Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 16



Nửa đêm về sáng, Nhậm Tư Đồ nằm trên giường, không còn sức để nhúc nhích tay chân nữa. Nhưng gã đàn ông đang nằm nghiêng bên cạnh để ngắm cô thì cả người lại toát lên vẻ sảng khoái, phấn chấn.

Rõ ràng anh ta mới là người bệnh…

Nhậm Tư Đồ không cam tâm, thầm oán thầm. Anh dùng một tay chống đầu, ngắm nhìn cô. Thật không biết có gì đẹp mà nhìn. Nhậm Tư Đồ không tiện chất vấn nên đành phải nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Tay của anh nhẹ nhàng lướt qua một bên má của cô mà vẫn không thể đánh thức được cô. Mãi đến khi những ngón tay ấy từ từ tìm đến cổ và vai, Nhậm Tư Đồ mới không nhịn được nữa, nhắm chặt mắt lại…

May mà trên người cô có mặc áo sơ mi của anh, nhưng bàn tay đang lướt dần về phía lưng lại khiến cho cô cảm thấy không được tự nhiên, cho dù cách một lớp vải thì cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Có lẽ nhìn thấy hai mắt của cô càng lúc càng nhắm chặt nên sau đó, bên tai Nhậm Tư Đồ vang lên giọng nói mang theo chút trêu đùa: “Tắm xong rồi hãy ngủ.”

Cô vẫn không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nắm chặt tay lại.

“Nếu em còn không mở mắt ra thì anh sẽ hôn em đấy.” Theo sau câu nói ấy, hơi thở của anh dần dần đến gần Nhậm Tư Đồ.

Nhậm Tư Đồ vội vàng mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là nụ cười thích chí và sảng khoái của anh.

Đúng lúc Nhậm Tư Đồ đang rối rắm không biết làm thế nào thì tiếng điện thoại rung bỗng từ xa vọng lại, lúc ấy Thời Chung mới chịu dời mắt khỏi người cô. Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn anh bước xuống giường, đi nghe điện thoại, thoáng thở phào một hơi, lập tức xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường thì bỗng nhiên ngẩn ra.

Drap giường nhăn nhúm thành một đống, tuy nó sẫm màu nhưng Nhậm Tư Đồ vừa nhìn là nhận ra ngay trên đó dính thứ gì. Vài vết máu khô đọng trên đó, màu sẫm hơn màu drap giường. Nhậm Tư Đồ không nén được cảm xúc, đưa tay sờ, mãi đến lúc này mới thực sự ý thức được mình đã thất thân thật rồi.

Nhậm Tư Đồ lại vô thức ngước mắt lên nhìn theo hướng Thời Chung đã đi xa.

Phòng ngủ của anh rất rộng, lúc này anh đang mặc một chiếc quần dài rộng rãi màu xám tro, nửa người trên để trần, đứng trước sofa hình vòng cung, tìm kiếm di động của mình. Thật ra khoảng cách quá xa, Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không thể nhìn rõ những đường nét trên cơ thể anh, nhưng có những thứ đã in sâu vào trong trí nhớ của cô, chẳng hạn như khi anh làm chuyện thân mật, phần lưng dường như tạo thành một đường cong đẹp mắt.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được đây là một người đàn ông rất có kinh nghiệm trong chuyện chăn gối. Đây cũng chính là lý do khiến cho Nhậm Tư Đồ đột nhiên cảm thấy lo sợ.

Cuối cùng, Thời Chung cũng tìm thấy chiếc điện thoại mà lúc trước mình tiện tay quẳng lên trên sofa. Cuộc gọi vừa rồi đã ngừng, màn hình hiển thị một dãy số lạ. Thời Chung đang định ném điện thoại trở lại sofa thì đúng lúc này, chuông lại reng lên liên hồi.

Vẫn là dãy số lạ kia gọi đến, Thời Chung nhìn màn hình điện thoại, không khỏi nhíu mày lại.

Số điện thoại này và số điện thoại của cô gái kia chỉ khác nhau hai số cuối…

Nhậm Tư Đồ nhìn Thời Chung vừa nghe điện thoại vừa đi ngược về phía mình. Tuy anh nghe máy nhưng lại không nói tiếng nào, thậm chí mắt còn không rời khỏi người cô, cứ thế mà lẳng lặng nhìn cô, từ từ đến gần. Vừa đi đến bên giường, anh liền đưa di động cho cô. “Tìm em này.”

Nhậm Tư Đồ nhíu mày, cúi đầu nhìn. Rõ ràng đây là điện thoại của anh, sao lại…

Đột nhiên, dây thần kinh của cô giống như bị một sức mạnh vô hình nào đó rút mạnh, Nhậm Tư Đồ nhận lấy điện thoại, ngón tay cứng đờ. Khi đưa điện thoại lên bên tai thì ngay cả cổ họng của cô cũng cảm thấy khô khốc. “A lô?”

Quả nhiên, trả lời cô chính là giọng nói của Thịnh Gia Ngôn: “Cô Nhậm à, có phải gần đây em bị nghiện chơi trò mất tích không?”

Giọng của anh như có vẻ nhẹ nhõm, mang theo chút trêu đùa, lại như hàm chứa sự bao dung, gói gọn mọi cảm xúc, duy chỉ không có… sự trách cứ.

“Em…” Nhậm Tư Đồ định giải thích cho mình nhưng chỉ nói được một tiếng rồi lại im bặt ngay lập tức.

Mà Thịnh Gia Ngôn cũng không cần cô giải thích, chỉ cười, nói: “Yên tâm, không phải anh đang trách em, xác định em không sao là anh yên tâm rồi. Được rồi, không làm phiền em nữa…”

Cô thà rằng Thịnh Gia Ngôn cứ chất vấn cô: Nhậm Tư Đồ, sao em lại chơi trò mất tích? Sao em có thể đi suốt đêm không về với một người đàn ông…

Thậm chí thà Thịnh Gia Ngôn cứ lải nhải không ngớt: Nhậm Tư Đồ, anh khuyến khích em có bạn trai, ai cũng có thể nhưng duy chỉ có tên Thời Chung đó là không đáng tin…

Nhưng Thịnh Gia Ngôn lại không muốn nói chuyện với cô thêm một giây một phút nào nữa mà ngắt điện thoại ngay, để lại cho Nhậm Tư Đồ một khoảng lặng đáng sợ, cùng với Thời Chung đang đứng bên giường.

