Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 8



Hai ngày trước đêm Giáng sinh, cuối cùng Nhậm Tư Đồ cũng nhận được tin tức chính xác nên khi đi ăn cơm trưa chung với các đồng nghiệp trong phòng khám, cô đã nói rõ với Mạc Nhất Minh rằng: “Hôm đó không có anh chàng nào hẹn cậu ấy cả.”

Lúc này đang là giờ ăn cơm trưa, khắp nơi trong căng tin của phòng khám bọn họ đều có thể nhìn thấy các nhân viên mặc áo blouse trắng đang túm năm tụm ba, hoặc là bàn tán về những dự định trong đêm Giáng sinh, hoặc là than thở rằng ngày lễ mà còn phải đi trực. Còn Mạc Nhất Minh bưng lấy khay cơm ngồi xuống trước mặt Nhậm Tư Đồ, mục đích được viết rõ trên mặt. Nghe Nhậm Tư Đồ nói thế, trong mắt Mạc Nhất Minh vừa hiện lên một tia hy vọng thì lại nghe Nhậm Tư Đồ nói tiếp: “Bởi vì hôm ấy Tôn Dao phải tham gia bữa tiệc thường niên của công ty.”

Mạc Nhất Minh lập tức xị mặt xuống, sau đó hỏi tiếp: “Vậy đêm cuối năm thì sao? Cô ấy có dự tính gì không?”

Nhậm Tư Đồ không đành lòng đả kích anh chàng nữa, xuất phát từ lòng thương hại, cô chỉ có thể cho anh ta một câu trả lời rất mập mờ: “Để em hỏi giúp anh xem sao.”

Mạc Nhất Minh không khỏi lắc đầu thở dài. “Anh cứ tưởng cuộc sống riêng tư của những cô gái xinh đẹp thì rất đặc sắc. Đương nhiên, đó là trước khi gặp được Tôn Dao.” Đột nhiên nghĩ tới một khả năng, Mạc Nhất Minh bỗng nhíu mày lại, nhìn Nhậm Tư Đồ từ trên xuống dưới với ánh mắt rất nghiêm túc. “Rốt cuộc có phải Tôn Dao đã bị lây nhiễm từ em không vậy, chỉ số pheromones(*) ngày càng thấp, ngày càng không có phản ứng gì trước người khác giới?”

(*) Pheromones là chất được sử dụng như những tín hiệu hoá học giữa các cá thể cùng loài, giúp cho động vật nhận ra nhau; là chất hấp dẫn sinh dục, chất quyết định cho việc tụ tập thành đàn của động vật. Đôi khi chất này còn được gọi là hoóc môn xã hội (social hormone).

Nhậm Tư Đồ quyết định không thèm tranh luận với anh về vấn đề này, chỉ cúi đầu ăn cơm. “Em coi như anh đang khen em vậy.”

“Các em không sợ từ chối đàn ông nhiều quá, cuối cùng sẽ phải sống cô đơn tới già sao?”

Lần này, cuối cùng Nhậm Tư Đồ cũng không nhịn được nữa mà đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên lườm Mạc Nhất Minh. “Anh còn lắm mồm nữa là em không giúp anh đâu đấy.”

Rốt cuộc thì chiêu này cũng có thể bịt cái miệng đang lải nhải của Mạc Nhất Minh lại. Mạc Nhất Minh liếc Nhậm Tư Đồ một cái rồi sợ hãi đưa tay lên, làm động tác như kéo khoá miệng lại.

Cuối cùng thế giới cũng được yên tĩnh.

Nhưng Nhậm Tư Đồ vừa ăn xong, đang bưng cái khay lên định đi thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Nhậm Tư Đồ bị Mạc Nhất Minh lải nhải suốt cả giờ ăn trưa nên vừa nhấc máy là vội vàng cầu cứu ngay: “Đêm cuối năm cậu phải dành ra chút thời gian để đi ăn với mình và bác sĩ Mạc một bữa đấy. Chuyện giữa hai người thì hai người trực tiếp gặp nhau để nói cho rõ ràng chứ mình làm cái loa thông báo suốt một năm nay rồi, giờ có thể để cho mình nghỉ hưu được chưa?:

Tôn Dao coi như cũng biết thông cảm cho nỗi khổ của cô. Bình thường, Nhậm Tư Đồ nói chuyện rất đàng hoàng, thậm chí là cứng nhắc, chỉ những lúc tức giận, cô mới nói nhiều hơn, cách dùng từ cũng trở nên hài hước hơn nhiều. Đầu bên kia, Tôn Dao không ngừng xin tha thứ: “Mình sai rồi, mình sai rồi, mình sai rồi được chưa? Chuyện này về sau sẽ không làm phiền tới cậu nữa, có điều… cậu phải giúp mình chuyện này trước đã.”

“…”

“Giúp mình tìm một người bạn trai để tham dự bữa tiệc cuối năm.”

“Mình? Giúp cậu? Tìm người?” Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không nghĩ rằng mình có năng lực này. “Mạc Nhất Minh, Thịnh Gia Ngôn, hai người này cậu chọn một đi. À còn cả Tầm Tầm nữa.”

Vừa nghe Nhậm Tư Đồ nói những lời hài hước này, Tôn Dao liền biết ngay là cô vẫn chưa hoàn toàn hết giận, nên giọng nói không khỏi pha thêm chút khẩn khoản: “Mình cũng mới được biết lúc nãy thôi, anh ta nhận lời mời xuất hiện tại bữa tiệc thường niên của công ty mình.”

Nói đến đây, không cần hỏi rõ, Nhậm Tư Đồ cũng hiểu “anh ta” là ai. Nỗi oán giận vì phải làm cái loa phóng thanh trong suốt một năm nay bỗng nhiên tan biến, Nhậm Tư Đồ lại khôi phục giọng điệu nghiêm túc của mình: “Hay là cậu đừng tham dự bữa tiệc đó nữa, cứ nói là bị bệnh đi.”

“Sao mình phải trốn? Anh ta tưởng mình sợ anh ta chắc?”

“Vậy…những anh chàng trong giới giải trí thì sao?”

