Uổng Công Tính Kế

Chương 19



Edit: Lam Phượng Hoàng

Giọng trẻ con trong trẻo, phá vỡ cảm giác mềm mại khác thường kia, Trần Ngộ Bạch hoảng sợ thấy vừa rồi mình lại yên lặng nhìn Kỷ Tiểu Ly xuất thần hồi lâu.

Tiểu nha đầu đứng bên chân hắn, ngước đầu cười híp mắt, tựa hồ gánh vác giúp hắn là một chuyện đáng cao hứng đến mức nào.

Trần Ngộ Bạch cau mày nhìn nàng.

Ánh mắt của nàng...... thật rất đẹp, giống như nước suối róc rách trong núi, trong suốt linh động, thản nhiên nhìn một cái là có thể thấy rõ hết thảy.

Trong lòng Trần Ngộ Bạch nhẹ nhàng nghĩ: nàng ngu xuẩn như vậy...... thật ra thì cũng rất tốt, ít ra, hắn chưa từng thấy người nào khác có ánh mắt trong sáng như vậy.

"Vi sư có khách tới thăm, ngươi ra hậu viện luyện công trước, không có lệnh không được chạy loạn." hắn trương ra dáng vẻ dặn dò đồ đệ nhỏ nhà hắn.

Đồ đệ nhỏ vui vẻ trả lời "Dạ", nghe lời lui về sau viện luyện công.

Trần Ngộ Bạch tĩnh tọa (giống ngồi thiền á) chốc lát ổn định tinh thần, nhắm mắt, rồi mới để Tiểu Thiên mời khách vào.

Vị khách áo tím nhẹ nhàng đi tới. Vừa rồi Quốc sư đại nhân mới nói với tiểu đồ đệ là có khách tới thăm, lúc này khách đến gần, hắn lại rất lạnh nhạt: "Ngươi tới làm gì?"

"không phải Quốc sư đại nhân muốn gặp ta sao?" Lúc mỹ nhân cười yếu ớt mặt mày cong cong cực kỳ xinh đẹp, Trần Ngộ Bạch lại vừa liếc mắt nhìn liền lộ vẻ lạnh lùng.

Tần Tang biết hắn không thích, lại vẫn nhẹ nhàng cười nói: "Lần trước ở trong cung, ta hứa một năm sau đưa trả lệnh bài Kỳ Lân về nguyên chủ để trao đổi việc Quốc sư đại nhân che chở nàng một năm, Quốc sư đại nhân chưa từng đáp ứng, hẳn là bất mãn trong lòng? Ta nghe nói Quốc sư đại nhân đổi ngày hưu mộc thành bốn mươi ngày một lần? Biết rõ mỗi tháng ta sẽ tới gặp nàng, chẳng lẽ không phải là Quốc sư đại nhân ép ta tới cửa bái phỏng sao?"

Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn nàng ta, "Ngươi cho rằng phủ Quốc sư giống như phủ Trấn Nam Vương, ngươi muốn tới thì tới? Ta khuyên ngươi đừng ở đây miệng phun hoa sen hao tổn tâm cơ, Lệnh bài Kỳ Lân tự có người nắm giữ lệnh bài Kỳ Lân bảo vệ, ngươi vọng tưởng cầm nó tới uy hiếp ta, thực rất buồn cười."

"Vậy sao Quốc sư đại nhân không giao nàng cho Lý minh chủ?" Lúc Tần Tang cười lên  nét mặt lấp lánh, sảnh chính Vạn Thiên rộng rãi sâu thẳm thoáng chốc sáng ngời lên rất nhiều.

Nàng rõ chuyện Lý Vi Nhiên tới cửa bái phỏng như vậy, Trần Ngộ Bạch không lộ ra chút vẻ bất ngờ nào, chỉ lạnh lùng trả lời nàng: "Tuyệt sẽ không bởi vì ngươi."

Lấy nặng đổi thành nhẹ ~ Thiên Mật sứ dung nhan khuynh thành che miệng cười khẽ.

