Uổng Phí Tình Thâm, Giả Đùa Giỡn Cưới Thật

Chương 86: Cô gái kia là bạn gái Khương Lê



Lười so đo với anh, Trì Mộc Nhiên ngẩng đầu ngắm sao, một mình thưởng thức cảnh đêm.

Cô không nói lời nào, Đô Nhất Vĩ cũng không nói nữa.

Tối nay thật sự vì xã giao, uống không ít rượu. Nhắm mắt cúi đầu, đầu dựa lên vai Trì Mộc Nhiên.

Trì Mộc Nhiên: “......”

Căm tức nhìn cái đầu không khách khí kia, thấy anh khó chịu nhắm mắt cau mày, tâm lại trở nên mềm nhũn, không so đo với anh.

Lặng lẽ khẽ cười, Đô Nhất Vĩ hỏi cô: “Không thích anh gửi tin nhắn như vậy sao?”

Trì Mộc Nhiên không trả lời, không phải là đang nói nhảm sao?

Đô Nhất Vĩ lại tiếp tục: “Anh đây là theo đuổi em! Không phải con gái đều thích cảm giác có người theo đuổi sao? Với lại anh cũng không từ chối em, nói ra còn có mặt mũi.” Bao nhiêu cô gái mộng tưởng anh, anh đều xem như không thấy, nói không khoa trương một chút nào là có tới khoảng ba mươi người, tầm khoảng mười lăm mười sáu mười bảy, những cô gái kia gặp anh hận không thể móc tim móc phổi cho anh, còn cô gái trước mắt lại xem anh như vật thể lạ.

Vốn tưởng rằng, thời gian lâu dài, cô sẽ thành thói quen, không phải nói thời hạn một năm sao? Cũng gần nửa tháng rồi, người khác tựa hồ như đã tạo thành thói quen, cô lại vẫn ghét như cũ.

Không phải các nhà khoa học đã nói trăm hay không bằng tay quen sao? Sao cô lại thành ngoại lệ chứ?

Suy nghĩ kỹ một lúc lâu, Trì Mộc Nhiên nói: “Tôi với chưa thân lắm, nói trắng ra là không cùng một tần sóng, có thể phát điện sao?”

Đô Nhất Vĩ khẽ cười: “Trước lạ sau quen.”

Trì Mộc Nhiên mặt lạnh: “Đó là đối với người khác.”

Đô Nhất Vĩ nghiêng đầu tò mò nhìn cô: “Vậy thế nào mới tính là quen thuộc?” Khuôn mặt tràn đầy đùa giỡn.

Ánh mắt Trì Mộc Nhiên đầy kỳ quái: “Không nói chính xác được.”

Có người chỉ cần có một ngôi nhà là được, có vài người dù cho có đến một trăm lần cũng vô dụng.

Đô Nhất Vĩ hỏi: “Sao chúng ta lại không cùng một tần sóng sao?”

Trì Mộc Nhiên càng cảm thấy kỳ quái hơn, chân mày nhíu mày sâu hơn, cũng không biết phải hình dung người này thế nào, rõ ràng có một khoảng trống nên không thể có tiếng nói chung.

Có lẽ Đô Nhất Vĩ uống rất nhiều, nói nhiều hơn so với bình thường, đụng bả vai cô: “Nói một chút thôi!”

Sau khi nhìn thấy Tưởng Nhạc thì đến bây giờ Trì Mộc Nhiên vẫn còn bối rối!

Cô rất nghi ngờ, cô rất phiền não, rốt cuộc bây giờ cô là gì? Theo như lời của người ngoài, anh lớn lên cùng cô ấy? Vẫn là người nhà của anh. Cô không thể phá hư tình yêu của anh, nhưng anh chưa từng nhắc nhở cô, hoặc là nói anh đều giấu trong lòng, khiến cho cô cực kỳ buồn bực.

Tưởng Nhạc, Mẫn Thanh, Phàn Di Ái, đầu ô muốn nổ tung!

Đừng xem cô làm ra vẻ không quan tâm tới việc gì, cô cũng là người bình thường, cô cũng sẽ phát điên, cô cũng có giới hạn của riêng mình, cũng sẽ có thất tình lục dục, cô không phải thánh nhân, cô không phải thần vạn năng.

Nhìn sắc mặt càng ngày càng phức tạp của cô, Đô Nhất Vĩ cười hỏi: “Vậy em nói một chút, em và ai có tiếng nói chung.”

Một câu nói của Đô Nhất Vĩ khiến Trì Mộc Nhiên im lặng.

Đúng! Rốt cuộc cô có tiếng nói chung với ai?

Phàn Di Ái sao? Lúc ở cùng anh, hai người dường như không nói gì, thậm chí có lúc cô còn cảm thấy lúng túng.

Bọn Đường Tiểu Náo sao? Cô lừa dối các cô ấy rất nhiều chuyện.

Anh trai sao? Anh trai rất bận, cô không muốn quấy rầy, mặc dù anh trai đối với cô rất tốt, phần lớn anh trai bận việc, không rảnh cùng cô nói chuyện, thời gian lâu tạo thành thói quen.

Buồn phiền gãi gãi đầu, Trì Mộc Nhiên không nhịn được: “Anh có thể tự về không? Tôi muốn về nhà.”

Đô Nhất Vĩ hỏi ngược lại: “Nếu như anh nói không thể tự về em sẽ đưa anh về sao?”

Vốn dĩ Trì Mộc Nhiên xoay người muốn rời đi lại dừng chân, nhìn anh: “Bản thân anh thật sự không thể tự về?”

Đô Nhất Vĩ cường điệu: “Anh là công dân tốt, uống rượu rồi sẽ không vi phạm pháp luật.”

Trì Mộc Nhiên nhìn anh chê cười: “Đừng nói với tôi là lúc anh tới không có tài xế chở tới.”

Đô Nhất Vĩ buông tay: “Người ta nghe nói anh phải chờ bạn gái nên đi rồi.”