“Người trong giới giải trí?” Tôn Dao không kìm được mà “hừ” một tiếng. “Mấy gã trong giới này, ai gặp phải gã họ Từ kia mà lại không cúi đầu khom lưng? Tìm bọn họ làm bạn trai thì mình sẽ bị mất mặt chết mất.”

“Vậy để Thịnh Gia Ngôn đi với cậu đi, dù sao thì gần đây anh ấy cũng đang cô đơn, chắc chắn đêm Giáng sinh sẽ không hẹn hò với cô nào.”

“Không được, tuy điều kiện của Thịnh Gia Ngôn không tồi nhưng vừa nhìn là biết anh ấy là mẫu người quá tốt tính, hoàn toàn không có uy nghiêm.” Tôn Dao nghĩ một lát rồi như tìm thấy phao cứu sinh, giọng nói cũng có vẻ hăng hái hơn nhiều. “Nếu không thì thế này đi, cho mình mượn chú chân dài của Tầm Tầm dùng một bữa?”

“Cậu đùa đấy à?” Suýt nữa Nhậm Tư Đồ đánh đổ cái khay ăn trên tay vì lời đề nghị này của Tôn Dao. Cô đi về phía xe để khay ăn thừa, đặt xuống rồi bước nhanh ra khỏi căng tin, đi vào hành lang tương đối yên tĩnh. Vì sợ đùa quá thành thật, Nhậm Tư Đồ không cần nghĩ ngợi mà buột miệng từ chối ngay: “Ngoại hình của chú chân dài ấy không xuất sắc lắm, e là sẽ làm cậu mất mặt, cậu đừng nghĩ tới nữa.”

“Cậu gạt mình đấy à, trong ipad của Tầm Tầm có hình của anh ta.”

Vừa nói dối xong đã bị vạch mặt ngay, Nhậm Tư Đồ buồn phiền ngửa mặt lên trời thở dài. “Mình và anh ta hoàn toàn không thân thiết như cậu nghĩ, cậu bảo mình làm sao mở miệng nói được đây?”

Tôn Dao im lặng một lát, lẩm bẩm trong sự tiếc nuối: “Thôi được rồi, để mình nghĩ cách khác vậy.”

Điện thoại được ngắt trong sự bất đắc dĩ của hai người.

Đúng lúc ấy, Mạc Nhất Minh vừa ăn cơm xong, bước ra thấy Nhậm Tư Đồ vẫn đứng ngoài hành lang, thất thần cầm điện thoại liền hỏi: “Sao em còn ở đây?”

Lúc ấy, Nhậm Tư Đồ mới bỏ điện thoại vào túi, đuổi theo Mạc Nhất Minh, cùng quay về phòng khám của mình. Nhưng vừa bước vào thang máy, chuông điện thoại của cô lại vang lên.

Vừa ấn nút nhận cuộc gọi, cô liền nghe thấy giọng nói có chút sốt ruột của Thịnh Gia Ngôn. Anh nói ngay vào chuyện chính: “Cho anh số điện thoại của một bác sĩ tâm lý khác, hoặc là số điện thoại của bác sĩ chuyên khoa thần kinh cũng được.”

“Chuyện gì vậy anh?”

“Anh vừa nhận một vụ án, đương sự cần được làm đánh giá tâm lý một cách kĩ càng.”

“Cứ đến thẳng phòng khám của em là được, cần gì phải tốn công tìm bác sĩ khác nữa?”

Thịnh Gia Ngôn ở đầu dây bên kia hoàn toàn không cần nhắc đến đề nghị của Nhậm Tư Đồ mà nói thẳng: “Chuyện này anh không thể giải thích trong chốc lát được, tóm lại em cứ cho anh cách liên lạc với một bác sĩ khác càng nhanh càng tốt.”

“Được rồi, để em nhắn số điện thoại của bác sĩ khác cho anh.”

Thịnh Gia Ngôn nói một câu “cảm ơn” rồi định cúp máy ngay, Nhậm Tư Đồ vội ngăn anh lại. “Đợi đã.”

“Hả?”

Nhậm Tư Đồ nhớ đến giọng nói hơi buồn bã của Tôn Dao. “Đêm giáng sinh anh có bận gì không?” Nhậm Tư Đồ vừa định nói là nhờ anh đi tham gia bữa tiệc thường niên với Tôn Dao nhưng chợt nhớ ra là Mạc Nhất Minh còn ở trong thang máy nên tự động tỉnh lược mất nửa sau.

“…”

“…”

Dường như Thịnh Gia Ngôn bị ai đó hối thúc, giọng nói bỗng trở nên nôn nóng: “Anh có việc nên cúp máy trước đây, hết giờ làm anh sẽ gọi cho em để nói tiếp chuyện này.”

Sau đó, Thịnh Gia Ngôn lập tức cúp máy.

Tuy biết anh đột nhiên có việc bận nên mới vội vã cúp máy, đó là chuyện rất bình thường nhưng nghe những tiếng tút tút vang lên sau đó, Nhậm Tư Đồ vẫn không khỏi cảm thấy có chút mất mát.

Thịnh Gia Ngôn rất giữ lời hứa. Lúc chạng vạng, sắp hết giờ làm, Nhậm Tư Đồ vừa định gọi cho anh để nói nốt chuyện còn dang dở lúc trưa thì điện thoại của cô đã báo có tin nhắn từ Wechat.

Tin nhắn thoại là do Tôn Dao gọi tới: “Hôm nay mình rảnh nên để mình đi đón Tầm Tầm cho, sau đó gặp nhau ở chỗ cũ.”

Nhậm Tư Đồ vừa đọc xong, Thịnh Gia Ngôn đã gọi điện thoại tới.

Khác với vẻ bận rộn và nóng vội trong giọng nói của anh lúc trưa, lúc này giọng của Thịnh Gia Ngôn hết sức nhàn nhã và ung dung: “Đêm Giáng sinh anh không bận gì cả. Nói đi, có chuyện gì vậy?”

“Tôn Dao đang cần một bạn trai cùng tham gia bữa tiệc thường niên của công ty, nhất thời cậu ấy không tìm được người thích hợp nên anh đi với cậu ấy nhé?”

Đầu dây bên kia im lặng mất ba giây. Ngay sau đó, Thịnh Gia Ngôn cười, nói bằng một giọng khiến cho Nhậm Tư Đồ không cách nào đoán được: “Anh còn tưởng em muốn hẹn anh chứ.”

