Ước Hẹn Thanh Sơn

Chương 35



Trong nhà Trần Kiêu đã có vài chậu hoa lan do Trịnh Thanh Sơn tặng. Chậu hoa nhài này chắc chắn sẽ làm ban công nhà cô thêm hương sắc.

Sau khi cô và Trịnh Thanh Sơn ra về cũng đã gần đến giờ ăn tối.

Trịnh Thanh Sơn biết cô thích ăn lẩu nên đã đặt bàn ở nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất huyện Bình An. Trần Kiêu cảm kích vì sự chu đáo của anh.

Quán lẩu ở gần khách sạn Phong Lâm, thời gian còn nhiều, Trịnh Thanh Sơn liền trở về khách sạn tắm rửa thay quần áo. Trần Kiêu muốn đi cùng nhưng phải nhập thông tin ở quầy lễ tân mới được lên phòng, vì vậy cô đưa chứng minh thư cho cô nhân viên.

Lúc này, một đôi nam nữ đi tới, nắm tay nhau nói muốn đặt phòng.

Cô lễ tân ngẩng đầu lên, cười đáp: "Xin lỗi, hôm nay không còn phòng trống."

Người đàn ông trố mắt, không thể tin được: “Trời còn chưa tối mà đã không có phòng?” Người đàn ông quay đầu nhìn Trịnh Thanh Sơn và Trần Kiêu, giống như coi bọn họ là kẻ thù cướp mất căn phòng.

Trần Kiêu cảm thấy xấu hổ, sau khi lấy lại chứng minh thư, cô kéo Trịnh Thanh Sơn vào thang máy.

Giọng nói ngọt ngào của cô lễ tân từ phía sau truyền đến: "Chúc quý khách có một kỳ nghỉ vui vẻ."

Trần Kiêu cảm thấy bên tai nóng bừng. Cô nhìn Trịnh Thanh Sơn, anh rất bình tĩnh.

Cô khẽ thở dài, khi nào luyện được tâm thái của anh, cô tin mình cũng sẽ thành bà chủ lớn.

Trong lúc Trịnh Thanh Sơn tắm, Trần Kiêu đặt hoa nhài ở nơi có nắng. Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, cô liếc nhìn về phía đó.

Trên lớp kính mờ có thể nhìn thấy một bóng người, cô vội quay đầu, mở điện thoại hỏi Tiểu Nguyên về tình hình gần đây của studio.

Tiểu Nguyên nhanh chóng trả lời: "Chị ơi, tình hình có lẽ không khả quan lắm. Gần đây, một phần lớn hàng đã bị trả lại, vẫn còn rất nhiều người xin hoàn tiền cho đợt pre-order."

Trần Kiêu nhíu mày. Tình huống này không đúng lắm.

Về mặt lý thuyết, hàng bị trả lại là chuyện bình thường, nhưng nếu lượng lớn sản phẩm bị trả lại thì chắc chắn bất thường.

Trần Kiêu không nói gì, cô gõ ngón tay lên bàn, mãi đến khi tiếng nước trong phòng tắm đột ngột ngừng lại, cô mới sực tỉnh, lại hỏi Tiểu Nguyên: "Chuyện ở nhà máy, em có tin tức gì không?"

"Giám đốc Triệu về rồi, em cũng có hỏi nhưng ông ấy nói hồi tháng năm nhà máy của bọn họ hoàn toàn không nhận được đơn đặt hàng của chúng ta cho tới tận tháng bảy. Sau khi nhà máy nhận được đơn đặt hàng và tiền đặt cọc của chúng ta, họ còn phải ráo riết tăng ca."

Mọi chuyện đã đi theo chiều hướng xấu nhất mà Trần Kiêun từng nghĩ.

Cô "ừm" một tiếng, nghe thấy tiếng Trịnh Thanh Sơn từ trong phòng tắm đi ra, cửa phòng tắm vừa mở, một luồng khí nóng ập vào, mùi sữa tắm nồng nặc trong không gian.

Trần Kiêu tiếp tục nói chuyện với Tiểu Nguyên, không cố ý tránh Trịnh Thanh Sơn.

"Tiểu Nguyên, vậy em lập tức hỏi khách hàng lý do đổi trả, việc hoàn tiền để Tiểu Hùng xử lý... Không, để Tiểu Bạch xử lý đi, rồi gửi gấp bản thảo thiết kế Hoang Dã qua cho chị."

"Vâng."

Tiểu Nguyên liền gửi bản thảo qua cho Trần Kiêu.

