảnh rất khá giả nhưng ông lão thường không thể kiềm chế được mà cứ tái phạm hành vi trộm vặt. Về cơ bản, người nhà của Tần Tuấn Vĩ vẫn giữ thái độ buông xuôi mặc kệ, thậm chí có một dạo còn thuê riêng một người tài xế, chuyên trách việc lén đi theo ông. Vừa thấy ông trộm đồ của người ta, người tài xế đó sẽ lập tức lẳng lặng đi vào, đút tiền cho chủ cửa hàng để giải quyết rắc rối. Mãi đến một hôm, tài xế nhất thời không theo kịp, ông Tần trộm đồ và bị bắt ngay tại trận, sau đó còn bị người ta đánh cho, lúc ấy người nhà ông Tần mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề và buộc ông phải đến khám bác sĩ tâm lý.

Thật ra so với những bệnh nhân mà Nhậm Tư Đồ từng chữa trị thì tình trạng của bệnh nhân này cũng không có gì đặc biệt. Có điều, bệnh án của ông lão được chuyển đến từ phòng khám danh tiếng nhất trong nước, điều này cho thấy rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong giới cũng phải bó tay với ông.

Buổi chiều hôm ấy, ông Tần đến phòng khám rất đúng giờ. Cô thấy đẩy cửa bước vào là một ông lão trông rất có tinh thần. Lúc này đang là mùa đông, ông mặc một bộ đồ thể thao hết sức bình thường, chân cũng mang giày thể thao, bên ngoài khoác một chiếc áo lông cừu sang trọng, có vẻ đắt tiền. Khăn quàng cổ của ông cũng làm bằng lông cừu, cùng hiệu với chiếc áo khoác. Ông vừa bước vào, Nhậm Tư Đồ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để quan sát ông. Chỉ thấy ông tiện tay ném áo khoác và khăn quàng cổ lên chiếc sofa bên cạnh cửa ra vào, nhưng lại cẩn thận vuốt phẳng những nếp gấp trên bộ quần áo thể thao rồi mới chịu ngồi xuống. rất dễ nhận thấy ông quý trọng bộ quần áo thể thao rẻ tiền này đến mức nào. Sự tương phản này khiến Nhậm Tư Đồ cảm thấy rất thú vị. bình thường người ta rất khó mà tin rằng người như vậy lại có hành vi trộm cắp khuyên hoài không chịu bỏ.

“Chào bác.” Nhậm Tư Đồ mỉm cười nhìn ông lão, sau đó ấn điện thoại nội bộ trên bàn, định gọi người bưng nước vào.

Ông lão liếc nhìn Nhậm Tư Đồ đầy vẻ khinh thường, sau đó quét mắt nhìn ngắm cách bài trí của căn phòng điều trị tâm lý chuẩn mực này một vòng. “Chắc bác sĩ điều trị cho tôi trước kia cũng đã nói với cô rằng trước nay tôi chưa từng ngồi trên cái ghế dựa này. Ngồi lên đó cứ có cảm giác như sắp bị các người giải phẫu vậy…”

Nhậm Tư Đồ ung dung mỉm cười. “Bác thích sao thì cứ ngồi vậy, đừng coi nơi này là phòng khám, mà cứ coi như tới đây để nói chuyện phiếm với con cháu thôi.”

Ông lão lập tức mỉa mai đáp trả: “Nói chuyện phiếm với cô cũng đắt quá nhỉ? Đừng tưởng tôi không biết chỗ các cô thu bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ.”

Tuy nói thế nhưng sau đó, dưới sự gợi ý và dẫn dắt của Nhậm Tư Đồ, ông Tần liền trò chuyện một cách rôm rả, không chút khách sáo. Có thể thấy ông rất muốn chia sẻ với cô về những “chiến tích huy hoàng” mà mình từng đạt được.

