Nhậm Tư Đồ ngửa người ra sau một chút, chà xát lỗ tai của mình với vẻ mặt ghét bỏ, như muốn chà hết hơi thở ấm nóng mà Tưởng Lệnh Thần vừa phả vào tai mình lúc nãy. Cô dối lòng, mỉm cười với Tưởng Lệnh Thần. “Sao lại có đoạn video như vậy? Tôi chưa từng nghe qua.”
“Tôi không rõ Thời Chung có nói cho cô biết chuyện đoạn video hay không nhưng đoạn video ấy thực sự tồn tại, có điều tôi đã chậm hơn Thời Chung một bước, sau khi anh ta mua được nó rồi tôi mới biết đến sự tồn tại của thứ có thể chứng minh mình vô tội.”
“…”
“Nếu anh tìm tôi sớm hơn hai tuần thì có lẽ tôi sẽ làm được, nhưng bây giờ…” Giọng của Nhậm Tư Đồ chất chứa sự chua xót mà bản thân cô không hề hay biết. “Chúng tôi đã chia tay rồi.”
“Anh Tưởng, chẳng phải tin tức của anh rất nhanh nhạy sao? Ngay cả chuyện đoạn video mà anh cũng biết, vậy tại sao lại chưa nghe qua chuyện Thời Chung đã khôi phục lại sự tự do?”
Nhậm Tư Đồ nói những lời này cũng chỉ vì muốn chế giễu anh ta, dù sao Tưởng Lệnh Thần không biết chuyện này thì cũng hết sức bình thường. Khi cô và Thời Chung ở bên nhau, Thời Chung hoàn toàn không dẫn cô đi gặp người thân hay bạn bè của mình. Ngược lại, trên cơ bản, bạn bè của cô đều biết đến sự tồn tại của anh. Bây giờ chia tay, có lẽ càng ít người biết.
Trong lúc nhất thời, Tưởng Lệnh Thần không nói gì, mãi đến khi điện thoại di động của anh ta vang lên. Trong lúc nghe máy, ánh mắt Tưởng Lệnh Thần vẫn cứ nhìn Nhậm Tư Đồ chằm chằm, dường như đang suy đoán xem chuyện chia tay có phải sự thật hay không. Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà Tưởng Lệnh Thần chỉ lạnh nhạt trả lời một câu: “Tôi biết rồi”, sau đó lập tức cúp máy. Tiếp theo đó, trong ánh mắt anh ta nhìn Nhậm Tư Đồ lại có thêm sự thích thú như sắp được xem trò hay.
“Được rồi, được rồi, không nói đến chuyện này nữa.” Tưởng Lệnh Thần đứng dậy, bất kể Nhậm Tư Đồ có muốn hay không, anh ta đưa tay kéo cô lên, đi thẳng vào trong sàn đấu. “Cô đã đến đây rồi thì tôi sẽ dạy cô vài chiêu, coi như không uổng chuyến đi này.”
“Tôi…”
Nhậm Tư Đồ chỉ vừa nói một từ đã bị Tưởng Lệnh Thần ngắt lời. “Chọc giận tôi không tốt cho cô đâu, càng không tốt cho Thịnh Gia Ngôn. Tôi chỉ nói đến đây thôi, cô ngoan ngoãn nghe theo hay là phủi mông bỏ đi, tùy cô.”
Nhậm Tư Đồ còn hay muốn giãy khỏi tay anh ta, nhưng nghe anh ta nói vậy thì hơi ngẩn người ra, cứ thế bị anh ta túm vào trong sàn đấu.
Tưởng Lệnh Thần lấy một thanh kiếm trúc từ trên giá đưa cho Nhậm Tư Đồ, làm mẫu một vài động tác đơn giản và chỉ vài vị trí lấy được điểm. “Mặt, cổ họng, bụng, tay, mấy bộ phận quan trọng này.”
Nhậm Tư Đồ nghe anh ta chỉ đạo thì hết sức bực bội nhưng cũng chỉ lạnh mặt và phối hợp theo. Không ngờ Tưởng Lệnh Thần lại đưa tay nhéo má cô. “Đừng có sa sầm nét mặt như thế nữa, cười với anh đây một cái coi.”
Lần này, không thể nhẫn nhịn được nữa, Nhậm Tư Đồ vung tay lên gạt tay anh ta ra, rồi nhân lúc anh ta không đề phòng, dùng ngay chiêu mà anh ta vừa dạy mình, đánh vào tay, vào bụng. Tưởng Lệnh Thần không cẩn thận nên bị cô đánh gục xuống sàn. Thấy anh ta ngã xuống, cô còn cho thêm một chiêu đâm vào cổ họng.
Tưởng Lệnh Thần bị cô dùng kiếm trúc chĩa vào cổ họng, ngã trên sàn đấu không thể dậy được.