“Ặc…”

“Hôm ấy anh vốn có hẹn nhưng tưởng rằng em có chuyện tìm anh nên từ chối rồi.” Thịnh Gia Ngôn lại im lặng vài giây, sau đó anh mới từ tốn nói chuyện tiếp, lúc đó đã trở về với vẻ thoải mái như thường ngày. “Được rồi, anh sẽ đi với cô ấy. Vậy Giáng sinh em tính làm gì đây?”

“Em ấy à?” Câu hỏi cuối cùng của Thịnh Gia Ngôn khiến Nhậm Tư Đồ không có thời gian để ngẫm nghĩ kĩ cái giọng là lạ của anh lúc nãy mà tập trung trả lời câu hỏi. “Thì ăn Noel với Tầm Tầm thôi.”

Chuyện này được quyết định như thế. Tuy nhiên, câu “hôm ấy anh vốn có hẹn nhưng tưởng em có chuyện tìm anh nên từ chối rồi” của Thịnh Gia Ngôn đã khiến cho Nhậm Tư Đồ rất bối rối.

Một ý nghĩ tham lam nào đó loé lên trong đầu Nhậm Tư Đồ khoảng vài giây rồi dần biến mất. Chỗ cũ mà Tôn Dao nói chính là nhà hàng bọn họ thường dẫn Tầm Tầm đến đó ăn. Khi Nhậm Tư Đồ đến nơi thì vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Dao và Tầm Tầm đâu. Đợi Nhậm Tư Đồ gọi món xong, hai người mới thủng thẳng đi vào.

Vừa ngồi xuống, Tôn Dao liền tuyên bố một tin tốt lành: “Mình tìm được bạn đi cùng rồi.”

Nhậm Tư Đồ ngạc nhiên, vừa định hỏi đó là ai thì Tầm Tầm đã nói tiếp với vẻ mặt hết sức tự hào: “Là con giúp dì ấy hẹn chú chân dài.”

Nhậm Tư Đồ không kìm được mà tiếp tục ngẩn ra. “Anh ta đồng ý rồi à?”

Tôn Dao cười hì hì, gật đầu.

Nhậm Tư Đồ vẫn không dám tin, Tầm Tầm thì thích chí bổ sung thêm: “Dì Tôn Dao thật là lợi hại, chỉ cần nói với chú ấy…” Tôn Dao vội vàng bịt miệng Tầm Tầm lại, không cho cu cậu nói tiếp.

Mặc dù bị bịt miệng nhưng Tầm Tầm vẫn kiên trì nói tiếp: “Chỉ nói với chú ấy câu “anh muốn theo đuổi Nhậm Tư Đồ thì đầu tiên phải lấy được lòng của chúng tôi trước”.”

Đáng tiếc, Nhậm Tư Đồ chỉ nghe được những lời nói ú ớ của Tầm Tầm phát ra từ dưới bàn tay của Tôn Dao, hoàn toàn không nghe rõ rốt cuộc thằng bé đang nói cái gì.

Cuối cùng, dưới ánh mắt ra hiệu của Tôn Dao, Tầm Tầm cũng hiểu được những lời này không nên nói ra. Lúc ấy, Tôn Dao cũng chịu thả Tầm Tầm ra, quay sang cầm thực đơn lên, chuyển đề tài: “Đúng rồi, cậu đã gọi những món gì thế?”

Nhậm Tư Đồ làm gì còn tâm trạng nghĩ tới chuyện mình đã gọi những món gì. Lúc ấy, cô mới hiểu ra mục đích thực sự của Tôn Dao khi đòi đón Tầm Tầm hôm nay. Cũng vào lúc này, cô bỗng giật mình nhớ ra mình đã tự ý quyết định, hẹn Thịnh Gia Ngôn thay cho Tôn Dao…

Nhậm Tư Đồ chán nản dựa vào lưng ghế. “Mình sắp bị cậu hại chết rồi…”

Đây coi như là trùng hợp bất ngờ hay là trong hoạ có phúc? Nhậm Tư Đồ ngồi trong phòng khách nhà mình, nhìn Tầm Tầm đang theo sau Thịnh Gia Ngôn, chạy tới chạy lui trong căn bếp thì không khỏi nghĩ tới vấn đề này.

Bởi vì Tôn Dao đã lựa chọn chú chân dài có khí thế hơn người mà vứt bỏ Thịnh Gia Ngôn nên cuối cùng Thịnh Gia Ngôn đành phải trải qua đêm Giáng sinh cùng cô và Tầm Tầm.

Thịnh Gia Ngôn bận nấu ăn, Tầm Tầm thì bận làm trợ thủ cho anh, duy chỉ có Nhậm Tư Đồ là không có việc gì để làm, nhàn nhã ngồi trên sofa, không biết đang nghĩ ngợi lung tung gì nữa. Thịnh Gia Ngôn thấy thế thì đứng trong bếp, trêu chọc cô từ xa: “Chắc chắn là em cố ý đúng không. Đi một vòng thật lớn, kết quả Tôn Dao lại đến bữa tiệc với một người đàn ông khác, còn anh chỉ có thể đến chỗ em làm đầu bếp.”

Tuy nói thế nhưng thật ra trong lòng Thịnh Gia Ngôn đang rất vui sướng. Nhậm Tư Đồ nhìn Tầm Tầm mặc chiếc tạp dề be bé và chiếc mũ đầu bếp nho nhỏ do Thịnh Gia Ngôn mua cho, đi theo sau lưng anh giúp này giúp nọ thì trong đầu bất giác nghĩ tới bốn chữ: Một nhà ba người.

Nhưng ngay sau đó, bốn chữ này giống hệt như một con rắn độc đang thè lưỡi, lập tức siết lấy tâm trí của Nhậm Tư Đồ, khiến cô phải cuống quýt ném ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.

Cô còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc của mình thì Thịnh Gia Ngôn đã bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, vừa tháo tạp dề vừa nói với cô: “Có phải anh trách em thật đâu mà sắc mặt của em lại kém như thế.” Nói xong, anh vẫy tay tỏ ý bảo cô ngồi vào bàn. “Lại đây, nấu xong hết cả rồi, có thể ăn được rồi.”