Lúc còn trẻ, ông từng hành nghề trộm cắp trong một khoảng thời gian khá dài. Ông chẳng những không thèm giấu giếm chuyện này mà thậm chí còn cảm thấy đây là một quá khứ hết sức vẻ vang. Ông kể cho Nhậm Tư Đồ nghe bằng giọng điệu gần như là hồi tưởng: “Cô biết không, khi dòng xe nhập khẩu vừa được nhập về nước, không một ai có thể mở được ổ khóa xe do Đức sản xuất. thế mà tôi chỉ nghiên cứu trong vòng ba ngày ba đêm là đã phá được thử thách khó khăn này. Năm ấy, ở trong giới này, tôi chính là một ngôi sao.

Nhậm Tư Đồ ngồi trên chiếc sofa đơn đối diện, vừa chăm chú lắng nghe vừa nhìn kết quả chuẩn đoán trên bệnh án được gửi qua từ phòng khám trước kia: Bệnh nhân mắc chứng nghiện trộm vặt là do tâm lý ham hư vinh cùng cảm giác cô đơn gây nên. Cuộc sống đầy kích thích năm xưa và cuộc sống quá đỗi an nhàn lúc này đã tạo thành hai thái cực tương phản nhau, khiến bệnh nhân này sinh cảm giác chông chênh, mong muốn dùng cách trộm vặt để lấy lại sự tự tin cho bản thân.

Nghe xong những chiến tích huy hoàng của ông lão, Nhậm Tư Đồ hỏi: “Bác Tần, bác kể cho cháu nghe chuyện gia đình của bác đi. Nghe nói bác và con trai luôn sống nương tựa vào nhau, vậy chắc tình cảm giữa bác và anh ấy rất tốt.”

Ông Tần lập tức biến sắc mặt, dáng vẻ đắc ý vừa rồi bỗng trở nên suy sụp giống như một bức tường bị sụt lở, cho thấy ông lão không hề muốn nhắc đến đứa con này chút nào.

Nhậm Tư Đồ viết lên bản ghi chép bốn chữ “yếu tố gia đình”, còn khoanh tròn đánh dấu đây là điểm quan trọng. trong lúc Nhậm Tư Đồ đang mong ngóng câu trả lời sẽ như thế nào thì ông lão bỗng nhiên hung dữ nhìn cô rồi lập tức đứng bật dậy. “rốt cuộc cô hỏi xong chưa vậy? những câu hỏi này mấy bác sĩ trước kia của tôi đều đã hỏi hết rồi, tôi cũng đã trả lời cả ngàn lần rồi, đúng là phí thời gian mà!”

Ông lão vơ lấy áo khoác và khăn quàng cổ, định bỏ đi. Nhậm Tư Đồ đứng dậy theo phản xạ, định lên tiếng giữ ông lại. Ai ngờ, đúng lúc ông Tần vừa vịn tay nắm cửa kéo ra thì bên ngoài cũng có người gõ cửa đi vào.

Người gõ cửa chính là tài xế của ông Tần.

Trên tay người tài xế còn cầm điện thoại di động, thấy cửa được bất ngờ mở ra thì hơi ngẩn người một chút. Anh ta nhìn đồng hồ trên tay ông Tần, rồi đưa mắt qua vai ông lão nhìn Nhậm Tư Đồ, vẻ mặt nghi hoặc. “ Bác đang định bỏ đi ư?”

“ Cậu tìm cho tôi bác sĩ kiểu gì vậy? không có chút trình độ nào hết…”

Ông Tần lập tức phàn nàn với người tài xế rồi định cất bước ra ngoài. Anh tài xế có vẻ khó xử nhưng vẫn chặn trước cửa, không có ý định nhường đường. “Nhưng anh Chung vừa gọi tới hỏi tối nay bác có muốn cùng ăn cơm với anh ấy hay không? Lát nữa anh ấy sẽ tan ca, đúng lúc thuận đường đến đây đón bác.”

Ông Tần lập tức dừng bước.

Từ vị trí của Nhậm Tư Đồ nhìn qua chỉ thấy được một bên mặt của ông lão, những đường nét trên ấy hơi căng lên. Xem ra đứa con trai này chính là điểm yếu của ông lão…

Nhậm Tư Đồ nghĩ như vậy. ngay lúc này, chỉ trong nháy mắt, ông lão đã phủ nhận những lời mình vừa nói trước đó. “Ai nói tôi định đi?”

