Ương Ngạnh

Chương 85: Ngoại truyện 11



Học được nửa kỳ, chiều đó giáo viên gửi riêng một đoạn video cho Tăng Như Sơ. Cô bấm vào xem và ngay lập tức thấy Phó Duy Khanh nhà mình. Cô bé đang ngồi ở bàn ăn, tay cầm thìa inox nhỏ, nhìn ngó bốn phía rồi xúc cái thìa vào bát của cậu bé bên cạnh. Cô nhóc múc một thìa cà rốt trong bát của cậu bé rồi cho sang bát mình.

“…”

Tăng Như Sơ bối rối trước hành động của con gái. Vài giây sau, Phó Duy Khanh lại múc tiếp một thìa rau cải từ trong bát cậu bé, lần này cô bé cho luôn vào miệng mình.

“…..”

Tăng Như Sơ dụi mắt, xem lại video lần nữa. Sau khi xem liên tiếp ba lần thì sự thật đã chứng minh cô chưa đến mức già quá mờ mắt!!!

Cô bé con trong video quả thực là đứa con cô mang nặng 10 tháng và thậm chí còn hét lên “cứu tôi” khi sinh. Là con gái ruột của cô chứ không phải của ai khác. Nhờ việc xem lại mà Tăng Như Sơ mới phát hiện thêm nhiều chi tiết. Cậu bé ngồi cạnh Phó Duy Khanh khá thân thiết với cô bé, cậu tên là Tạ Nhất Nhất. Cậu nhóc không tập trung ăn cơm mà thường nhìn ngang nhìn dọc, dường như hoàn toàn không để ý tới hành động của Phó Duy Khanh. Nhưng Phó Duy Khanh xúc thức ăn của người khác mà vẫn tỉnh bơ như thường, thậm chí miệng còn lẩm bẩm như đang nói chuyện với Tạ Nhất Nhất vậy? Cô bé con bạo dạn hơn mẹ nó nhiều.

Cô giáo đoán chừng Tăng Như Sơ đã xem xong bèn nhanh chóng gửi tin nhắn

[Theo những gì mà chúng tôi biết thì đây không phải lần đầu tiên Phó Duy Khanh ăn của bạn. Nhưng khi hỏi tại sao bé lại làm vậy thì bé lại không nói.]

Sau cùng là một lời nhắc khéo.

[Việc giáo dục trẻ em cần có sự phối hợp của cả nhà trường và phụ huynh.]

Dù chỉ đọc tin nhắn nhưng Tăng Như Sơ xấu hổ không thôi, cô cam đoan với giáo viên rằng về nhà sẽ nói chuyện dạy dỗ lại con gái. Sau đó cô hỏi thăm thêm về chuyện học hành của Phó Duy Khanh ở lớp.

Cô bé Phó Duy Khanh rất năng nổ hoạt bát ngoan ngoãn khi đi học. Hồi mới đầu các bé đến trường rất khó để quản lý vì các bé đều không biết gì về kỷ luật, nội quy. Tất cả mọi thứ đều phải học từ đầu, học được nửa tháng rồi mà có trẻ vẫn thường xuyên đi học muộn.

Dựa trên những kinh nghiệm đã được đúc kết qua nhiều lứa học sinh, các giáo viên nhanh chóng nghĩ ra cách khen thưởng để các bé nhanh chóng vào nề nếp, bạn nào đi học sớm nhất sẽ được thưởng bánh quy. Nhưng một cậu bé trong lớp lại nói, “Nhà con có rất nhiều bánh quy.” Một bé khác lại lắc đầu, “Con không thích bánh quy.”

“Bánh quy ăn chán lắm.” Một đứa trẻ khác đồng tình.

Giáo viên: “…”

Mấy đứa nhóc này đúng là khó xử lý. Lúc này Phó Duy Khanh bỗng giơ tay thật cao, “Cô ơi, con thích bánh quy! Con thích bánh quy nhất! Ngày mai chắc chắn con sẽ là người đến lớp sớm nhất!”

