Chỉ vỏn vẹn một đêm, tin tức Trường Lạc hầu cấu kết với Đại Du, thông đồng với địch bán nước lan truyền khắp Đông Mục, ai nấy đều bàng hoàng.
Chính Hoài Nam Vương ở trên triều, ngay trước mặt văn võ bá quan tấu trạng, trao đổi thư tín, gián điệp nằm vùng, đưa ra từng chứng cứ một.
Trường Lạc hầu hết đường chối cãi, mặt mũi trắng bệch.
Đến khi cởi quan từ mũ, bị thị vệ thô bạo lôi xuống, hắn vẫn không cam lòng hét lên: “Huống Thù, đồ ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, ngươi lòng lang dạ thú, chết không toàn thây…”
Trên triều quan lại trong phút chốc đều câm như hến.
Huống Ninh ngồi trên long ỷ nheo mắt lại, không nhìn ra biểu cảm, nói với Hoài Nam Vương đang đắc ý khôn cùng: “Trẫm thay mặt lê dân bách tính cảm ơn Tam hoàng thúc, giang sơn Đông Mục có Tam hoàng thúc thay trẫm gánh vác, sức mạnh vô địch không gì địch nổi.”
“Tấm lòng của thần có nhật nguyệt làm chứng.” Hoài Nam vương nhìn Huống Ninh, cười thâm sâu.
Đoan Mộc Vũ đứng bên trái ông ta lặng lẽ cúi đầu, không ai biết hàng mi của hắn đang không ngừng run rẩy.
Chuyện này tạo nên một cuộc thanh trừng quy mô lớn.
Những vây cánh có liên quan đến Trường Lạc hầu đều bị tịch biên tài sản xét nhà, lưu đày lưu vong, cửu tộc Trường Lạc hầu máu chảy thành sông, đầu người treo đầy trên cổng thành để răn đe.
Người người nhà nhà lo lắng bất an tìm cách phủi sạch quan hệ, rất sợ dính phải hai chữ “Trường Lạc”.
Trên phố người ta ghé tai nhau, rằng Hoài Nam Vương đang rung cây dọa khỉ, một mũi tên trúng hai con nhạn, không chỉ dùng máu dọn đường, mà còn đang dọa tiểu hoàng đế không chịu nghe lời kia để hắn thu lại nhuệ khí, để mặc Hoài Nam Vương chỉ đạo sắp xếp.
Mà lần thanh trừng này có một người bộc lộ hết tài năng thu hút sự chú ý của mọi người, chính là Phong Linh tướng quân do đích thân thánh thượng phong hào, tên Đoan Mộc Vũ.
Hoài Nam Vương xin chỉ để hắn mang binh phụ trách thanh trừng thế lực còn sót lại của Trường Lạc hầu, thẩm vấn vây cánh bên ngoài, vì vậy tiếp sau đó người ta được thấy một chàng tướng quân trẻ tuổi oai phong lỗi lạc, thủ đoạn cứng rắn.
Đó là một Đoan Mộc Vũ Minh Dung chưa từng thấy qua. Nghe nói hắn mang binh bắt một nhà rồi lại một nhà, chỉ cần là cái tên trong danh sách Hoài Nam Vương cung cấp, không một ai may mắn thoát khỏi.
Ba chữ Đoan Mộc Vũ trong nháy mắt khiến Đông Mục sục sôi, thân thích hoàng tộc nghe thấy tên hắn đã sợ mất cả hồn vía, một khoảng thời gian ngắn ngủi mà hắn đã được người ta phong cho cái danh Ngọc Diện Tu La.
Năm ấy những con cháu thế gia từng chèn ép hắn ở Hổ Kị Binh bị binh sĩ “nhẹ nhàng” đẩy ra ngoài, sợ đến tè ra quần, người nào người nấy đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch quỳ trên mặt đất cầu xin tha mạng. Có một người giãy giụa đứng dậy, gào khóc thảm thiết muốn xông ra khỏi vòng vây, kết quả là — một kiếm xuyên tim, máu tươi trải dài.