Nói xong, ông lão lập tức ném đồ đạc trở lại sofa. “Tôi còn chưa nói chuyện xong mà.”

Nhậm Tư Đồ nhìn Tiểu Từ với vẻ khách sáo rồi làm hành động mời ra ngoài, lúc ấy Tiểu Từ mới đóng cửa đi ra. Lúc này ông lão đã nhàn nhã bắt tréo chân, ung dung ngồi lại trên sofa.

Thấy thỉnh thoảng ông lại bất giác nhìn ra nơi nào đó ngoài cửa sổ, trong mắt thấp thoáng vẻ vui mừng nên Nhậm Tư Đồ cũng nhìn theo ánh mắt của ông. Cô nhìn thấy tòa nhà cao nhất ở phía xa xa đang phản chiếu ánh sáng mặt trời, tạo ra những tia sáng hơi chói mắt.

Đó là một tòa văn phòng mới được khánh thành. Nhậm Tư Đồ cúi đầu suy nghĩ giây lát, tiện thể chuyển chủ đề. “Con trai bác làm gần ở đây sao?”

Ông lão bất giác thu hồi ánh mắt, hơi cụp mi xuống, bình ổn lại cảm xúc của mình, sau đó nói bâng quơ một câu giống như thuận miệng: “Nó làm trong tòa văn phòng mới xây kia, cách đây một con đường.”

Tuy ông lão đã trở về với bộ dạng kiêu căng, ngạo mạn ban đầu nhưng ánh mắt vừa rồi đã vô tình bán đứng ông.

Xem ra đây sẽ là một quá trình điều trị rất thú vị. Nhậm Tư Đồ không khỏi bật cười.

Lần chuẩn đoán đầu tiên cho ông Tần cứ thế kết thúc trong tình trạng Nhậm Tư Đồ cố gắng phá vỡ sự đề phòng của ông lão, còn ông lão thì cứ giả vờ tỏ ra kiêu căng, đáng ghét. Nhậm Tư Đồ thu dọn đồ đạc định tan ca sớm, không ngờ Mạc Nhất Minh lại chọn thời điểm này để gõ cửa bước vào.

“Thế nào rồi? Ông lão ấy rất khó chơi có đúng không?”

Nhậm Tư Đồ ngạc nhiên. “Chẳng phải anh đang nghỉ phép sao? Sao lại chạy về đây đi làm thế này?”

Mạc Nhất Minh chậm rãi bước tới, đứng đối diện bàn làm việc của Nhậm Tư Đồ, nói một câu đầy ẩn ý: “Nghe nói hôm nay Tôn Dao về nước?”

Nhậm Tư Đồ nghe thấy anh ta hỏi câu này liền bật cười. “Đúng vậy, em đang chuẩn bị đi đón Tầm Tầm tan học đây, sau đó sẽ đưa nó đi gặp Tôn Dao, rồi cùng nhau ăn cơm.”

Mạc Nhất Minh cao một mét tám, có một đôi mắt cực kỳ sắc sảo nhưng lúc này lại làm ra bộ dạng vẫy đuôi nịnh nọt, hệt như một chú cún con. “Dẫn anh theo đi mà!”

Nhậm Tư Đồ lập tức bảo anh ta dừng lại, xách túi, đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, bước tới lấy áo khoác treo trên giá treo ngoài cửa. “Sớm biết anh sẽ thế này, cho nên Tôn Dao đã nói trước rồi, bảo em không được dẫn anh theo.”

Lúc này, không cần quay lại cô cũng biết chắc chắn Mạc Nhất Minh đã khôi phục lại vẻ mặt sắc sảo đến mức hơi đáng sợ thường ngày. bởi vì giọng của anh ta đã trầm tới nỗi gần như là gằn xuống: “Cô ấy thực sự ghét anh đến thế sao?”