Khi ấy con bé như một thiên thần trong mắt giáo viên, mà còn là thiên thần nhỏ có thể vẫy đôi cánh! Phó Duy Khanh rất giỏi tạo không khí, đôi mắt cô bé sáng ngời hào hứng. Thấy vậy vài đứa trẻ cũng nói theo, “Con cũng thích ăn bánh quy ạ.” Chủ đề sau đó bị xáo trộn hết lên, đám nhóc con ngồi xì xầm xem sẽ được thưởng loại bánh quy gì, hình dáng, màu sắc, mùi vị ra sao…

Nhưng hầu hết chỉ là lời nói đầu môi, qua một tối là quên hết. Chỉ có Phó Duy Khanh thật sự cố gắng ngày nào cũng đi học sớm nhất. Chính vì điều ấy mà giáo viên thích cô bé hơn hẳn, cũng để ý đến sự trưởng thành của bé nhiều hơn.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với giáo viên, Tăng Như Sơ chuyển tiếp đoạn video kia cho bố của Phó Duy Khanh. Lúc ấy Phó Ngôn Chân vừa kết thúc cuộc họp với cơn giận dữ, anh mở điện thoại xem tin tức, trong hộp thoại đầy ắp tin nhắn, tin của Tăng Như Sơ nằm ở ngay trên đầu bởi anh đã đặt chế độ ưu tiên cho cô.

Tăng Như Sơ gửi cho anh một video.

Phó Ngôn Chân day đầu lông mày rồi gửi lại một dấu hỏi chấm [?]

Giọng điệu của Tăng Như Sơ có vẻ còn bực bội hơn tâm trạng của anh, [Anh đã xem chưa?]

Phó Ngôn Chân nhận ra có điều gì không ổn vội nhắn lại, [Giờ anh xem đây.]

Xem xong đoạn video ngắn kia, anh ngả người vào ghế ôm trán cười rất lâu. Cười đủ rồi anh mới mở điện thoại gửi tin nhắn cho Tăng Như Sơ, [Sao con gái em lại ăn đồ của người khác thế?]

Tăng Như Sơ lập tức chú ý đến cái từ mấu chốt—con gái em. Răng cô bắt đầu thấy hơi ngưa ngứa. Mỗi khi có chuyện gì tốt đẹp thì là con gái anh, còn khi có chuyện mất mặt thì lại là con gái cô???

Cô cáu gắt khi Phó Ngôn Chân lại gửi thêm một dấu chấm hỏi.

[Em cũng muốn biết tại sao con gái anh lại ăn đồ của người khác đấy.]

Tăng Như Sơ mắm môi mắm lợi nhắn lại.



Trong màn hình là cô con gái bé nhỏ đang ăn uống rất vui vẻ. Còn ngoài màn hình lại là hai người lớn đang khó xử bất lực. Hai người tranh cãi một hồi về chuyện cái đồ quỷ sứ ăn uống ngon lành này giống ai rồi mới bàn đến vấn đề quan trọng rằng chiều nay ai sẽ đón cái đồ dở hơi này về nhà. Rõ ràng người nào đi cũng thấy ê mặt. Sau khi tranh cãi, cuối cùng cả quyết định sẽ cùng đi đón. Dẫu sao một cây làm chẳng nên non, một người…chẳng thể tự nhiên mà sinh con. Trách nhiệm này có muốn trốn cũng chẳng được.

Phó Duy Khanh tham gia lớp học năng khiếu ở trường nên khi tan học cô bé phải ở lại để học năng khiếu. Lúc lớp học năng khiếu tan học cũng là lúc người lớn tan làm. Lớp học năng khiếu do chính Phó Duy Khanh lựa chọn. Ban đầu cô bé chọn học khiêu vũ, vì cô bé xem phim hoạt hình rồi thích mê cô công chúa khiêu vũ trong bộ phim nên nhất quyết đòi học khiêu vũ. Sau đó trong một buổi học phải ép chân làm cô bé thấy khó chịu bèn lẻn sang phòng bên cạnh và thấy các anh chị lớn hơn đang học Taekwondo thế là cô bé lại nảy sinh hứng thế với môn này. Không biết cô nhóc học được từ “ngầu” ở đâu mà suốt ngày cứ leo lẻo “ngầu quá”, “ngầu lắm luôn”…Giờ cô bé học luôn cả hai bộ môn. Vừa có thể mặc váy xinh đẹp khiêu vũ lại vừa có thể mặc quần áo võ “cực ngầu” để luyện quyền. Những điều mong ước đều được thực hiện, quả đúng là người đứng trên đỉnh cao.

Phó Ngôn Chân “về sớm” đón Tăng Như Sơ, rồi cả hai cùng đến trường đón Phó Duy Khanh. Đến nơi họ mới biết giáo viên lớp cô bé đã về trước còn cô giáo lớp năng khiếu lại không hiểu lắm về cô học trò nên rất thoải mái để hai người đón con về.