Đoan Mộc Vũ mặt không đổi sắc tra kiếm vào vỏ, trên mặt dính vệt máu, đôi mày lưỡi kiếm, đôi mắt sáng ngời giờ đây như được nhuộm băng sương, thật giống gã Tu La bước ra từ địa ngục, ánh mắt đột nhiên trở nên khắc nghiệt: “Người nào chống lại, giết chết không tha!”
Nửa đêm Minh Dung tỉnh dậy từ giấc mộng, cả người đẫm mồ hôi lạnh.
Bóng cây loang lổ, nhưng đã không còn là đêm khuya năm ấy nàng ôm hắn ngủ say, được tắm mình trong vầng trăng sáng.
Nàng đứng ngồi không yên, cuối cùng hạ quyết tâm, lặng lẽ cầm theo tín vật của Huống Ninh, khoác áo choàng xuất cung trong đêm, đích đến là phủ tướng quân.
Lúc quản gia đưa nàng tới trước mặt Đoan Mộc Vũ, cơ thể nàng đã run đến mức không kiềm chế được.
Từ lần chạm mặt ở hoa viên, bọn họ không gặp lại nhau thêm lần nào nữa, không liên quan không dây dưa. Ngàn lần chẳng ngờ tới, khi người xưa đến giữa ánh trăng lại ở trong hoàn cảnh này.
Ngồi đối diện nhau trong đình, ánh mắt của Đoan Mộc Vũ sâu xa nhìn Minh Dung tim đập như trống dồn.
Mặt nàng tái nhợt, mấp máy đôi môi, cuối cùng run rẩy mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng đến phát sợ: “Trong danh sách… có Tướng phủ không?”
Đoan Mộc Vũ ngẩn ra, nhưng hắn không trả lời, chỉ mập mờ không rõ quay mặt đi.
Nàng hoảng sợ, nóng lòng bắt lấy tay áo hắn: “Có hay không? Có phải bây giờ đến lượt Tướng phủ rồi không? Có phải tiếp theo ngươi sẽ bắt ông nội của ta không…”
Nàng dồn dập hỏi, không đợi hắn đáp lại đã ho khan kịch liệt, mặt mũi đỏ bừng.
Đoan Mộc Vũ hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, một tay vỗ nhẹ sau lưng nàng cho thuận khí, tay kia lấy bình thuốc từ trong ngực ra, đổ một viên thuốc trắng ra, lấy nước trà để nàng nuốt xuống, động tác nhanh nhẹn mà thuần thục, giống như đã làm qua vô số lần.
“Người đừng kích động, thái y đã nói rồi, người không được để tâm tình lên xuống, nếu không sẽ phát bệnh!”
Trong những lời quan tâm vội vã, đến khi nàng hồi phục lại, nhìn chăm chú bình thuốc trong tay hắn, nàng bỗng trở nên thất thần.
Hắn bấy giờ cũng kịp phản ứng, nhanh chóng rút tay về, ngượng ngùng cất bình thuốc đi, quay lưng lại hít thở.
Bản năng và tình cảm hắn vừa vô thức thể hiện ra lại khiến lòng nàng run lên, lờ mờ nhìn thấy tia hy vọng, sau đó lại liều mạng kéo tay áo hắn, thở gấp nói: “Cầu xin ngươi, nể tình trước đây từng là phu thê, hãy tha cho Tướng phủ, tha cho ông của ta…”
Những lời đau khổ cầu xin vang lên bên tai, Đoan Mộc Vũ bất giác siết chặt tay, đôi mắt ánh lên vẻ đau đớn, cuối cùng hắn quay lại đỡ nàng, rũ mắt không nhìn nàng, chỉ khàn giọng nói: “Ta… sẽ cố hết sức.”
Nghe được câu này nàng vui mừng khôn xiết, lại nghe hắn nói tiếp, giọng nói chứa đựng bi thương không nói thành câu: “Những chuyện ta làm, không hổ với trời, không thẹn với đất… Đêm khuya rồi, người mau trở về đi.”
Mãi lúc lâu khi nàng đã rời đi, hắn vẫn đứng dưới ánh trăng như cũ.