Trì Mộc Nhiên buồn bực cực điểm: “Vậy sao anh vẫn chưa chịu dậy!”

Nhìn vẻ mặt tức giận của cô rất thú vị! Đô Nhất Vĩ không dám nói ra, chậm rãi đứng dậy, mặt đối mặt với cô.

“Xe anh ở đâu?” 

Nghe thấy giọng nói của cô càng ngày càng cộc, không có chút nữ tính, Đô Nhất Vĩ nhún vai cười, Trì Mộc Nhiên cảm thấy phiền chết, trừng mắt nhìn anh: “Không nhanh đi mau! Cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười!”

Đô Nhất Vĩ sóng vai cùng cô, Trì Mộc Nhiên cao một mét bảy mươi, lúc đi cùng cô cảm giác khác xa khi đi với những cô gái khác “Rốt cuộc anh biết tại sao em không có bạn trai rồi, dáng dấp cũng không xem là quá khó coi.”

Trì Mộc Nhiên nắm chặt tay: “Tôi là đai đen Taekwondo.”

Cảnh cáo trắng trợn, Đô Nhất Vĩ lại lơ đễnh, tiếp tục cười nhạo cô: “Đai đen còn bị người ta đánh đến nỗi thương tích đầy người?”

Hô hấp Trì Mộc Nhiên chậm lại, ánh mắt nhìn anh cũng thay đổi: “Anh điều tra tôi?”

Đô Nhất Vĩ tiếp tục đi về phía trước: “Anh rất xứng đáng với chức danh người theo đuổi, không làm rõ ràng tình trạng của em thì làm sao đúng bệnh hốt thuốc.”

Trì Mộc Nhiên vốn dĩ còn tốt bụng muốn đưa về, chỉ sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao sau sự kiện Trì Mộc Tu say rượu cô liền cảm thấy sợ.

Điều tra cô rồi còn nói với khí thế hào hùng như vậy,, Trì Mộc Nhiên có lý do tức giận: “Tôi nói lại một lần nữa, không cần nhắn tin cho tôi nữa, càng không được gọi điện thoại cho tôi, trò chơi theo đuổi tình yêu đến đây là kết thúc, không cần chơi nữa, đều đã là người lớn, không cần ngây thơ như vậy.” Xoay người rời đi.

Trì Một Nhiên sợ cô không nhị được ra tay đánh người.

Không sai, cô là người có khuynh hướng bạo lực, cô không phủ nhận.

Trì Mộc Nhiên bỏ đi, anh cũng không gọi lại. Đưa lưng về phía cô cười rạng rỡ, đi về phía chiếc xe dừng ở ven đường, tâm tình so với lúc tới tốt hơn nhiều.

......

Trong biệt thự sát trụ sở quân đội, Quý Tư đã truyền nước biển mấy ngày, hôm nay rốt cuộc không phải truyền nữa.

Nhưng Lục Hai hai ngày liên tiếp không về nhà, trong lòng cô rất lo lắng.

Ăn cơm tối, Quý Tư tâm tình bất ổn nhàm chán nằm trên cửa sổ gỗ, một chiếc xe chạy từ cổng vào, hai mắt Quý Tư tỏa sáng, chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.

Lục Hai xuống xe, một chân còn chưa đứng vững, một cái ôm thật chặt xông tới, Quý Tư nhón chân lên mạnh mẽ ôm cổ anh, lỗ mũi ê ẩm “Em còn tưởng anh không còn cần em nữa!”

Từ ngày cô nói với anh “không biết cha của đứa bé là ai”, anh chưa từng quay về.

Tự hỏi, nếu như là cô.....cô nhất định sẽ không cần loại tàn hoa bại liễu như cô, huống chi, thân phận của Lục Hai nhạy cảm như vậy, anh còn phải đứng trước mọi người trong bang, anh còn phải gặp người.

Mặt như đưa đám, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Con mèo nhỏ của anh biết điều như vậy từ khi nào vậy?

“Sao anh lại không nhớ em chứ!” Lục Hai từ từ vỗ nhẹ lưng cô, hôn má cô, cô gái đáng yêu như vậy sao anh có thể không cần chứ? Anh không thể bỏ được.

Ban đêm ôm nhau ngủ, Quý Tư hết sức biểu hiện, muốn phục vụ anh nhưng Lục Hai lại ngăn lại, trong lòng Quý Tư đau nhói, ánh mắt lo lắng: “Có phải anh ghét em rồi không?”

Lục Hai bất đắc dĩ cười, ôm chặt cô: “Sao có thể chứ? Anh cũng không sạch sẽ, phải nói là em ghét bỏ anh mới đúng.”

Mũi Quý Tư cay xè: “Vậy tại sao anh không muốn?” Trước kia chỉ cần có cơ hội anh đều sẽ không bỏ qua cho cô, anh đã từng thẳng thắn nói với cô rằng anh mê luyến cảm giác rong ruổi trong cơ thể cô.

Lục Hai nhéo mũi cô: “Cô bé ngốc, cấm dục một tháng không biết sao?” Được rồi, bác sĩ chỉ nói với anh, chưa từng nói với cô.

Hốc mắt Quý Tư đỏ lên: “Sao anh lại tốt với em như vậy, nếu như sau này anh không đối xử tốt với em nữa thì em phải làm sao?”

Lục Hai vô cùng thỏa mãn, cười đến bao dung: “Vậu em không cần anh nữa, tới trừng phạt anh.”

Chôn đầu trong ngực anh, Quý Tư cảm thấy, cô có cả thế giới, là người phụ nữ hạnh phúc nhất: “Sẽ không, cả thế giới không cần anh nữa, chắc chắn em vẫn sẽ muốn anh.”

“Thật hay giả? Anh thế nào không tin......!” Cười nhìn khuôn mặt nghiêm túc đang rưng rưng của cô, Lục Hai muốn trêu chọc cô.

Quý Tư biết tâm tư anh thế nào, đánh bộ ngực anh: “Sao anh lại hư hỏng như vậy chứ!”

