Nếu là một cô gái bình thường cậu ta đều sử dụng hết những thủ đoạn mà mình có, nhưng người con gái kia lại là Mục Nhĩ, cậu ta chỉ có thể móc hết tim phổi của mình ra đối với cô, cậu ta chỉ có theo cô, không thể cậy mạnh.
Cô là người mà cậu ta yêu thương còn không hết thì làm sao có thể làm những chuyện mà cô không muốn.
Tạm thời Nhiễm Tái Tái đã nghĩ thông suốt, nếu Mạc Diệp Thanh đối xử tốt với Mục Nhĩ, chỉ cần Mục Nhĩ hạnh phúc, vui vẻ, chuyện gì cũng dễ nói, vì người khác làm những chuyện không công cậu cũng cam tâm tình nguyện! Chỉ cần Mục Nhĩ vui vẻ.
Ai bảo Mục Nhĩ thích chứ?
Nhiễm Tái Tái sợ nếu tiếp tục dây dưa, Mục Nhĩ sẽ không làm bạn với cậu ta nữa.
Đối với Mục Nhĩ cậu ta chỉ có thể dung túng không thể làm gì, những người bên cạnh anh đều biết điều này. Rốt cuộc tình cảm Nhiễm Tái Tái đối với Mục Nhĩ là thế nào mọi người không ai nói ra, nhưng Nhiễm Tái Tái tự nguyện làm những chuyện ngu ngốc vì cô.
Vì muốn cho cô có một chỗ ở an toàn, cậu ta tình nguyện để bản thân khó chịu, muốn cô nguyện ý tới chỗ của mình ở, cho dù cô là người yêu của một người đàn ông khác.
Mấy người kia cảm thấy thật Nhiễm Tái Tái, không biết trong đầu cô nhóc kia chứa những gì, lại có thể làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Tổ Tiểu Duyên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ, Nhiễm Tái Tái đối với Mục Nhĩ, không phải là thứ tình yêu như anh ta tưởng tượng, hoặc là bởi vì cậu ta chưa gặp được người thật sự có thể khiến cho cậu ta động lòng, mới có thể chịu được cảnh Mục Nhĩ ở chung với Mạc Diệp Thanh.
Cậu ta ra ngoài chuyến này chủ yếu buông thả mình, rong chơi mấy ngày! Sau khi quay về lại tiếp tục làm việc gian khổ.
Từ phòng cho thue đi ra, Mục Nhĩ cùng Đường Tiểu Náo tách ra, Mạc Diệp Thanh đồng ý cho cô đưa “Tiểu Bất Điểm” về nhà.
Không có nhiều đồ, rất đơn giản, Mạc Diệp Thanh xách hành lý của cô, bỏ vào phòng ngủ chính cũng là phòng ngủ của anh.
“Tiểu Bất Điểm” biểu hiện rất tốt, dọc đường đi gặp người lạ cũng không kêu rên, giống như đã quen Mạc Diệp Thanh từ lâu.
Sau đó Lộ Thần Tây tới đây làm khách, nói lỗ mũi chó linh, có thể ngửi ra mùi mà con người không thể ngửi ra, vừa nhìn đã biết Mạc Diệp Thanh là “người mình” nên còn lâu nó mới sủa.
Mục Nhĩ lúng túng bất đắc dĩ dắt “Tiểu Bất Điểm” trơ mắt nhìn đàn anh không chịu trưng cầu ý kiến của cô đã đem đồ của cô bỏ vào phòng ngủ, cô khẽ khó chịu, khuôn mặt ửng hồng.
Mạc Diệp Thanh dọn dẹp hành lý xong, Mục Nhĩ tay dắt “Tiểu Bất Điểm” vẫn còn đứng ở cửa, Mạc Diệp Thanh chỉ về phía “Tiểu Bất Điểm” nói “Nó không chạy lung tung thì cởi xích ra đi.”
Từ sau khi rời khỏi nhà Nhiễm Tái Tái “Tiểu Bất Điểm” vẫn bị xích bằng dây xích.
“Tiểu Bất Điểm” đối với Mạc Diệp Thanh cảm kích không ngừng quẫy đuôi, ngẩng đầu chờ Mục Nhĩ tháo dây xích ra cho mình.
Mục Nhĩ ngây ngốc nhìn “Tiểu Bất Điểm”, “Tiểu Bất Điểm” nhìn cô, một người một chó suy nghĩ không giống nhau.
Gần đây Mạc Diệp Thanh rất bận, thấy Mục Nhĩ đứng im bất động liền đi tới, ôm lấy má cô, nghiêng đầu hướng về phía môi cô hôn sau đó nở nụ cười với cô “Em tự chăm sóc mình cho tốt, anh có chút việc phải làm, tối nay anh ở ngoài.” Cất bước đi về phía phòng làm việc.
Mục Nhĩ không nói rõ được cảm giác trong lòng thế nào.
Mạc Diệp Thanh ở trong phòng làm việc bao lâu thì Mục Nhĩ dắt “Tiểu Bất Điểm” đứng ở bên ngoài đợi bấy lâu.
Là một cô gái đầy hấp dẫn! Có lúc không ai đoán được cô đang nghĩ gì, thật đáng ghét!
“Sao vậy?” Mạc Diệp Thanh đi tới, dịu dàng hỏi, anh thật sự đã lâu chưa gặp cô, rất muốn cô, vòng tay ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô.