Trịnh Thanh Sơn có thật sự xấu hổ hay không thì cô không biết, nhưng vào lúc này, khi anh nói “xin lỗi” thì trên mặt anh không hề có một chút cảm xúc nào, như thể đang nói một câu vu vơ: "Tôi muốn cướp vợ anh."
Món canh gà không quá đặc sắc, thịt gà cũng rất ít. Trần Kiêu dùng đũa chọc vào miếng thịt gà, đúng như tâm trạng của cô lúc này.
Cô liếc nhìn Trịnh Thanh Sơn, khô khan nói: "Những lời như vậy mà anh cũng dám nói."
Trịnh Thanh Sơn mỉm cười không quan tâm. Dù sao, người đứng bên cạnh cô bây giờ không phải là Phó Thừa Vũ, mà là anh. Ngay cả khi không có danh hiệu chính thức, vị trí của anh vẫn tốt hơn một triệu lần so với sự tồn tại của chồng cũ. Về điểm này, Trịnh Thanh Sơn khá tự tin.
Sau bữa tối nhàn nhã, Trần Kiêu băn khoăn về việc có nên đi cùng Trịnh Thanh Sơn đến gặp tên khốn kia hay không, cuối cùng cô quyết định sẽ không đi.
Nếu Phó Thừa Vũ thực sự biết mối quan hệ của cô với Trịnh Thanh Sơn thì mục đích của việc gặp mặt này có lẽ chỉ để giải quyết mặt mũi đàn ông. Nếu anh ta không biết thì sẽ đơn giản hơn, có lẽ vì một dự án béo bở nào đó. Dù thế nào đi nữa, Trần Kiêu cũng không mấy quan tâm đ ến gã chồng cũ kia.
Trịnh Thanh Sơn không ép cô đi, vì vậy chủ đề kết thúc ở đây.
Đêm Lăng Thành vẫn chưa dứt mưa, mặt đường loang lổ vũng nước.
Những ngọn đèn đường nối tiếp nhau sáng lên trong bóng đêm, ngay cả trong thời tiết như vậy, ánh đèn trên những con phố thương mại phía xa vẫn rực rỡ sắc màu, nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc, chúng giống như những chiếc bóng đổ xuống mặt đường.
Trần Kiêu nhìn từ xa, kéo rèm trong phòng làm việc để ngăn tiếng mưa, Trịnh Thanh Sơn đã đeo kính vào, đang ngồi ở bàn làm việc xem xét kế hoạch.
Cô hỏi: “Hôm nay anh có phải làm thêm giờ không?”
Trịnh Thanh Sơn ngẩng đầu lên. Tròng kính phản chiếu ánh sáng, anh gật đầu: “Ừ, còn một chuyện nữa, khi mưa tạnh anh sẽ đưa em về.”
"Không sao, cứ làm việc của mình trước đã." Trần Kiêu đứng dậy, lại đi về phía bàn làm việc.
"Anh có giấy bút không? Em không có việc gì làm nên muốn vẽ một chút."
"Ừ. Giấy trắng A4 được không?"
Trần Kiêu gật đầu. Trịnh Thanh Sơn bỏ việc đang làm đi ra máy in bên ngoài lấy một xấp giấy A4, lục tìm trong tủ, nói với cô: "Anh không tìm thấy bút chì, có thể dùng bút gel được không?"
“Không thành vấn đề.” Trần Kiêu lấy hơn mười tờ giấy A4 và cây bút gel từ tay Trịnh Thanh Sơn, “Cảm ơn.”
Trịnh Thanh Sơn đang làm việc, thỉnh thoảng lại có tiếng gõ nhẹ nhàng trên bàn phím. Anh di chuyển rất nhẹ nhàng và chậm rãi, sợ làm phiền cô.
Trần Kiêu dùng bút gel phác họa nguyên mẫu quần áo trên giấy, thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói của anh, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn, rồi lại tập trung vào giấy vẽ.
Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh. Tiếng mưa bên ngoài vẫn vọng vào.
Khi cửa và rèm đóng lại, tiếng mưa không còn dữ dội như trước, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Khung cảnh quá yên bình khiến mí mắt không chống đỡ nổi.