Lục Hai mỉm cười: “Em cần phải suy nghĩ cho kỹ, anh không phải là người tốt gì, người xấu tự có ngày qua thu, sau này anh cũng có thể xảy ra chuyện gì bất trắc, bây giờ em đổi ý vẫn còn kịp.”

Quý Tư lắc đầu: “Không hối hận, xem như anh không cần em......em cũng sẽ bám lấy anh.”

Lục Hai cười nói: “Em đã nói chắc chắn muốn anh, không cho quỵt nợ.”

Hai người nhìn nhau cười.

Nếu như Lục Hai biết anh có ngày kia, anh sẽ không nói những lời này.

Sáng sớm hôm sau, Lục Hai chuẩn bị đi làm, Quý Tư vẫn còn đang ngủ.

Ám vệ đứng chờ dưới lầu, thông báo hành trình hôm nay với Lục Hai, liền đưa mắt nhìn Lục Hai rời đi. Đợi đến khi Quý Tư tỉnh dậy liền nhìn thấy trong nhà xuất hiện thêm người lạ.

Khuôn mặt người lạ kia lạnh lùng, chờ Quý Tư ăn sáng. Mặc dù mặt trời đã lên cao.

“Anh ta là ai? Tại sao lại ở đây?” Quý Tư hỏi dì giúp việc mấy ngày nay vẫn đến chăm sóc cô chuyện ăn uống.

Dì giúp việc cười trả lời: “Đây là người bên cạnh cậu chủ, phụ trách bảo vệ sự an toàn của cậu chủ.”

Quý Tư không hiểu, nhìn về phía ám vệ: “Vậy tại sao anh lại ở đây?”

Ám vệ liếc nhìn thức ăn trên bàn, thấy cô ăn gần xong, mở miệng nói: “Ông chủ muốn cô đi gặp một người.”

Quý Tư đứng dậy cầm điện thoại gọi cho Lục Hai: “Anh cho người đưa em ra ngoài sao?” Vẫn là một người cẩn thận, biết không thể đi cùng người lạ.

Chân mày Lục Hai giản ra “ừ” “Em ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

Lục Hai xem thời gian: “Vậy em tới đây đi, anh chờ em.”

Ám vệ đưa Quý Tư tới công ty, Lục Hai đưa cô tới trong một phòng làm việc, bên ngoài có sáu ám vệ mặc đồ giống nhau đứng canh, đẩy cửa phòng làm việc thứ hai ra, bên trong tối om, trong phòng chỉ còn lại ám vệ, Lục hai, Quý Tư.

Đóng cửa lại, ám vệ đưa tay bật đèn, trong phòng liền trở nên sáng tỏ, có thể thấy rõ ràng, trong phòng dùng xích sắt xích một người lại.

Người nọ ngẩng đầu nhìn bọn họ, Quý Tư nhích lại gần về phía Lục Hai, không thích mùi bị nơi đây lắm, đầy mùi máu tanh.

Lục Hai ôm bả vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn xem có quen người này không.”

Người nọ hừ lạnh, hướng về phía Quý Tư cười đến ghê sợ.

Quý Tư lắc đầu “Không biết”. Chân mày nhíu càng sâu, rất ghét nụ cười của người này.

Ám vệ giơ tay tắt công tắc đèn trên tường, đổi thành một ngọn đèn nhỏ sáng mờ.

Lục Hai vẫn ôm vai Quý Tư như cũ: “Đã từng nghe nói tới Kaka chưa.”

Quý Tư tìm tòi trong đầu một chút: “Chưa từng nghe qua.” Ngửa đầu cười hỏi: “Kakashi thì sao?”

Lục Hai không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng dịu dàng hơn: “Kakashi là gì?”

Quý Tư bày tỏ cô hết thuốc chữa “Về nhà hai chúng ta cùng xem lại, em thích một nhân vật anime.”

Lục Hai vẫn dịu dàng nhìn cô như cũ: “Là của hắn.”

Quý Tư: “......”

Cô có thể nghe hiểu Lục Hai nói đến điều gì, ánh mắt nhìn về phía người bị xích, lần này nghiêm túc hơn mấy phần.

Đi về phía người bị xích, Quý Tư nhíu mày cẩn thận quan sát người bị xích: “Hôm đó anh cũng ở bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Hỗn Đản.”

Kaka nghiêng đầu nhổ nước miếng, lộ ra khóe mắt bầm tím: “Ông đây không ở đấy thì sao?”

Quý Tư lại hỏi: “Vậy anh đế ý tôi lúc nào?”

Lục Hai tiến lên một bước, kéo cô trở về: “Lần này là anh làm liên lụy đến em, anh phải có trách nhiệm” Đối với cô xin lỗi.

Quý Tư lắc đầu, liếc nhìn người bị xích ngồi ở dưới đất “Anh đã chạm hết vào tôi rồi sao?”

Kaka nhìn Lục Hai cười lạnh: “Thế nào? Lục nhị thiếu gia chưa cho quý phu nhân xem video kích tình của chúng tôi sao?”

Lục Hai cười đáp: “Hai lạng thịt kia của mày sợ làm ô nhiễm mắt của cô ấy.”

Đối thủ buôn bán cạnh tranh, Lục Hai chưa từng nghĩ tới sẽ có người đem chủ ý đánh vào trên người cô, là anh sơ suất rồi.

Ánh mắt Kaka du đãng, ý vị xâu xa: “Lục nhị thiếu gia sẽ không cho rằng tôi ngu ngốc đến nỗi để cho anh xử trí chứ?”

Lục Hai âm dương quái khí “hả” một tiếng “Có bản sao à?”

Quý Tư nghe hai người bọn họ nói chuyện, không thể nhịn được nữa, ánh mắt liếc khắp phòng, thấy trên bàn có một cái bật lửa, sải bước đi tới, cầm lấy bật lửa, đi tới trước mặt Kaka.