Thịnh Gia Ngôn du học ở nước ngoài mấy năm nên làm cơm Tây cũng rất bài bản, bò bít tết chín rất vừa độ. Nhậm Tự Đồ cắt thịt bò cho Tầm Tầm nhưng Tầm Tầm lại không thể đợi được mà ăn luôn phần nui của Thịnh Gia Ngôn, Thịnh Gia Ngôn đã khui một chai rượu vang, rót cho Nhậm Tư Đồ khoảng một phần tư ly.

Mọi thứ đều rất hoàn hảo, nếu cô không bị ý nghĩ xấu xa “một nhà ba người” lúc nãy chiếm cứ tâm trí thì có lẽ cô đã có thể vô tư thưởng thức đêm Giáng sinh này. Nhậm Tư Đồ không kìm được nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Ăn cơm tối xong thì đã hơn chín giờ, Thịnh Gia Ngôn giành phần rửa bát đĩa, Nhậm Tư Đồ đứng bên cạnh đón lấy những cái mà anh đã rửa sạch, lau khô rồi bỏ vào tủ bát, còn Tầm Tầm thì nằm trên sofa, vỗ cái bụng no kềnh của mình và bắt đầu mơ về bữa ăn tiếp theo. “Chú Gia Ngôn, lần sau làm bò bít tết cho cháu nữa nhé.”

Thịnh Gia Ngôn nghe thấy thế, vừa tiếp tục rửa bát vừa nói với Nhậm Tư Đồ: “Em xem, bình thường em đã để nó đói tới cỡ nào kìa. Xem ra anh phải dạy em nấu cơm mới được.”

Nhậm Tư Đồ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, nhưng đúng lúc này, cô lại bất chợt nhớ tới lời nói ba hoa của mình với một người đàn ông khác...

Thật ra tôi vẫn đang học nấu ăn, đợi khi nào tôi học thành tài, nhất định sẽ mời cậu đến thưởng thức...

“Em cười gì vậy?” Thịnh Gia Ngôn đột nhiên hỏi.

Nhậm Tư Đồ ngẩn ra. Lúc nãy cô đang cười gì nhỉ? Sao chính bản thân cô cũng không phát hiện ra? Cô mín môi nói: “Chỉ đột nhiên nhớ tới trên đời này thực sự có người tin rằng em có thể học được cách nấu ăn ngon, nấu cho anh ta một bữa... Nghĩ thôi thì đã thấy thú vị rồi.”

Vẻ mặt của Thịnh Gia Ngôn lúc đó hơi cứng đờ nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, sau đó lập tức bị che lấp bởi một nụ cười mỉm. Dường như anh cũng thấy rất thú vị nên cười, hỏi: “Ai vậy? Ai mà dám gửi gắm hy vọng vào tài nấu nướng của em?”

Nhậm Tư Đồ bật cười, lắc đầu. Thịnh Gia Ngôn không hỏi nữa, bởi điện thoại di động của anh đột nhiên reo vang.

Di động chỉ reo lên một tiếng “bíp”, có lẽ là âm báo tin nhắn. Thịnh Gia Ngôn rửa sơ qua xà phòng dính trên tay rồi lấy di động ra khỏi túi.

Nhậm Tư Đồ đang bận lau bát đĩa. Cô chỉ thoáng liếc qua màn hình điện thoại anh một chút, thấy hình như đó là một tấm thiệp điện tử dưới dạng tin nhắn thì không khỏi bật cười. “Thời buổi này mà vẫn còn có người dùng tin nhắn gửi thiếp mừng Giáng sinh sao?”

Thịnh Gia Ngôn trả lời cô theo phản xạ: “Là bố em gửi đến...”

Mặt Nhậm Tư Đồ trở nên tái mét.

Thịnh Gia Ngôn cũng ý thức được mình đã lỡ lời nên lập tức ngẩng đầu nhìn Nhậm Tư Đồ, ngay sau đó đính chính: “Là thiệp điện tử do thầy Nhậm gửi đến.”

“...”

“...”

Từ phòng khách bỗng vang lên tiếng gọi lớn của Tầm Tầm, phá vỡ không khí gượng gạo trong nhà bếp: “Nhậm Tư Đồ, dì Tôn Dao tìm mẹ này!”

Lúc ấy, Nhậm Tư Đồ mới giật mình hoàn hồn. Đúng là trong phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại của cô, Nhậm Tư Đồ né tránh ánh mắt của Thịnh Gia Ngôn, đặt cái đĩa trên tay xuống, bước nhanh ra khỏi nhà bếp. “Em đi nghe điện thoại.”

Nhậm Tư Đồ đến bên cạnh chiếc sofa trong phòng khách, Tầm Tầm liền đưa điện thoại cho cô. Nhậm Tư Đồ nghe máy, những cảm xúc xám xịt nặng nề vừa rồi liền bị tiếng hoan hô của Tôn Dao phá vỡ. “Chú chân dài của Tầm Tầm làm mình thật mát mặt!”

Nghe giọng điệu kích động của Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ cố ép mình phải quên đi cuộc đối thoại với Thịnh Gia Ngôn khi nãy, cô cười phá lên, trả lời: “Cậu đứng đắn một chút có được không? Người không biết còn tưởng một ngôi sao lớn như cậu mà cũng ham trai đấy.”

Nhưng câu này của cô vẫn không lấn át được sự hớn hở của Tôn Dao. “Bữa tiệc vừa kết thúc, mấy người trong công ty của mình rủ nhau đi bar, cậu cũng đến đây cho vui đi.”

“Mình còn phải trông Tầm Tầm nữa nên sẽ không đi đâu, cậu chú ý an toàn đấy.”

Không biết có phải Tôn Dao đã uống không ít hay không mà giọng nói hơi to, ngay cả Tầm Tầm ở bên cạnh cũng nghe thấy những gì cô nói trong điện thoại. Nhậm Tư Đồ còn chưa nhận lời thì Tầm Tầm đã gào to: “Đi đi, đi đi, có chú Gia Ngôn ở đây với con là được.”

Tôn Dao ở đầu bên kia nói: “Đừng có làm mất hứng như vậy chứ! Cứ quyết định như vậy đi, mình đã lái xe đến Tam Hoàn rồi, sẽ nhanh tới nhà cậu thôi, cậu sửa soạn chút đi!”