Phó Duy Khanh ăn đồ ăn của bạn mà còn rất vui vẻ, vừa đi vừa nhảy nhót, còn khoe với bố mẹ động tác đá cao đã học hôm nay, nếu trước mặt cô nhóc có một tấm ván được giơ lên thì bé sẽ không ngần ngại đá thẳng vào tấm ván đó. Không biết liệu có thể đá vỡ hay không nhưng chỉ với động tác cộng thêm thần thái này thì trông cô bé rất ra dáng.

Sau khi biểu diễn cho bố mẹ thưởng thức, cô nhóc còn ngoái lại vặn hỏi, “Con có ngầu không ạ?”

Tăng Như Sơ: “…”

Phó Ngôn Chân: “…”

Cả hai nhìn nhau rồi miễn cưỡng đáp lại, “Ngầu.”

Chưa về đến nhà nhưng Phó Ngôn Chân không thể kìm chế được nữa. Nhớ đến hành vi “xấu xí” của con gái trong video, anh nghiêm giọng, “Phó Duy Khanh.”

“Sao thế bố?”

“Tại sao con lại…lại làm chuyện khiến bố mẹ xấu mặt thế hả?”

Phó Duy Khanh ngẫm nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra bèn hỏi, “Xấu mặt là gì ạ?”

Phó Ngôn Chân: “…”

Tăng Như Sơ đành phải giải thích, “Giống với xấu hổ không dám nhìn ai đó.”

Phó Duy Khanh nhìn mẹ, “Sao lại xấu hổ ạ?”

Phó Ngôn Chân chẳng buồn đôi co với con gái, “Tại sao con lại ăn đồ của bạn?”

Nghe bố hỏi, đôi chân đang đong đưa lắc lư của Phó Duy Khanh lập tức dừng lại, rụt rè gọi, “Bố ơi…”

Phó Ngôn Chân hừ mũi, “Thành thật khai báo cho bố, tại sao lại ăn cơm của bạn?”

“Con không ăn cơm của bạn.” Phó Duy Khanh ngồi thẳng lưng.

Lòng bàn tay của Phó Ngôn Chân ngứa ngáy lắm rồi vẫn phải cố kìm nén, “Bố mẹ đều nhìn thấy cả rồi còn cãi là không ăn?”

“Con chỉ ăn thức ăn của bạn ấy thôi, chứ con có ăn cơm của bạn đâu.” Phó Duy Khanh rất đường hoàng nói lại.

Phó Ngôn Chân: “…”

Tăng Như Sơ hít vào một hơi dằn cơn giận, “Vậy tại sao con lại ăn thức ăn của bạn?”

“Vì Tạ Nhất Nhất không thích ăn rau ạ.” Phó Duy Khanh giải thích, “Bạn ấy hay vứt xuống đất, như thế lãng phí lắm, mẹ bảo không được lãng phí mà.”

Cậu bé Tạ Nhất Nhất ghét ăn rau, lại không muốn bị cô giáo nhắc nhở nên thường giả vờ không cầm chặt thìa để làm rơi rau ra bàn hoặc xuống đất…Nếu bị rơi bẩn thì không phải ăn nữa.

Phó Duy Khanh đã để ý thấy cậu bé làm như thế rất nhiều lần, cô bé khó chịu khi thấy cậu bạn lãng phí thức ăn như vậy bèn nói cậu không được làm thế nữa. Phó Duy Khanh nhớ lời mẹ dạy không được lãng phí nên bữa cơm nào cũng ăn hết sạch sẽ, dù có thừa lại cũng là bị dính lên mặt.

Sau đó hai đứa bé đã thỏa thuận, Tạ Nhất Nhất sẽ không cố ý đánh rơi đồ ăn nữa. Nếu cậu ghét ăn rau thì có thể múc sang bát của Phó Duy Khanh nhưng cô phải hứa sẽ không mách cô giáo, Tạ Nhất Nhất không muốn bị phê bình. Phó Duy Khanh đành đồng ý một cách “miễn cưỡng”.

Phó Ngôn Chân nghe con gái giải thích mới hỏi, “Thế thì bạn Tạ gì đó ăn gì?”

Cái này không muốn ăn, cái kia cũng không muốn. Tuy cậu bé kén ăn vậy nhưng trông cũng bụ bẫm đáng yêu.

“Cậu ấy ăn thịt ạ.” Phó Duy Khanh nghĩ ngợi rồi nói thêm, “Cậu ấy thích ăn cơm chan nước thịt lắm.”