Lúc này, Nhậm Tư Đồ mới quay đầu nhìn Mạc Nhất Minh, quả nhiên sắc mặt của anh ta không tốt lắm.

Mạc Nhất Minh lấy được giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý trước Nhậm Tư Đồ bốn năm nhưng năng lực tự kiềm chế cảm xúc lại rất tệ. như thế gọi là bác sĩ chữa được bệnh cho người ta nhưng không chữa được bệnh cho chính mình. Nhậm Tư Đồ ngẫm nghĩ một lát, lời đã đến cửa miệng nhưng lại nuốt xuống, chỉ thở dài một hơi. “Để lần sau đi. Lần này có thể gọi là người thân gặp mặt. lần sau chắc chắn em sẽ dẫn anh theo, được không?”

Lúc ấy, Mạc Nhất Minh mới dịu lại đôi chút. Anh ta bước tới trước mặt Nhậm Tư Đồ, đưa cho cô một hộp quà nhỏ. “Cái này anh mua khi đi nghỉ phép. Em tặng cô ấy giúp anh.”

Nhậm Tư Đồ do dự chốc lát, cuối cùng vẫn nhận lấy, tay kia thì với lấy cái áo khoác trên giá áo. “Vậy em đi trước đây.”

Mạc Nhất Minh gật đầu coi như thỏa hiệp.

Nhậm Tư Đồ vừa mặc áo khoác vừa đi ra cửa. Mạc Nhất Minh đút hai tay vào túi quần, tiễn cô đi bằng ánh mắt không cam tâm. Nhậm Tư Đồ lại bất ngờ dừng lại, khiến Mạc Nhất Minh ngẩn ra.

Thấy cô cứ đứng lúi húi ngoài cửa, cúi đầu lục lọi mấy cái túi với vẻ mặt nôn nóng, Mạc Nhất Minh không khỏi nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

Nhậm Tư Đồ không rảnh để trả lời anh ta, lục hết túi áo xong lại bắt đầu lục tung túi xách. “Hình như ví tiền của em đâu mất rồi…”

Vào mùa đông, mặt trời lặn rất sớm. lúc này, những ánh trời chiều còn sót lại chỉ chiếu xiên xiên ở phía chân trời. chiếc xe hơi màu đen sang trọng, bóng loáng chở ông Tần từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại trước tòa cao ốc văn phòng vừa khánh thành.

Ông Tần ngồi ở băng ghế sau, bắt đầu kiểm tra thành quả mà mình vừa tiện tay móc được – một cái ví nữ.

Tiểu Từ ngồi trên ghế lái, nhìn qua kính chiếu hậu thấy dáng vẻ lén lút hớn hở của ông lão thì lắc đầu vẻ bất đắc dĩ.

Ông lão đếm số tiền mặt trong ví xong, lại lục xem có bao nhiêu thẻ ngân hàng. Đúng lúc này, cửa xe phía bên kia được mở ra, một người đàn ông trẻ ngồi vào xe với gương mặt không chút biểu cảm.

Người này khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đôi mắt lạnh và sáng như sao. Anh mặc một bộ đồ vest tối màu, trước khi vào trong xe anh đã cởi áo khoác ra, giờ đặt sang bên cạnh, thậm chí, cổ áo sơ mi cũng cởi mấy cái cúc. So với mùa đông rét mướt ở bên ngoài, cách ăn mặc này có vẻ hơi phong phanh.

Thứ duy nhất mang hơi thở của mùa đông trên người anh chính là đôi găng tay, nhưng vừa bước vào xe, anh đã tháo chúng ra ngay, để lộ những ngón tay thon dài. Dáng người anh rất cao to, băng ghế sau vốn rộng rãi là thế, có anh vào bỗng trở nên chật hẹp, đã thế anh còn phóng khoáng ngồi kiểu bắt tréo chân.

Ông Tần thấy bên cạnh mình đã có người ngồi vào thì hết sức vui vẻ. thế nhưng ông lại không hề có ý định giấu cái ví đi mà chỉ tạm thời đặt nó sang một bên, nhìn người kia và tươi cười. “Sao hôm nay con tan ca sớm thế?”

Giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi kia còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông ngoài trời. Anh nói với Tiểu Từ bằng giọng lạnh nhạt: “Lái xe.”

Chỉ hai chữ cũng đủ để ngắt lời không cho ông Tần nói tiếp, rõ ràng anh không muốn trò chuyện hay trao đổi gì với ông. Vẻ mặt ông lão cứng đờ trong chốc lát rồi cắn răng im lặng, quyết định cứ mặc kệ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới người kia nữa.

Hai người ở băng ghế sau coi nhau như không khí, Tiểu Từ chỉ có thể bất lực nhìn họ giây lát rồi lẳng lặng khởi động xe.

Người đàn ông trẻ cúi đầu xem tài liệu trên tay mình, còn ông Tần thì quay sang nhìn ngắm phong cảnh chán ngắt ngoài cửa sổ. Bầu không khí trong xe hết sức gượng gạo. nhưng ông lão đã nhanh chóng tìm được một hoạt động giải trí khác để giết thời gian: tiếp tục lục lọi cái ví tiền mà mình tiện tay chôm được.

“Không ngờ nhìn cô ta còn trẻ thế mà con đã lớn thế này…” Ông Tần lục trong ví thấy có một bức ảnh nên không khỏi lẩm bẩm một mình.

Trong ảnh, Nhậm Tư Đồ bế một đứa trẻ khoảng chừng bốn, năm tuổi, cười thật tươi và hôn lên má đứa bé. Đứa bé có ngoại hình rất đáng yêu nhưng vẻ mặt thì lại rất ngầu.

Người đàn ông trẻ nghe thấy thế thì vô thức liếc qua bức ảnh, nhưng cũng chỉ là lướt qua rồi ánh mắt lại tập trung vào tài liệu. Nhưng đột nhiên, anh bỗng trở nên cứng đờ như là bị ai rút dây thần kinh, sau đó lập tức ngẩng lên, nhìn về phía bức ảnh kia lần nữa.

Ông Tần còn chưa kịp phản ứng thì ví tiền trong tay đã bị cậu con trai giật lấy. ông lão bất mãn trợn mắt lên, định quở trách anh. “Con…”

Nhưng hình ảnh mà ông nhìn thấy ngay sau đó không khỏi làm ông phải im lặng.

Con trai ông đang nhìn bức ảnh với vẻ mặt hết sức kinh ngạc. ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô gái trong ảnh và cả đứa bé có vẻ mặt rất ngầu kia. Rồi dần dần, sự ngạc nhiên trong mắt đã bị nỗi mất mát che lấp.

Ông lão không khỏi cảm thấy nghi hoặc, gọi anh: “Thời Chung?”

Nghe tiếng ông gọi, Thời Chung mới từ từ hoàn hồn lại. lúc này, anh đã không còn kích động như khi giật lấy chiếc ví mà khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, đưa trả ví tiền cho ông Tần.

Thời Chung lại bắt đầu xem tài liệu, vẻ mặt lạnh nhạt, không hề để ý đến những chuyện bên ngoài, như thể hành động vừa rồi chỉ là ảo giác của ông.

Có điều, không ai chú ý đến những ngón tay đang cầm tài liệu của anh đã xiết chặt đến nỗi các khớp xương nổi lên trắng bệch.

Nhậm Tư Đồ dừng xe trước vạch ngăn cách màu vàng bên ngoài trường mẫu giáo. Thấy một đám con nít đang lũ lượt kéo nhau ra khỏi cổng trường, cô dõi mắt tìm kiếm bóng dáng của Tầm Tầm giữa dòng người chen chúc ấy. không đợi cô tìm được Tầm Tầm thì cửa xe phía bên kia đã được mở ra. Tầm Tầm ngồi vào trong xe với vẻ mặt không chút biểu cảm. Cậu bé đặt cặp sách lên đùi, ném cho Nhậm Tư Đồ ba tiếng. “Lái xe đi.”