Nhậm Tư Đồ đang do dự xem nên trả lời thế nào thì bên cạnh đã vang lên một câu: “Anh ở đây với Tầm Tầm, em yên tâm đi chơi với Tôn Dao đi.”

Đó là giọng của Thịnh Gia Ngôn, khi Nhậm Tư Đồ quay đầu lại thì anh đã đi đến sau lưng cô. Có lẽ là lúc nãy anh thấy tâm trạng của cô không được ổn lắm nên không yên tâm, theo cô ra đây.

Nhậm Tư Đồ nhận lời với Tôn Dao, vừa ngắt điện thoại chuẩn bị nói với Thịnh Gia Ngôn vài câu thì Tầm Tầm đã bắt đầu giục cô: “Mẹ mau đi sửa soạn đi, nhanh lên!”

Thấy thằng nhóc hăm hở như thế, Nhậm Tư Đồ hết sức khó hiểu: “Sao mẹ bỏ con đi chơi mà con còn vui hơn mẹ thế?”

Tầm Tầm không chịu giải thích, chỉ vội vàng đẩy Nhậm Tư Đồ về phía phòng ngủ.

Dưới sự thúc giục của Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ nhanh chóng thay xong quần áo và bước ra khỏi phòng ngủ. Tầm Tầm vừa nhìn là đã lắc đầu lia lịa. “Đây là quần áo mẹ mặc lúc đi làm mà. Không được, không đẹp gì hết!”

Nhậm Tư Đồ cúi đầu nhìn bộ váy liền màu đen cùng chiếc áo khoác màu nâu trên người mình rồi nghĩ: Khi đi làm, cô có mặc những bộ đi đứng bất tiện thế này đâu? Yêu cầu của thằng nhóc này cũng cao thật.

“Vậy mẹ phải mặc cái gì?”

“Ừm…” Tầm Tầm nghĩ một chút rồi nói thẳng: “Lộ càng nhiều càng tốt.”

Lần này, Thịnh Gia Ngôn đứng về phía Nhậm Tư Đồ. “Đừng nghe nó, thế này đã đẹp lắm rồi.”

Thịnh Gia Ngôn vừa mỉm cười ngắm cô, vừa từ từ bước đến gần. Đến trước mặt cô, anh lại nhìn từ trên xuống dưới một lượt nữa. Đột nhiên, anh đưa tay xoã mái tóc đang cột của cô xuống.

“Thế này lại càng đẹp.” Anh mỉm cười, giúp cô vuốt lại tóc.

Hành động này…

Giống như lần đầu tiên Nhậm Tư Đồ gặp anh năm cô mười sáu tuổi, anh mỉm cười xoa đầu cô. “Em là con gái của thầy Nhậm à…”

Cũng giống như khi cô làm phẫu thuật ở nước ngoài một mình mà không có người thân bên cạnh, anh vượt cả đại dương xa xôi, cố nở nụ cười tươi tắn, ôm cô vào lòng vuốt tóc cô. “Không sao, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi…”

Nhậm Tư Đồ thoát khỏi hồi ức ngắn ngủi kia, mỉm cười với Thịnh Gia Ngôn rồi lướt qua người anh, đến góc cửa thay giày.

“Đừng có làm phiền chú Gia Ngôn đấy!” Nhậm Tư Đồ dặn dò Tầm Tầm một câu, thấy Tầm Tầm gật đầu lia lịa thì mới yên tâm mà đi.

Đưa mắt tiễn cô đi khỏi, Thịnh Gia Ngôn mới dắt Tầm Tầm về phòng khách, than thở: “Được rồi, hai người phụ nữ đó vứt bỏ chúng ta mà đi, chúng ta chỉ có thể ở nhà chơi game thôi.”

Thịnh Gia Ngôn làm ra vẻ đau khổ, muốn chọc Tầm Tầm cười. Ai ngờ Tầm Tầm lại vênh mặt lên, nói với Thịnh Gia Ngôn: “Nhậm Tư Đồ đâu có đi hẹn với Tôn Dao!” Tầm Tầm đảo mắt rất gian tà, cười xảo trá, sau đó cố ý nói thật nhỏ, giống như đang lén lút thì thầm với Thịnh Gia Ngôn: “Là với đàn ông…”

“Cháu nói gì?”

Tầm Tầm bị hỏi nên ngây người ra.

Lúc ấy Thịnh Gia Ngôn mới ý thức được giọng nói của mình hơi khác thường, có lẽ sắc mặt cũng đã doạ Tầm Tầm sợ nên anh đằng hắng một tiếng, phối hợp với vẻ mặt kín như bưng của Tầm Tầm, làm ra vẻ tò mò. “Thế sao? Anh chàng nào vậy?”

Thịnh Gia Ngôn vừa hỏi thế, Tầm Tầm liền quên ngay vẻ mặt đáng sợ của anh vừa rồi mà hớn hở trả lời: “Chú chân dài!”

Nhậm Tư Đồ còn chưa bước ra khỏi cửa chính của toà nhà thì đã cảm thấy lạnh. Trời mùa đông, ở trong nhà mặc thế này thì vừa nhưng ra ngoài thì lại rất lạnh. Nhậm Tư Đồ đứng trong đại sảnh của tầng trệt thò đầu ra ngoài nhìn một chút, vẫn không thấy xe của Tôn Dao đâu.

Cô đang định lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Dao thì lúc này một bóng người cao lớn bước xuống từ một chiếc xe đang dừng lại ở vạch dành cho xe hơi cách đó không xa.

Nhậm Tư Đồ không khỏi nheo mắt nhìn, càng nhìn càng thấy bóng dáng ấy rất quen. Khi cô ra khỏi cửa chính của toà nhà, lao mình vào trong gió lạnh để đi về phía người kia thì đã hoàn toàn xác định được cái người đang đứng dựa vào thân xe kia là ai.

Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp hỏi những thắc mắc của mình thì đã không chống chọi nổi với cơn gió rét nên đành vội vàng ngồi vào trong xe.

Sau đó, anh cũng vào theo, khởi động cho xe chạy.