Ánh trăng kéo bóng của hắn ra rất dài rất dài, gã Tu La ban ngày sát phạt quả quyết, oai phong một cõi, vậy mà giờ đây đứng lặng trong gió đêm, bóng hình trải dài cô độc.
Hắn chầm chậm chuyển ánh mắt về chỗ ban nãy nàng ngồi, hơi vươn tay chạm tới, cứ như người vẫn còn đây, cẩn thận từng li từng tí, trong đó chứa đựng vô ngần quý trọng, dịu dàng ôm lấy hư vô.
Giống như năm ấy hắn từ chiến trường trở về, nửa đêm mơ thấy ác mộng, nàng từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Gió thu thổi tự bao giờ, nhưng cố nhân đã không về nữa.
Có một số việc, trời biết, đất biết, ta biết, người biết, duy chỉ nàng không biết.
Nhưng thật may mắn, may mà nàng hoàn toàn không biết.
Dọn dẹp hết các chướng ngại cản đường xong, cuối cùng Hoài Nam Vương cũng động tới Tướng phủ.
Năm nay Minh Dung mười tám, Huống Ninh hai mươi, Đoan Mộc Vũ hai mươi ba.
Trong ngoài kinh thành nổi lên những làn sóng đối nghịch.
Bên kia quân đội của Đoan Mộc Vũ hiên ngang tiến vào Tướng phủ, bên này Minh Dung ở Tịch Hòa điện mồ hôi đầm đìa, kêu lên từng hồi thảm thiết.
Dưới ánh nến lay động, nàng chuẩn bị sinh đứa con đầu lòng cho Huống Ninh!
Cơ thể nàng yếu ớt, không dễ có thai, vào cung lâu như vậy cuối cùng cũng hoài thai một sinh linh bé bỏng. Tin vui vừa truyền tới Tướng phủ, lão tướng gia kích động vừa khóc vừa cười, hoàn toàn không còn dáng vẻ nghiêm nghị uy nghi, người ngoài còn trêu rằng, lão như một đứa trẻ, chẳng phải người ta vẫn hay nói con người càng già càng giống trẻ con đó sao?
Quần thần thi nhau hạ lễ, hết thảy bảo vật trân quý đều được trình lên, chỉ có Phi Linh tướng quân keo kiệt không đưa quà mừng.
Hắn tự tay vót một thanh kiếm gỗ, loại cho trẻ con chơi đùa, còn không tinh xảo bằng những đồ bán đầy ngoài chợ.
Nàng thấy kiếm nước mắt lã chã tuôn, không ngừng vuốt ve dòng chữ khắc trên kiếm gỗ:
Thuyền nhỏ từ đây trôi, quãng đời còn lại xin gửi vào sông nước.
Lúc Đoan Mộc Vũ mới vào Tướng phủ, không để ý nàng cũng chẳng một lời hỏi thăm, chỉ suốt ngày ôm thanh kiếm kia của hắn, bị Tướng gia thấy được, trong cơn giận dữ sai quản gia thu kiếm của hắn, sau đó thiếu niên buồn rầu trở về phòng, nét mặt rầu rĩ không vui.
Lúc ấy nàng đang đứng bên cửa sổ luyện chữ, một nét bút một nét họa, rất chú tâm, thấy Đoan Mộc Vũ thở hổn hển chạy về, trong tay không có kiếm, nàng lập tức hiểu ra chuyện gì.
Nàng cẩn thận mở lời, lời nói như bình thường, giống như lấy lòng lại tựa như trấn an, tự nhiên nói cho thiếu niên nghe nguyện vọng của chính mình.
Từ nhỏ vì lý do sức khỏe nên nàng luôn phải ngoan ngoan ở trong phủ dưỡng bệnh, gần như không được bước chân ra khỏi cửa, chứ đừng nói đến chuyện có thể đi xa. Nàng khát vọng biết bao, rằng nếu một ngày kia có thể chèo một chiếc thuyền lá nhỏ, để mặc thuyền theo sóng phiêu diêu, đi tới nơi nào sẽ ở lại đó an bề gia thất, nghỉ chân một thời gian lại tiếp tục phiêu dạt nước non, đi khắp thiên hạ, ngắm phong cảnh muôn nơi thì tốt biết mấy, cũng coi như không sống uổng một đời.
