Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 70



Vất vả lắm mới xách được hết đồ đạc vào trong bếp, Nhậm Tư Đồ trở lại phòng khách, ngồi phịch xuống sofa êm ái, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, xoa xoa cánh tay xong thì nắn bóp bắp chân. Khi vô tình liếc mắt nhìn thấy bộ phim Hàn Quốc đang được tạm dừng trên màn hình ti vi, Nhậm Tư Đồ lập tức đoán được ra Tôn Dao đang xem bộ phim này trước khi ra ngoài đón Tầm Tầm. Gần đây, bộ phim Hàn Quốc này nổi đình nổi đám, Nhậm Tư Đồ chưa xem qua nhưng vì Tôn Dao được đánh tiếng mời đóng phiên bản Trung Quốc nên mấy ngày nay cô xem rất say sưa.

Nhậm Tư Đồ liếc nhìn đồng hồ, có lẽ lúc này Tôn Dao cũng đã đón được Tầm Tầm rồi. Nhà của Thời Chung rất gần với trường mẫu giáo của Tầm Tầm, lẽ ra giờ này Tôn Dao và Tầm Tầm đã về nhà rồi mới phải.

Nhậm Tư Đồ lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Dao, chuông reo rất lâu Tôn Dao mới chịu nghe máy, nói một câu có vẻ ỉu xìu. “A lô?”

Nhậm Tư Đồ không khỏi cau mày. Đã bao lâu rồi cô không nghe thấy Tôn Dao nói với giọng yếu ớt thế này. Giọng nói nặng nề, thậm chí không có chút sức sống dù chỉ là giả vờ. Cổ họng Nhậm Tư Đồ nghẹn lại, sau đó gần như là theo bản năng buột miệng thốt ra một câu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“…”

“…”

Đầu bên kia, Tôn Dao im lặng trong vài giây khiến cho Nhậm Tư Đồ bất giác siết chặt điện thoại trên tay. May mà Tôn Dao không định tiếp tục im lặng một cách đáng sợ như thế nữa. Ngay sau đó, Tôn Dao nói với Nhậm Tư Đồ bằng chất giọng bi thảm: “Mình đang ở bệnh viện.”

Nhậm Tư Đồ kinh hãi đến nỗi đứng bật dậy.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là Tôn Dao thực sự chạy tới bệnh viện để phá bỏ đứa bé…

Nhưng sau đó, giọng nói mệt mỏi, bất lực của Tôn Dao lại xua tan nỗi lo lắng của Nhậm Tư Đồ, đồng thời mang đến cho cô một trái tạc đạn còn kinh hoàng hơn nhiều: “Tầm Tầm…xảy ra chuyện rồi, mình đang ở bệnh viện với nó.”

Đầu óc Nhậm Tư Đồ ong cả lên. Trong nháy mắt, chưa kịp suy nghĩ gì thì hai chân cô đã làm theo bản năng, chạy thẳng ra ngoài cửa thang máy. Lúc này, cô giúp việc vừa thu dọn xong những thứ mà Nhậm Tư Đồ mua về, từ trong bếp đi ra, thấy Nhậm Tư Đồ bước nhanh ra cửa với vẻ mặt căng thẳng bất an thì vội vàng gọi cô lại, hỏi: “Cô chủ, cô định đi đâu thế?”

Nhậm Tư Đồ không quay đầu lại, vội vàng nói: “Cháu có việc phải ra ngoài một chuyến, nếu Thời Chung về tới thì dì bảo anh ấy gọi cho cháu.”

Bữa cơm tối hôm ấy cuối cùng bị hủy bỏ, Nhậm Tư Đồ vừa lo lắng vừa sốt ruột, lái xe vòng tới vòng lui trên con đường tắc nghẽn, đông nghìn nghịt. Khó khăn lắm mới tới được bệnh viện, vừa dừng xe lại, cô liền vội vội vàng vàng chạy thẳng vào trong.

Khi tìm được Tôn Dao thì trán cô đã đầm đìa mồ hôi. Tôn Dao đang ngồi trên băng ghế dài, cả người không còn chút sức lực, ánh mắt vô hồn, trán toát mồ hôi lạnh. Nhậm Tư Đồ đi thẳng về phía Tôn Dao, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôn Dao từ từ ngước đôi mắt vô hồn, nãy giờ vẫn cúi gằm nhìn mũi chân của mình, nhìn vào mắt Nhậm Tư Đồ.

Tôn Dao há miệng ra nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã có một giọng nói trầm thấp và sắc lạnh vang lên, trả lời thay cho cô: “Nó lăn từ trên bậc thang xuống, đụng trúng đầu.”

Nhậm Tư Đồ bất ngờ ngẩn ra, sau đó nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy Từ Kính Nam đang ngồi trên xe lăn, cách bọn họ chưa tới năm bước.

Nhậm Tư Đồ còn đang đứng ngây tại chỗ không hiểu gì thì Tôn Dao đã lập tức đứng bật dậy, gần như là hét về phía Từ Kính Nam: “Sao anh còn ở đây? Cút ngay cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh!”