Quốc sư đại nhân càng nhìn nữ nhân này càng chán ghét, mặt không cảm xúc lạnh lùng thúc giục: "Rốt cuộc có chuyện gì, nói xong ngươi lập tức biến mất khỏi mắt ta."

Thiên Mật sứ nghe vậy giơ giơ thánh chỉ màu vàng sáng trong tay lên, cười nói: "Ta mang theo ý chỉ của Thái hậu nương nương đến, Quốc sư đại nhân coi thường sứ giả như thế, phải chịu tội gì?"

Quốc sư đại nhân không có hứng thú cãi vả qua lại với nàng, đặt chung trà trong tay lên bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ, hắn nâng ánh mắt lạnh lùng lên nhìn Tần Tang: "Tộc Thiên Mật thượng cổ hầu hạ thiên thần, thiên thần ban Thánh địa cho các ngươi, là các ngươi tự không cam lòng ở trong một xó, chinh phạt chung quanh, suốt trăm năm nay kẻ bị các ngươi diệt tộc không phải số ít, các ngươi mất thánh địa là gieo gió gặt bão. Trở về nói với Thái hậu nương nương: trong mệnh mà có thì cuối cùng sẽ có, cưỡng cầu vô ích."

Tần Tang "phì" cười, thu hồi thánh chỉ vào trong tay áo, "Ta còn chưa tuyên chỉ, Quốc sư đại nhân đã biết trước?"

"Bảy bảy bốn mươi chín lệnh bài Ám Dạ, ban nhỏ phái yếu các ngươi cũng thu gom được không ít. Thanh Long, Bạch Hổ trong năm lệnh bài lớn các ngươi còn không dám động, lệnh bài Huyền Vũ trong tay ta, lệnh bài Kỳ Lân trong tay ngươi, Thái hậu nương nương gọi ta vào cung, không phải là muốn hỏi lệnh bài Chu Tước rốt cuộc đang ở đâu sao."

"Quốc sư đại nhân quả nhiên thần cơ diệu toán, Tần Tang khâm phục."

"Mọi chuyện trong cõi đời này đều có định mệnh phải tuân theo, có thể tính toán có thể biến đổi. Bất quá, lòng người thay đổi trong nháy mắt, ta cũng không suy đoán được." Trần Ngộ Bạch giương mắt nhìn nàng, "Ví như, rốt cuộc vì sao ngươi đưa nàng tới chỗ ta."

Có thể xin được thánh chỉ thu đồ đệ kia từ hoàng đế, le que không có mấy người, hắn sớm biết là Thiên Mật sứ châm dầu thêm lửa, đầu tiên hắn cho là vì lệnh bài Huyền Vũ, kể từ sau khi biết thân thế Kỷ Tiểu Ly, hắn bắt đầu hoài nghi Tần Tang biết một chút chuyện mà ngay cả hắn cũng không biết.

Có thể Tần Tang lòng dạ độc ác vẽ đường cho hươu chạy, nhưng nàng không có ác ý với Kỷ Tiểu Ly. Vậy tại sao nàng ta dùng hết mọi thủ đoạn đưa Kỷ Tiểu Ly vào trong tay hắn? Nàng ta ung dung như vật, rốt cuộc là vì sao?

Trần Ngộ Bạch tính không ra, suy nghĩ đã lâu.

Tần Tang cười nhưng không nói, cười khanh khách đón nhận ánh mắt của hắn, vẻ mặt chỉ như một câu nói: ngươi không phải là quốc sư sao? Ngươi tự tính đi!

thật khiến cho người ta tức giận.

Bất quá, nàng còn chưa đủ tư cách chọc Quốc sư đại nhân tức giận.

Giọng Trần Ngộ Bạch nhẹ nhàng chậm chạp, phảng phất như đang nói chuyện phiếm: "Thái hậu nương nương ngóng trông tộc Thiên Mật hưng thịnh như thế, nếu bà ta biết có một Thánh nữ mang dòng máu tinh khiết hơn ngươi gấp trăm lần xuất hiện, thánh nhan nhất định sẽ tràn ngập vui mừng."