Trần Kiêu cất điện thoại, Trịnh Thanh Sơn đang thay quần áo ở phía sau, cảm nhận được ánh mắt của cô, Trịnh Thanh Sơn nhìn sang: "Xử lý tốt chưa?"

Cô lắc đầu, "Vẫn chưa, phải đợi em về Lăng Thành."

Nói thì là vậy, nhưng thực ra trong đầu Trần Kiêu đã có tính toán. Dù diễn biến rất tệ nhưng cô cũng đã có hướng xử lý.

Quán lẩu cách khách sạn không xa, đi bộ đến đó chỉ mất bảy tám phút.

Tháng tám, trời sụp tối khá muộn.

Trên con đường lộng gió, những cặp đôi đi cạnh nhau, bàn bạc xem buổi tối ăn gì, chơi gì, trên tay các cô gái còn có vài bó hoa xinh xắn.

Trần Kiêu nghĩ đến chậu hoa nhài Trịnh Thanh Sơn tặng mình. Anh tìm được lý do chính đáng: tặng cô nhân dịp tốt nghiệp. Nếu thứ anh tặng không phải quà tốt nghiệp mà là quà Thất Tịch, Trần Kiêu nhất định sẽ không nhận.

Quả nhiên là "hồ ly."

Trần Kiêu không kìm được, khẽ gọi biệt danh của anh trong đầu.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến bên ngoài nhà hàng lẩu, phía trước là hàng dài khách hàng đang chờ tới lượt. Cũng may Trịnh Thanh Sơn đã hẹn trước, người phục vụ dẫn hai người vào trong. Chỗ này không dễ đặt bàn, chắc hẳn anh đã phải bỏ rất nhiều thời gian.

Hương vị của nhà hàng này giống như lẩu Tứ Xuyên -Trùng Khánh chính hiệu, cay và rất thơm.

Trần Kiêu đặc biệt thích ăn lẩu cay, nhưng cô cũng sợ Trịnh Thanh Sơn không ăn được nên hỏi anh: "Anh muốn ăn lẩu gì?"

Trịnh Thanh Sơn liếc nhìn thực đơn, nói với Trần Kiêu: "Cứ chọn món em thích."

Thế là Trần Kiêu chọn lẩu cay, cộng thêm vài món ăn kèm: thịt bò, thịt heo, ruột vịt, huyết vịt, tôm sú...

Trần Kiêu cảm thấy bụng đói cồn cào, không khỏi nuốt nước miếng. Mùi lẩu ngào ngạt từ những bàn khác khiến Trịnh Thanh Sơn xoa mũi, không nhịn được quay đầu hắt xì một cái.

Trần Kiêu cười cười, đưa khăn giấy cho anh.

Cô nhìn chằm chằm vào mặt Trịnh Thanh Sơn, buột miệng nói: “Anh chưa ăn lẩu cay bao giờ à?”

Trịnh Thanh Sơn nghi ngờ nhìn cô, lộ ra vẻ khó hiểu, "Sao em lại nhìn anh như vậy?"

Trần Kiêu nói: "Chỉ cảm thấy anh rất phi phàm, giống như trăng trên đỉnh núi, sẽ không ăn loại đồ ăn này."

Trịnh Thanh Sơn dở khóc dở cười, đưa đũa cho cô, "Trần Kiêu, đừng nhìn anh như vậy."

Trần Kiêu cười gật đầu, "Hiểu rồi."

Nồi lẩu được dọn lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Gia vị dưới đáy chưa tan chảy hoàn toàn trong nồi, hạt tiêu và ớt khô nổi trên mặt, trông có vẻ rất cay.

Người phục vụ bưng nước chấm, bảo hai người tự điều chỉnh, Trần Kiêu bận rộn pha nước chấm, Trịnh Thanh Sơn cũng học theo cô.

Thứ đầu tiên được bỏ vào nồi lẩu là thịt bò.

Trần Kiêu nhúng một miếng thịt rồi bỏ vào chén Trịnh Thanh Sơn.

Trịnh Thanh Sơn ngước nhìn, "Cám ơn."

Trần Kiêu cười, tự gắp cho mình một miếng.

Vị cay đánh thức mọi giác quan.

Thực sự rất cay.

Cũng may cô đã quen ăn cay, vô cùng thích thú, nhưng lại không khỏi lo lắng cho Trịnh Thanh Sơn. Sau khi cắn một miếng thịt bò, anh vẫn bất động, duy trì sự bình tĩnh mà anh đã tu luyện quanh năm, nhưng đôi môi mỏng của anh lại đỏ bừng.

Trần Kiêu thầm ghi nhớ trong lòng việc anh không ăn được đồ cay.

Cô gọi người phục vụ xin hai chén nước.