Nhậm Tư Đồ nhíu mày nhìn thằng nhóc, không ngờ thằng nhóc cũng nhíu mày nhìn lại cô với vẻ mặt đau khổ. Không đợi Nhậm Tư Đồ hỏi, cậu bé đã nói: “Con bị thất tình…”

“Cái gì?” Nhậm Tư Đồ còn tưởng rằng mình nghe nhầm. dù sao thì một vấn đề nghiêm trọng thế này lại được thốt ra từ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, không khỏi khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

“ Lý Duệ Y đưa cho Lâm Sâm cả chiếc bút chì và cục tẩy con tặng cậu ấy. Thật không hiểu thằng Năm cái cây* ấy có chỗ nào tốt…”

*Tên của Lâm Sâm gồm năm chữ mộc ghép thành nên Tầm Tầm mới gọi cậu bé ấy là “năm cái cây”.

Nhậm Tư Đồ từng nghe Tầm Tầm nhắc tới tên Lý Duệ Y vài lần, còn cậu bé Năm cái cây kia thì…

Xem ra cậu nhóc nhà cô vừa trải qua một mối tình ngang trái ở trong trường mẫu giáo. Nhậm Tư Đồ không biết mình nên trách mắng hay nên an ủi cậu ấy đây. Cô nghĩ ngợi một lát, cuối cùng xoa đầu, an ủi Tầm Tầm: “Không sao, con sẽ tìm được người tốt hơn thôi.”

Cảm xúc của trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh. Khi Nhậm Tư Đồ dẫn Tầm Tầm tới nhà hàng thì sự chú ý của cậu bé đã dồn hết lên những món ăn phong phú trên thực đơn. Cậu ngồi bên bàn ăn, hớn ha hớn hở lật thực đơn.

Trước đây, bọn họ thường tới nhà hàng này nên về cơ bản, Tầm Tầm đã quá quen thuộc với những món ăn ở đây. Chỉ dựa vào bản lĩnh của mình, cu cậu đã gọi được những món mình thích ăn. Lúc ấy, Tầm Tầm mới nhớ ra và hỏi Nhậm Tư Đồ: “Khi nào thì Tôn Dao mới đến?”

Lúc này Nhậm Tư Đồ đang chat với Tôn Dao qua Wechat, nghe Tầm Tầm hỏi thế thì mới ngẩng đầu lên. “Có phóng viên bám theo xe của Tôn Dao, đợi cậu ấy cắt đuôi bọn họ xong thì sẽ qua đây ngay.”

Cô dừng lại một chút rồi uốn nắn cậu bé: “Con phải gọi là dì Tôn Dao biết chưa? Gọi thẳng tên như thế là không lễ phép.”

Cậu nhóc “dạ” một tiếng coi như trả lời. nhưng khi cúi xuống xem thực đơn lần nữa thì cậu lại không nén được mà ấp a ấp úng hỏi: “Nhưng Tôn Dao bảo con gọi là chị. Vậy rốt cuộc con phải gọi là gì đây?”

Nhậm Tư Đồ bị cậu bé hỏi như thế thì không biết nói gì. Hiện giờ cô chưa tới ba mươi tuổi nên về mặt pháp luật thì chưa thể nhận con nuôi được. trên danh nghĩa, Tầm Tầm được một người bà con họ Nhậm đã mất đi đứa con độc nhất của mình nhận nuôi, nhưng trên thực tế thì cậu vẫn do Nhậm Tư Đồ nuôi dưỡng. trước nay thằng bé chỉ xưng tên gọi họ với cô, cô cũng chưa từng uốn nắn nó…

Nhậm Tư Đồ đang cân nhắc xem nên làm thế nào để xử lý vấn đề xưng hô này thì cửa phòng ăn đã bị đẩy ra, Tôn Dao hấp tấp đi vào, trên mặt đeo một chiếc kính mát thật lớn.

Tôn Dao lập tức tháo kính mát xuống, ôm vai Nhậm Tư Đồ thật thân thiết. “Chắc cậu đợi tới sốt ruột luôn rồi hả?”