Cô cầm bút, nghiêng đầu ngủ quên trên ghế sofa.
Nhiệt độ điều hòa trong văn phòng của anh vừa phải, nhưng về đêm có hơi lạnh. Trần Kiêu khẽ co người. Chẳng bao lâu, mùi hương và hơi thở ấm áp của cơ thể anh bao bọc lấy cô, sưởi ấm cho cô. Cô yên bình chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến ba giờ sáng, Trịnh Thanh Sơn đánh thức cô. Thứ bao phủ cơ thể cô gần như rơi xuống đất khi cô tỉnh dậy. Trần Kiêu đưa tay nắm lấy thì phát hiện chiếc áo vest đang bao bọc lấy mình, trên đó còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cô và mùi hương của anh.
Cô dụi dụi mắt, cố gắng tỉnh táo: "Có chuyện gì vậy?"
Thị giác của cô đã rõ hơn nhiều. Giọng nói của cô vẫn có chút khàn khàn, mềm mại, giống như một nắm cơm nhỏ vừa ra khỏi nồi.
Trịnh Thanh Sơn khẽ mỉm cười, ngồi xổm xuống trước mặt cô, chỉnh lại áo vest cho cô.
Có lẽ nhờ vào ánh đèn mờ và màn đêm tĩnh lặng, khi anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt đặc biệt dịu dàng, anh nhẹ nhàng chậm rãi trả lời cô: “Mưa tạnh rồi, anh đưa em về nhà.”
“Ừm.” Trần Kiêu bối rối đáp lại.
Cô không dám nghĩ tới, nếu nhân viên nào của anh nhìn thấy cảnh cô bước ra khỏi phòng làm việc của anh lúc nửa đêm thì tin đồn sẽ khủng khiếp cỡ nào.
"Vợ cũ của giám đốc công ty Tin Mới có quan hệ mập mờ với giám đốc của Vân Hợp."
Trần Kiêu vừa mới thoáng nghĩ đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô đứng dậy.
Trịnh Thanh Sơn nhặt bộ đồ trên sofa, vỗ nhẹ rồi khoác lên vai cô: “Bên ngoài hơi lạnh, em mặc vào trước đi.”
“Được.” Trần Kiêu không từ chối: “Lần sau em sẽ trả lại cho anh.”
"Ừm."
Ba giờ rưỡi, hai người về tới tiểu khu Hoa Uyển. Trịnh Thanh Sơn đang định lái xe xuống gara ngầm nhưng Trần Kiêu không muốn anh lãng phí thêm thời gian. Cô khăng khăng từ chối, Trịnh Thanh Sơn đành nhượng bộ, đưa dù qua cho cô.
Trần Kiêu tháo dây an toàn, những ngón tay cô chạm vào đầu ngón tay lạnh giá của anh, cô nhanh chóng thu lại.
Trần Kiêu quay đầu lại nhìn thấy những vết nước nhỏ giọt ngoằn ngoèo trên cửa kính ô tô, tâm trạng cũng dao động theo.
Trịnh Thanh Sơn bật đèn trong xe, cô nheo mắt.
Ngọn đèn ở ngay trên đầu anh, trắng như tuyết.
Trần Kiêu nhìn anh thật sâu.
“Sao vậy?”
“Trịnh Thanh Sơn, hay là anh đừng về. Em đói."
Trịnh Thanh Sơn khựng lại, xung quanh chỉ còn tiếng thở và tiếng mưa.
Cô rõ ràng nghe thấy anh nuốt khan.
Trịnh Thanh Sơn tắt đèn trên đầu, chạy xe vào gara ngầm, lần này Trần Kiêu không phản bác nữa.
Anh mím môi, do dự một lát rồi hỏi cô: "Em có cần mua gì không?"
Trần Kiêu gật đầu: “Ở nhà không có.”
"Lần trước anh thấy gần đây có siêu thị 24/24. Em về trước đợi anh nhé."
"Được."
Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn đều hiểu ý nhau. Họ đang nói về cùng một thứ.
Cô lên thang máy để về nhà trước, trong thang máy, cô bất lực che mặt, lẩm bẩm tự mắng mình "không biết xấu hổ." Kể từ khi cô thân thiết với anh, cô thậm chí còn không biết mình thích anh nhiều hơn hay tham lam cơ thể anh hơn.
Trần Kiêu trở về nhà và đi tắm.
Không lâu sau, Trịnh Thanh Sơn trở lại.
Anh đặt chiếc dù ướt ở ban công, Trần Kiêu chỉ vào phòng: “Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi, em đợi.”
Trịnh Thanh Sơn gật đầu: “Được.”
Họ đã bận rộn cả đêm, Trịnh Thanh Sơn cũng không vội. Anh thoải mái xỏ dép rồi đi vào phòng tắm, nhưng điều anh không ngờ là Trần Kiêu vốn đã hứa đợi anh lại đã quấn chăn ngủ say.
Trịnh Thanh Sơn bất lực mỉm cười, lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra mặc vào.
Anh lặng lẽ bước tới, thoáng thấy bức tranh trên bàn đầu giường của cô, đó là bức tranh của anh và cô mà bác Thập Tam đã vẽ.
Anh mím môi, nhíu mày rồi nhẹ nhàng lên giường.
Trịnh Thanh Sơn không phiền vì bị bỏ rơi, anh chạm vào môi cô, nhẹ nhàng nói: “Chúc ngủ ngon”.
Sau khi từ huyện Bình An trở về, Trần Kiêu hiếm khi được ngủ yên như vậy.
Vừa đưa tay ra, cô đã chạm vào một vật gì đó cứng cứng. Cô choáng váng, khi mở mắt ra thì thấy mình trong vòng tay Trịnh Thanh Sơn, anh vẫn đang ngủ say. Có lẽ vì sự đụng chạm của cô mà hàng mi dài của anh khẽ run lên.
Trần Kiêu rút tay lại.
Đã ba giờ chiều rồi. Sau cơn mưa trời lại trong xanh. Dù đã kéo rèm nhưng cũng không thể cản được ánh nắng trực tiếp chiếu vào. Những con ve sầu vừa mới nghỉ ngơi một ngày lại bắt đầu ồn ào.
Trần Kiêu còn phải đến studio, vừa định bước xuống giường đã có một cánh tay vòng qua eo cô từ phía sau, kéo cô trở lại giường.
Cô kêu lên một tiếng nhỏ rồi nhào vào ngực Trịnh Thanh Sơn.
Trần Kiêu nhìn anh: "Tỉnh rồi à?"
“Ừm.” Trịnh Thanh Sơn đáp, cảm giác sức mạnh trên vòng eo cô siết chặt hơn một chút: “Tối qua em hứa đợi anh đúng không?"
Khi vừa bước vào, Tiểu Nguyên đã đưa cho cô lá thư từ chức của Tiểu Hùng.
Trần Kiêu đi thẳng vào phòng làm việc, Tiểu Nguyên cũng đi theo vào, hạ giọng hỏi: "Chị và Tiểu Hùng cãi nhau ạ, sao đột nhiên lại xin nghỉ việc?"
Ánh mắt Trần Kiêu rơi vào lá thư từ chức trên bàn.
Bức thư chắc hẳn đã bị ai đó cầm xem rất nhiều lần nên đã nhăn nheo và lốm đốm vết, có thể nhìn thấy tâm tình phức tạp của người gửi.
Cô nhanh chóng rời mắt đi, bình tĩnh đáp: “Không phải mâu thuẫn.”
Trần Kiêu giấu đi suy nghĩ của mình. Tiểu Nguyên cũng hiểu cô rất rõ, dù có tỏ ra bình tĩnh đến đâu Tiểu Nguyên vẫn thấy được cô đang có nhiều tâm sự.
“Chị, có chuyện gì thế?”
Trần Kiêu khẽ thở dài, biết không giấu được nên đành kể việc trộm mang bản phác thảo cho blogger Hứa.