Nhậm Tư Đồ thõng tay, điện thoại rơi xuống cạnh chiếc gối.

Cô tưởng rằng sau khi phá vỡ sự yên tĩnh này thì cơn tức giận điên cuồng của Thời Chung sẽ ập đến. Thế càng tốt, cô không cần phải tốn công sức mà có thể cắt đứt quan hệ với anh ngay. Nhưng sau khi đợi một lát, anh lại bước tới ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt ve gương mặt cô.

Ngay sau đó, ngón tay của anh lại vuốt xuôi theo cánh tay cô, từ từ đi xuống. Cho dù cách một lớp áo sơ mi, Nhậm Tư Đồ vẫn không nén được mà rụt vai lại. Có đôi khi, phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn lý trí. Giống như lúc này, anh chỉ chạm nhẹ một cái mà đã gợi lên ký ức trên mỗi tấc da thịt của Nhậm Tư Đồ…

Ngay tại đây, một tiếng đồng hồ trước, thậm chí là hơn ba tiếng đồng hồ trước ở trên thuyền, tay của anh cũng ngang ngược mà khéo léo khơi lên những khát vọng trong cô, khiến cô không thể kháng cự.

Có điều lúc này, cuối cùng tay của anh lại dừng lại trên nắm tay đang vô thức siết chặt của cô. Rõ ràng anh có thể cảm nhận được cơ thể cô đang cứng đờ dưới sự đụng chạm của anh, nhưng anh chỉ lặng lẽ nở nụ cười, sau đó gỡ từng ngón tay của cô ra, khiến nắm tay của cô phải buông lỏng. “Bị anh ta biết em ở chung với anh thì bất an đến thế sao?”

Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn anh. Môi của anh vẫn đang nở nụ cười, không hề có dấu hiệu của sự tức giận. Ngược lại, cô thì… Nhậm Tư Đồ không kìm được nở nụ cười tự giễu. “Sao các anh lại tốt tính thế nhỉ?”

Anh gần như không suy nghĩ gì mà đã buột miệng trả lời ngay, như thể đã từng nghiền ngẫm tình huống này thật kĩ nên sớm đã có sẵn đáp án: “Anh ta tốt tính là vì anh ta không yêu em. Anh tốt tính, cũng là vì… anh ta không yêu em.”

Anh ta không yêu em…

Người đàn ông này đã nhẹ nhàng nói ra một sự thật bấy lâu nay cô hiểu rõ nhưng không dám thẳng thắn thừa nhận.

Nhậm Tư Đồ cảm thấy lòng mình bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm, có lẽ là vì bị ánh mắt sâu thẳm như biển cả của anh mê hoặc, cô đã nói với anh những lời mà ngay cả với Tôn Dao, cô cũng không dám nói, nhẹ nhàng như kể một câu chuyện cười: “Nhưng tôi lại không quên được anh ấy.”

Đây đúng là một chuyện cười, Nhậm Tư Đồ nói xong thì không nhịn được cười, nhưng đó lại là nụ cười khổ sở chua chát, bởi vì cô là nhân vật chính trong câu chuyện này. Cứ do dự, cứ cố vùng vẫy, thoát ra được lại quay trở về, càng ép mình cố quên thì lại càng nhớ.

“Có phải phụ nữ muốn quên đi một cuộc tình thì đều do dự, dây dưa không dứt giống như em không?” Thời Chung hỏi, nhưng lại không cần cô trả lời, bởi vì bản thân anh hiểu rất rõ. “Thế cũng không sao cả, anh còn nhiều thời gian để đợi em.”

Nếu cả đời này cô cũng không quên được thì sao? Anh cũng sẽ chờ đợi cô cả đời chứ? Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến Nhậm Tư Đồ không khỏi bật cười, sau đó lắc đầu. Nhìn anh kiên quyết và chắc chắn như vậy, cô thực sự cảm thấy ngưỡng mộ. “Vậy đàn ông thì sao? Có phải các anh dễ dàng quên đi một cuộc tình nhanh đến mức khiến phụ nữ thấy căm tức không?”

“Cái này thì anh không có kinh nghiệm.” Thời Chung nhún vai tỏ vẻ câu hỏi này thật nhạt nhẽo. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh thay đổi, gần như là nhìn chằm chằm vào cô, không chớp mắt. “Bởi vì anh chưa từng quên được.”

Trái tim Nhậm Tư Đồ bỗng rung lên. Giọng nói không có gì khác thường, vẻ mặt của anh cũng không quá ấm áp nhưng không biết tại sao, dưới ánh mắt của anh, cơ thể của cô, nhất là hai vành tai lại bất giác nóng lên…

Nhưng sau đó anh lại thay đổi ngữ điệu, cười nói với Nhậm Tư Đồ: “Đương nhiên, em tuyệt đối đừng bắt chước theo anh.”

Thậm chí, anh còn điểm nhẹ lên chóp mũi của cô, như là đang dạy bảo một đứa trẻ.

Nhậm Tư Đồ không thể không nhìn anh với cặp mắt khác xưa, bởi sự thẳng thắn và cách nhìn sáng suốt của anh. “Anh không sợ tôi lợi dụng anh để quên được anh ấy sao?”

Thời Chung nhướng mày lên cười, dang rộng vòng tay với cô. “Hoan nghênh em lợi dụng.”

Anh làm bộ như sắp ôm cô thật, Nhậm Tư Đồ bị anh chọc cười, sau đó kéo chặt cổ và vạt áo sơ mi, nhảy xuống giường như muốn chạy trốn. Nhưng vừa chạy được vài bước, lòng bàn chân bỗng nhiên đau nhói, khiến cô phải đi chậm lại. Anh không đi theo nhưng không hề để lỡ bước chân khựng lại khác thường của cô.

“Có cần anh giúp không?”