Vẻ hài hước của Tần Tang quả nhiên khoảnh khắc liền biến mất sạch, ngay cả môi đỏ mọng mềm mại cũng mất đi mấy phần ánh hồng. Rũ mắt tĩnh lặng chốc lát, nàng chợt cười một tiếng, ngay sau đó lui một bước, nhẹ nhàng quỳ gối.

"Quốc sư đại nhân, " sứ giả Thiên Mật oai phong một cõi ở kinh thành quỳ gối trên mặt đất, quần tím như đóa hoa ban nở rộ ở trên nền đá vàng, nàng khom cái gáy mảnh dẻ, dịu dàng tươi đẹp, giọng trầm mà chân thành: "Mấy ngày nay, đa tạ ngài quan tâm tiểu muội."

Có như vậy mới bằng lòng đàng hoàng trả lời.

Khóe miệng Trần Ngộ Bạch lạnh lùng cong thành nụ cười, cũng không bảo nàng đứng dậy.

Giọng Tần Tang thật trầm, nói tiếp: "Tiểu muội sinh ra ở Thánh địa của Thiên Mật, vì vậy cả người có máu Thiên Mật tinh khiết, đúng là Thánh nữ trăm năm mới có của tộc Thiên Mật, nhưng từ nhỏ nàng bị ta cho uống đan dược, tâm trí chậm lại, căn bản không cách nào dốc sức cho Thái hậu nương nương, nếu nàng bị người biết được, rơi vào trong tay Thái hậu nương nương, sợ rằng chỉ có thể chảy khô máu làm thuốc, chỉ một đường chết. Mấy năm gần đây danh tiếng Trấn Nam Vương phủ quá thịnh, Thái hậu nương nương rất chú ý, bây giờ tiểu muội tiếp tục ở lại nơi đó sẽ rất nguy hiểm. Trước ngày làm lễ vấn tóc, ta bỏ túi gấm của Quốc sư đại nhân đời trước vào trong tay áo tiểu muội, sắp xếp cho Hoàng hậu nương nương mở ra trước mặt mọi người. Đạo thánh chỉ ra lệnh cho Quốc sư đại nhân thu đồ đệ kia của Hoàng thượng cũng do ta cầu xin."

Nàng hạ mình thật thấp như vậy, chân thành nghĩ đến tỷ muội tình thâm, Trần Ngộ Bạch lại không hề bị lay động, lạnh giọng hỏi: "Ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi đưa nàng đến chỗ ta."

Ai cũng biết quốc sư trẻ tuổi của Đại Dạ máu lạnh vô tình, rốt cuộc Tần Tang nắm được điều gì mới có thể đưa Kỷ Tiểu Ly tới?

"Bởi vì ta biết ngươi sẽ giúp ta." Tần Tang mang trên mặt vẻ chán chường châm chọc nào đó, vẫn cười nhợt nhạt, lại mang theo chút khổ sở, "Tựa như Trấn Nam Vương chứa chấp tiểu muội nhiều năm, số mệnh là một trong năm người bảo vệ đại lệnh chủ của Đại Dạ, mà Thiên Mật...... Thiên Mật là ung nhọt của Đại Dạ, loại trừ người hoặc chuyện có lợi cho tộc Thiên Mật, lệnh chủ Ám dạ sẽ không thể chối từ."

Trần Ngộ Bạch khẽ cười: "Ngươi không sợ chúng ta giết ngươi sao? Giết ngươi, diệt cỏ tận gốc."

Tần Tang nâng ánh mắt lên, cười kiêu ngạo lại dứt khoát: "Ta sống trên đời chính là vì nàng. Mà chỉ khi ta còn sống, tộc Thiên Mật mới có thể trong tương lai không xa hoàn toàn sụp đổ tan rả."