Kaka không sợ hãi,ỷ vào mình có bản sao, lường trước được bọn họ không dám làm gì “Cảnh cáo các người, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, video sẽ được phát tán, tôi là đàn ông không sao cả, gia đình nhà “Tư” ở thành phố cũng là một nhà nổi tiếng, cộng thêm tựa đề “vị hôn thể của quân giới quan hệ với người khác” có thể càng đáng xem hơn không?”

Lục Hai cười lạnh.

Ánh mắt Quý Tư đỏ như máu, ngồi chồm hổm xuống nắm quần Kaka, mở bật lửa, hướng về phía đũng quần anh ta đốt.......

“A.......”

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên cả văn phòng.

Quý Tư hung hăng tát lên mặt Kaka “Có phải đàn ông không chứ? Kêu la cái gì?”

Lục Hai nhún vai lắc đầu, cô nhóc quá tùy hứng, sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Ám vệ tiến lên một bước, đôi tay dâng lên con dao sắc bén, không nói gì, chỉ cúi đầu.

Ánh mắt Quý Tư chợt lóe, quỷ dị nhận lấy con dao trong tay ám vệ, dao ra khỏi vỏ, Quý Tư hướng về phía mủi dao thổi một hơi, Lục Hai đứng bên cạnh đưa bao tay cho cô.

Quý Tư sáng tỏ nhận lấy, đeo bao tay, cắn răng nghiến lợi lại một lần nữa đi về phía Kaka.

“Vốn dĩ loại chuyện này tôi ghét nhất phải tự mình ra tat, có thể đối phó với loại người như mày, không tự mình ra tay lại không thoải mái, sẽ nhanh thôi, phải nắm chặt thời gian, thời gian rất quý báu.” Quý Tư vừa nói vừa ra tay.

Lục Hai thưởng thức màn kịch ác, chỉ sợ cô ghét bỏ dơ bẩn tay, cố ý chuẩn bị bao tay cho cô.

Trong lòng ám vệ thật sự bội phục cô gái này, quả nhiên là giống như ông chủ của cậu ta, không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

Tiếng hét kinh hoàng lại một lần nữa vang lên, vang dội phia chân trời.....

Một dao lại một dao, một tiếng cao hơn một tiếng, khàn cả giọng.....

“A......”

Kaka lăn lộn tại chỗ thì sao, cô chơi vui như vậy đủ rồi!

Kaka phản kháng thì sao? Không phải vẫn còn xích sắt đó sao? Anh ta không chạy được, đang trong phạm vi khống chế.

Lại một dao đi xuống, tay phải cầm sao, tay trái hỏi miếng thịt đã bị cắt đi, Quý Tư hỏi Lục Hai “Độ dày nào thế nào?”

“A......Các người sẽ chết không tử tế!” Kaka khinh thường lời những người kia, tuyệt đối không nên đắc tội người nhà họ Lục, nhưng anh ta lại háo chiến muốn tới khiêu chiến.

Nhà họ Lục có gì hơn người? Nhà bọn họ là một gia đình danh môn danh giá suốt trăm năm!

Nhiếu Kaka, cháu trai duy nhất của nhà họ Nhiếp.

Ở trong thành phố nhà họ Nhiếp được xem là một gia đình danh giá, nhưng nhân khẩu không nhiều, đến lượt Kaka, dứt khoát bị chặt đứt.

Sắc mặt Quý Tư khẩn trương, ngồi trên mặt đất ngửa đầu nhìn Lục Hai: “Chồng, làm thế nào bây giờ? Em thật sợ hãi, nó nói em sẽ không được chết tử tế.”

Lục Hai ngồi chồm hổm xuống, nắm cằm Quý Tư: “Vậy hai chúng ta cùng chết không tử tế.”

Ám vệ: “......” Một đôi cực phẩm.

......

Hết thứ bảy và chủ nhật, quay trở lại trường học, bốn người tề tựu ở ký túc xá.

Quý Tư tâm tình tốt, tươi cười rạng rỡ, ngoại trừ sắc mặt sau khi làm tiểu phẫu vẫn còn trắng bệch, còn lại cơ thể sau khi được Lục Hai nuôi một thời gian đã tốt hơn nhiều, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

Trì Mộc Nhiên vẫn duy trì thói quen hàng ngày lên xuống thất thường, mặc kệ Trì Mộc Tu, Phàn Di Ái hay thậm chí là người đang theo đuổi cô, cô yên tĩnh trôi qua ngày, cũng có thể bình tĩnh đối đãi.

Bây giờ Mục Nhĩ vẫn còn đắm chìm trong tư vị tình yêu nữa, đàn anh đã cầu hôn cô, ăn một bữa cơm cô cũng có thể cười khúc khích, đối với ai cũng có thể cười khúc khích.

Đường Tiểu Náo rời khỏi nhà Phong Dã Hồi, dễ thở hơn nhiều. Chính bản thân cô cũng không hiểu nổi rốt cuộc nụ hôn kia là thế nào.

Đã hai tuần Quý Tư chưa tới trường, lúc xuất hiện còn không phải là đối tượng bị các nàng bao vây sao?

“Đi đâu mà không nói lời nào, bọn mình chuẩn bị báo cảnh sát rồi!”

“Mình còn tưởng cậu phạm phải sai lầm gì, bị chồng chưa cưới giam lỏng.”

Đường Tiểu Náo cùng Mục Nhĩ hai người cậu một câu tôi một câu, Trì Mộc Nhiên cầm đồ ăn vặt mới mua về đứng bên ngoài hứng thú lắng nghe.

Đậu tằm, tôm, đồ ăn vặt được đặt trước mặt mỗi người, Trì Mộc Nhiên cũng ngồi xuống cạnh Mục Nhĩ, bắt đầu dung nhập cuộc trò chuyện của bốn người.

Quý Tư kể chuyện mà mình gặp phải cho ba người nghe, trừ Trì Mộc Nhiên, Đường Tiểu Náo cùng Mục Nhĩ thiếu chút nữa nổi điên, hiển nhiên cũng không chấp nhận được.