Khóe miệng Phó Ngôn Chân giần giật, “…Ăn tốt đấy nhỉ.”

Phó Duy Khanh tưởng đây là một lời khen ngợi, “Con cũng thích ăn như vậy, thế là con ăn tốt phải không ạ?”

“…”

Thấy câu chuyện ngày càng trở nên nhảm nhí, Tăng Như Sơ đành lên tiếng để câu chuyện về đúng hướng. Cô giải thích đúng sai với con gái và yêu cầu con không được làm thế nữa.

Phó Duy Khanh: “Thế thì bạn ấy sẽ làm rơi đồ nữa đó.”

Tăng Như Sơ: “…”

Phó Ngôn Chân nói, “Vậy lần sau cô giáo hỏi con thì con phải nói sự thật với cô.”

Nếu không giáo viên sẽ nghĩ cô nhóc là một đứa trẻ tham ăn. Không thể để hình ảnh của con gái quá xấu trong mắt người khác được.

“Thế thì Tạ Nhất Nhất sẽ khóc cho xem.” Phó Duy Khanh lắc đầu, “Con đã hứa với cậu ấy sẽ không mách với cô giáo, hứa rồi thì phải giữ lời chứ.”

Phó Ngôn Chân: “…”

Đầu tự nhiên thấy nhức nhức.

Tăng Như Sơ suy ngẫm một lát, dịu giọng làm công tác tư tưởng cho Phó Duy Khanh, “Nếu trẻ em mà không ăn rau sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe…”

Cô nói với Phó Duy Thanh sự nguy hiểm của việc kén ăn, sau đó tổng kết, “Nếu là bạn tốt thì nên giúp bạn sửa những thói quen không tốt.”

Tuy Phó Duy Thanh không hiểu lắm nhưng cô bé cũng cố gắng suy nghĩ lời mẹ nói.

Bé im lặng một lúc lâu mới trả lời, “Vâng ạ.”

Cô nhóc nhớ rằng Tạ Nhất Nhất thường xuyên bị ốm, chắc hẳn là vì quá kén ăn nên mới bị vậy.

Tối đó, Phó Duy Khanh đi ngủ sớm nhưng bố mẹ cô nhóc lại nằm thủ thỉ với nhau.

“Con bé có thể khiến thằng bé kia sửa lại cái nết kén ăn không nhỉ?” Phó Ngôn Chân cất lời.

“Giáo viên bảo nhiều đứa trẻ trong lớp đều nghe lời con gái mình đấy.” Tăng Như Sơ cười.

Phó Ngôn Chân nhướn mày ngạc nhiên, “Chà, con bé cũng ghê gớm đấy nhỉ.”

Lời nói nghe có vẻ châm chọc nhưng lại ngập tràn ý cười.

Tăng Như Sơ không khỏi đoán thầm hồi còn học mẫu giáo chồng mình là một học sinh thế nào. Lúc học cấp ba, ngoại trừ Thẩm Du và Bùi Chiếu là còn thân thiết thì tất cả mọi người đều phải kiêng dè anh. Giờ ngẫm lại thì như vậy cũng không tốt lắm. Sau này Phó Duy Khanh đừng trở thành đầu gấu như bố nó là được…Bỗng dưng cô thấy vấn đề dạy dỗ con trẻ cũng khó khăn quá đỗi.

Thấy cô vẫn cứ cau mày, Phó Ngôn Chân kéo cô vào lòng, “Em đang nghĩ gì thế?”

“Hồi đi học mẫu giáo anh như thế nào?” Tăng Như Sơ ngẩng đầu ngắm thật kỹ mặt chồng. Nhờ vậy mà cô nhận ra Phó Duy Khanh rất giống bố.

“Làm sao mà anh nhớ được nữa.” Phó Ngôn Chân cười.

Tăng Như Sơ hờn dỗi, “Chắc là thích bắt nạt các bạn khác lắm.”

“Anh bắt nạt người khác khi nào hả?” Phó Ngôn Chân nhướng mày.

“Hồi đấy anh toàn bắt nạt em còn gì, giấu cả vở bài tập của em nữa.” Tăng Như Sơ lôi hết chuyện cũ ra tính sổ, ngón tay chọc vào ngực anh, “Đây là chuyện mà những người đàng hoàng sẽ làm hả?”

Phó Ngôn Chân nhớ lại những chuyện mình từng làm, bật cười thành tiếng, “Anh làm thế…”

“Hử?”

“Là vì muốn em chú ý đến anh đấy.”