Trịnh Thanh Sơn hỏi cô muốn nước làm gì?

Trần Kiêu không nói, chỉ liếc anh một cái, đáp: "Làm dịu bớt vị cay."

Tất nhiên là cô gọi cho anh.

Trịnh Thanh Sơn nhìn nồi lẩu đỏ rực, không cứng đầu từ chối nữa. Anh nghĩ mình có thể chịu đựng được, nhưng mức độ cay này nằm ngoài dự liệu của anh, so với món lẩu anh ăn trước đó không biết cay hơn bao nhiêu lần, mặc dù món họ gọi lúc này chỉ ở mức độ cay vừa phải.

Tuy rất cay nhưng dư vị là hương thơm đặc trưng của nước lẩu.

Sau đó, Trịnh Thanh Sơn bấm bụng nhúng tất cả các món ăn qua nước lọc để làm giảm bớt vị cay.

Hai người ăn không quá nhiều.

Trịnh Thanh Sơn ra tính tiền, từ quầy tính tiền lấy ra hai viên kẹo trái cây vị đào.

Trần Kiêu lấy một viên bỏ vào miệng. Vị ngọt của kẹo đào lấn át hoàn toàn vị cay còn sót lại.

Hai người từ quán lẩu đi ra, trời cũng đã tối hẳn. Mây đen vẫn còn lơ lửng trên bầu trời, gió lớn thổi qua, cả huyện Bình An đều đã lên đèn.

Cô và Trịnh Thanh Sơn đi chầm chậm trên phố.

Xung quanh rất nhiều cặp đôi vừa đi bộ vừa nói cười, con đường tràn ngập âm thanh vui vẻ.

Chỉ là trước khi trở lại khách sạn, một cơn mưa bất chợt kéo đến.

Trần Kiêu cảm thấy hạt mưa to bằng hạt đậu rơi trên đỉnh đầu, cô ngước lên, một hạt mưa nữa rơi xuống mặt.

Cô nói với Trịnh Thanh Sơn: “Trời mưa rồi”.

Tiếng nói vừa dứt, mới vừa rồi còn thưa thớt thì mưa đột nhiên dày đặc hơn.

Trịnh Thanh Sơn nắm lấy tay cô, men theo mái hiên chạy vài bước vào siêu thị ven đường.

Trần Kiêu vò mái tóc ướt sũng, cô và Trịnh Thanh Sơn kịp thời trú mưa nên chỉ ướt một chút.

Trịnh Thanh Sơn nhìn vào siêu thị: "Ở đây chờ, anh đi mua hai cái dù."

Trần Kiêu gật đầu: "OK."

Cơn mưa lớn ập đến bất ngờ khiến người dân không kịp chuẩn bị. Con phố vừa rồi còn náo nhiệt, trong chốc lát chỉ còn lại những người vội trú mưa và tiếng nước xối xả. Những hạt mưa to rơi xuống mặt đất, nước mưa bắn tung tóe như sương mù.

Trịnh Thanh Sơn thanh toán xong liền quay lại, đưa cho Trần Kiêu một chiếc dù mới tinh, trên tay anh cũng cầm một chiếc dù kiểu dáng tương tự. Trần Kiêu mở dù, bước vào màn mưa.

"Sao anh lại mua chiếc dù lớn như vậy."

Anh vừa mở dù vừa từ mái hiên siêu thị đi xuống.

Mưa tạt vào chiếc dù của anh, âm thanh quá lớn, anh không nghe rõ Trần Kiêu đang nói gì.

Anh đến gần, nghiêng đầu sang một bên, "Em nói gì?"

Hai chiếc dù lớn màu đen chồng lên nhau.

Tiếng mưa đập vào, khắc khoải, rơi trúng trái tim Trần Kiêu.

Trong hơi thở của anh vẫn thơm mùi kẹo đào. Đôi môi mỏng hơi đỏ, có lẽ vì ăn quá cay.

Mưa ngày càng nặng hạt như đang hối thúc điều gì đó.

Trịnh Thanh Sơn chăm chú lắng nghe, nhưng không nghe thấy giọng nói của cô, nhìn thẳng vào mắt cô: "Trần Kiêu, em vừa nói cái gì?"

Anh tiến lại gần hơn.

Đường ngũ quan của anh dù có phóng to dưới mắt cũng không chê vào đâu được.

Trần Kiêu nuốt nước bọt.

Khẽ đưa tay ra, vuốt nhẹ bàn tay trái của anh, cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng khàn đi vì mưa: “Trịnh Thanh Sơn, anh có muốn cùng nhau trải qua Thất Tịch không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.