Nghe anh hỏi thế, Nhậm Tư Đồ không khỏi quay đầu lại. Ánh mắt của cô bất giác lướt qua khắp người anh, cuối cùng mới dừng lại trên cánh tay bó bột của anh. “Anh cứ lo cho mình trước đi đã.”

Khi Nhậm Tư Đồ bước vào phòng tắm, phát hiện nước đã được xả đầy bồn, đèn báo giữ nhiệt của nước cũng đang bật sáng, các vật dụng để tắm rửa, áo choàng tắm mới tinh đều được đặt ở những nơi vươn tay ra là lấy được.

Có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn cho cô khi cô mệt đến nỗi không nhúc nhích được tay chân.

Nhậm Tư Đồ đưa tay vuốt ve chiếc áo choàng tắm trắng tinh, không phát hiện là mình đang mỉm cười.

Cô ngâm mình trong bồn tắm, hơi nước nóng dễ chịu khiến cô cảm thấy buồn ngủ. Cô nhắm mắt lại, cả người thả lỏng, nhưng đầu óc không thể bình tĩnh được. Có một giọng nói đang không ngừng vang vọng bên tai cô…

“Yên tâm, không phải anh đang trách em…”

“Xác định em không sao là anh yên tâm rồi…”

“Được rồi, không làm phiền em nữa…”

Không biết giọng của Thịnh Gia Ngôn đã biến thành giọng của Thời Chung từ lúc nào…

“Anh ta tốt tính, là vì anh ta không yêu em…”

“Thế cũng không sao cả, anh còn nhiều thời gian để đợi em…”

“Anh chưa từng quên được…”

“Hoan nghênh em lợi dụng…”

Nhậm Tư Đồ lập tức mở mắt ra. Đầu kia của bồn tắm có một vòng nước xoáy bởi nước nóng không ngừng được chảy vào, giống như giọng nói của hai người đàn ông này đã tạo thành một cơn lốc xoáy trong lòng cô.

Nhậm Tư Đồ không dám ở lại lâu, cô bước ra khỏi bồn tắm, vừa lau đầu tóc vừa mặc áo choàng, đi về phía cửa. Nhưng khi đi ngang qua tấm gương, cô bất giác dừng chân lại.

Mãi đến chạng vạng ngày hôm sau, Nhậm Tư Đồ mới về tới nhà.

Nói chính xác hơn, cô nằm trong xe ngủ, đến khi ngủ đã, mở mắt ra thì phát hiện xe đã dừng dưới lầu nhà mình.

Cô mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu qua, khi ấy mới phát hiện mình đang gối đầu lên vai của Thời Chung.

Còn Thời Chung thì đang đợi cô phát hiện ra mình, khi đối diện với ánh mắt của cô, anh mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng hỏi: “Cuối cùng cũng chịu thức dậy rồi sao?”

Nhậm Tư Đồ vội vàng ngồi thẳng người dậy, hơi xấu hổ nhìn người lái xe ở đằng trước. Thấy người lái xe hết sức tuân thủ chức trách của mình, hoàn toàn không quan tâm đến tình hình đằng sau thì mới xoa chân mày, hỏi Thời Chung: “Đến nơi rồi mà sao không chịu gọi em dậy?”

“Nếu anh cho em câu trả lời thì em có mời anh lên nhà uống chút gì đó không?” Anh không đáp mà hỏi ngược lại.

“Lần sau đi.” Nhậm Tư Đồ tự mình đẩy cửa, chuẩn bị xuống xe. “Anh cũng về nghỉ ngơi đi. Vất vả cả đêm rồi, chắc anh còn mệt hơn em…”

Chết thật! Thấy ánh mắt anh đột nhiên trở nên ám muội, Nhậm Tư Đồ biết ngay là mình đã nói những lời không nên nói.

Cô vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Thời Chung, không quay đầu lại mà xuống xe ngay.

Thời Chung nhìn chiếc áo khoác cô để quên trên xe, bất giác nhớ lại dáng vẻ chán chường, ước gì có thể nuốt luôn lưỡi của mình của cô vừa rồi…

Chắc là cô phải vội vã trốn tránh lắm nên ngay cả áo khoác cũng để quên!

Thời Chung không kìm được bật cười, thấy cô đã đi qua đầu xe, bước lên những bậc thềm của tòa chung cư. Anh đang định hạ cửa xe xuống gọi cô thì ngay sau đó, nụ cười của anh bỗng cứng đờ trên môi.

Cùng lúc này, Nhậm Tư Đồ vừa bước được hai bậc thang cũng ngạc nhiên dừng chân lại.

Hai ánh mắt trong xe, ngoài xe đều ngẩn ngơ nhìn về phía Thịnh Gia Ngôn đang từ trong tòa nhà bước ra.

Người phản ứng đầu tiên chính là Thịnh Gia Ngôn, anh bước thêm vài bậc thang, đến trước mặt Nhậm Tư Đồ.

Nhậm Tư Đồ vẫn đang trợn tròn mắt vì hơi sửng sốt thì Thịnh Gia Ngôn đã mỉm cười, giải thích với cô: “Tôn Dao dẫn Tầm Tầm về trước thời hạn, cô ấy không có chìa khóa nhà em nên anh qua mở cửa cho bọn họ.”

Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp đáp lời thì “rầm” một cái, sau lưng đã vang lên tiếng đóng mạnh cửa xe.

Thịnh Gia Ngôn và Nhậm Tư Đồ đều đồng loạt nhìn về phía ấy thì thấy Thời Chung đã xuống xe, đang đi về phía họ.

Thời Chung khoác chiếc áo cô để quên trong xe lên vai cô.