Nhậm Tư Đồ nhìn đồng hồ đeo tay. “Tốc độ không tệ lắm, mới mười lăm phút mà đã cắt đuôi được bọn phóng viên, nhanh hơn lần trước nhiều.”

Tôn Dao mỉm cười với cô, sau đó đảo mắt qua thấy Tầm Tầm vẫn đang cúi đầu xem thực đơn thì cười đến nỗi mắt híp lại thành sợi chỉ, sau đó bước nhanh trên đôi giày cao gót, đi lộp cộp vài bước là bước nhanh tới ngay bên cạnh Tầm Tầm, ôm chầm lấy thằng nhóc. “Ai da, cục cưng à, dì nhớ cưng chết được. Hôn một cái nào!”

Tầm Tầm vội đưa bàn tay mũm mĩm lên che lấy mặt mình. “Không!”

Nhậm Tư Đồ không khỏi bật cười nhìn hai người một lớn một nhỏ này. Vẻ mặt của Tầm Tầm hết sức kiên quyết khiến cho Tôn Dao cũng phải sững người ra. Sau đó, cô lại mỉm cười và sửa lại: “Vậy đổi lại thành con hôn dì nhé!”

Tầm Tầm kiên quyết từ chối bằng giọng nói non nớt trẻ con, với lý do hết sức chính đáng: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Lần này Tôn Dao thật sự ngạc nhiên. Cô hơi ngửa người ra sau một chút để dễ dàng quan sát Tầm Tầm từ đầu đến chân. “Woa, không ngờ con lại biết nói cả những câu thành ngữ. ai dạy con vậy?”

Tầm Tầm vẫn duy trì sự im lặng nhưng dáng vẻ lại hơi đắc ý. Thế là ánh mắt chất vấn của Tôn Dao lại hướng về phía Nhậm Tư Đồ vẫn ngồi một bên xem kịch hay nãy giờ. Nhậm Tư Đồ không ngừng xua tay để chứng minh sự trong sạch. “Sao mình có thể dạy nó mấy thứ này chứ!”

Bị cùng một người khác giới cự tuyệt hai lần liên tiếp, đây chắc hẳn là một trải nghiệm xưa nay chưa từng có trong cuộc đời Tôn Dao. Nhưng Tôn Dao cũng không nóng vội, cô ung dung lục lấy vài thứ từ trong túi xách của mình ra, từ từ quơ qua quơ lại trước mặt Tầm Tầm. “Con xem đây là cái gì?”

Tầm Tầm vốn chỉ liếc mắt một cái theo phản xạ, nhưng đột nhiên hai mắt lại sáng rực lên. Tôn Dao thấy thế liền nháy mắt với Nhậm Tư Đồ một cách đắc ý, đồng thời đưa má mình đến gần miệng của Tầm Tầm. “Dì đã giúp con xin được ảnh có chữ ký cùng vé vào xem buổi biểu diễn, con cảm ơn dì thế nào đây?” Sợ mình ám chỉ chưa rõ ràng, Tôn Dao còn đưa tay chỉ chỉ vào mặt mình.

Lần này, Nhậm Tư Đồ không kìm nén nổi nữa mà nhào qua xem thử rốt cuộc Tôn Dao đang cầm thứ gì trên tay. Thì ra đó là ảnh có chữ ký và vé xem buổi biểu diễn của một ca sĩ mới nổi. Nhậm Tư Đồ chưa bao giờ nghe Tầm Tầm nói là mình thích nữ ca sĩ này nên không khỏi tò mò, rốt cuộc hai người một lớn một nhỏ này đã giấu cô thỏa thuận chuyện gì đây?

Nhưng ngay sau đó, Nhậm Tư Đồ nhìn thấy thằng nhóc kia đã khôi phục lại vẻ mặt buồn bực không vui. “Lý Duệ Y không chơi với con nữa mà chạy đi chơi với thằng Năm cái cây kia rồi, con không cho cậu ấy bức ảnh này đâu.”