“Quý Tư! Mình không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này thế nào nữa!” Mục Nhĩ sững sờ!

Quý Tư trợn mắt: “Chẳng lẽ còn muốn mình tự tử sao?”

Mục Nhĩ khoát tay: “Mình không có ý đó, chỉ là mình.....”

Không có từ ngữ thích hợp để hình dung, Mục Nhĩ chỉ nghĩ thế nào thì nói như vậy: “Mình thật sự không nghĩ tới, chồng chưa cưới của cậu vì cậu lại có thể làm chuyện như vậy, anh ấy nhất định rất yêu cậu, cậu nhất định phải đối với anh ấy thật tốt.”

Trì Mộc Nhiên xen vào nói: “Đây không phải là vấn đề có yêu hay không, đây là vấn đề độ lượng, Lục Hai là một người đàn ông chân chính.”

Quý Tư cũng không phải là tự nguyện, cô bị đối thủ làm ăn của Lục Hai gây tổn thương, cô mới là người vô tội.

Đường Tiểu Náo buồn cười: “Vậy cậu đối với người tên KaKa kia như thế, sau này anh ta.....Còn có thể sinh con sao?”

Mục Nhĩ suy nghĩ một chút: “Đường Tiểu Náo, cậu phải hỏi, hắn ta còn có thể tạo người hay không?”

Quý Tư cười ha ha: “Mình mặc kệ! Dù sao mình cũng đã được trút giận!”

Trì Mộc Nhiên hỏi: “Sao cậu không trực tiếp giết hắn ta đi?”

Quý Tư nghiêm túc: “Giết người là phạm pháp, mình muốn làm công dân tốt!”

Mục Nhĩ: “......”

Đường Tiểu Náo: “.......”

Trì Mộc Nhĩ hô “ngừng” một tiếng: “Chờ người nhà họ Nhiếp tìm cậu tính sổ đi.”

Mặc dù Trì Mộc Nhiên không thường xuyên ở đây nhưng chuyện cần biết cô đều biết hết.

Nhà họ Nhiếp, không thể khinh thường.

Bọn họ ở trong trường trôi qua yên ổn. Bên ngoài đã nổi bão.

Trên đường về nhà Phong Dã Hồi bị chặn lại, bốn chiếc xe việt dã đậu chung quanh xe, có thể thấy người trên xe không kiềm chế được.

Thấy người từ trên xe bước xuống, Phong Dã Hồi thầm than trong lòng, quá nhiều phiền toái.

Cố Dĩ Mạch xiêu vẹo đi tới bên cửa xe Phong Dã Hồi, đầu xuất hiện trước mặt anh, cánh tay đặt trên cửa xe, liếm liếm khóe môi “Tự mình xuống hay để tôi mời cậu xuống?”

Phong Dã Hồi mở cửa bước xuống xe, hướng về phía Cố Dĩ Mạch kêu “đàn anh”.

Hôm nay Phong Dã Hồi đã sớm phát hiện ra bọn họ, anh không có ý định tránh, bởi vì Cố Dĩ Mạch nên anh không tránh được.

Cố Dĩ Mạch vây quanh Phong Dã Hồi, hừ lạnh một tiếng “Thì ra cậu cũng biết tôi?”

Phong Dã Hồi không kiêu ngạo không tự ti “Đàn anh nói đùa, sao em có thể không biết anh chứ?”

Cố Dĩ Mạch là luật sư đại diện của “Lăng Vân Hội”, nói đến anh ta thì phải nói rằng đó là một người đàn ông từng trải.

“Hội trưởng Lăng Vân Hội” được truyền từ Huyền Trần chuyển cho con rể Lục Tứ, mà hội trưởng đời trước của Lục Tứ là chị gái của Lục Tứ, Lục Ba, con dâu của Huyền Trần. Sau đó lại có tiếng mà không có miếng, hôn nhân không duy trì được lâu, Lục Ba liền ly hôn, gả cho người khác, ma xui quỷ khiến, con gái của Huyền Trần lại gả cho Lục Tứ, Lục Tứ liền  tiếp nhận chức “hội trưởng Lăng Vân Hội”.

Mà Cố Dĩ Mạch, vốn dĩ đang phát triển sự nghiệp ở Nhật Bản, có thể nói là “Hắc Đạo Tử Thần” ở Nhật Bản. Lúc đầu vì Lục Ba là hội trưởng Lăng Vân nên về nước cống hiến. Anh ta và Lục Ba là thanh mai trúc mã, đối với Lục Ba là một mối tình thắm thiết.

Sau đó Lục Tứ tiếp nhận chức hội trưởng anh ta cũng không rời đi.

Lục Ba có thể gả cho người khác phải nói là công lao của Cố Dĩ Mạch, anh ta đã sớm hối tiếc vô số lần.

“Lăng Vân Hội” ở trong thành phố thậm chí là toàn cầu, là một bang hội có tiếng, Phong Dã Hội làm sao có thể không biết đến luật sư đại diện của bọn họ chứ.

Huống chi, rất nhiều trường hợp, bọn họ đều sẽ chạm mặt, lúc con trai thứ hai nhà họ Lục đính hôn, bọn họ đã gặp mặt nhau.

Cố Dĩ Mạch vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt lành gì, Phong Dã Hồi chờ anh ta nói tiếp.

Dù sao, đêm đó cùng Đường Tiểu Náo đi xem phim, hành động của bọn họ ở ghế sau anh đều rất rõ ràng, Đường Tiểu Náo còn nhiều lần quay đầu lại, xem như là chạm vào chỗ hiểm.

Cố Dĩ Mạch châm điếu thuốc “Cũng không có gì.”

Tiếp đó, Cố Dĩ Mạch không nói gì, người ở bên cạnh anh ta đã mở miệng trước“Anh Mạch còn chưa được thử qua khoản này của cậu Hồi, cậu Hồi đi theo anh Mạch được chứ!”