Anh có thể nhận ra hai vai cô cứng đờ, vì thế thuận tay ôm lấy vai cô, sau đó nhìn Thịnh Gia Ngôn từ trên xuống dưới, biết rõ mà còn cố hỏi: “Người này là…”

Nhậm Tư Đồ không khỏi ngước lên nhìn Thời Chung. Ánh mắt của anh lại dắt cô về với khoảnh khắc nào đó vào đêm hôm qua, khoảnh khắc anh kiên định nói với cô: “Anh ta tốt tính là bởi vì anh ta không yêu em…”

Lúc này, khi đứng trước Thịnh Gia Ngôn, cuối cùng Nhậm Tư Đồ cũng tìm được vẻ mặt thích hợp, giới thiệu hai chàng trai này với nhau: “Đây là Thịnh Gia Ngôn, người bạn tốt nhất của em. Đây là Thời Chung.” Nhậm Tư Đồ không nén được, phải nuốt một ngụm nước bọt. “Bạn trai của em…”

Bạn trai…

Cách xưng hô này khiến ngay cả Thời Chung cũng thoáng ngạc nhiên mà nhướng mày lên nhưng Thịnh Gia Ngôn ở đối diện lại không hề có chút ngạc nhiên, ánh mắt anh dời từ Nhậm Tư Đồ sang Thời Chung một cách hết sức tự nhiên. Anh mỉm cười nhưng giọng nói lại hết sức xa cách: “Chào anh Thời, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau.”

Thật ra Thời Chung đã sớm nhận ra Thịnh Gia Ngôn là ai. Thậm chí, có lần quá nhàn rỗi, anh đã lái xe tới trước phòng khám của cô, sau đó nhìn thấy Luật sư Thịnh này bước lên xe của cô, ngang nhiên rời đi. Nhưng lúc này, Thời Chung còn làm bộ nhìn Thịnh Gia Ngôn một lượt, khẽ cau mày lại, như thể không nhận ra anh.

Thịnh Gia Ngôn rất lịch sự, đưa tay về phía Thời Chung, nếu đã không nhận ra thì anh không ngại tự giới thiệu một câu: “Tôi là luật sư đại diện cho công ty xây dựng Lợi Đức.”

Thời Chung cụp mắt nhìn bàn tay đang giơ ra của Thịnh Gia Ngôn, sau đó ôm lấy Nhậm Tư Đồ, bước thẳng lên bậc thềm. Lúc đi ngang qua người Thịnh Gia Ngôn, anh còn thân mật hỏi Nhậm Tư Đồ: “Em không ngại anh lên ngồi chơi một chút chứ? Lâu rồi anh không được gặp Tầm Tầm.”

Mãi đến khi tới trước thang máy, Thời Chung mới không lảng tránh ánh mắt mang theo vẻ bất mãn của Nhậm Tư Đồ. Thời Chung biết cô đang bất mãn điều gì nhưng lại véo mũi của cô một cách không khách khí. “Cô Nhậm à, xin em hãy công bằng với bạn trai của mình một chút. Nếu em có quyền lợi dụng anh thì hiển nhiên anh cũng có quyền ghét anh ta.”

Cách ăn nói của anh logic đến hoàn hảo khiến cho Nhậm Tư Đồ không thể phản bác được gì, nhưng cô vừa nghĩ tới sự xấu hổ trên gương mặt Thịnh Gia Ngôn khi bị làm lơ thì lại không kìm được mà gạt bàn tay đang véo chóp mũi của mình ra.

Đứng về phía Thịnh Gia Ngôn mọi lúc mọi nơi, đây gần như đã là phản xạ ăn sâu vào máu của Nhậm Tư Đồ, mặc dù chính bản thân cô cũng rất ghét sự phản ứng một cách quá mức cực đoan này.

Người đàn ông đang đứng trước mặt cô lập tức nhíu mày, ngang ngược cắt đứt những lời bao biện của cô. “Em thử trừng mắt nhìn anh lần nữa xem?”

Thời Chung nhìn cô, giọng nói mang theo vẻ uy hiếp, mặt cũng hơi cúi xuống. Anh hoàn toàn không cho Nhậm Tư Đồ thời gian để phản ứng, ngay sau đó liền cúi người, nháy mắt đã áp sát tới, buộc Nhậm Tư Đồ phải lùi ra sau một bước, dựa vào cửa thang máy.

Trong lúc cô không thể tiến thoái được, anh cúi đầu hôn nhẹ lên mi mắt cô.

Nhậm Tư Đồ nhắm mắt lại theo phản xạ, trong lòng dở khóc dở cười. Anh làm ra vẻ dữ dằn như thế, kết quả lại dùng cách thức này để khiến cô không thể trừng mắt nhìn anh nữa. Người đàn ông này mà nổi cơn ngây thơ thì còn thua cả đứa trẻ bảy, tám tuổi…

Nụ hôn của anh nhẹ như chuồn chuồn lướt qua mặt nước rồi dừng lại ngay nhưng vẫn có thể khiến cho Nhậm Tư Đồ không cách nào làm gì khác được, ánh mắt bất giác trở nên ôn hòa hơn. Còn anh lẳng lặng nhìn cô, cứ thế khúc mắc của đôi bên vì sự xuất hiện bất ngờ của Thịnh Gia Ngôn đã được tháo gỡ.

Đúng lúc này, bên tai Nhậm Tư Đồ vang lên tiếng chuông báo “kính coong”, thang máy đã đến. Thấy cửa thang máy từ từ mở ra, lúc ấy Nhậm Tư Đồ mới giật mình nhớ lại, lẽ ra Thịnh Gia Ngôn vốn nên đi chung một đường, cùng vào thang máy với họ mới phải.

Lỡ như bị Thịnh Gia Ngôn nhìn thấy cô và “bạn trai” có cử chỉ thân mật như vậy thì… Nhậm Tư Đồ hoảng hốt trong giây lát, không khỏi quay đầu nhìn một chút. Không chỉ trong thang máy không có bóng dáng của Thịnh Gia Ngôn mà ngay cả trong sảnh lớn của chung cư cũng không thấy đâu.

Nhậm Tư Đồ không khỏi chau mày, nhìn ra bên ngoài, lúc ấy mới phát hiện Thịnh Gia Ngôn vẫn còn đứng trên bậc thềm ngoài kia.

Bóng dáng của anh rất lẻ loi, trơ trọi, tư thế đứng im cứ như là cả thế kỷ không hề động đậy, bóng lưng cứng đờ đến nỗi gần như toát lên vẻ cô quạnh…

Cô bị ảo giác ư? Nhưng sao cô cứ cảm thấy bóng dáng đơn độc, lẻ loi lúc này và Thịnh Gia Ngôn ung dung đưa tay về phía Thời Chung lúc nãy là hai người hoàn toàn khác nhau…

Nhưng Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp có bất kỳ hành động nào thì đã bị chàng trai bên cạnh kéo vào trong thang máy.

Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Nhậm Tư Đồ định đưa tay ấn nút mở ra theo phản xạ, nhưng lại bị Thời Chung ngăn cản.

“Chẳng phải nhân viên phụ trách giữ chìa khóa của em chỉ đến đây để mở cửa thôi sao? Anh ta đâu có nói là sẽ cùng lên lầu với chúng ta.”

Giọng của Thời Chung rất nhẹ nhàng, bâng quơ nhưng rõ ràng anh rất để tâm đến anh chàng “nhân viên phụ trách giữ chìa khóa” của cô. Nhậm Tư Đồ nghe thấy thế, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

Bất luận là ở thành phố này hay là nhà cũ ở quê, bọn họ đều có chìa khóa dự phòng của nhau. Ngay cả bà cô giúp việc mà anh thuê, có đôi khi quên mang chìa khóa, không vào được nhà, lúc ấy lại gọi cho cô.

Sau khi về nước, cô và Thịnh Gia Ngôn cùng đi đăng ký số điện thoại, nên số của họ chỉ khác nhau hai số cuối.

Thỉnh thoảng Thịnh Gia Ngôn cũng đi họp phụ huynh cho Tầm Tầm thay cô. Tầm Tầm rất muốn có bố, thậm chí còn từng đánh nhau với bạn học vì chuyện này. Nhưng khi giới thiệu Thịnh Gia Ngôn với thầy cô và bạn bè, Tầm Tầm luôn gọi anh là chú. Bởi vì trước đó, Tầm Tầm nhìn thấy ảnh Yết Vũ Tình ở nhà Thịnh Gia Ngôn. Ngay cả đứa trẻ như Tầm Tầm cũng nhận ra ánh mắt của Thịnh Gia Ngôn nhìn bức ảnh ấy dịu dàng, ấm áp thế nào. Sao cô còn hồ đồ hơn một đứa trẻ thế nhỉ?

Quan hệ giữa bọn họ luôn là thế, mãi mãi thân thiết, nhưng mãi mãi cũng bị ngăn cách bởi một lằn ranh mà cô không cách nào vượt qua được…

Nhậm Tư Đồ nhìn khe hở giữa hai cánh cửa thang máy càng lúc càng nhỏ, cảm giác thất bại dâng tràn trong lòng, đã lỡ rồi thì cứ để thế luôn đi. Cứ thế đi, cho dù cô có nỗ lực thêm nữa thì cũng đâu thay đổi được gì…

Thời Chung rất tinh ý, không hề bỏ lỡ vẻ mất mát thoáng hiện lên trên gương mặt cô.

Anh cụp mắt suy nghĩ một lát, sau đó chủ động đưa tay ra ngăn cánh cửa thang máy đang khép lại. Cửa thang máy chuyển động theo hướng ngược lại, Nhậm Tư Đồ không hiểu ý của Thời Chung nên đưa mắt nhìn anh…

Vẻ mặt của anh khiến người ta không thể đoán được anh đang muốn làm gì. Cô chỉ nghe anh đột nhiên lên tiếng hỏi cô với chất giọng rất khó hiểu: “Hay là… em muốn thử xem anh ta có ghen tuông với anh không?”

Nhậm Tư Đồ ngẩn ra, sau đó bật cười: “Em không ấu trĩ tới mức ấy.”

Mong đợi Thịnh Gia Ngôn ghen tuông vì cô, sau đó giật mình tỉnh ngộ và quay lại theo đuổi cô sao? Nhậm Tư Đồ nghĩ rằng mình đã sớm đã qua cái tuổi chơi mấy trò ngây thơ này rồi. Huống chi những bài học trước đó đã đủ để cô hiểu ra tình huống này hoàn toàn, tuyệt đối, mãi mãi, không bao giờ xảy ra. Cho dù cô có muốn lợi dụng Thời Chung thì cũng chỉ hy vọng anh có thể giúp mình thoát khỏi vũng lầy tình ái mà cô từng công khai theo đuổi, sau đó đành phải cố kìm nén con tim và bây giờ thì chỉ còn lại nỗi canh cánh trong lòng mà thôi.

Dường như Thời Chung không hề tin những lời của cô, tiếp tục nói: “Anh dạy em một cách…”

Giọng của anh mang theo vẻ dẫn dắt rất khó hiểu nên Nhậm Tư Đồ phải ngước mắt nhìn anh. Ngay sau đó, trả lời cô chính là nụ hôn của anh được đặt lên môi cô một cách thật chính xác.

Gần như chỉ trong một chớp mắt, ý nghĩ cảm thấy anh thật ngây thơ trong đầu Nhậm Tư Đồ đã tan thành mây khói. Đây là cách thức xâm chiếm của một người đàn ông trưởng thành, ngay cả hơi thở của anh cũng là một thứ vũ khí dịu dàng mà lợi hại.

Hai người cứ thế đứng trong góc thang máy, bên cạnh là bảng điều khiển. Nãy giờ anh cứ luôn nhấn nút giữ cửa thang máy nên cửa thang máy không thể nào đóng lại được, vì thế lúc này thang máy đột nhiên vang lên một hồi chuông thật chói tai làm Nhậm Tư Đồ giật mình hoảng hốt, lúc ấy mới có thể vẫy vùng thoát khỏi nụ hôn làm mụ mị đầu óc kia…

Cô gái này bị anh khóa kín đôi môi nhưng vẫn còn ú ớ nhắc nhở anh trong thang máy có camera. Tuy anh vẫn mặc kệ mọi thứ, tiếp tục hôn cô một cách nồng cháy nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra ý định của cô, vì thế thoáng nhích chân qua một chút, dùng cả bóng lưng của mình để che đi phạm vi quan sát của camera.

Dáng người của anh cao lớn, lại cố ý ngăn chặn nên Nhậm Tư Đồ gần như được vây kín trong lòng anh, bị anh đưa tay giữ chặt gáy lại, nâng mặt lên, mặc cho anh tiếp tục nụ hôn một cách trắng trợn nhưng cũng bí mật kia.