Vậy mà anh ta vẫn có thể bật cười. “Bác sĩ Nhậm, lợi hại lắm! Thế mà dám nói mình không biết đánh?”
Nhậm Tư Đồ vốn định vứt kiếm đi rồi, nhưng nghĩ lại thì không nên chọc giận anh ta.
“Tôi thực sự không biết kiếm đạo, nhưng Thịnh Gia Ngôn chơi đấu kiếm nên tôi học với anh ấy.” Nhậm Tư Đồ nhìn nụ cười của anh ta, cảm thấy hơi hoảng hốt nên không thu kiếm trúc lại, vẫn chĩa vào cổ họng Tưởng Lệnh Thần. “Mấy chiêu vừa rồi thường được dùng trong đấu kiếm.”
Nụ cười của Tưởng Lệnh Thần vẫn không hề thay đổi nhưng đột nhiên lăn người qua, tránh được thanh kiếm trong tay cô, đồng thời đứng dậy túm lấy vai của Nhậm Tư Đồ. Nhậm Tư Đồ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng trong nháy mắt, khi tầm nhìn không còn lắc lư nữa thì cô đã bị Tưởng Lệnh Thần gạt ngã xuống sàn, các khớp xương bị đụng trúng kêu răng rắc.
Thanh kiếm trong tay cô cũng bị ném ra thật xa, gần như là văng tới gần cửa.
Tưởng Lệnh Thần quỳ một chân, một tay vẫn đang đè chặt vai cô, tay kia giữ chặt eo cô, chế ngự, khiến Nhậm Tư Đồ không thể nhúc nhích.
“Cho dù đúng như cô nói, cô và Thời Chung đã chia tay…” Tưởng Lệnh Thần ngước mắt nhìn cánh cửa đối diện với sàn đấu, sau đó cụp mắt xuống, nói tiếp. “Nhưng nếu anh ta nghe thấy cô vừa mở miệng ra là nhắc tới Thịnh Gia Ngôn thì có lẽ vẫn sẽ rất tức giận.”
“…”
Nhậm Tư Đồ không nói gì, Tưởng Lệnh Thần cũng không chế nhạo cô nữa, chỉ mỉm cười rồi đứng lên, chìa tay về phía cô, định kéo cô dậy. “Đưa tay cho tôi.”
Thấy cô không muốn đưa tay ra, Tưởng Lệnh Thần dứt khoát khom người, chủ động nắm lấy cánh tay cô.
Nhưng đúng lúc này, vừa khom được một nửa, Tưởng Lệnh Thần đột nhiên bị ai đó dùng kiếm trúc chặn trán lại.
Nhậm Tư Đồ nhận ra đó chính là thanh kiếm vừa bị mình làm rơi, nhưng bây giờ nó đang được nắm trong một bàn tay rất nam tính, ngón tay thon dài nhưng ẩn chứa đầy sức mạnh.
Trên mu bàn tay của người ấy còn có vết tích rất nhạt vì từng bị thứ gì đó làm bỏng.
Tim Nhậm Tư Đồ lập tức giật thót lên. Cùng lúc đó, giọng nói tràn ngập sự cảnh cáo của Thời Chung bỗng vang lên ở phía trên cô: “Không được chạm vào cô ấy!”
Trong hai tuần gần đây, tâm trạng của Thời Chung hết sức tồi tệ nên Trợ lý Tôn đã giới thiệu với anh phòng tập kiếm đạo này. Nguyên văn Trợ lý Tôn nói là thế này: “Trước đây khi công việc của tôi không được thuận lợi, tôi đều đến đó để xả giận, hay là anh cũng thử đi.” Lần đầu tiên khi anh đến đây tập luyện liền phát hiện chuyện “công việc không thuận lợi đều chạy đến đây để xả giận” mà Trợ lý Tôn nói thật ra chính là dán ảnh của anh lên mục tiêu khi luyện tập, đâm chém lung tung mười mấy phút. Trợ lý Tôn sợ tới nỗi chân tay nhũn ra, gần như là khóc lóc cầu xin và sám hối với anh, nói mình chỉ nhất thời kích động chứ thật ra trong lòng hết sức kính yêu ông chủ của mình.
Ngay cả Thời Chung cũng thấy khâm phục vì mình quá tốt tính, chuyện lớn đến thế mà anh vẫn không sa thải Trợ lý Tôn, chỉ đăng ký một lớp học đối kháng cấp tốc. Sau vài ngày lên lớp, anh tìm Trợ lý Tôn đến để tập luyện vài lần. Sau khi luyện tập, Trợ lý Tôn bị sưng tím cả người, xương cốt rã rời, được anh cho nghỉ phép, về nhà uống thuốc bổ.