Người ở bên cạnh Cố Dĩ Mạch đều là bạn cùng lứa tuổi với anh ta, so với Phong Dã Hồi lớn hơn năm đến sáu tuổi, từng người cười đến nỗi không thấy ánh mặt trời.

Trước kia chỉ nghe nói qua, sau khi Lục Ba lập gia đình, Cố Dĩ Mạch đã thay đổi sở thích, bây giờ nhìn lại, thật đúng là có chuyện như vậy. Vốn dĩ đêm đó anh cho rằng là người khác chơi đùa, chứ không phải chính anh ta.

Phong Dã Hồi khẽ mỉm cười: “Đàn anh nói đùa.”

Ánh mắt Cố Dĩ Mạch nhìn về phía Phong Dã Hồi, hít một hơi thuốc lá “Hoặc là.....”

Cố Dĩ Mạch chưa nói xong, người bên cạnh đã đỡ lời “Vậy thì càng dễ xử lý, vậy dứt khoát đưa cô bé kia đến cho bọn anh chời đùa đi.”

Phong Dã Hồi trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng cảm thấy khổ sở, đây chính là quyền lực, đây chính là năng lực.

Rất dễ nhận thấy, hiện tại anh không có thực lực cò kè mặc cả với bọn họ “Đàn anh, sau này còn phải cộng tác.”

Cố Dĩ Mạch vòng quanh Phong Dã Hồi một vòng, sau đó đứng lại nhìn Phong Dã Hồi “Kêu lên để anh nghe một chút, kêu một tiếng anh đây xem như không có chuyện gì.”

Phong Dã Hồi cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười như vũ “Anh Cố, đại nhân không chấp tiểu nhân, em ở đây cảm ơn anh trước.”

“Ha ha ha ha.....” Cố Dĩ Mạch ngửa đầu cười to, nắm cằm Phong Dã Hồi “Cậu muốn cảm ơn tôi thế nào đây?”

Một tên đàn ông ban ngày ban mặt bị đối đãi như vậy, Phong Dã Hồi cảm thấy không cam lòng nhưng trên mặt chỉ có thể cười không thể nói gì.

Cố Dĩ Mạch đi tới gần hỏi “Đó không phải là bạn gái của Khương Lê sao?”

Lúc Đường Tiểu Náo còn là con gái của thị trưởng, cô đã cùng Khương Lê đến tham gia tiệc đính hôn của Lục Hai, những người quen biết với Khương Lê đều biết đến Đường Tiểu Náo.

Phong Dã Hồi khẽ “Ừ”.

Người đi theo Cố Dĩ Mạch nhắc nhở Phong Dã Hồi “Anh Mạch nhà chúng tôi nam nữ đều ăn.”

Ý tại lời nói quá rõ ràng, Phong Dã Hồi thủy chung nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Cố Dĩ Mạch “Đàn anh, cô ấy tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, kính xin đàn anh giơ cao đanh khẽ”.

Cố Dĩ Mạch là đang so đo đêm đó bị quấy rầy.

“Cô bé này......Không thể động được sao?” Phong Dã Hồi vừa mới nói xong Cố Dĩ Mạch đã hỏi lại.

Phong Dã Hồi suy nghĩ xem phải trả lời thế nào Cố Dĩ Mạch mới không đi trêu chọc cô.

“Ha ha, dọa cậu sợ rồi sao, anh đây có việc phải đi trước, sau này lại gặp!” Ý vị sâu xa nói, Cố Dĩ Mạch quay người đi.

Anh ta đây là đã trêu chọc con mèo nhỏ xong.

Người bên cạnh đợi đến khi Cố Dĩ Mạch đã lên xe mới nhìn Phong Dã Hồi cười nói: “Cậu nên cảm ơn bạn của cô gái kia, hôm nay anh Mạch đi gặp Lục Ba.”

Lời nói sâu xa, Phong Dã Hồ tự suy nghĩ.

Đều là những người hiểu chuyện, Phong Dã Hồi cùng Mạc Diệp Thanh có lẽ sẽ là người thay thế Quyền Liệt, nể mặt một lần, sau này dễ qua lại.

Đối với người kia gật đầu một cái, sau khi người đó rời đi Phong Dã Hồi cũng lên xe.

Bạn của Đường Tiểu Náo là chỉ những người bạn trong ký túc xá của cô? Quý Tư, Mục Nhĩ, Trì Mộc Nhiên.

Lục Ba có quan hệ với ai chứ?

Quý Tư là hôn thê của Lục Hai, Trì Mộc Nhiên ở cùng Phàn Di Ái, Phàn Di Ái là anh em cùng cha khác mẹ với chồng của Lục Ba, nói như vậy vẫn còn có chút quan hệ vòng vo.

Nhưng Cố Dĩ Mạch này sau này nếu sống chung sợ là sẽ không dễ buông tha.

Mạc Diệp Thanh im hơi lặng tiệng chiến đấu cùng trong bang và ngoài bang, một điểm cũng không thể để lộ, nếu không sẽ mất tất cả.

Gần đây Lộ Thần Tây cưa được con gái của một nguyên lão trong bang, đây là muốn xả thân vì nghĩa, thật sự muốn đoạt được thực quyền, bán đứng nhan sắc, đánh thẳng vào trong lửa nóng.

Phong Dã Hồi phụ trách làm lung lạc những người chưa có quyết định, thuận lợi hơn nhiều so với trong tưởng tượng, dù sao dùng lợi ích để nói chuyện tưởng đối dễ.

Đô Nhất Vĩ gần đây một ngày ba bữa đều uống rượu, cả ngày say khướt, càng tới gần thành công bọn họ càng gian nan.

Chiều thứ sáu sau khi tan học, Trì Mộc Nhiên cùng Mục Nhĩ và Đường Tiểu Náo tới sân ga, ngồi xe buýt về nhà. Quý Tư là con nhà giàu, ngồi xe riêng về nhà.

Ai đến trạm thì xuống tàu.

