Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 83: Nếu anh thua, em cùng anh làm lại từ đầu



Chú rể bị cảnh sát bắt đi ngay tại hôn lễ, không biết chuyện này sẽ bị đồn thổi thành tam sao thất bản thế nào đây? Nhậm Tư Đồ không còn hơi sức mà để ý tới điều này nữa. Đối với cô mà nói thì những gì xảy ra hôm nay quả thực quá bất ngờ, không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước. Thậm chí cô còn không biết giải thích thế nào với khách khứa. May mà có Thịnh Gia Ngôn ra mặt trấn an mọi người giúp cô, còn cô chỉ việc ngồi trong phòng và nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình trong tiếng còi tàu vang vọng bên tai, báo hiệu hành trình bị hủy, tàu quay về bến cảng.

Hai tiếng đồng hồ sau, du thuyền mới về lại bến cảng.

Trời đổ cơn mưa nhỏ, đưa mắt nhìn quanh bến cảng chỉ thấy một màn mưa lắc rắc, như muốn tạnh mà không thể tạnh. Trên du thuyền có sẵn ô nên sau khi cập bến, khách khứa che những chiếc ô màu đen để xuống tàu rồi được đưa lên xe về nhà. Nhậm Tư Đồ đứng bên cửa sổ nhìn cảnh ấy, trong đầu đột nhiên hiện lên khoảnh khắc lúc Thời Chung bị áp giải lên ca-nô. Cô nhớ rõ mồn một rằng khi ấy mình đứng trên boong tàu, nhìn theo với ánh mắt bất lực. Sau đó, khi quay lại nhìn về phía hàng ghế dành cho khách, cô liền bắt gặp ánh mắt Tư Đồ Phương Ngọc đang nhìn mình chất chứa sự kinh ngạc và thất vọng.

Bị người mình kính yêu nhất nhìn bằng ánh mắt như vậy, đúng là như nghẹn trong cổ họng.

Giờ phút này, nước mưa chảy thành từng dòng trên khung cửa sổ càng khiến cho người ta cảm thấy sầu muộn, muốn nói lại thôi.

Còn Tầm Tầm vẫn không cam lòng mà hỏi bà Thịnh: “Bố của con là người tốt, sao bọn họ lại bắt bố con?”

Bà Thịnh không ngừng an ủi cậu bé: “Đó không phải là bắt mà bọn họ chỉ mời bố con về hỏi một vài chuyện mà thôi. Chúng ta gọi đó là “hợp tác điều tra”.”

Tôn Dao thì không ngừng đi qua đi lại trong phòng, dùng cách thức này để giảm bớt sự âu lo trong lòng.

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng vang lên một tiếng “két”, có người đẩy cửa bước vào. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa thì thấy Thịnh Gia Ngôn đang bước về phía họ với bộ quần áo ướt hơn phân nửa. “Mau lên mạng xem đi, đã có tin tức mới rồi đấy.”

Thịnh Gia Ngôn vừa nói thế, Nhậm Tư Đồ - người vốn đứng bên cửa sổ, không biết đang nghĩ ngợi gì – bỗng quay đầu nhìn anh.

Thịnh Gia Ngôn liền đưa chiếc điện thoại trên tay mình cho cô và nói: “Anh vừa ở ngoài tiễn khách, thấy có một vị khách đang lên mạng đọc tin tức, trên tin tức có hình của Thời Chung nên anh tìm kiếm một chút, quả nhiên…”

Nhậm Tư Đồ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Doanh nhân trẻ tuổi, quan chức bị khai trừ, nữ ca sĩ bị tung clip sex… Quan hệ phức tạp của ba người bị một tờ báo miêu tả rất chi tiết, sống động như thật. Bên dưới trang báo còn có những phản hồi của các độc giả: “Scandal quan chức cấu kết phú thương? Đúng là một vở kịch hay!”