Trên gương mặt Tiểu Nguyên xuất hiện nhiều biểu cảm khác nhau. Rất nhiều lời định tuôn ra, nhưng cô không thể nói được gì, chỉ hỏi: "Tiểu Hùng đã bị cô ta mua chuộc?"
Trần Kiều cúi đầu nói "Ừm"
"Trịnh Thanh Sơn đã giới thiệu cho chị một luật sư có năng lực chuyên môn vững vàng, sẽ sớm trao đổi về vụ kiện này."
Tiểu Nguyên gật đầu: “Được, em chờ dùng bàn tay xé rách mặt tên khốn kia, sau đó đá vào mặt con nhỏ họ Hứa đó.”
Không ai nhắc đến Tiểu Hùng nữa.
Trần Kiêu còn nhớ hồi mới thành lập studio, Tiểu Hùng là người đầu tiên đến phỏng vấn. Mức lương không cao nhưng nhiệt huyết của cậu ta rất cao, hoài bão và tinh thần của tuổi trẻ được thể hiện trọn vẹn trước mặt cô. Quá khứ trôi qua chưa được bao lâu, chỉ còn lại một lá thư từ chức cùng muôn vàn rắc rối còn sót lại.
Mọi người trong studio đều đã về hết nên Trần Kiêu tắt máy tính chuẩn bị tan làm. Cô lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn Trịnh Thanh Sơn gửi cách đây một giờ.
Trịnh Thanh Sơn: [ Hình ảnh ]
Trong ảnh là thực phẩm anh mua.
Trịnh Thanh Sơn: [ Anh đang nấu, em về là có thể ăn liền. ]
Lúc này, sự mệt mỏi dường như được xua tan. Nhìn những nguyên liệu tươi ngon trên màn hình, cô dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Trịnh Thanh Sơn đeo tạp dề bận rộn trong bếp.
Trần Kiêu nhẹ nhàng cười.
Trần Kiêu: [ Em tan làm rồi.]
Trịnh Thanh Sơn vội đáp: [ Đi đường cẩn thận, anh còn phải nấu nhiều món khác, không vội. ]
Trần Kiêu lên xe. Cô không biết mình đang nghĩ gì khi gửi cho anh một tin nhắn như vậy.
Trần Kiêu: [ Trịnh Thanh Sơn, ngày hôm qua anh nói hối hận, kỳ thực em cũng vậy. ]
Người đi bộ vội vã bên ngoài cửa sổ xe.
Cô không lái xe, chờ tin nhắn từ Trịnh Thanh Sơn.
Trong chuyện tình cảm, cô kém thẳng thắn hơn Trịnh Thanh Sơn rất nhiều, nhưng lúc này, cô cảm thấy như có một chùm pháo hoa đang nở rộ trong lòng. Cô suy nghĩ kỹ, sau đó nhắn cho anh.
Trịnh Thanh Sơn đáp lại cô bằng một âm tiết ngắn gọn: “Hả?”
Trần Kiêu xấu hổ không dám nói tiếp, chỉ đáp: [ Em hối hận vì đã thử cảm giác tình một đêm với anh ở huyện Bình An.]
[ Cảm giác thế nào? ]
Trần Kiêu không có khả năng phân biệt cảm xúc qua con chữ. Nhưng khi cô nhìn vào câu này, cô dường như có thể hình dung ra bộ dạng anh khi gõ bốn chữ này.
Bình tĩnh, không vội vã, mơ hồ và kiềm chế.
Trần Kiêu cụp mắt nhắn tin cho anh: [ Anh nhất định phải nhớ. ]
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đó, trong đầu cô hiện lên chính là câu nói cô từng khen ngợi anh trên giường. Toàn bộ hành trình của hai người dường như vừa được gột rửa sạch sẽ sau cơn mưa.
Khi quay lại bãi đậu xe của tiểu khu, cô nhấc điện thoại lên và nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của anh.
Trịnh Thanh Sơn: [ Anh nhớ tất cả những gì em nói. ]
Trịnh Thanh Sơn: [ Vậy tối nay anh ở lại được không? ]
Trần Kiêu lúc này mới trả lời: [ Anh nói thử xem? ]