Trì Mộc Nhiên xuống xe phải đi bộ năm phút nữa mới có thể về đến nhà.

Đi tới đi lui cô cảm thấy có gì đó không đúng, đứng lại, đề cao cảnh giác.

Lúc trước đề là có người phái người tới quấy rầy cô, lúc này là Tưởng Nhạc tự ra tay.

Ngồi trên cây nhìn người sắp về đến nhà Tưởng Nhạc nâng trán cười.

Trì Mộc Nhiên quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn người đang thanh thản ngồi trên cây.

Tưởng Nhạc từ trên cây nhảy xuống, đối với Trì Mộc Nhiên vỗ tay một cái, bày tỏ tán dương, xem như không tệ, không phải là một bình hoa chỉ dùng để trang trí.

Trì Mộc Nhiên thản nhiên, anh ta không nói lời nào, cô cũng không lên tiếng.

Tưởng Nhạc nghiêng đầu cười một tiếng nhưng thực ra vô cùng thưởng thức cô bé này, khoanh tay đánh giá “Biết cô giống ai không?”

Trì Mộc Nhiên làm mặt lạnh: “Không biết.”

Tưởng Nhạc phát hiện ra Trì Mộc Nhiên cho anh ta cảm giác giống với Lục Ba, lạnh lùng vô tình!

Lắc đầu cười một tiếng, Tưởng Nhạc trở lại chuyện của mình: “Nếu Phàn Di Ái không thấy cô nữa sẽ như thế nào?”

Trì Mộc Nhiên lui về phía sau một bước: “Sẽ không như thế nào.”

Tưởng Nhạc nhìn cô với đôi mắt của hồ ly, chớp qua tính toán, mím môi: “Không thử một chút làm sao biết.”

Nhìn chung quanh một chút chỉ cố một mình Tưởng Nhạc, Trì Mộc Nhiên chuẩn bị tư thế đánh nhau.

Đánh nhau với đàn ông chưa chắc cô đã thua.

Tưởng Nhạc híp đôi mắt tràn đầy nguy hiểm nhìn Tưởng Nhạc “Đừng tưởng rằng tôi sẽ lưu tình khi xuống tay với phụ nữ.” Đối với phụ nữ anh ta thích dùng ám chiêu hơn, đây là điều Lục Ba cùng Mẫn Thanh dạy cho anh ta.  

Trì Mộc Nhiên nở nụ cười đầy tự tin: “Đến đây đi!”

Muốn cô ngoan ngoãn đi theo anh ta là điều không thể nào xảy ra.

Tưởng Nhạc, đã bao lâu chưa thân thiết với phụ nữ? Hai năm? Hay là lâu hơn? Mẫn Thanh đi bao nhiêu lâu, lâu đến nỗi anh ta đã quên mất.

Được, đã có người muốn đánh nhau, vậy anh ta liền vui vẻ bồi cùng, đánh nhau một trận. Chỉ là không biết cô gái trước mắt này có bảnh lĩnh hay không, không biết có thể tiếp được vài chiêu của anh hay không.

Sa sầm mặt, Tưởng Nhạc nắm chặt tay thành quyền, trực bức Trì Mộc Nhiên.

Lúc trước đánh nhau với Mẫn Thanh và Lục Ba anh ta đều dùng tay phải, đây là lần đầu Tưởng Nhạc không biết đẳng cấp của cô tới đâu.

Trì Mộc Nhiên thấy anh ta dùng tay trái, linh hoạt mà nhanh chóng dùng tay trái, hai người ra quyền, đồng thời lui về phía sau. Cuối cùng sức lực của nam và nữ cách xa nhau, Trì Mộc Nhiên không thể chịu nổi, chống tay vịn trên mặt đất mới có thể tránh không bị ngã.

Mới vừa ổn định cơ thể, Trì Mộc Nhiên nhanh chóng đứng dậy, lại một lần nữa nhào về phía Tưởng Nhạc, chân nhằm về phía tim Tưởng Nhạc.

Tưởng Nhạc tay mắt lanh lẹ nghiêng người tránh được.

Tưởng Nhạc tránh né khiến cho Trì Mộc Nhiên ngay cả vạt áo cũng không thể nắm được.

Tốc độ của Trì Mộc Nhiên so với Mẫn Thanh sợ là không kém Mẫn Thanh, Tưởng Nhạc nhếch miệng cười.

Đánh thẳng, điện thoại trong túi Trì Mộc Nhiên kêu lên, Tưởng Nhạc dùng tay né tránh “Nghe điện thoại trước đi.”

Đối với Trì Mộc Nhiên, đầu tiên Tưởng Nhạc thấy được tính cách của Lục Ba trên người cô, hiện tại lại thấy được bóng dáng quật cường của Mẫn Thanh, Tưởng Nhạc nghĩ, anh ta không phải là một người có tâm địa sắt đá, từ trước đến giờ anh ta là một người thương hoa tiếc ngọc.

Thấy số điện thoại, Trì Mộc Nhiên liền cúp máy, thở hổn hển bày ra chiêu tiếp theo: “Quay lại!”

Là một người không quen biểu đạt ra ngoài, nếu như tìm được đối thủ, luôn thích chiến đấu, cũng có thể xem như tìm người đánh nhau cho đã nghiền!

Trì Mộc Nhiên chưa từng đánh nhau sảng khoái như vậy.

Tưởng Nhạc còn chưa phản ứng, điện thoại trong túi Trì Mộc Nhiên lại vang lên như bùa đòi mạng.

“Nghe đi!” Tưởng Nhạc hạ tay xuống, ý bảo anh ta có nhiều thời gian, không cần vội.

Ấn nút trả lời, Trì Mộc Nhiên thở hổn hển, trả lời đối phương: “Tôi nói rồi, sau này không được gọi điện thoại cho tôi nữa.”

Người đầu dây bên kia đang lái xe về phía bọn họ nở nụ cười, anh biết cô sẽ nói như vậy: “Tôi lại không đồng ý.”  

