Đường Tiểu Náo có suy nghĩ của riêng mình nhưng bây giờ nhìn lại cô giống như người mắc nợ, cô có quyền lên tiếng sao?
Vào nhà, tiện tay chỉ về phía căn phòng còn trống “Đó là phòng ngủ của cô”. Không đợi cho Đường Tiểu Náo kịp phản ứng, Phong Dã Hồi đã quay về phòng của mình.
Nhìn về phía cánh cửa vừa đóng, Đường Tiểu Náo im lặng.
Quá khó chịu!
“Đó là phòng của cô.”
Lời của anh ta là có ý gì?
Đường Tiểu Náo còn đang suy nghĩ, cửa phòng Phong Dã Hồi đột nhiên mở ra, Đường Tiểu Náo liền cảm thấy khẩn trương, không tự chủ được đứng nghiêm chỉnh ngay ngắn tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng không dám mạnh.
Phong Dã Hồi nhìn về phía cô, sau đó đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh, rót nước đá uống.
Đường Tiểu Náo phát hiện anh đã thay quần áo, một đồ ngủ, nhìn qua không có vẻ lạnh lùng nhưng vẫn tôn lên vóc dáng của anh.
Nghĩ tới đây cô chợt nhớ tới người đàn ông của Mục Nhĩ! Hình như anh Mạc là cấp trên của anh ta, anh ta nghe lời anh Mạc, người ta là vì sự an toàn của cô nên mới chứa chấp cô!
Chỉ là Mục Nhĩ tới chỗ của anh Mạc còn cô bị đưa tới đây mà thôi.
Sao phải làm dáng các kiểu, ở thì ở thôi! Còn tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà!
Vào phòng, bỏ ba lô trên lưng cùng với hành lý xuống, Đường Tiểu Náo nhìn quanh căn phòng.
So với căn phòng của cô lúc trước căn phòng này xa hoa hơn nhiều, khi ba cô chưa phải vào tù, căn phòng của cô cũng không đắt tiền như vậy.
Xem ra anh ta thật sự không phải người bình thường.
Le lưỡi một cái, Đường Tiểu Náo không nghĩ nữa, nhìn quanh khắp mọi nơi trong phòng một vòng, móc đồ trong hành lý ra bắt đầu dọn dẹp.
Trong phòng khách, Phong Dã Hồi vứt hết mọi thứ trên bàn vào thùng rác, một chai bia không an phận lăn trên mặt đất, rượu ở bên trong còn sót lại nhất thời tràn ra sàn nhà.
Đường Tiểu Náo ở trong phòng nghe thấy tiếng vang liền mở cửa, liếc mắt nhìn, thấy anh dọn dẹp một cách vụng về, mở cửa, đi ra cầm lấy đồ trong tay anh quét dọn.
“Ở đây cũng không thể ở không, không phải trả tiền thuê phòng nhưng phải làm việc nhà.” Phong Dã Hồi thuận miệng nói.
Đường Tiểu Náo khẽ cắn răng, hung tợn nhìn những thứ bị vứt bỏ trong thùng rác. Hừ, anh ta không nói cô cũng biết, nếu không phải bây giờ cô vẫn còn cầm tiền của anh ta còn lâu cô mới chịu ăn nhờ ở đậu như thế này! Cô có bệnh mới ở đây.
Miệng lại thành thực trả lời “Đã biết.”
Sắc mặt Phong Dã Hồi hơi lúng túng quay về phòng, theo thói quên đóng cửa. Lúc trước chỉ có một mình anh ta ở nên chưa bao giờ đóng cửa phòng.
Vì vậy Phong Dã Hồi quay về phòng tắm rửa xong lúc ra ngoài liền bị Đường Tiểu Náo nhìn thấy hết.
Phong Dã Hồi cực kỳ bình tĩnh, xoay người trở lại phòng, cầm khăn tắm quấn quanh người.
“A.......”
Trước mặt Phong Dã Hồi Đường Tiểu Náo không có bất cứ phản ứng nào, dường như trên mặt chỉ lộ ra vẻ mặt như nhìn thây một con ruồi trong cầu tiêu.
Lúc này nghe thấy tiếng la của cô ở ngoài phòng, Phong Dã Hồi nhíu mày, hít sâu một hơi, cất bước đi tới.
Đường Tiểu Náo đứng trước mặt Phong Dã Hồi không có phát tác, nhìn thấy giống như những đĩa CD bán trong chợ đen, đặc biệt tỉnh táo quay lại phòng của mình khóa cửa lại.
Cô cho anh mặt mũi nên nhịn đến lúc quay về phòng mới hét lên, nắm chặt cái khăn lau bàn trong tay “Đồ điên, bệnh thần kinh, không biết xấu hổ, đáng chém ngàn dao, ra vẻ đạo mạn gì chứ.....”
Phong Dã Hồi đẩy cửa đi vào, nghe thấy cô lảm nhảm ở trong phòng, khuôn mặt đen lại đứng trước cửa phòng.