Hắn nghe xong trầm ngâm một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi bảo Tướng gia thả ta ra, ta thay ngươi ra ngắm nhìn đất trời ngoài kia, thế nào?”
Nàng sửng sốt, tất nhiên nàng không được quyết định chuyện này, chỉ khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Muốn đi cũng nên mang theo ta cùng đi…”
Chớp mắt một cái, không để ý tới, không ngờ chuyện ấy đã qua từ nhiều năm về trước.
Trong hàng lệ mông lung, Huống Ninh cầm cây kiếm gỗ đi, hắn ôm nàng trong ngực, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, khàn giọng nói: “Bột mì nhỏ, nàng phải làm nương, trẫm cũng phải làm cha, nàng có vui không?”
Nàng nặng nề gật đầu, vòng tay ôm lại Huống Ninh, chặt đứt những chuyện xưa cũ, nước mắt vẫn thi nhau lăn dài trên mặt ngọc.
Tịch Hòa điện truyền ra tiếng con nít khóc nỉ non xé nát cả trời đêm, ngoài điện Huống Ninh đang trông giữ bỗng nhiên run lên, mừng rỡ khó kiềm chế được, đúng lúc này nội thị từ xa chạy tới, ghé sát tai hắn muốn nói rồi lại thôi.
“Lão tướng gia… chết rồi.”
Ánh lửa cao ngút một khoảng trời Tướng gia, Phi Linh tướng quân ngay trước mặt Hoài Nam Vương, một kiếm xuyên qua người Minh tướng tam triều, máu tươi thành dòng.
Toàn bộ Minh thị bỏ tù chờ xét xử.
Ván cờ này đi tới đây, bước cuối cùng của Hoài Nam Vương chính là cầm quân.
Thân thể lảo đảo, Huống Ninh phải mất một lúc lâu mới có thể đứng vững, nghẹn ngào nói: “Biết rồi… Đừng nói cho Dung phi.”
Ông lão uy nghiêm trong trí nhớ, từ lúc hắn còn rất nhỏ đã giảng giải đạo lý, không hề kiêng kị thân phận thái tử của hắn, muốn mắng thì mắng, thậm chí còn làm một cây thước dài bảy thước nghiêm túc giao cho thái phó phụ trách dạy hắn, dọa hắn nghe xong thay đổi cả sắc mặt, sau này cứ hễ nghe Tướng gia tiến cung, hắn tránh cũng không tránh kịp.
Nhưng thật ra hắn hiểu rõ, trong lòng vẫn luôn hiểu, rằng người này nói năng cẩn trọng, là nguyên lão tam triều trời sinh chính trực liêm khiết, mong mỏi hắn thành tài nhường nào, kí thác kỳ vọng trên người hắn biết bao nhiêu.
Trên triều từng có quan văn nói đùa, nếu Minh tướng sinh ra làm nữ tử thì nhất định sẽ là người cứng ngắc cổ hủ, là một liệt phụ một lòng trung trinh, sinh là người của Đông Mục, chết là ma của Đông Mục.
Nhưng giờ đây ông đã chết thật rồi, chết im hơi lặng tiếng, còn chưa kịp bế chắt trai của mình, gặp cô cháu gái nhỏ mình yêu thương nhất một lần sau cuối.
Một người sinh, một người chết.
Gió thổi quanh đại điện như tiếng khóc than nghẹn ngào, những ánh đèn chong chập chờn trong đêm tối.
Huống Ninh hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng. Đăng cơ ba năm, từng bước đi đều tính toán thật kĩ, từ không tới có, tận tâm tận sức, ấn nấp một thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng đến bước cuối cùng – Hươu chết trên tay ai, còn chưa biết được!
“Truyền chỉ xuống, lập Sương phi làm hậu, chọn ngày sắc phong.”