Nụ hôn của anh khác hẳn những nụ hôn mà cô từng được trải nghiệm trước kia. Ngoại trừ Thịnh Gia Ngôn, những người khác dường như không mang lại cảm giác gì. Mà trong miền xa xôi của ký ức, khi cô hôn Thịnh Gia Ngôn, đó là cảm giác cẩn thận và dè dặt đến nỗi gần như là lo sợ. Nhưng người đàn ông trước mặt cô bây giờ, cho dù hôn một cách ngang tàng mạnh mẽ thì cô vẫn luôn cảm thấy dường như anh đã dốc hết mọi sự dịu dàng của mình để hôn cô… Cảm giác này rất dễ khiến cho cô muốn vứt bỏ mọi lý trí còn sót lại, đắm chìm trong đó…

Là Nhậm Tư Đồ đắm chìm trong nụ hôn của anh trước, nhưng cũng chính cô đã đẩy mạnh anh ra khi nghe có tiếng bước chân đang tới gần.

Dường như là cùng lúc Nhậm Tư Đồ đẩy Thời Chung ra, tiếng bước chân bỗng dừng lại bên ngoài thang máy, đồng thời, Thịnh Gia Ngôn xuất hiện trước mặt Nhậm Tư Đồ.

Dường như Thịnh Gia Ngôn không ngờ thang máy vẫn đang đợi mình nên sửng sốt giây lát rồi mỉm cười, bước vào trong. “Anh tưởng hai người đã lên trước rồi chứ.”

Trên mặt Thời Chung không có vẻ gì khác thường, vẫn giữ nguyên vẻ mặt điển trai nhưng lạnh lùng của mọi ngày. Nhậm Tư Đồ đứng bên cạnh thì lại hết sức bứt rứt, không được tự nhiên. Cô vô thức mím môi lại, thầm cầu mong mặt mình đừng đỏ lên. Nhưng có lẽ chính vì những động tác nhỏ mà khác thường này đã khiến cho Thịnh Gia Ngôn đột nhiên chú ý đến đôi môi hơi sưng mọng của cô…

Ngay cả Thời Chung cũng cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Thịnh Gia Ngôn lập tức cứng đờ người lại.

Ánh mắt Thời Chung không khỏi tối sầm. Đây không phải là kết quả mà anh muốn nhìn thấy.

Nhưng Thịnh Gia Ngôn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, đưa tay chuẩn bị nhấn nút đóng cửa thang máy và ấn số tầng lầu nhưng những ngón tay cứ như thể không chịu nghe lời. Sau vài giây đưa tay lơ lửng giữa không trung, cuối cùng Thịnh Gia Ngôn đành đưa tay lên xoa trán, cười tự giễu.

Nhậm Tư Đồ đã nhìn quen động tác này của anh. Mỗi khi khó xử, không biết làm sao anh đều giống như bây giờ, đưa tay lên trán, cười tự giễu.

Thật ra Nhậm Tư Đồ không dám tin vào những gì mình đang thấy. Lần gần đây nhất cô nhìn thấy dáng vẻ này của Thịnh Gia Ngôn là nhiều năm về trước, sau khi anh và Yết Vũ Tình cãi nhau một trận dữ dội, chia tay, làm hòa rồi lại chia tay, Yết Vũ Tình chuyển đi ngay trong đêm ấy, biến mất không thấy tăm hơi, còn Thịnh Gia Ngôn thì ngồi suốt đêm dưới tòa nhà chung cư của Yết Vũ Tình. Khi Nhậm Tư Đồ tìm thấy anh, anh ngẩng lên nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc. Thật lâu sau, cuối cùng anh đưa tay lên xoa trán, cười tự giễu.

Nhưng khác với cái lần cô cùng anh ngồi dưới tòa nhà chung cư suốt đêm cho đến sáng hôm sau năm ấy, bây giờ anh chỉ mất có vài giây là đã có thể lấy lại sự tự chủ, nhấn nút đóng thang máy lại.

Trong chiếc thang máy đang lặng lẽ đi lên cao kia, ba người ai nấy đều có tâm sự của riêng mình…

May mà sau khi nhìn thấy Tầm Tầm, những cảm xúc tồi tệ của mấy người lớn này đã bị sự nghịch ngợm của thằng nhóc làm cho tan biến.

Hành lý của Tầm Tầm bị Tôn Dao sắp xếp kiểu gì mà rối tung cả lên. Sau khi về nhà, phát hiện ra điều này, Nhậm Tư Đồ lập tức tìm thấy lý do để trốn vào phòng Tầm Tầm, thu dọn đồ đạc không chịu ra ngoài, giao chuyện tiếp đón hai vị khách kia cho Tôn Dao.

Tôn Dao nào có tiếp đãi khách khứa gì, cô cứ ngồi trên sofa, xua tay với hai người đàn ông đang đứng trước cửa, không tìm thấy dép lê để mang. “Hai người cứ ngồi đi, đừng khách sáo!”

Thịnh Gia Ngôn vừa đi đã trở lại, Thời Chung thì vừa tới làm khách nên Tầm Tầm cũng không thèm bám lấy Nhậm Tư Đồ nữa mà đi tìm hai đôi dép đi trong nhà, ôm chúng chạy tới trước mặt Thời Chung, hỏi: “Tối qua Nhậm Tư Đồ ở cùng với chú sao?”

Không đợi Thời Chung trả lời, Tầm Tầm đã đắc ý tranh công với Thịnh Gia Ngôn. “Chú Gia Ngôn, hôm qua chú gọi điện thoại cho Tôn Dao nói không liên lạc được với Nhậm Tư Đồ, thật ra chính cháu mới là người bảo Tôn Dao chỉ chú đi tìm chú chân dài đó. Quả nhiên, cháu nói không sai mà…”

Thịnh Gia Ngôn không biết làm sao, đành xoa đầu Tầm Tầm một cách bất đắc dĩ. “Cháu đó, trước kia cũng gọi Mạc Nhất Minh là chú chân dài. Bạn trai của Nhậm Tư Đồ…” Anh hất cằm về phía Thời Chung, ra hiệu với Tầm Tầm. “Cháu phải cho người ta một cách xưng hô đàng hoàng chứ…”

Nói xong, anh liền rút đôi dép đi trong nhà từ trên tay Tầm Tầm ra, cúi người thay giày.