“Đừng cúp máy, anh đang đến nhà em.” Vừa dứt lời, Trì Mộc Nhiên không vui giương mắt nhìn thấy một chiếc xe Chevrolet Kopa màu đen chậm rãi tới gần.

Tưởng Nhạc hứng thú nhìn Trì Mộc Nhiên cùng Đô Nhất Vĩ, một người ghét bỏ, một người rõ ràng biết người ta không muốn gặp nhưng vẫn đi tới.

Đối với quan hệ của bọn họ Tưởng Nhạc cảm thấy cực kỳ hứng thú, nếu như con bé này cắm sừng Phàn Di Ái, anh ta sẽ đặt một bữa tiệc.

Mỗi lần Đô Nhất Vĩ và Trì Mộc Nhiên gặp nhau đều ra về trong không vui nhưng mỗi lần Đô Nhất Vĩ thấy Trì Mộc Nhiên tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.

Mục Nhĩ đã có chìa khóa nhà Mạc Diệp Thanh, sau khi về nhà, Mạc Diệp Thanh không có nhà, “Tiểu Bất Điểm” vui mừng chạy trong sân, nhìn thấy cô liền nhào tới,nũng nịu.

Quét mắt khắp xung quanh sân một vòng, không tìm thấy bóng dáng của Mạc Diệp Thanh, Mục Nhĩ tịch mịch vuốt đầu “Tiểu Bất Điểm”, khẽ lẩm bẩm: “Sau đàn anh vẫn chưa về? Bình thường anh ấy đều về nhà rất muộn sao?”

Lúc trước nếu như thứ sáu cô về nhà thì bình thường anh đều đã ở nhà.

“Anh ta sẽ không về!”

Sau lưng có giọng nói truyền tới, “Tiểu Bất Điểm” sủa lên, Mục Nhĩ kéo Tiểu Bất Điểm nhìn về phía người đang đến gần.

Một cô gái chưa tới hai mươi tuổi, quần áo nhìn qua có vẻ trưởng thành, không hợp với lứa tuổi của cô. Còn có một cậu bé đi vào cùng cô, có kiểu tóc xù, thật sự rất khoa trương.

So với một cô gái ngoan ngoãn như Mục Nhĩ, phản ứng đầu tiên của bọn họ sau khi nhìn thấy cô là cách xa, dĩ nhiên cô cũng sẽ làm như vậy.

Cậu bé kia cho rằng Mục Nhĩ lui về phía sau vì độ đẹp trai của mình, ngước đầu, hếch mũi về phía trước, cảm giác rất tốt.

“Ai cho em đứng trước chị?” Cô gái tức giận nói với cậu bé.

Cậu bé lập tức lui về phía sau, đứng sau lưng cô gái, ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Nhĩ.

Cô gái có mái tóc dài màu xanh lam, mặc một bộ đồ bó sát người, nếu nhúc nhích là có thể lộ ra đồ lót, Mục Nhĩ thật lo lắng, rốt cuộc cô gái này có mặc quần áo hay không, nếu như cô ấy ra ngoài như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Kiêu ngạo trước mặt Mục Nhĩ, cô gái nhìn chằm chằm “Tiểu Bất Điểm”: “Tôi là Hỏa Diệm! Là người phụ nữ của Mạc Diệp Thanh! Bây giờ như vậy! Sau này cũng sẽ như vậy!”

Cô ta vừa mở miệng Mục Nhĩ liền nản lòng thoái chí.

Cô gái này bao nhiêu tuổi liền nghỉ học?

Bộ dáng Mục Nhĩ bị cô gái kia hiểu nhầm là mình thành công thông báo chủ quyền, càng vênh váo hả hê hơn lúc nãy: “Nói cho cô biết, tôi đã mười bảy tuổi! Trẻ đẹp hơn so với cô! Mười sáu tuổi vì đánh nhau mà nghỉ học! Mạc Diệp Thanh vẫn luôn theo tôi! Cô đừng có thò chân vào! Có nghe thấy hay không?”

Mục Nhĩ: “......”

Nghe thấy cô gái kia mười sáu tuổi liền nghỉ học, sao lại còn có thể kiêu ngạo như vậy? Rốt cuộc cô ấy có nghĩ tới cuộc sống sau này hay không?

Thôi, Mục Nhĩ suy nghĩ lại, bây giờ cô cũng không tốt hơn cô gái trước mắt này là bao.

Nhưng.......Lúc này Mạc Diệp Thanh vẫn chưa về cô có chút lo lắng.

Thấy Mục Nhĩ đứng im không động, cô gái nhìn chằm chằm cô: “Tôi đang nói chuyện với cô đó cô có nghe thấy hay không? Lỗ tai cô có nhét bông gòn à?”

Thấy mình hấp dẫn được người khác phái cậu bé kia nói chuyện thay Mục Nhĩ, khẽ kéo quần áo cô gái nhẹ giọng nhắc nhở: “Chúng ta đi thôi, nếu chút nữa đại ca nhỏ quay về thì chúng ta sẽ rất thảm.”

Cô gái kia tự cho là đúng, ưỡn ngực nhìn chằm chằm Mục Nhĩ, khuôn mặt vì tức giận mà trở nên vặn vẹo: “Sợ cái gì, Mạc Diệp Thanh hiểu chị nhất! Chị muốn cô ta đi, Mạc Diệp Thanh nhất định phải khiến cô ta đi! Anh ấy sẽ không làm gì chúng ta! Yên tâm đi!”

Nhìn về phía Mục Nhĩ đang đứng im không nhúc nhích, cô gái kia nói: “Nói cô đó? Tại sao còn chưa đi?” Vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp, lại có đạo đức như vậy, Mục Nhĩ cảm thấy tiếc hận trong lòng.

Mục Nhĩ vẫn chưa phản ứng lại, cô gái kia rất tức giận lập tức liền xông tới, nhanh chóng dùng sức đẩy bả vai Mục Nhĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.