“…”

“Anh xin lỗi vợ”

“Anh đúng là đồ lẻo mép.”

“Thế anh nằm im để vợ muốn làm thì làm nhé.”

“Ngủ đi ngủ đi.” Tăng Như Sơ định trở người.

“Em không ngủ được mà, mình làm việc gì đó đi, hửm?.” Phó Ngôn Chân ôm chặt, ghé sát vào tai cô thầm thì.

Vừa dứt lời thì bàn tay anh đã luồn vào trong quần áo cô.

Tăng Như Sơ bị anh khơi lên ngọn lửa ha m muốn nhưng ngoảnh sang bên cạnh…

“Con đang ở đây mà.”

Phó Duy Khanh ngủ chung phòng với bố mẹ nhưng không chung giường. Cô bé chung sống rất hòa thuận với thú cưng trong nhà, Vỏ Đậu, Tào Phớ và Tiểu Bạch đều thoải mái nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ của bé. Không biết trong mơ được ăn món gì ngon mà cô nhóc nhếch miệng cười. Ăn gì thì ăn chứ đừng ăn mất thịt trong bát của Tạ Nhất Nhất.

Tăng Như Sơ khẽ nhích sang bên cạnh để tránh bàn tay hư hỏng nào đó nhưng Phó Ngôn Chân đã bế bổng cô lên rồi đi sang phòng dành cho khách. Một trong những lợi thế của một ngôi nhà có nhiều phòng là…có thể tìm một địa điểm thuận tiện để “diễn yêu tinh đánh nhau” bất cứ lúc nào. Dù cửa đã đóng chặt nhưng âm thanh của cuộc nồng nhiệt vẫn loáng thoáng truyền ra bên ngoài.



Hôm sau là cuối tuần, Phó Ngôn Chân muốn về thăm lại câu lạc bộ cũ của mình. Nơi này đã được chuyển thành câu lạc bộ bắn cung cho thanh thiếu niên. Không hẳn để kiếm tiền mà chỉ là vì sở thích của anh. Phó Ngôn Chân luôn dùng tiền của mình để hỗ trợ hoạt động cho câu lạc bộ này. May mà anh khá vững kinh tế, cơ nghiệp của nhà vẫn có thể kinh doanh thêm vài chục năm nữa.

Xe của họ dừng lại trước cửa câu lạc bộ. Hàng cây long não bên ngoài vẫn như xưa nhưng khung cảnh bên trong đã thay đổi rất nhiều. Cách trang trí sắp xếp trẻ trung, sinh động với các màu sắc tươi sáng hơn. Dạo một vòng, Tăng Như Sơ không thấy thanh niên nào ăn mặc đỏm dáng chưng diện mà cũng không thấy ai dẫn theo bạn gái.

Cô bé Phó Duy Khanh lần đầu đến đây nên nhìn cái gì cũng tò mò. Cái cổ be bé cứ ngoái ngược ngoái xuôi khắp mọi nơi. Mỗi khi thấy thứ đồ gì lạ lẫm, cô bé sẽ hỏi Phó Ngôn Chân, “Bố ơi, đây là cái gì thế ạ?”

Tăng Như Sơ nhớ lại lần đầu mình đến đây trái ngược hoàn toàn với con gái. Cô toàn cúi mặt xuống không dám liếc ngang ngó dọc, thở cũng không dám thở mạnh. Nghĩ lại lúc ấy đúng là khôi hài.

Phó Ngôn Chân đưa cô đi từ phòng này sang phòng khác, lang thang gần hết câu lạc bộ cuối cùng cũng đến được phòng tập luyện độc quyền trước đây của anh. Hồi đó anh hay tập bắn cung ở đây còn Tăng Như Sơ chỉ ngồi lặng lẽ nhìn anh. Cô rất im lặng, chưa bao giờ làm phiền anh và cũng chưa bao giờ cảm thấy anh mải tập bắn cung mà bỏ bê mình. Sự bầu bạn khi ấy của cô đã mang lại cho anh thứ tình cảm dịu dàng nhất, ấm áp nhất mà cả đời này không thể nào quên.

Anh thất thần khẽ ngoái nhìn lại, Tăng Như Sơ vẫn ở nơi đó chăm chú nhìn anh. Ánh mắt chạm nhau thoáng qua trong phút chốc, năm tháng trôi qua vùn vụt nhiều không đếm xuể. Giờ đây bé con của hai người đã đến tuổi đến trường. May mắn thay, dù đã từng chia xa nhưng giờ phút này họ vẫn ở bên nhau. Đứa trẻ đang nô đùa trong phòng kia là kết tinh từ tình yêu của hai người.