Lúc này, nghe Tôn Dao kể lại, Nhậm Tư Đồ mới biết cô bé Lý Duệ Y kia rất thích nữ ca sỹ này, đáng tiếc là khi Tầm Tầm có được bức ảnh có chữ ký cùng vé xem buổi biểu diễn thì cô bé kia đã chạy theo người khác mất rồi.

Sau khi ăn cơm xong, trên đường về nhà, Tôn Dao vừa xem lịch trình của mình vào ngày mai, vừa an ủi Tầm Tầm đang thất tình kia: “Chuyện tình cảm là hay thay đổi thất thường vậy đấy, không có gì to tát lắm đâu. Cuối tuần sau dì và Nhậm Tư Đồ sẽ đi xem ca nhạc với con. Con phải tin rằng để lỡ con chính là một tổn thất lớn của cô bé ấy.”

Tầm Tầm im lặng gật đầu, nhưng rõ ràng cậu nhóc chỉ hiểu những lời Tôn Dao nói một cách lơ mơ. Vì thế, trong cơn đau buồn mất mát, cu cậu vẫn không quên ngẩng đầu lên hỏi Nhậm Tư Đồ: “Thay đổi thất thường có nghĩa là gì ạ?”

“Nghĩa của nó là…có rất nhiều thứ, con không thể dự đoán được trong tương lai nó sẽ thay đổi thế nào.” Nhậm Tư Đồ nghĩ ngợi một lát, sợ mình giải thích chưa rõ ràng nên lấy tiếp một ví dụ. “Giống như trời đang nắng đẹp thì đột nhiên có cơn mưa ập đến, như vậy chúng ta có thể nói thời tiết thay đổi thất thường.”

Tầm Tầm là một đứa trẻ thông minh, học là biết cách ứng dụng ngay. Chủ nhật tuần sau nữa, Nhậm Tư Đồ dẫn cậu bé đi xem buổi biểu diễn ca nhạc. thấy bầu trời đêm đang quang đãng đột nhiên đổ mưa, Tầm Tầm cố ý lắc đầu nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ. “Thời tiết này đúng là thay đổi thất thường mà!”

Nhậm Tư Đồ nghe thế, bèn mỉm cười rồi xoa đầu cậu bé theo thói quen. Sau đó cô xoa bóp vùng trán của mình vài cái, tiếp tục nhìn lên sân khấu, theo dõi ngôi sao ca nhạc đang tỏa sáng rực rỡ kia. Phải nói thêm rằng nãy giờ cô đã ngủ gục gần một tiếng đồng hồ rồi.

Nhậm Tư Đồ ngồi ở hàng ghế phía trên của khu vực dành cho khách VIP, đối diện là bầu trời đêm bao la nên gần như có thể chứng kiến toàn bộ quá trình cơn mưa nhỏ li ti chuyển sang ngày càng nặng hạt. Nhưng dù mưa có to cũng vẫn không thể ngăn nổi tiếng hoan hô gào thét đầy hưng phấn của các fan. Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không có tâm trạng nào mà xem ca nhạc, chỉ cố gắng dùng túi xách da che mưa cho Tầm Tầm. May mà lúc này các mái che tự động của sân vận động đã từ từ mở ra và hợp lại với nhau. Các nhân viên dàn dựng cũng cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để bung những chiếc ô lớn ở các khu vực mà mái che không che tới.

Từ trước đến nay, Nhậm Tư Đồ không phải là người si mê thần tượng, cộng thêm cả đêm qua không được ngủ do có một bệnh nhân đòi tự tử nên đương nhiên lúc này cô cứ ngủ gà ngủ gật, càng không có hứng thú nghe một nữ ca sĩ nhỏ tuổi hơn mình gào khản cả giọng để hát tình ca. Nhưng cô lại có chút ấn tượng với một vài bài hát cổ điển mà nữ ca sĩ này hát. Tầm Tầm ở bên cạnh thì lại lắng nghe một cách say sưa, thỉnh thoảng còn hỏi Nhậm Tư Đồ một vài ca từ mà cậu bé không hiểu: “Tại sao chị ấy lại hát là “Hứa với em là từ nay về sau anh sẽ không xếp hàng trong đêm”?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.