Nàng nói rõ như vậy, Trần Ngộ Bạch im lặng. Hồi lâu hắn mới lạnh giọng nhàn nhạt nói: "Tần Tang, ngươi là Thánh nữ Thiên Mật."

Thái hậu Đoan Mật bồi dưỡng huấn luyện quá nhiều cô gái đảm nhiệm vai trò Thiên Mật sứ, tất cả Thiên Mật sứ trước đó đều kết thúc trong kinh hoàng. Nhưng gần trăm năm qua chỉ có một Thánh nữ Thiên Mật là Tần Tang, nàng là toàn bộ say mê cùng hi vọng của tộc Thiên Mật. Ai cũng không tin Thánh nữ Thiên Mật sẽ nói ra lời hủy diệt tộc Thiên Mật.

Tần Tang đại khái cũng cảm thấy lời này thật quá châm chọc, cười lắc đầu một cái.

Nàng đã từ trên đất ngồi dậy, ôm đầu gối, ánh mắt trầm trầm, trong ánh mắt của nàng có loại tưởng nhớ xa xôi mờ mịt về phương xa.

"Trong truyền thuyết Thiên Mật, Thánh Địa có lệnh người trong tộc phải thống nhất lực lượng thiên hạ, nhưng cũng không ai biết rốt cuộc đó là cái gì. Ta cũng không biết. Ta chỉ nhớ Thánh địa của Thiên Mật rất đẹp, rất đẹp, hoa của Thiên Mật màu tím, rất đẹp, gần tối, mây lơ lửng nơi xa, hoa Thiên Mật trải dài một mảnh, còn động lòng người hơn ánh hào quang, khi đó...... Ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào quấy rầy nơi an bình đó. Mấy trăm năm nay, tộc Thiên Mật vì ảo tưởng không thiết thực mà đã trả giá cao quá nhiều, đến ta thì dừng lại thôi." Nàng chậm rãi đứng lên từ trên đất, lấy từ trong tay áo ra một lệnh bài huyền thiết đen thẫm, vung tay ném lên trên bàn bên tay Trần Ngộ Bạch, cười nói: "Giao dịch với Quốc sư đại nhân thật là một chút tiện nghi cũng đừng hòng chiếm. Lệnh bài Kỳ Lân ở đây, cộng thêm cam kết của ta, có đủ để cầu xin Quốc sư đại nhân che chở tiểu muội một năm hay không?"

Nàng cười thực tự nhiên, vẻ mặt Trần Ngộ Bạch lại có chút trầm xuống. không làm khó nàng nữa, hắn lạnh lùng dứt khoát đáp một tiếng "Được."

Tần Tang thở phào nhẹ nhõm thật dài, tựa như buông xuống một tâm sự thật nặng nề.

Lúc gần đi nàng lần nữa nhẹ nhàng nhún người với hắn: "Đa tạ."

Trần Ngộ Bạch nhận lễ, chợt hỏi: "Ngươi có muốn gặp nàng một chút hay không? Nàng hiện đang ở trong hậu viện."

Tần Tang sững lại, đảo mắt liền nở nụ cười tươi sáng: "không cần, ta luôn luôn gặp nàng buổi tối, nàng chưa từng thấy dáng vẻ của ta." Vừa nói, ngón tay phất qua kiểu quần áo hoa lệ lạnh như băng, nàng cười tự giễu một tiếng, xuyên qua cửa sổ mở, liếc qua hậu viện xa xa một cái, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Sau khi nàng đi hồi lâu, Trần Ngộ Bạch thu khối huyền thiết lạnh lẽo cứng rắn kia vào trong tay áo, đi tới bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra xa, trong lòng nhất thời có chút cảm khái.

Có lúc, hắn tình nguyện mình là người không đoán được số mạng, sẽ tốt hơn việc không thể làm gì trơ mắt nhìn từng người khỏe mạnh chui vào số kiếp không cách nào ngăn cản.