Hơi ấm phả vào mặt, Nhậm Tư Đồ quay đầu qua nhìn gương mặt hơi lạnh lẽo của người đàn ông kia. “Sao lại là cậu?”

Anh cười, sự lạnh lẽo dần tan biến, thay vào đó là một nụ cười nhẹ khiến khoé môi anh nhếch lên tạo thành một đường cong rất đẹp. “Đây là thù lao Tôn Dao dành cho tôi.”

Nhậm Tư Đồ ngẩn ra sau đó cười, hỏi: “Sao cậu nói giống như Tôn Dao bán tôi cho cậu thế.”

Anh mỉm cười, không giải thích thêm, chỉ coi câu này như một lời nói đùa, đừng tin là thật.

Chiếc xe lẳng lặng chạy khỏi khu nhà, lúc ấy Nhậm Tư Đồ mới có thời gian để quan sát thật kĩ tài xế ăn mặc hết sức sang trọng hôm nay.

Anh mặc một bộ vest kiểu Anh, mang hơi hướng của lễ phục nhưng lại không đeo nơ mà mặc áo sơ mi có ghim cài cổ áo, không quá trang trọng nhưng cũng rất chỉn chu. Ánh mắt anh nhìn con đường phía trước cũng giống hệt như chiếc ghim cài áo của anh vậy, lấp lánh ánh sáng dìu dịu. Như thể khiến Nhậm Tư Đồ không khỏi nhớ tới câu mà Tôn Dao vừa nói với mình trong cuộc điện thoại ban nãy: “Chú chân dài của Tầm Tầm khiến mình thật mát mặt…”

Nhậm Tư Đồ đột nhiên cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc thì trong bữa tiệc thường niên ấy, anh chàng trước mặt cô đã làm thế nào để “lấn át quần hùng” đây? Nghĩ vậy, Nhậm Tư Đồ lại ngẩng lên, thông qua kính chiếu hậu nhìn anh thêm lần nữa.

Lúc ấy, khoé môi anh bỗng nở một nụ cười nhẹ. “Đẹp không mà nhìn mãi thế?”

Nhậm Tư Đồ ngẩn ra, chớp mắt vài cái theo phản xạ. Lúc ấy cô mới ý thức được anh đang nói gì. Ngay sau đó cô thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn thẳng về phía trước, giả vờ ngớ ngẩn. “Cậu nói gì?”

Thời Chung quay sang nhìn cô, thấy dưới vẻ mặt trông như thể rất bình tĩnh và tự nhiên của cô có ẩn chứa một chút chột dạ thì anh hơi nhướng mày lên, nhưng không vạch trần mà chỉ tiếp tục lái xe. Một lát sau, anh lại nghe cô khẽ cảm thán với vẻ hơi ngạc nhiên. “Tuyết rơi rồi!”

Thời Chung chăm chú nhìn, thấy đúng là bên ngoài cửa kính xe có những bông tuyết nhỏ như hạt mưa đang lất phất bay xuống. Đây là trận tuyết đầu tiên từ khi bắt đầu mùa đông đến nay, khoan thai đến vào đêm Giáng sinh an lành. Không biết cô gái này bị những bông tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay thu hút thật, hay là vì muốn lảng tránh chuyện cô lén nhìn anh lúc nãy mà thỉnh thoảng khi Thời Chung liếc mắt nhìn sang, đều thấy cô mỉm cười, hết sức chăm chú ngắm những bông tuyết đang bay lả tả.

Thời Chung thì lại thích ngắm cô hơn. Cô mặc một bộ váy liền màu đen, cổ áo kiểu dựng đứng bằng ren đen tôn lên chiếc cổ trắng ngần như tuyết. Tư thế hơi ngẩng đầu của cô duyên dáng hệt như tư thế vươn cổ của một con thiên nga đen… Bởi thế, nãy giờ anh chăm chú nhìn đường lái xe thì không sao, nhưng vừa liếc mắt nhìn cô một cái thì những lời vốn không nên nói cũng đã buột ra khỏi miệng: “Tuyết rơi lúc tôi gặp cậu lần đầu tiên còn đẹp hơn lúc này nhiều.”

Nhậm Tư Đồ vốn đang say sưa ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ cũng phải ngẩn người.

Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh. “Lần đầu tiên cậu gặp tôi chẳng phải là sau khi đã phân ban vào nằm hai của bậc trung học sao?” Sau khi phân ban vào năm hai, bọn họ mới trở thành bạn học cùng lớp, rõ ràng khi ấy là mùa hè…

Thời Chung mỉm cười. “Vậy chắc là tôi nhớ nhầm rồi.” Tuy nói thế nhưng nụ cười của anh lúc này giống như thể đang nhớ lại đêm tuyết khiến anh không thể quên được trong hồi ức ấy. Nhậm Tư Đồ thấy thế thì càng ngơ ngác chẳng hiểu ra làm sao.

Mãi đến khi hai người tới quán ăn đêm, Thời Chung vẫn không cho Nhậm Tư Đồ một câu trả lời chính thức. Có lẽ anh nhớ nhầm thật, hoặc đơn giản là anh buột miệng lỡ lời, Nhậm Tư Đồ cũng nhanh chóng ném nghi vấn nho nhỏ này ra khỏi đầu, bước vào thế giới có ánh sáng huyền ảo mê người, đầy âm nhạc, men rượu và những cô gái nóng bỏng phấn khích.

Toàn bộ lầu ba của quán ăn đêm này đã được công ty quản lý của Tôn Dao bao trọn. Tuy hai lầu dưới vẫn mở cửa để phục vụ các khách bình thường nhưng lại vẫn có một lối đi riêng dành cho khách VIP để các ngôi sao có thể lên thẳng lầu ba, đảm bảo tuyệt đối không bị quấy rầy. Nhờ sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Nhậm Tư Đồ và Thời Chung đã lên tới lầu ba. Nhậm Tư Đồ vừa cởi áo khoác vừa nhìn ngó xung quanh, tìm bóng dáng của Tôn Dao. Cô không phải là người hâm mộ thế giới điện ảnh nhưng nhìn qua một lượt những người đang uống rượu vui chơi thì vẫn nhận ra có rất nhiều gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trong các bộ phim truyền hình, quảng cáo... Chỉ có Tôn Dao là không thấy tăm hơi.

