Uổng Phí Tình Thâm, Giả Đùa Giỡn Cưới Thật

Chương 91: Người bị mất tích ở nhà ga



Editor: Hangleo_queen

Từ ngày biết Mục Nhĩ, Mạc Diệp Thanh chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám như vậy trên khuôn mặt bé con của anh, đưa tay kéo cô đến trước mặt mình: "Tiểu Mục Nhĩ không muốn cho đàn anh gặp người nhà sao, chính là không để anh gặp mặt."

Làm giống chính mình là con dâu được nuôi từ bé đang ấm ức, chọc cười Mục Nhĩ.

"Nào có?"

Chẳng qua cô đang suy nghĩ lung tung thôi.

Cúi đầu quệt miệng, Mục Nhĩ không biết trả lời Mạc Diệp Thanh thế nào, trong chốc lát, cô nhận ra mình tan nát.

Lúc Mạc Diệp Thanh bắt đầu hành động chính là không muốn để liên lụy đến gia đình cô: "Tiểu Mục Nhĩ, hôm nay em về một mình là tốt rồi, lát nữa đàn anh còn có chút việc phải ra ngoài."

Mục Nhĩ nửa tin nửa ngờ nhìn theo anh, Mạc Diệp Thanh nhìn cô cười, Mục Nhĩ vẫn không rời mắt: "Đàn anh phải ra ngoài thật sao?"

Mạc Diệp Thanh gật đầu, cô mới vui vẻ xách túi từ dưới đất lên đến nhà bà ngoại.

Một ngày chủ nhật yên bình đã qua, các anh chị khóa trên tốt nghiệp, trường học cũng nghỉ hè.

Chuyện đầu tiên trong ngày nghỉ của Đường Tiểu Náo chính là đi trại giam ở Bắc Kinh thăm cha cô.

Đối với Mục Nhĩ các cô ấy, cô không có che giấu điều gì, với Trì Mộc Nhiên mà nói, Đường Tiểu Náo ở trước mặt cô như người trong suốt, bí mật nào cũng không có.

Hiện tại không hiểu được thế giới này có phải bị ai phá vỡ rồi không? Hay vốn là vẫn hỗn loạn như thế. Quy Tư nói, dù sao cô ở nhà nghỉ cũng không có ai nói chuyện, không có chuyện gì làm, muốn trở thành bạn đường của Đường Tiểu Náo.

Trì Mộc Nhiên suy nghĩ, chỗ Phàn Di Ái không về được nữa, anh của cô vẫn bận rộn làm việc suốt ngày, làm sao có thời gian để ý tới cô? Đối mặt với Đô Nhất Vi, còn không bằng cô cùng đi với mọi người, liền gia nhập đoàn người đi tới Bắc Kinh.

Mục Nhĩ thấy ba cô gái kia đều đi, chỉ còn sót lại cô, trong lòng liền cồn cào, cô nói với Mạc Diệp Thanh, cô cũng muốn đi.

Từ ngày chuyển ra ngoài ở, Mục Tùng cũng không để ý tới cô, cũng không hề biết tình hình hiện tại của cô.

Chỗ ông bà ngoại, biết cô đã nghỉ hè, cô cũng tính toán xong, thừa dịp nghỉ hè, tìm một công việc thực tập trước, cứ nói vậy với bọn họ, còn hiện tại chưa vội tìm, muốn thoải mái nghĩ đến chuyến đi Bắc Kinh với Đường Tiểu Náo bọn họ.d!đ~l%q@đ

Mạc Diệp Thanh biết Trì Mộc Nhiên cũng đi, lỡ xảy ra chuyện gì cô ấy vẫn có thể ứng phó được, nhưng vẫn không yên tâm, liền cho Phong Dã Hồi tìm hai sát thủ cao to vạm vỡ đi theo các cô.

Aizz! Có thể yên tâm sao? Nếu không phải còn nhiều vấn đề lớn bé lộn xộn chưa giải quyết xong, anh không thể đi, anh thật muốn đi theo chăm sóc cho cô.

Suy nghĩ một chút, quá trình trưởng thành của cô, anh cũng muốn để cô tự do bay lượn, không thể cái gì cũng gạt đi giúp cô, bằng không, cô sẽ mất đi bản tính của mình, đây không phải điều anh muốn, anh muốn Tiểu Mục Nhĩ của anh có thể mãi mãi vui vẻ tươi cười.

Nói đi là đi, sau khi thương lượng với Mạc Diệp Thanh xong, mang theo hai vệ sĩ, Mục Nhĩ hớn hở tới chỗ Đường Tiểu Náo và Quy Tư: "Tôi cũng đi! Tôi muốn đi cùng các cô."