Nhậm Tư Đồ đột nhiên không nói tiếng nào mà quay đầu đi thẳng ra ngoài cửa. Tôn Dao giật mình, vội vã chạy tới kéo cô lại. “Đợi khách khứa đi hết rồi chúng ta hãy xuống thuyền. Bây giờ cậu mà đi ra, mỗi người nhìn một con mắt thôi là cũng đủ để giết chết cậu rồi.”

Miệng lưỡi thế gian đáng sợ thế nào, Tôn Dao là người hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng Nhậm Tư Đồ lại làm như không có chuyện gì, gạt bàn tay của Tôn Dao đang đặt trên cánh tay mình ra, ít nhiều vẫn còn có thể cười được. “Đừng có hoảng hốt như thế chứ, mình chỉ định đi thay áo cưới mà thôi.”

Lúc ấy Tôn Dao mới yên tâm để cô đi.

Nhậm Tư Đồ nhanh nhẹn thay chiếc váy cưới ra, mặc một chiếc váy dài nhẹ nhàng, từ trong phòng thay đồ bước ra.

Chiếc váy này Nhậm Tư Đồ vốn định mặc trong hai ngày nghỉ trên biển sắp tới, nhưng bây giờ thì…

Giọng của Thịnh Gia Ngôn bỗng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhậm Tư Đồ: “Anh đưa em đến sở Cảnh sát.”

Không đợi Nhậm Tư Đồ lắc đầu, Tôn Dao đã hiểu ý của cô ngay. Cái tên Thời Chung nhỏ nhen trong tình cảm kia chắc chắn sẽ không muốn thấy Nhậm Tư Đồ và Thịnh Gia Ngôn cùng xuất hiện nên cô nói thẳng với Thịnh Gia Ngôn: “Hay là để em đi với cậu ấy, còn anh thì dẫn Tầm Tầm về nhà.”

Thịnh Gia Ngôn nghe thấy thế thì nét mặt thoáng u buồn.

Tầm Tầm lập tức nhảy dựng lên, nói: “Con cũng phải đi!”

Trước đây, mỗi khi cô bị tổn thương hay đau buồn, anh chính là người che mưa chắn gió cho cô một cách vô điều kiện. Nhưng bây giờ, trong thế giới của cô đã không còn chỗ cho anh nữa rồi. Những gì anh có thể làm chỉ là không kìm nén được mà tỏ ra mất mát một chút, sau đó nhân lúc Tầm Tầm nói chen vào thì điều chỉnh lại cảm xúc, buộc mình phải tươi cười rồi ôm Tầm Tầm vào lòng, nói với Nhậm Tư Đồ một câu hết sức bình thản: “Vậy cứ làm thế đi. Có phiền toái gì thì cứ việc gọi điện thoại cho anh bất kể lúc nào.”

Thế là Nhậm Tư Đồ và Tôn Dao cùng tới sở Cảnh sát.

Phía sau xe của bọn họ còn có một chiếc xe bám theo và luôn giữ một khoảng cách nhất định, không xa cũng không quá gần. Không cần đoán cũng biết trên xe là những vệ sĩ mà Từ Kính Nam phái đến trông chừng Tôn Dao. Trong thời gian này, hai cô đã quen với việc coi mấy tay vệ sĩ này như không khí hay người vô hình nên khi thấy có xe chạy theo thì cũng chẳng lấy làm lạ.

Trợ lý Tôn và Tiểu Từ đã ngồi ca-nô đi trước bọn họ một bước, lúc này cũng đang đợi các cô ở sở Cảnh sát.

Không biết khi nào thì Thời Chung mới được thả nên việc duy nhất Nhậm Tư Đồ có thể làm là chờ đợi. Điện thoại của Trợ lý Tôn không ngừng đổ chuông, xem tình hình thì có vẻ không được lạc quan cho lắm.

“Thật ngại quá, anh Hứa à, hiện giờ Giám đốc Thời không tiện nghe điện thoại, khoảng một tiếng nữa anh hãy gọi lại được không?”

“Chủ tịch Triệu à, những chuyện này chỉ là tin đồn thất thiệt, Giám đốc Thời của chúng tôi chỉ hợp tác giúp đỡ điều tra mà thôi, sẽ không ảnh hưởng gì tới dự án này đâu.”