Nhậm Tư Đồ cởi áo khoác ra, đưa cho nhân viên phục vụ, trên người cô chỉ còn lại một bộ váy sát nách, cổ cao. Kiểu dáng trông hơi bảo thủ nhưng lớp vải ren đằng trước ngực đã khiến cho cảnh xuân phía sau nó như ẩn như hiện. Chiếc váy được xẻ một đường nên mỗi bước cô đi, đôi chân thon dài lại lấp ló. Ánh sáng lờ mờ trong quán tạo ra một hiệu ứng khiến người ta nổi lên dục vọng muốn thăm dò cho đến tận cùng. Khi cô đang tìm bóng dáng của Tôn Dao thì cách đó không xa một người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô và bưng hai ly rượu tới, định “thăm dò cho đến cùng”...

Nhưng khi người đàn ông đó đến gần, vừa mở miệng định chào hỏi thì đúng lúc này, bỗng có một người nhảy ra làm kỳ đà cản mũi...

Thời Chung nhận lấy hai ly rượu trên tay anh ta không chút do dự và nói: “Cảm ơn.”

Giọng điệu này cứ như thể đang nói chuyện với nhân viên phục vụ vậy...

Thời Chung nói xong, không thèm để ý tới vẻ ngạc nhiên của anh ta mà ngửa đầu uống một hớp rượu trong ly, vừa quay người lại, đưa ly kia cho Nhậm Tư Đồ.

Nhậm Tư Đồ cúi đầu nhìn ly rượu đang giơ ra trước mặt mình, lúc ấy mới chịu từ bỏ ý định đi tìm Tôn Dao, nhận lấy ly rượu và ngồi xuống. “Cảm ơn cậu.”

Thời Chung ngồi xuống cạnh cô một cách hết sức tự nhiên, dường như không hề có chút hứng thú nào với các nữ minh tinh muôn màu muôn vẻ xung quanh, chỉ đưa mắt lướt qua một vòng liền quay lại, chăm chú nhìn một mình cô. “Cậu không qua nhảy với bọn họ à?”

Nhậm Tư Đồ nhìn theo ánh mắt của anh, thấy rất nhiều nam nữ đang nhảy nhót, uốn éo trên sàn nhảy, cô lắc đầu cười. “Tôi không biết nhảy.”

“Năm ấy, nhân kỷ niệm ngày thành lập trường, chẳng phải cậu và mấy bạn nữ trong lớp đã hợp tác với mấy bạn nam của lớp khác chuẩn bị một tiết mục khiêu vũ sao?”

Có sao? Nhậm Tư Đồ bị anh hỏi như vậy thì ngớ người, nghĩ một lúc thật lâu, cuối cùng mới nhớ ra. “À đúng rồi, nhưng đó là điệu Waltz, khác với kiểu nhảy này. " Nói tới đây, Nhậm Tư Đồ mới cảm thấy giật mình, lập tức quay đầu nhìn Thời Chung. “Lâu như vậy mà cậu vẫn còn nhớ sao?”

Thời Chung nhún vai. “Tôi đã nói với cậu là trí nhớ của tôi rất tốt mà.”

Nhậm Tư Đồ còn đang suy ngẫm xem vẻ mặt sâu xa của anh khi nói câu này là có ý gì thì anh đã đứng lên, cúi người thì thầm vào tai cô: “Tôi đi một chút sẽ trở lại ngay.”

Môi của anh như có như không chạm vào vành tai cô… Nhậm Tư Đồ chỉ thấy cảm giác mềm nhẹ mà đôi môi anh mang tới đã khiến cho cô choáng váng, tai cũng nóng lên, bàn tay đang cầm ly rượu cũng cứng đờ. Nhưng lúc ấy, Thời Chung đã đứng thẳng người dậy, nhanh chóng lách qua đám người, biến mất vào bóng tối.

Nhậm Tư Đồ ngồi một mình trên sofa, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, bắt đầu vô thức nhớ lại lễ kỷ niệm ngày thành lập trường năm ấy…

Lúc đó hình như bọn họ vừa vào năm hai của bậc trung học, để chào mừng ngày thành lập trường, các thầy cô đã yêu cầu cán bộ lớp phải tự tổ chức một tiết mục văn nghệ. Lúc ấy vì vừa phân ban không lâu, cô và một số bạn học trong lớp còn chưa quen nhau lắm nên cuối cùng cô đã liên lạc với mấy bạn học cũ khi chưa phân ban để biểu diễn. Nhưng vì còn thiếu một bạn nam mà không thể hợp đủ năm đôi nhảy.

Vì chuyện này, cô đang rầu rĩ, bối rối không biết làm sao thì đúng lúc đó, không biết bởi nguyên nhân gì mà Thời Chung – cậu bạn trước nay không hoà đồng với tập thể lắm – lại bị các bạn trong lớp ép phải vào làm thành viên trong đội của cô, cuối cùng thì cũng đủ năm đôi. Nhậm Tư Đồ lập tức tổ chức tập luyện cho cả đội. Lúc ấy, Thời Chung cũng không phải là bạn nhảy của cô. Vì thế, bao nhiêu năm trôi qua, Nhậm Tư Đồ đã quên rằng mình và anh từng suýt khiêu vũ cùng nhau trên một sân khấu…

Tại sao lại nói là “suýt”? Đó là vì một tuần trước khi diễn ra lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Thời Chung đột nhiên bị ngã gãy tay. Lúc ấy, bọn họ vừa tập đến đoạn đổi bạn nhảy, sau đó sẽ nhảy với bạn nhảy mới cho đến hết tiết mục. Bạn nhảy mới của Nhậm Tư Đồ vốn là Thời Chung nhưng cô và anh vẫn chưa thể nhảy khớp với nhau, cộng thêm Thời Chung xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tiết mục vốn có năm đôi này giờ giảm xuống còn bốn đôi…

Bây giờ nghĩ lại, Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy buồn cười. Thì ra cô và anh bạn học cũ này từng có rất nhiều kỷ niệm với nhau, chỉ có điều những chuyện này đã trôi qua theo thời gian, không để lại ấn tượng sâu đậm trong đầu cô mà thôi.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc đột nhiên im bặt. Nhậm Tư Đồ ngẩn ra, lúc ấy mới giật mình bừng tỉnh khỏi ký ức thời thanh xuân. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy những người xung quanh cũng đang ngơ ngác nhìn nhau.