Quy Tư và Đường Tiểu Náo đang thu dọn một ít hành lý đơn giản, nhìn thấy phía ngoài có hai người đàn ông, dù mặc quần áo tử tế, nhưng có thể nhìn ra được, là người không dễ trêu chọc!

"Xảy ra chuyện gì sao?" Quy Tư cau mày chặn hai người kia ở cửa.

Mục Nhĩ le lưỡi, cúi đầu nói nhỏ: "Đàn anh nói chúng ta đều là con gái ra ngoài không an toàn, để cho bọn họ đi cùng bảo vệ chúng ta." Cô cũng sợ hai người mặt lạnh này.

Sau khi nghe xong, Quy Tư cười haha: "Đàn anh quả nhiên chu đáo." Đàn anh này nói một đằng nghĩ một nẻo, anh ta là sợ Mục Nhĩ bị bắt cóc đi!

Đường Tiểu Náo thật hâm mộ Mục Nhĩ muốn chết: "Cô thật hạnh phúc!"

Mục Nhĩ le lưỡi, tỏ vẻ gái mới có chồng thẹn thùng.

Trì Mộc Nhiên khoác balo đi tới, lướt qua hai thần giữ cửa kia, mặt đen lại: "Chỉ mong hạnh phúc có thể kéo dài vạn năm."

Đường Tiểu Náo giật mình nhìn Trì Mộc Nhiên: "Có ý gì?"

Trì Mộc Nhiên nhún vai: "Ân ái nhiều, nhanh hết sức!"

Quy Tư chỉ còn biết cười.

Mục Nhĩ oan ức trợn mắt nhìn Trì Mộc Nhiên, liền nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm để ý.

Trong đầu nghĩ đến, cô cũng không có cùng đàn anh ân ái mà? Không phải Quy Tư cũng có chồng sắp cưới sao? Trì Mộc Nhiên hình như cũng cùng ủy viên thể dục của hội sinh viên gì đó có chút gì, Đường Tiểu Náo không phải cũng là có đàn anh năm ba đang theo đuổi sao? Cô ấy ở đó còn ân ái nữa?

Đều là hai người này, để yên cho Trì Mộc Nhiên nói cô, cầm điện thoại nhắn tin cho Mạc Diệp Thanh: "Đàn anh, em không muốn mang người khác theo."

Mạc Diệp Thanh liền hỏi: "Tiểu Mục Nhĩ có thể nói cho anh biết lý do, nếu như hợp lý, đàn anh cũng không để họ đi theo nữa."

Mục Nhĩ suy nghĩ nửa ngày, không nghĩ được tự nhiên phát cáu: "Em chính là không muốn mang họ đi."

Mạc Diệp Thanh nghe giọng điệu này, không khó đoán, chắc chắn có ai đã nói gì với cô: "Tiểu Mục Nhĩ, không cần để ý tới lời nói người khác, người ta chỉ đùa giỡn với em. Hơn nữa, ở bên ngoài phức tạp, các em đều là nữ sinh, không an toàn." Gương mặt vóc người đều tốt, có thể khiến người khác không để ý sao? Coi như không gặp người xấu, người khác cũng sẽ ít đến gần hơn?

"Hay là, Tiểu Mục Nhĩ không đi nữa? Cùng đàn anh ở nhà không phải cũng rất tốt sao? Thật vất vả mới có một ngày nghỉ." Mạc Diệp Thanh đổi đối sách.

Mục Nhĩ lúc này quyết định: "Em đi, em đi cùng các cô ấy."

Mạc Diệp Thanh ở đầu bên kia cười giảo hoạt: "Ừ, Tiểu Mục Nhĩ có chuyện gì lúc nào cũng có thể gọi cho anh."

Trong phòng làm việc của tập đoàn, Lộ Thần Tây lười biếng ngồi trên sô pha, trong tay kẹp điếu thuốc đang bốc khói: "Đại ca, anh nuông chiều quá, nhìn cô ấy lúc nào mới có thể trưởng thành."

Mạc Diệp Thanh anh không phải đang nuôi bà xã mà là đang nuôi con gái.

Tập đoàn trong Tinh Phong Huyết Vũ không đề cập tới, hôm nay cả tập đoàn, đều do Mạc Diệp Thanh trông nom.

Vốn là Mục Nhĩ được nghỉ, anh muốn mang cô đi du lịch, không ngờ cô bé lại có chủ ý của mình, đi tới Bắc Kinh, nói là muốn ở đó đi chơi mấy ngày, anh liền tận dụng mấy ngày này, tính toán tới Chicago một chuyến, có chuyện quan trọng muốn làm.d!đ~l%q@đ

Mở ra hội nghị khẩn cấp, Mục Nhĩ vừa đi khỏi, anh cũng đến sân bay, Lộ Thần Tây theo cùng.

Ở ga tàu đợi xe, bốn người ngồi thành hành, chưa từng đi tàu hỏa, cũng thật mới lạ!