Phó Ngôn Chân cười dịu dàng, Tăng Như Sơ khẽ ngoảnh đi ngắm nhìn xung quanh. Cây long não trước cửa có vẻ cao lớn hơn trước nhưng nơi này vẫn không hề thay đổi chút nào, như thể cố tình giữ lại hình dáng của ngày hôm qua.

Một lúc sau Phó Ngôn Chân lấy một cây cung muốn bắn thử. Đã nhiều năm rồi anh không chạm vào thứ đồ này, nhưng hôm nay bỗng dưng muốn tìm lại cảm giác ngày xưa. Tăng Như Sơ đứng bên cạnh thấy anh hơi khom lưng cúi đầu chăm chú chỉnh lại dây cung, chợt ngẩn ngơ. Giờ phút này đoàn tàu thời gian như đang đỗ lại nghỉ ngơi. Cô dễ dàng tìm được chỗ ngồi quen thuộc của mình, khẽ khàng bước đến rồi lặng lẽ ngồi xuống như mọi khi. Ánh mắt cô vô thức ngắm nhìn Phó Ngôn Chân như một thói quen. Khung cảnh như quay ngược về thời hai người còn mười bảy, mười tám tuổi. Thời gian cứ lặng im trôi…

“Bố!” Bà hoàng cổ vũ Phó Duy Khanh hét lên phá vỡ sự im lặng.

Cô bé vỗ tay nhiệt liệt, “Bố! Bố siêu quá đi mất!”

Sau bao năm, Phó Ngôn Chân lại bắn cung trước mặt hai người anh yêu thương nhất trong đời, nhưng lần này anh chỉ bắn trúng vòng 8 điểm. Phó Ngôn Chân ngoái nhìn cô con gái nhỏ với nụ cười rạng rỡ trên môi, “Con muốn thử không?”

Phó Duy Khanh nhanh nhẹn chạy đến. Khi cô bé đón lấy cung tên từ tay bố thì mới nhận ra cái cung này nhìn bố cầm rất dễ dàng mà mình cầm thì…quá nặng.

Phó Ngôn Chân nhếch môi cười, “Đợi về nhà rồi bố mua cho con một cái cung đồ chơi sau.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Con muốn chơi cái này cơ.” Phó Duy Khanh kiêu ngạo nói với bố.

“Lớn lên mới chơi được cái này.” Phó Ngôn Chân đáp lại con gái.

Phó Duy Khanh đã gắng sức rất nhiều lần nhưng không tài nào kéo nổi dây cung. Điều mà cô bé không biết là ngay cả mẹ cô cũng không kéo được chứ đừng nói một đứa bé như cô nhóc. Người duy nhất có thể kéo được là bố cô.

Phó Ngôn Chân đánh mắt nhìn sang bên cạnh và chạm ngay vào ánh nhìn của Tăng Như Sơ.

“Công chúa nhỏ đã thử rồi,” Anh nhoẻn miệng cười, “vậy công chúa lớn có muốn thử không?”

Tăng Như Sơ vươn tay, Phó Ngôn Chân lập tức hiểu ý bước tới kéo cô đứng dậy.

Phó Duy Khanh thử mọi cách mà vẫn không chơi được bèn chạy đi tìm thứ đồ khác để nghịch. Cô bé phát hiện ra căn phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh, trong này có rất nhiều đồ vật của bố thời còn trẻ. Nào là giấy khen, huy chương, cúp,… còn cả những tấm ảnh chụp lúc bố đoạt giải. Tưng ấy thứ đồ đủ để cô bé ngồi xem mê mẩn quên cả thời gian.

Quay lại phòng tập, Phó Ngôn Chân đứng sau Tăng Như Sơ. Lòng bàn tay anh dán sát vào mu bàn tay cô, cả hai cùng kéo căng sợi dây cung. Đến khi thả tay ra, mũi tên đã cắm phập vào bia ngắm. Lại là một điểm 8. Nếu là trước đây, kết quả này sẽ khiến anh phải luyện tập thêm hai tiếng nữa. Nhưng giờ đây anh lại rất hài lòng với kết quả này.

Tăng Như Sơ nghiêng đầu chạm khẽ vào môi Phó Ngôn Chân. Cây cung trong tay rơi xuống đất. Phó Ngôn Chân vòng tay ôm siết cô vào lòng để nụ hôn càng thêm sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.