Mục Nhĩ ngượng ngùng liếc nhìn “Tiểu Bất Điểm” đang nằm im bất động trên mặt đất, nó nhìn lại cô khiến cô càng thêm xấu hổ.
Mạc Diệp Thanh cho rằng ngay cả chuyện thân mật nhất cô và anh cũng đã làm thì anh đưa cô tới đây ở, biến cô thành chủ nhân của nơi này thì cô sẽ không mất tự nhiên mới đúng, nhìn Mục Nhĩ như vậy anh đoán cô xấu hổ.
“Tiểu Mục Nhĩ, sau này ở đây có được không?” Dụ dỗ
Mục Nhĩ bối rối không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua lại trở thành nụ hôn không thể nào khống chế được, hôn đến nỗi Mục Nhĩ không thể khống chế được, đầu óc trống rỗng.
“Tiểu Bất Điểm” xoay đầu qua hướng khác, thở dài, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chủ nhân sợ nó chạy loạn không dám cởi dây nhưng người ta cũng đã nói nếu nó không chạy lung tung có thể cởi dây ra, chủ nhân của nó lại không chịu cởi, nó rất buồn.
Mục Nhĩ cho rằng Mạc Diệp Thanh sẽ tiến thêm một bước nữa nhưng nửa đường Mạc Diệp Thanh lại dừng lại, nghe điện thoại.
Nhân lúc Mạc Diệp Thanh nghe điện thoại, Mục Nhĩ vội vã bày tỏ “Đàn anh, em.....em có thể không dùng căn phòng này không.” Ngón tay chỉ vào phòng ngủ chính.
Mạc Diệp Thanh hỏi cô “Tại sao?”
Mục Nhĩ cúi đầu đỏ mặt “không phải vợ chồng mới ở chung phòng sao?”
Mạc Diệp Thanh suy nghĩ một chút “Được” liền đem hành lý của cô bỏ vào trong căn phòng bên cạnh.
Cô vừa mới vào phòng tham quan liền có người gõ cửa, Mạc Diệp Thanh mở cửa, Mục Nhĩ thò đầu ra, thấy một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đưa thứ gì đó cho đàn anh.
“Tiểu Mục Nhĩ, ra ăn cơm.”
Nhìn thấy cô đang trợn to mắt nhìn trộm mình, Mạc Diệp Thanh liền gọi cô tới.
Mục Nhĩ không ngờ, ngay cả “Tiểu Bất Điểm” cũng có phần, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Đàn anh nói rồi, Đường Tiểu Náo đã có người chăm sóc, cô cũng đã nhìn thấy Phong Dã Hồi, Đường Tiểu Náo quen anh ta, lúc tách nhau ra, Đường Tiểu Náo cũng gật đầu vui vẻ để người kia đưa đi mà không hỏi nhiều.
Chiếc xe Bugatti Veyron chạy trên đường, mắt thấy sắp tới nhà Đường Tiểu Náo ngồi ở ghế phụ liền nói “Dừng ở đây đi.”
Phong Dã Hồi quay lại nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi cô muốn làm gì? Chiếc xe lại không giảm tốc độ.
Đường Tiểu Náo thấy anh không có ý dừng xe liền nói “Anh thả tôi xuống đi, tôi đi với anh là bởi vì không muốn Mục Nhĩ lo lắng, hiện tại Mục Nhĩ đã tới nhà của đàn anh, anh cho tôi xuống xe đi.”
Phong Dã Hồi lại nhìn cô, vẫn không có ý định dừng xe.
Đường Tiểu Náo có chút gấp gáp “Vốn dĩ tôi muốn trả lại tiền cho anh nhưng hôm nay quay về phát hiện ra chi phiếu bị mất, tôi mới đi làm lại giấy tờ, số tiền kia phải mất mấy ngày mới có thể trả lại cho anh.”
Lần này Phong Dã Hồi nói “Vậy lúc nào trả tiền xong thì đi.”
Đại ca để anh ta chứa chấp một người mà anh cũng làm không xong vậy thì anh còn có thể làm chuyện gì?
Đường Tiểu Náo bị lời nói của Phong Dã Hồi làm cho uất nghẹn, có cảm giác muốn khóc “Anh không nói không được sao.”
Anh có để cho cô trả lại tiền đâu! Dĩ nhiên cô chắc chắc sẽ trả nhưng mấu chốt là anh có chịu nhận hay không!
Vẻ mặt Phong Dã Hồi nghiêm túc, nhìn thẳng về phía trước, lời nói càng thêm lạnh lùng “Trước khác nay khác.”
Đường Tiểu Náo “.......”
Im lặng suốt dọc đường đi, Phong Dã Hồi chạy về phía Ngô Đồng Uyển, xuống xe, vào nhà, nước chảy mây trôi, không cho Đường Tiểu Náo thời gian rỗi, sải bước không quay đầu lại đi ở đằng trước.