Bây giờ, tâm trạng của Thời Chung đang rất bất thường. Được tình địch ngầm này công khai thừa nhận thân phận bạn trai của mình, anh nên vui mừng hay nghi hoặc đây, hơn nữa… “Thì ra chú không phải là chú chân dài duy nhất của cháu?”

Thời Chung nhướng mày, hỏi với vẻ hơi bất mãn. Tầm Tầm lại không chút chột dạ hay xấu hổ, bởi vì cu cậu đã tìm thấy trọng điểm trong lời của Thịnh Gia Ngôn. Bạn trai?

Vì thế, Tầm Tầm không kịp trả lời câu hỏi của Thời Chung mà lập tức chạy về phòng mình, tìm Nhậm Tư Đồ với tốc độ nhanh nhất.

Về phần Nhậm Tư Đồ nói gì với Tầm Tầm thì không quan trọng nữa rồi. Một lúc sau, Tầm Tầm chạy ra khỏi phòng, gọi Thời Chung qua một bên, bắt đầu cuộc đối thoại hết sức nghiêm túc…

“Chú có thể trở thành chồng của Nhậm Tư Đồ trong vòng sáu tháng không?” Tầm Tầm vừa bắt đầu là hỏi ngay vào vấn đề quan trọng nhất.

Thời Chung không khỏi ngẩn ra, quan sát thật kỹ dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của Tầm Tầm. “Sao lại hỏi thế?”

Tầm Tầm lặng lẽ đưa mắt liếc về phía Nhậm Tư Đồ đang thu dọn đồ đạc, sau đó mới nhìn Thời Chung, thủ thỉ: “Sáu tháng sau cháu phải lên lớp một rồi nên đương nhiên chú phải nắm chắc thời gian, nhanh chóng trở thành chồng của Nhậm Tư Đồ. Nếu không đến lúc đó, làm sao chú có thể xưng là bố cháu để đi họp phụ huynh được?”

“…”

Rõ ràng là Tầm Tầm đặt rất nhiều hy vọng vào anh. “Chỉ trong vòng một ngày mà chú đã trở thành bạn trai của Nhậm Tư Đồ, sáu tháng là…” Tầm Tầm xòe mấy ngón tay ra để đếm, nhưng lại gặp khó khăn trước bài toán “sáu tháng bằng bao nhiêu ngày” nên không khỏi nhíu mày lại.

Mãi đến khi Thời Chung ung dung trả lời thay cho cậu bé: “Khoảng một trăm tám mươi ngày” thì Tầm Tầm lập tức không nhăn mày nữa mà tươi cười hoan hô: “Đúng, một trăm tám mươi ngày! Trở thành chồng của Nhậm Tư Đồ trong vòng một trăm tám mươi ngày nữa, chú lợi hại như vậy, nhất định sẽ làm được!”

Thời Chung nhìn dáng vẻ đặt hết toàn bộ hy vọng vào mình của Tầm Tầm, không khỏi cụp mắt xuống, lẳng lặng tính toán một chút… một trăm tám mươi ngày, nhiệm vụ hơi gian nan đây.

Chỉ trong giây lát, Thời Chung đã suy nghĩ xong, nháy mắt với Tầm Tầm với vẻ rất chắc chắn. “Vậy cháu phải dốc hết sức để phối hợp với chú mới được.”

Tầm Tầm gật đầu một cách hết sức trịnh trọng. “Không vấn đề gì.”

Hai người đập tay rất ăn ý.

Không bao lâu sau, Tầm Tầm mang theo sứ mệnh của mình, chạy vào trong phòng, đưa ra yêu cầu với Nhậm Tư Đồ vẫn đang thu dọn hành lý. “Tết năm nay chúng ta đừng đến nhà chú Gia Ngôn ăn tết nữa nha!”

Nhậm Tư Đồ lập tức sửng sốt. Cô không ngờ cậu nhóc lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này, nhưng cô nhanh chóng tiếp tục động tác trên tay, bỏ chồng quần áo đã xếp xong vào trong tủ, thuận miệng nói: “Năm nay mẹ vốn không định dẫn con sang nhà chú Gia Ngôn để ăn tết. Hai mẹ con mình ăn tết cùng nhau, với bà ngoại và Tôn Dao nữa.”

Tầm Tầm ngạc nhiên đến há hốc mồm. Cậu bé đã sớm quên người bà đột nhiên xuất hiện, sau đó để bọn họ lại, bỏ đi một mình mất rồi. Tầm Tầm nghĩ ngợi một lát, sau đó bày ra dáng vẻ thù hận thâm sâu, đi đến bên cạnh Nhậm Tư Đồ, níu góc áo của cô. “Bà ngoại rất dữ dằn, hơn nữa bà lại không thích con, con không muốn ăn tết cùng bà đâu.”

Nhậm Tư Đồ nhìn bộ dạng tội nghiệp, đáng thương của Tầm Tầm, không kìm được mà vỗ nhẹ lên đầu nó.

Khi đó cô không nên dẫn Tầm Tầm cùng đi đón mẹ mình ra tù. Chỉ tại lúc ấy trí nhớ của cô vẫn còn dừng lại ở khoảng thời gian mẹ cô chưa vào tù… Mẹ cô từng là hiệu trưởng của trường mẫu giáo nhiều năm, rất yêu trẻ con. Cô dẫn Tầm Tầm về, còn mong là cậu bé sẽ làm mẹ vui vẻ hơn một chút. Kết quả hoàn toàn ngược lại, mẹ cô đối xử với cô như kẻ thù nên ngay cả Tầm Tầm cũng bị liên lụy theo…

Tầm Tầm thấy Nhậm Tư Đồ có vẻ do dự thì mau chóng nắm bắt lấy thời cơ, cậu nhóc không níu áo cô không chịu buông nữa mà ôm lấy cánh tay cô một cách nịnh nọt, lắc qua lắc lại. “Được không mẹ? Được không mẹ?”