Cơn giận của Tôn Dao như thể một ngọn lửa ném vào hố băng sâu vạn trượng, không thể kích thích sự hồi đáp của đối phương. Vào bệnh viện, lại từ trên bậc thang lăn xuống, rồi đến cả Từ Kính Nam cũng có mặt ở đây, trong lòng Nhậm Tư Đồ dấy lên một dự cảm chẳng lành khiến cho lòng bàn tay cô toát đầy mồ hôi lạnh. Nhậm Tư Đồ không nhìn Từ Kính Nam nữa mà quay sang nhìn Tôn Dao, nói với cô bằng giọng điệu gần như là ra lệnh: “Bây giờ không phải lúc để cãi nhau, cậu bình tĩnh chút đi. Trước tiên hãy nói cho mình biết rốt cuộc thì hiện giờ Tầm Tầm ra sao rồi?”

Trước giờ Tôn Dao luôn tỏ ra mình là một người vô tư đến mức vô tâm, nên một khi cô để lộ dáng vẻ hoảng hốt, kích động như lúc này thì sẽ khiến người ta hết sức đau lòng. Từ nãy đến giờ, Nhậm Tư Đồ vẫn rất lo lắng Tầm Tầm đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì nhưng Tôn Dao nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra một câu khiến cho tảng đá trong lòng Nhậm Tư Đồ rơi xuống: “Không có gì đáng lo, nó đang được truyền máu.”

Không biết tại sao, vừa nhắc đến hai từ “truyền máu” thì Tôn Dao lại không kìm được liếc về phía Từ Kính Nam ở sau lưng Nhậm Tư Đồ. Nhậm Tư Đồ nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy Từ Kính Nam cũng đang cau mày thật chặt, nhìn về phía Tôn Dao.

Trên tầng lầu này, ngoại trừ một vài y tá đứng rải rác cách đó không xa thì dường như không có bóng dáng một bệnh nhân nào khác. Nhậm Tư Đồ vừa nghĩ đến chuyện đây là bệnh viện được nhà họ Từ quyên góp thường xuyên, liền dễ dàng đoán được ra Từ Kính Nam lo Tôn Dao là người của công chúng nên đã phái người sắp xếp trước, vì thế tầng lầu này mới vắng vẻ như vậy.

Về phần hai người này… Nhậm Tư Đồ không khỏi đưa mắt nhìn Tôn Dao và Từ Kính Nam… Dường như họ đang giấu giếm một bí mật nào đó.

Nhậm Tư Đồ đành kéo Tôn Dao tới một chỗ vắng vẻ, hỏi cô toàn bộ nguồn cơn của sự việc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôn Dao nhìn Từ Kính Nam – người bị bọn họ bỏ lại cách đó không xa – rồi lại nhìn Nhậm Tư Đồ, do dự hồi lâu mới chậm rãi kể lại mọi chuyện: “Chẳng phải cậu bảo mình đi đón Tầm Tầm tan học sao? Kết quả mình vừa xuống tới dưới lầu thì Tầm Tầm đã ở đó rồi, là do Từ Kính Nam đưa nó về.”

“Tôi đã nói rồi mà, em trốn không thoát đâu.”

Cho đến giờ, Tôn Dao vẫn còn nhớ như in vẻ mặt và giọng điệu tàn nhẫn của Từ Kính Nam khi nói ra những lời này.

Lúc ấy, khi nghe được câu này, Tôn Dao vô thức kéo Tầm Tầm ra phía sau lưng mình. Tầm Tầm hoàn toàn không hiểu gì nên đứng sau lưng Tôn Dao mà vẫn thò đầu ra nhìn, hai con mắt cứ đảo qua đảo lại rồi nhìn thẳng vào Tôn Dao, giải thích với cô: “Chú Từ tài trợ cho trường con một dãy phòng học nên hiệu trưởng dẫn chú ấy tới xem bọn con học bài. Không ngờ chú ấy lại là bạn của Nhậm Tư Đồ, còn từng gặp qua con nên hôm nay chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra con giữa một đám bạn học trong lớp.”

Cho nên Tầm Tầm liền để cho gã họ Từ kia đưa mình về nhà?

Tôn Dao vừa nghĩ như thế thì sống lưng lập tức cảm thấy ớn lạnh. Vì thế cô càng nhìn Từ Kính Nam bằng ánh mắt căm phẫn.

Từ Kính Nam thu hồi ánh mắt dữ dằn khi đối diện với Tôn Dao, khẽ mỉm cười, hơi cúi người xuống, nhìn vào mắt Tầm Tầm. “Tầm Tầm, một mình cháu tự lên nhà trước được không? Chú và dì Tôn Dao của cháu cần đi tìm Nhậm Tư Đồ để bàn vài chuyện.”

