Uổng Công Tính Kế

Chương 60



Tần Tang cũng giật mình tại chỗ.

Trong điện Thiên Mật đã đóng kín các cửa sổ tỏa ra mùi thơm nồng nàn đặc trưng của máu người tộc Thiên Mật, Tần Tang lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn, giật mình hô lên "Nương nương!", quỳ rạp xuống bên chân Thái hậu Đoan Mật, nàng mở bàn tay nắm chặt của Thái Hậu ra, chỉ thấy giáp vàng thật dài trên ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Sắc mặt của Thái hậu Đoan Mật cực kỳ đáng sợ, gằn từng tiếng: "Nàng ta dám cả gan trêu đùa ai gia!"

"Nương nương bớt giận, " Tần Tang cẩn thận rút giáp vàng từ lớp thịt trong lòng bàn tay ra, thấp giọng khuyên nhủ: "Tuy nói nương nương từng ngửi được mùi thơm lạ lùng của máu Thiên Mật trên người Kỷ Tiểu Ly, nhưng nàng ta tóc đen mắt đen, hẳn không phải là người thuộc tộc ta. Huống hồ đầu óc nàng ta ngây thơ như vậy, không gánh nổi trọng trách cũng là việc trong dự kiến."

"rõ ràng nàng ta đang cười nhạo ai gia!" Thái hậu Đoan Mật tức giận ngập trời, gương mặt xinh đẹp tức giận vặn vẹo không thôi, bà xé tan mảnh lụa trắng vẽ con rùa đen đang siết thật chặt trong tay, cất giọng căm hận: "Giết nàng! Tần Tang! Giết nàng ta!"

"Nương nương, xin nghĩ lại." Tần Tang cúi mắt, giọng điệu không nhanh không chậm: "Dù sao nàng ta cũng là quốc sư phu nhân."

"thì sao chứ! Đừng nói là ngươi kiêng kỵ Trần Ngộ Bạch nhé!" Đoan Mật cười lạnh liên tục: "Đợi khi người tộc ta trở về Thánh Địa, lấy được thần lực, đến lúc đó thiên hạ này đều là của tộc Thiên Mật ta! Trần, Ngộ, Bạch! Ta xem thử hắn ung dung đắc ý được đến bao lâu!"

Lời thốt ra dưới cơn thịnh nộ, một lát sau mới tự biết mình lỡ lời, vội vàng nhìn Tần Tang.

Nhưng vẻ mặt Tần Tang vẫn bình thường, ngẩng mặt cực kỳ bình tĩnh khẽ mỉm cười: "Nương nương nói rất đúng. Thần lập tức nghĩ biện pháp, mau chóng lấy được bản đồ trên lệnh bài Huyền Vũ."

"Tang Tang......" Tay đã tháo giáp vàng, chậm rãi xoa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tần Tang, giọng điệu Thái hậu Đoan Mật vô cùng mất mát, lại mang theo mong đợi điên cuồng: "Con là người ai gia tin tưởng nhất, con đừng để ai gia thất vọng......"

"Dạ." Tần Tang cúi đầu, dịu ngoan đáp.

**

Kỳ thật Thái hậu Đoan Mật đã nghĩ oan cho tấm lòng hết sức chân thành của Kỷ Tiểu Ly.

Đêm đó quả thật nàng đã cúc cung tận tụy, từ đêm khuya mãi cho đến sắc trời phía đông trắng bệch, khó khăn lắm nàng mới hoàn thành bức vẽ, vội vàng thu dọn xong mấy thứ trên bàn, nàng nhón chân leo lên giường, chui vào trong lòng phu quân đang ngủ thật say.

không bao lâu sau, quốc sư đại nhân giật giật, chậm rãi tỉnh lại.

Nguy hiểm thật! Kỷ Tiểu Ly nhắm chặt mắt lại, trong lòng cảm thấy may mắn không thôi.

Sáng sớm, Quốc sư đại nhân tỉnh lại, không lập tức đứng lên, ngược lại càng ôm chặt người trong lòng thêm một chút, cằm cọ cọ lên trán nàng.

Tiểu Ly ngồi bên bàn suốt đêm, cả người rét run, được vòng ôm ấm áp siết chặt, nàng không tự chủ được co vai rùng mình một cái.

Người ôm nàng lại đang cười trộm, nàng cảm thấy ngực hắn hơi chấn động, đáng tiếc lúc này nàng "đang ngủ", bằng không nhất định sẽ ngẩng đầu hỏi xem rốt cuộc hắn đang cười cái gì?