Trước nay, Tầm Tầm chỉ cần có đồ ăn ngon thì sẽ không quan tâm đến những thứ khác, sao bây giờ lại đột nhiên chấp nhất chuyện ăn tết ở nhà ai thế nhỉ? Nhậm Tư Đồ nghi ngờ nhìn cậu nhóc từ trên xuống dưới, thử thăm dò: “Dịp năm mới, con vừa không muốn đến nhà chú Gia Ngôn vừa không muốn gặp bà ngoại, vậy con muốn ăn tết cùng ai?”

Tầm Tầm không nhận ra cạm bẫy trong câu hỏi này, vừa nghe cô hỏi thế, hai mắt cu cậu lập tức sáng rực lên, hai tay chắp lại thành tư thế hoàn hảo, nhìn Nhậm Tư Đồ. “Ăn tết với bạn trai của mẹ.”

“Bạn trai của mẹ?” Nhậm Tư Đồ cẩn thận nghiền ngẫm cách dùng từ của Tầm Tầm, lập tức hiểu ra mọi vấn đề.

Còn lúc này, Thời Chung đang ngồi đối diện Thịnh Gia Ngôn với gương mặt lạnh tanh, một người xem ti vi, một người nhìn điện thoại. Tôn Dao ở giữa hai người, thấy tình hình này thì liếc qua liếc lại, không biết phải làm gì để phá vỡ bầu không khí tẻ nhạt này nên đành tăng âm lượng của ti vi lên, để nó lấn át sự ngượng ngập.

May mà không lâu sau, điện thoại của một ai đó bỗng vang lên. Thời Chung nhanh chóng nghe điện thoại, nghe được vài ba câu thì ánh mắt lập tức tối sầm. Thời Chung vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài ban công nối liền với phòng khách để nghe tiếp. Thịnh Gia Ngôn nhìn dáng vẻ nghe điện thoại của Thời Chung, chân mày không khỏi khẽ cau lại. Đúng lúc đó, Nhậm Tư Đồ từ trong phòng đi ra, chuẩn bị tìm ai đó để hỏi tội…

Nhậm Tư Đồ ra tới phòng khách, khẽ đảo mắt một vòng liền nhìn thấy bóng người đang nghe điện thoại ngoài ban công. Cô không nghĩ gì nhiều mà đi thẳng qua đó. Đang chuẩn bị kéo cánh cửa kính khép hờ kia ra, bước chân của Nhậm Tư Đồ bỗng khựng lại, bởi cô đột nhiên nghe thấy Thời Chung nói với người ở bên kia bằng giọng điệu rất lạnh lùng và tàn nhẫn: “Mua đoạn video mà người kia quay lại đi. Không bán? Vậy thì ép đến khi nào nó chịu bán thì thôi.”

Thấy anh sắp cúp máy và quay đầu lại, Nhậm Tư Đồ vội vàng thả tay nắm cửa ra, lui lại một bước theo phản xạ. Ngay sau đó, Thời Chung quay đầu định trở vào phòng khách thì chạm mặt với Nhậm Tư Đồ.

Khi nhìn thấy Nhậm Tư Đồ, anh hơi sửng sốt một chút, sau đó gương mặt vốn hết sức lạnh lùng, nghiêm túc kia xuất hiện một nụ cười ấm áp. Anh kéo cánh cửa, bước vào. Thấy Nhậm Tư Đồ vẫn còn nhíu mày nhìn mình thì nụ cười của anh lại tươi hơn. “Sao thế?”

Nhậm Tư Đồ không nói gì cả, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Rõ ràng anh đã nhận ra vẻ khác thường của cô, nhưng cô không hỏi, anh cũng không nói. Nhậm Tư Đồ đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn không hiểu gì về anh, càng không nhìn thấy bên dưới vẻ mặt bình tĩnh lúc này đang ẩn chứa bao nhiêu cơn sóng ngầm dữ dội. Cô nghe được những lời Tầm Tầm nói, vốn định ra đây hỏi tội anh, muốn hỏi anh xem rốt cuộc thì anh và Tầm Tầm đã thỏa thuận với nhau những gì. Nhưng bây giờ…

Nhậm Tư Đồ đột nhiên nhớ ra lúc ở trên đường đưa cô về đây, anh nói tối nay mình còn có việc nên cô khách sáo hỏi anh: “Chẳng phải lúc nãy anh nói tối nay còn có việc sao? Nếu bận thì mau đi trước đi, đừng để lỡ thời gian.”

Thời Chung cười vẻ bất đắc dĩ. “Em đang định đuổi khách sao?”

Cô không trả lời, Thời Chung cũng không giận, chỉ bất ngờ gật đầu. “Vậy anh đi trước đây.”

Nhậm Tư Đồ tiễn anh ra cửa, mở cửa cho anh, giống hệt như tư thế “đuổi khách”. Nhìn Thời Chung thay giày xong, ra khỏi nhà mình, Nhậm Tư Đồ chỉ nhạt nhẽo nói ra hai từ “tạm biệt”. Cô đang chuẩn bị đóng cửa thì đột nhiên anh đưa tay ngăn lại.

“Nhậm Tư Đồ.”

Thật ra anh rất hiếm khi gọi thẳng tên cô như vậy, cộng thêm giọng nói trầm thấp của anh, nên khi nghe thấy, bàn tay đang nắm tay nắm cửa của Nhậm Tư Đồ liền thoáng cứng đờ.

“Anh không phải là người độc ác nhưng cũng không phải là người tốt, thậm chí dồn hết những cái tốt của anh lại, cũng chỉ đủ dùng cho một người.” Anh nhìn Nhậm Tư Đồ, trong mắt ẩn chứa rất nhiều cảm xúc mà cô không thể hiểu được. “Anh như thế, em có cần nữa không?”

Giọng của anh có thể coi như là bình tĩnh, nhưng lại khiến Nhậm Tư Đồ cảm thấy sợ hãi một cách vô cớ.

Cuối cùng, cánh cửa cũng từ từ được đóng lại, mọi cảm giác kinh hoàng, lo lắng đều được ngăn cách bởi tiếng đóng cửa “lạch cạch”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.