Ánh đèn chùm lờ mờ lướt qua lướt lại khiến người ta hoa mắt trong bar giờ này đã được thay thế bằng ánh sáng ổn định của đèn huỳnh quang. Khi tất cả mọi người ở đây đều đang nghi hoặc chẳng biết làm sao thì trong phòng bỗng vang lên tiếng nhạc du dương của điệu Waltz.

Tiếng nhạc du dương êm ả vang lên, Nhậm Tư Đồ cũng giống như những người khác ở đây, ngơ ngác lắng nghe một lát. Nhưng đột nhiên, cô kinh ngạc trợn tròn mắt…

Bản nhạc này cô thấy rất quen, đó chẳng phải…

Sau cơn kinh ngạc, Nhậm Tư Đồ nhìn thấy một người đàn ông với gương mặt điềm đạm đang chậm rãi xuyên qua đám người, bước về phía cô.

Nhậm Tư Đồ không kìm được, cứ nhìn anh không chớp mắt. Anh vẫn là một Thời Chung mặc vest kiểu Anh, vẻ mặt và trang phục đều nghiêm túc như nhau, vừa nhìn là biết không dễ tới gần nhưng không hiểu tại sao, Nhậm Tư Đồ cứ cảm thấy lúc này anh có gì đó khác trước đó. Nụ cười trong mắt anh, sao mà hút hồn người ta đến thế?

Những đôi nam nữ xung quanh, sau khi trải qua khoảng thời gian ngạc nhiên ngắn ngủi cũng phối hợp với tiếng nhạc, bắt đầu ôm bạn nhảy, đu đưa theo giai điệu chậm rãi, êm dịu của bản nhạc. Lúc ấy, Thời Chung đã đi đến trước mặt cô.

“Là cậu bảo bọn họ đổi nhạc sao?”

Nếu anh nói “phải”, Nhậm Tư Đồ cảm thấy chắc chắn mình sẽ kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Nhưng dường như… ngoại trừ anh ra thì không còn ai đi làm chuyện này cả.

Nhưng người đàn ông này lại không chịu trả lời câu hỏi của cô mà chỉ hơi cúi người, chìa tay về phía cô, nhìn thẳng vào mắt cô không hề chớp, đợi cô đáp lại lời mời của mình.

Nhậm Tư Đồ do dự một lát rồi đưa tay nắm lấy tay anh, hai người dắt nhau vào sàn khiêu vũ.

Dù sao thì điệu này được học từ năm hai trung học nên bây giờ, Nhậm Tư Đồ cảm thấy hơi xa lạ. Nhưng rõ ràng là anh chàng trước mặt cô có một trí nhớ vô cùng tốt như anh đã khoe nên có anh thuần thục dắt cô từng bước, Nhậm Tư Đồ cảm thấy rất yên tâm.

Lúc nãy, anh dùng những chuyện cũ cô không nhớ được để trêu đùa cô nên bây giờ Nhậm Tư Đồ quyết định ăn miếng trả miếng. “Lẽ ra chúng ta có thể nhảy điệu này vào năm hai, không ngờ lại kéo dài đến nhiều năm sau như vậy.”

Cô phải moi hết tất cả ký ức trong đầu mới có thể nhớ lại chuyện này, Nhậm Tư Đồ không tin anh lại tài giỏi đến thế, ngay cả điều này mà cũng nhớ. Vì thế, sau khi nói xong cô liền mỉm cười và nhìn vào mắt anh.

Anh nhìn sâu vào mắt cô rồi đột nhiên mỉm cười. “Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra rồi…”

Đây là phản ứng không có trong dự định của Nhậm Tư Đồ nên cô không khỏi ngạc nhiên, cứ ngẩn ngơ mà nhìn vào mắt anh, nhưng cũng chỉ thấy cái bóng của mình phản chiếu trong mắt anh, cùng với đôi chút gì đó có vẻ… rất dịu dàng.

Khoảnh khắc ấy, thần trí Nhậm Tư Đồ bị hút vào trong mắt anh, không thể thoát ra được. Nhưng đột nhiên có một sức mạnh từ phía sau tông vào lưng Nhậm Tư Đồ…

Không biết kẻ nào vụng về, lỗ mãng tới mức đụng trúng người ta như vậy. Nhậm Tư Đồ giật mình, buột miệng kêu lên một tiếng rồi ngay sau đó được bạn nhảy của mình ôm chặt lấy thắt lưng. Nhậm Tư Đồ không ngã đập mặt xuống đất một cách thê thảm, điều này khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, dây thần kinh vừa được dãn ra của cô lại căng lên như dây đàn…

Cô bị đẩy vào lòng bạn nhảy của mình.

Ánh mắt của Nhậm Tư Đồ lướt từ cúc áo sơ mi của đối phương lên trên. Cái cổ, chiếc cằm, đôi môi, sống mũi… cuối cùng là đôi mắt mà mới vừa rồi đã hút toàn bộ thần trí của cô vào trong đó.

“Cậu không sao chứ?” Thời Chung gần như ôm trọn cô vào lòng mình.

Nhậm Tư Đồ nghe tiếng tim mình đập nhanh và hoảng loạn giống như một thiếu nữ vừa biết yêu. Cô vội vàng thu ánh mắt lại, sợ rằng đối diện với anh thêm một chút nữa thôi, cô sẽ làm ra những hành động thiếu ý chí. Cô quay đầu nhìn kẻ lỗ mãng kia, vừa định bày tỏ sự bất mãn thì bỗng nhận ra người đó chính là Tôn Dao.

“Tôn Dao?”

Người Tôn Dao đầy mùi rượu, có lẽ đã không thể nhận ra người trước mặt mình là Nhậm Tư Đồ và Thời Chung nữa rồi. Nghe Nhậm Tư Đồ gọi tên mình, Tôn Dao nheo đôi mắt lờ đờ, mỉm cười, vẫy tay với bọn họ, giọng hơi ngả ngớn: “Hi…”

Vừa “hi” xong một tiếng là người cô nghiêng tới trước, ngã vào người Nhậm Tư Đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.