Bên ngoài, tỳ nữ bước nhẹ đến, đứng sau lớp màn cách gần màn giường nhất, nhưng trong phòng vẫn như cũ không có động tĩnh gì, tỳ nữ nghĩ đến lời dặn của Tiểu Thiên khi bước vào, đánh bạo xốc nhẹ một góc màn.

Nàng ta nhìn vào bên trong, chỉ thấy quốc sư đại nhân đã tỉnh, nằm ở đầu giường đưa lưng về phía nàng ta, phu nhân ngủ ở phía trong, bị hắn che, không nhìn thấy được.

Chắc là nghe thấy động tĩnh, quốc sư đại nhân quay đầu, nhẹ nhàng lắc lắc đầu với nàng ta, ý bảo nàng ta đừng lên tiếng.

Tỳ nữ vội vàng buông màn lui ra ngoài.

Bên ngoài, Tiểu Thiên chờ dưới hành lang, thấy nàng ta bước ra vội vàng tiến lên hỏi: "Tỷ tỷ! Đại nhân nhà chúng ta đã dậy chưa?"

"......Chưa."

"A?" Tiểu Thiên kinh ngạc.

Vào giờ này, quốc sư đại nhân hẳn đã sớm thức dậy, rửa mặt chải đầu sau đó sẽ ở trong viện luyện kiếm nửa canh giờ, tiếp theo dùng bữa sáng rồi sẽ vào triều —— hắn hầu hạ quốc sư đại nhân từ nhỏ, lịch làm việc và nghỉ ngơi của quốc sư đại nhân chưa từng có một ngày ngoại lệ.

"Có phải đại nhân nhà chúng ta bị bệnh không?" Tiểu đồng nghi hoặc không ngừng suy đoán.

Cho dù bị bệnh, quốc sư đại nhân cũng chưa từng dậy trễ, mấy năm trước có một lần bị trọng thương trở về, trừ cái hôm bị hôn mê bất tỉnh đó, ngày hôm sau cũng vẫn dậy sớm mà!

"Hẳn là không phải, không giống lắm." Tỳ nữ nhớ lại ý cười trong đôi mắt đen kia, "Thoạt nhìn, đại nhân...... thật vui vẻ!"

**

Bên ngoài nghi ngờ suy đoán, trong phòng lại im lặng, không chút tiếng động nào. Trần Ngộ Bạch ôm người trong lòng, nhẹ nhàng từng chút xoa lưng nàng, làm ấm thân mình lạnh như băng của nàng.

không lâu sau nàng liền ấm áp, người vất vả ngồi bên bàn suốt nửa đêm, rất nhanh đã bị hô hấp nhịp nhàng của hắn bao phủ, quấn chặt trong lòng hắn ngủ say.

một giấc này, ngủ một mạch thẳng tới buổi trưa.

Kỷ Tiểu Ly tỉnh lại từ trong mộng đẹp, nghiêng người sờ người bên cạnh, sờ thấy liền chui vào lòng hắn, nhắm mắt rầm rì: "...... Giờ nào rồi vậy?"

"Còn sớm." Người dựa vào đầu giường đọc sách thản nhiên đáp.

"Còn sớm? Sao bụng ta lại đói vậy?" Quốc sư phu nhân thực nghi hoặc mở to mắt.

Gọi tỳ nữ tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, nàng mới biết được thì ra đã trễ đến thế!

Bước ra ngoài liền đúng lý hợp tình chất vấn hắn: "không phải người mới nói là còn sớm sao?!"

"Ừ, giờ đã không còn sớm." Quốc sư đại nhân cũng vừa rửa mặt chải đầu xong.

Tiểu Ly nhìn hắn, có chút hoài nghi: "Bình thường người luôn dậy rất sớm!" Nàng gặng hỏi hắn: "Chẳng lẽ tối hôm qua người cũng không ngủ sao?"

"Tối hôm qua ai không ngủ?" Quốc sư đại nhân nhìn về phía nàng, hỏi lại.

"À...... không có!" Tiểu Ly hối hận thiếu chút nữa cắn chính đầu lưỡi mình, sau đó dùng vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng chống chế: "Ai mà trễ thế còn không ngủ được chứ?!"

Quốc sư đại nhân liếc nhìn nàng một cái, ung dung nhàn nhã gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ có kẻ ngốc mới không ngủ được."