Người đời đều nói hắn máu lạnh vô tình, có ai từng nghĩ cho hắn hay không: người như hắn, nếu đa tình, sẽ đau lòng đến cỡ nào?

đang phiền muộn không khỏi suy nghĩ ngàn vạn, âm thanh răn rắc bình bịch quen thuộc của nhánh cây run rẩy cùng vật nặng rơi xuống trong viện  truyền đến, đáy lòng người tựa cửa sổ nhìn ra xa khẽ nhúc nhích, thân đã nhanh hơn suy nghĩ, từ cửa sổ lướt ra ngoài, nội lực của hắn dùng tới tám phần, lướt mình cực nhanh, khó khăn lắm mới đỡ được thiếu nữ nhỏ từ trên cây nhảy xuống.

"Kỷ Tiểu Ly!" hắn giận không kềm được rống to với nàng: "Ngươi đang làm gì?!"

"Luyện khinh công! Sư phụ đã dạy mà!" Thiếu nữ nhỏ đáp như chuyện đương nhiên: "Sư phụ, sư phụ! Chờ ta luyện khinh công thật tốt, sau này sư phụ ngài bị người đuổi giết, ta có thể chạy trốn."

"...... Ta bị người đuổi giết, ngươi chạy trốn?"

"Ấy, ta sẽ ném sạch đạn Phích Lịch rồi mới chạy trốn. Ta chạy trốn sau sư phụ mới có thể không do dự, là có thể - chưa từng có từ trước đến nay - đại khai sát giới!"

Quốc sư đại nhân suy nghĩ một chút về lý lẽ trong này, cảm thấy...... hình như...... cũng không có gì sai?

Sắc mặt hắn hơi bớt giận, Kỷ Tiểu Ly nhìn mặt đoán ý, lúc này mới dám nêu lên nghi vấn: "Nhưng sư phụ à, tại sao mỗi lần ta nhảy xuống ngài đều sẽ xuất hiện? Có phải...... thật ra thì ngài dạy ta là tiên thuật đúng không? Sau này ta muốn gặp ngài liền từ trên cây nhảy xuống, đúng không?!"

Khóe miệng Trần Ngộ Bạch méo xệch, giơ tay lên liền ném nàng ra ngoài, tức giận mà mi tâm co rút.

Nhưng thiếu nữ nhỏ đã quá quen thuộc với việc này, mượn lực lăn mấy vòng trên không trung, giống như lá rơi trên mặt đất, ngay cả một chút lay động cũng không có, cười híp mắt  nhìn hắn.

Quốc sư đại nhân nổi trận lôi đình, rống lên giận dữ khiến ngay cả con chim bồ câu ngủ mê ở hành lang tiểu viện Đúc Sao cũng thức tỉnh: "Ngu xuẩn!"

Con chim bồ câu chiến mập mạp như gà uất ức thì thầm mấy tiếng, tựa đầu chôn vào dưới cánh.

Cắm đầu lẫn trốn.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Bắc (tức giận vung tay hất chân): chương trước người bị đè lại sau đó khí thế như hổ  mà rống to là ta! Là ta! Mẹ ruột à, trong lòng cô chỉ có Kỷ Tây! Ngay cả cảnh này cũng phân cho hắn diễn! Kháng nghị!

Kỷ Tây (phúc hắc cười một tiếng): dù sao ngươi ít người ái mộ, các cô nương muốn xem chính là ta ~ là ta ~ đều là ta ~

Quốc sư đại nhân (nhẹ nâng ánh mắt): vậy sao? Bây giờ là so số lượng người ái mộ? Hử?

(các cô nàng ngoài cửa phất cờ hò reo nghiêng trời lệch đất)

Quốc sư đại nhân (hài lòng cười một tiếng): còn phải so sao?

Huynh đệ Kỷ gia khóc chạy, phía sau chạy theo một tiểu đội cô nương cuồng dại, vừa chạy vừa ai oán tức giận, quay đầu lại trừng các cô nàng ngoài cửa......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.