Đúng là nói dối mà không chớp mắt. Tôn Dao mặc kệ sự ân cần giả tạo của Từ Kính Nam, kéo tay Tầm Tầm, quay đầu đi thẳng vào tòa nhà. Một tên què như anh ta thì làm gì được cô chứ. Nhưng Tôn Dao vừa bước được vài bậc thang thì lập tức có hai gã vệ sĩ tiến tới, chặn đường cô lại. “Cô Tôn, xin cô hợp tác một chút.”

Tôn Dao liếc nhìn mấy gã vệ sĩ có thân hình cao to gần như là gấp đôi mình bằng ánh mắt khinh khỉnh. Cô ném cho Từ Kính Nam một ánh mắt gần như là khiêu khích rồi nói ra một câu, không biết là cho vệ sĩ hay cho Từ Kính Nam nghe: “Anh có ngon thì cứ chặn tôi lại xem. Tôi bị thương thì người đau lòng là ông chủ nhà anh đấy.”

Từ Kính Nam nghe thấy thế thì ánh mắt liền tối sầm lại. Vệ sĩ nghe được câu này cũng ngẩn ra. Anh ta hiểu rõ ông chủ của mình nên đương nhiên cũng bắt đầu kiêng dè Tôn Dao. Tôn Dao hất tay vệ sĩ ra, tiếp tục dắt Tầm Tầm bước thật nhanh thêm vài bậc thang nữa. Trong lúc nhất thời, vệ sĩ không dám ngăn cô lại vì sợ sẽ xảy ra sơ suất.

Từ Kính Nam không hề bước tới trước mà chỉ đứng nhìn chuyện diễn ra trước mắt, sau đó thốt ra một câu hết sức bâng quơ: “Vậy nếu như thằng bé kia bị thương thì ai sẽ là người đau lòng?”

Ngay sau đó, anh ta đổi giọng, ra lệnh cho vệ sĩ: “Ôm thằng bé kia lại đây cho tôi.”

Đến lúc này, cho dù không biết giữa những người lớn đã xảy ra chuyện xích mích gì nhưng Tầm Tầm cũng biết sợ, kinh hoàng trợn tròn mắt lên. Vệ sĩ nghe Từ Kính Nam nói thế thì lập tức đưa tay ra kéo Tầm Tầm lại, nhấc bổng nó lên, khiến nó sợ tới nỗi quơ quào cả tay lẫn chân để giẫy giụa, nhằm thoát khỏi vòng vây.

Tôn Dao lập tức nhào tới trước mặt vệ sĩ, muốn kéo lấy cánh tay của Tầm Tầm. Tầm Tầm cũng hét toáng lên rồi với tay về phía Tôn Dao để cầu cứu. Nhưng vệ sĩ đâu quan tâm tới những chuyện ấy. Anh ta dùng sức ôm chặt Tầm Tầm, dứt khoát bước thật nhanh xuống những bậc thang. Chỉ trong nháy mắt, tình hình đã trở nên không thể cứu vãn, Tôn Dao không tranh được với vệ sĩ nên đành chắn trước mặt anh ta rồi quay sang mắng vào gương mặt vô tình của Từ Kính Nam: “Mẹ kiếp! Họ Từ kia, anh mau bảo anh ta thả Tầm Tầm xuống ngay!”

Từ Kính Nam không hề tức giận nhưng cũng chẳng tỏ ra ôn hòa, nói với giọng lạnh tanh: “Cô Tôn, chắc cô cũng biết chọc giận tôi sẽ có kết quả thế nào rồi chứ?”

Tôn Dao trừng mắt nhìn Từ Kính Nam vẻ dữ dằn. Từ Kính Nam biết cô sẽ dùng cách gì để khiến mình nhượng bộ nên quyết định nhắc nhở cô trước: “Em đừng mong dùng cách tự làm tổn thương mình để khiến tôi mềm lòng. Em làm mình bị thương thế nào thì tôi sẽ khiến thằng nhóc này bị thương thế ấy. Dù sao thì tôi và nó cũng chẳng có quan hệ gì, tôi nói được làm được.”

Tôn Dao hoàn toàn hết cách với anh ta. Cô tin anh ta nói được làm được, bởi đó là người đàn ông rất tàn nhẫn…

“Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”

Ngoại trừ thỏa hiệp ra thì dường như cô không còn cách nào khác, có điều khi nói câu này, giọng của cô rất không cam tâm, vô cùng căm phẫn, hoàn toàn không giống như đang đặt câu hỏi mà chỉ là phản xạ một cách máy móc.

Từ Kính Nam vẫn không hề tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn em nói thật cho tôi biết, có phải em mang thai rồi không?”

Tôn Dao bất lực nhắm mắt lại, nặng nề gật đầu.

Vì nhắm mắt lại nên cô đã bỏ lỡ sự vui mừng lẫn bi ai ẩn chứa trong mắt người đàn ông cách đó không xa.

Cô chỉ nghe thấy anh ta dùng giọng nói hết sức bình tĩnh để ra lệnh cho vệ sĩ: “Thả nó xuống đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.