“Không không không, năm nay ngân hàng siết chặt nguồn vốn cho vay trong các dự án bất động sản chứ tuyệt đối không phải vì… Giám đốc Lâm? Giám đốc Lâm?”

Có lẽ trong cơn giận dữ, vị Giám đốc Lâm này đã cúp máy rồi. Trợ lý Tôn gọi lại cho ông ta ba cuộc, cuối cùng đành chán chường mà buông tay xuống.

Lại có điện thoại gọi tới, Trợ lý Tôn đành chuyển sang chế độ hộp thư thoại để được yên tĩnh trong giây lát.

Vì thế, Nhậm Tư Đồ nhân cơ hội này hỏi anh ta: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Trợ lý Tôn chỉ biết thở dài một hơi thật nặng nề. “Cô đừng có hỏi nữa, giám đốc không muốn để cô biết chuyện này đâu.”

Nhậm Tư Đồ liếc xéo anh ta một cái. “Vậy anh không sợ tôi sẽ tin những gì báo chí viết và ly hôn với Thời Chung vì cho rằng anh ấy là loại người thủ đoạn, sai khiến nữ ca sĩ kia đi làm vợ bé của quan chức nhà nước để uy hiếp ông ta, khiến ông ta nhượng bộ anh ấy ư?”

Dường như Trợ lý Tôn đã bị cô dọa cho sợ hãi. Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, anh ta vẫn cắn răng không chịu nói. “Bà chủ, tôi tin cô không phải là hạng người dễ dàng tin những lời đồn thổi vu vơ. Lúc nãy ông chủ đã dặn đi dặn lại với tôi rằng chỉ cần là chuyện công việc thì không được nói với cô nên có nghi vấn gì cô cứ đi mà hỏi thẳng anh ấy. Luật sư của ông chủ đã vào trong rồi, chắc sẽ nhanh chóng bảo lãnh anh ấy ra ngay thôi.”

Nhậm Tư Đồ không ngờ Trợ lý Tôn lại khăng khăng giữ bí mật như vậy. Cô nhìn sang Tiểu Từ - người nãy giờ vẫn lẳng lặng đứng trên hành lang cách đó không xa, không nói tiếng nào. Tiểu Từ và Thời Chung thân thiết với nhau như vậy, chắc chắn cũng sẽ không tiết lộ cho cô biết điều gì.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, như đếm từng phút từng giây. Không hiểu đầu đuôi câu chuyện mà cứ lo lắng suông như thế đúng là dễ khiến người ta phát điên lên được. May mà có Tôn Dao bên cạnh nên ít ra Nhậm Tư Đồ còn có chỗ dựa. Bên ngoài, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, cuối cùng thì luật sư cũng bước ra khỏi phòng làm việc. Không đợi bất kỳ ai bước tới hỏi han, luật sư đã lắc đầu với những người đang chờ đợi trên hành lang. “Tạm thời không cho bảo lãnh.”

“Chỉ hợp tác điều tra mà thôi, dựa vào đâu mà không cho chúng ta bảo lãnh?”

Luật sư nhìn mọi người một lượt, an ủi: “Không có lệnh bắt giam mà chỉ là triệu tập nên cùng lắm là sẽ bị giữ trong hai mươi tư tiếng đồng hồ. Hãy đợi thêm đi.”

Tiều Từ liếc nhìn Nhậm Tư Đồ. Có lẽ Thời Chung đã dặn anh là không được nói gì trước mặt cô nhưng trong tình hình bây giờ, Tiểu Từ không nhịn được phải hỏi luật sư: “Có phải tình hình rất tồi tệ không?”

“Bọn họ đang kéo dài thời gian, chơi trò tra tấn tinh thần mà thôi. Nếu thực sự có chứng cớ thì cảnh sát đã hạ lệnh bắt giữ rồi. Đừng lo, anh Thời có thể tự xử lý được mà.”

Nghe luật sư nói thế, Nhậm Tư Đồ cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.