Tiểu Ly trừng mắt, quai hàm phồng lên, cố gắng nhịn nhục không lên tiếng.

Trần Ngộ Bạch xoay người cong khóe miệng.

"Bảo các nàng dọn cơm đi, hiếm khi dậy trễ, ta cũng đói bụng."

**

Kỷ Tiểu Ly "Mạo hiểm" "Dối trời vượt biển", lần đầu tiên trong đời tự giác làm chuyện thông minh bí ẩn, đáng tiếc mới đắc ý được nửa ngày, đến chạng vạng thì cánh tay nàng bỗng nhiên sưng lên.

Rốt cuộc vẫn là tiểu thư lớn lên trong vương phủ, áo đến vươn tay cơm đến há mồm, tuy rằng từ nhỏ nàng ngơ ngốc, nhưng thân thể vẫn luôn được chiều chuộng, từ nhỏ nàng lại vốn không thích đọc sách, sao có thể đột nhiên cả đêm tập trung tinh thần vẽ tranh? Cả ngày ủ rũ mệt rã rời còn chưa nói, cánh tay ê ẩm căng căng không sức lực, đến chạng vạng liền phát hiện cả cánh tay đều sưng phồng lên.

Ban đầu nàng cho là mình trúng độc, hô to gọi nhỏ kêu phu quân cứu mạng, quốc sư đại nhân đang suy nghĩ về tấu chương lúc lâm triều, lập tức buông bút xuống bước đến.

Vén tay áo nàng lên nhìn kỹ, mày hắn khẽ buông lỏng: "không phải chuyện lớn gì, hôm qua nàng có —— ừm, khuân vác vật nặng?"

Kỷ Tiểu Ly lắc đầu: "Ta không có!"

"Có giơ tay thật lâu không để xuống không?"

"Ta đâu phải đứa ngốc!"

Ánh mắt Quốc sư đại nhân ẩn giấu ý cười, liếc mắt nhìn người đang căm giận một cái.

"Vậy...... Có viết chữ vẽ tranh không?" hắn chậm rãi hỏi.

"A!" Kỷ Tiểu Ly nghĩ tới, nhưng nàng lại lập tức phủ nhận: "không có, không có! Hôm qua ta chưa hề chạm đến bút!"

Trần Ngộ Bạch vốn đã cầm thuốc mỡ tiêu sưng, thấy nàng có thể diễn rất thật như vậy, hắn nhịn không được mà phối hợp, buông thuốc mỡ, hắn trầm mặt, nhíu mày trầm trọng nói: "Vậy thì nguy rồi, việc gì cũng không làm, sao tay lại sưng to đến thế —— Tiểu Thiên, nhanh lấy ngân châm của ta đến đây, ta châm cứu cho phu nhân."

Vừa nghe sẽ bị ghim kim, lỗ tai Tiểu Ly liền dựng thẳng lên: "Đừng châm cứu! Đừng châm cứu! Ta có cầm bút! Đúng là có cầm bút!"

Quốc sư đại nhân ngạc nhiên nói: "Nàng cầm bút làm gì?"

"Ta...... Ta xem tiểu thuyết!" Lại còn học được cách nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nữa cơ đấy.

"Xem tiểu thuyết —— lấy bút làm gì?" Quốc sư đại nhân vô cùng khó hiểu truy hỏi.

Tiểu Ly "Ta, ta, ta" nửa ngày, cái khó ló cái khôn: "Sao chép!"

Quốc sư đại nhân nghe vậy, mắt lộ vẻ vui mừng, rất có ẩn ý nhìn nàng liếc mắt một cái.

Ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, đầu ngón tay nhún vào lớp thuốc mỡ trắng tuyết, nhẹ nhàng thoa thoa, xoa chút thuốc mỡ ở đầu ngón tay —— động tác vô cùng đơn giản lại bị hắn làm cực kỳ......khêu gợi.

"Phu nhân có lòng như thế, lòng vi phu cảm thấy rất an ủi." hắn mỉm cười nói.

Tiểu Ly nhìn động tác ngón tay khêu gợi của hắn, không biết tại sao cảm thấy trên người hơi nóng, vành tai cũng ửng hồng, "Ha ha......" Nàng cười gượng.

"Vậy đêm nay, liền phải xem biểu hiện của phu nhân rồi." hắn cười đến càng thêm sung sướng.

Tiểu Ly ngơ ngác nhìn hắn, ngay sau đó hét thảm một tiếng —— hắn chà thuốc mỡ đã thoa nóng lên tay nàng, sức xoa nắn như nắn xương rút cốt, đau quá!

Tiểu Ly khóc, nước mắt nước mũi đầy mặt.

Cuối cùng Quốc sư đại nhân cũng không nhịn được, nhìn nàng cười ra tiếng.

**

Cánh tay Kỷ Tiểu Ly cứ vậy, ước chừng hai ngày mới khỏi.

Kỳ thật thuốc mỡ kia thật hữu dụng, sau khi thoa, đến tối cánh tay cũng không còn sưng nữa, nàng yêu cầu gỡ băng lụa quấn trên tay xuống, nhưng quốc sư đại nhân "Đau lòng" vì nàng, không cho gỡ.

"Phu nhân dốc lòng nghiêng cứu, trong lòng vi phu rất an ủi, phải che chở phu nhân thỏa đáng đến khi khỏi hẳn mới thôi." hắn vô cùng chân tình nói với nàng.

Tiểu Ly khóc hỏi: "Vậy sao người còn đè nặng ta? Người đè nặng ta, sao ta có thể khỏi hẳn?"

Miệng Trần Ngộ Bạch mút lấy mỹ vị non nớt, môi lưỡi lưu luyến buông ra, sau đó nhẹ nhàng thổi hơi, vừa lòng nhìn thấy non nớt như tuyết đầu mùa kia không tự chủ được mà run rẩy, tâm tình hắn thật tốt, ngẩng đầu giải thích với nàng: "Phu nhân chỉ bị thương ở tay, cũng không nên để lỡ việc này."

Huống hồ hắn đã cột cánh tay quấn băng lụa của nàng vào đầu giường, có kịch liệt hơn cũng không đè trúng.

Kỷ Tiểu Ly khóc. Hai tay bị trói, chỉ có thể tùy ý hắn khi dễ, thỉnh thoảng bị hắn ác ý trêu chọc, cũng chỉ có thể lắc lắc thân thể trần truồng kháng nghị, nhưng chỉ cần nàng vặn vẹo, người lên lên xuống xuống trên người nàng sẽ càng hăng say, càng về sau lại càng nâng chân nàng lên vai hắn, xoay nàng như con ếch, hung hăng khi dễ......

"Phu nhân......đã chép đến đoạn này chưa?!" hắn đẩy thật mạnh vào sâu bên trong nhất, để chỗ kia ma sát thật mạnh khiến cả người nàng run rẩy, không thốt được một lời, hắn lại còn cố tình hỏi mãi không thôi: "Thế này thì sao? Chép chưa? Cũng chưa sao? Vậy rốt cuộc phu nhân đã chép đến đoạn nào? Lẽ ra cánh tay phu nhân sưng lên, hẳn đã phải chép cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận rồi mới đúng —— hay do vi phu làm còn chưa đủ tỉ mỉ cẩn thận?"

"Đủ rồi...... Đủ...... A!" Tiểu Ly bị hắn va chạm đến tim cũng lên men, thật vất vả mới run rẩy thốt ra lời, ngay sau đó hắn càng thêm ác liệt đẩy sâu một cái —— nàng hét lên một tiếng, cứng người cong thân mình, cả người run run......

Trần Ngộ Bạch hưởng thụ bao bọc khít khao run run mút vào dưới thân, cúi đầu ăn mỹ vị đưa đến bên miệng, trong lòng vui sướng cũng vô cùng hối hận: sớm biết có hôm nay, lệnh bài Ám Dạ nên làm nhiều thêm mấy tấm.

**

Ngày hôm sau, mặc dù đêm trước Tiểu Ly không vẽ tranh, nhưng cũng ngủ thẳng tới buổi trưa.

Bất quá hôm đó quốc sư đại nhân lại dậy đúng giờ, tinh thần phấn chấn luyện kiếm nửa canh giờ trong viện, sau khi tắm rửa thay quần áo hắn vào trong phòng ngồi bên giường một lát, lẳng lặng nhìn người ngủ say một lúc lâu, mới cảm thấy mỹ mãn rời phủ vào triều sớm.

Tiểu Ly được nhóm tỳ nữ dỗ tỉnh dậy, rửa mặt chải đầu xong, đang dựa vào bên cửa sổ trong viện đấu võ mồm với cây thược dược tinh, một ánh tím chợt lóe, nàng vui vẻ kêu lên: "Tần Tang tỷ tỷ!"

Đúng là Tần Tang, đang cười dài đứng dưới cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.