Ở đây không có tàu siêu tốc trên cao, hoặc là xe hơi, hoặc là tàu hỏa, hai loại phương tiện này, phí đều rất rẻ, Đường Tiểu Náo không đắn đo, trực tiếp lên xe lửa mua 6 vé tàu hỏa chạy gần đây nhất, không phải còn thêm hai vệ sĩ kia sao.

Trì Mộc Nhiên hờ hững, cái gì cũng được.

Quy Tư và Mục Nhĩ cũng chưa được trải nghiệm, tò mò chết mất.

Trong nhà ga đợi tàu, đầy ắp người, đoán chừng là thời điểm học sinh nghỉ hè. Bọn họ cũng không đợi vài ngày, để bớt chen chúc, trực tiếp đi đến nhà ga.

Tàu hỏa sau một tiếng rưỡi mới đến, nhìn xung quanh có người đang ăn thức ăn nhanh, nhìn mọi người thật thú vị.

Đang nói chuyện mất cân bằng giới tính, phía sau các cô đột nhiên ồn ào, cả tập thể xoay người, thấy một người đàn ông tay cầm bó hoa to đùng, đối diện với một người con gái cầu hôn.

"Nữ thần, gả cho anh đi! Cả đời anh nhất định sẽ đối tốt với em! Em không rời xa, anh nguyện gắn bó bên nhau trọn đời!

Bốn người các cô có phản ứng không giống nhau, hai vệ sĩ đồng thời hướng về phía Mục Nhĩ xích lại gần thêm một chút, nơi nào cũng không thể mất cảnh giác.

Nhìn cô gái kia cảm động rơi nước mắt, Đường Tiểu Náo hâm mộ chết: "Cầu hôn trước nhiều người như thế, quá lãng mạn! Sau này nếu tôi được cầu hôn như vậy, tôi nhất định sẽ gả cho anh ta."

Quy Tư cực kỳ khinh thường: "Cô thỏa mãn dễ dàng vậy sao?"

Đường Tiểu Náo gật đầu: "Hạnh phúc nhỏ bé chỉ cần như vậy thôi."

Trì Mộc Nhiên xem thường: "Ồn ào đông đúc như vậy, không thấy còn có rất nhiều người chụp ảnh hay sao?"

Không thích nhất chính là hành động khoa trương như vậy.

Mục Nhĩ nhìn nhếch miệng cười khúc khích, hai người trong đám đông ôm nhau hôn, mọi người vỗ tay rối rít sau đó tản đi, cô lặng lẽ nhìn Đường Tiểu Náo nói: "Chờ xem, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không lâu dài."

Đường Tiểu Náo kêu lên: "Tại sao?"

Trì Mộc Nhiên chen vào, dáng vẻ nữ vương nhìn Mục Nhĩ nháy mắt: "Không ngờ, cô cũng có một lần sáng suốt." Thứ tình cảm này không thể dài lâu. Còn nam sinh bên cạnh mấy người kia, rõ ràng chính anh ta cũng biết, nhìn không phải dạng tốt lành gì, phí công một cô gái tốt.

Quy Tư suy nghĩ, nam sinh kia nhìn rất quen?

Xem một chút thời gian, còn có mười lăm phút nữa tàu đến, Đường Tiểu Náo tính toán trước: "Tôi đến phòng vệ sinh một chút, có đi không?"

Hỏi cả ba cô ấy.

Tàu hỏa phải ngồi mấy giờ đồng hồ, mấy người liền đi cùng nhau.

Hai vệ sĩ một tấc cũng không rời, đi theo, đến cửa phòng vệ sinh, Mục Nhĩ lúng túng vò đầu: "Cái đó, nơi này cũng không cần." Chỉ chỉ phòng vệ sinh đối diện: "Các anh cũng nên giải quyết nhu cầu sinh lý chứ!"

Hai vệ sĩ nghiêm mặt lùi về phía sau mấy bước, tạm thời xoay người, Mục Nhĩ vội vàng đi vào trong.

Từng ô nhỏ ngăn cách người với người, ai cũng không nhìn thấy người nào. Nghe được tiếng chân quen thuộc của Mục Nhĩ chạy tới, Quy Tư trong toilet buồn cười nói: "Hắc! Mục Nhĩ, được người bảo vệ cảm giác thế nào?"d!đ~l%q@đ

Mục Nhĩ hít một hơi sâu, tìm một phòng không có người, đi vào, khóa cửa: "Một lời khó nói hết."

Đường Tiểu Náo nối tiếp Quy Tư, ở trong toilet nói vọng ra: "Cảm ơn các cô đã cùng tôi đi thăm cha, đến Bắc Kinh, các cô cứ đi chơi trước, tôi đi thăm cha xong sẽ tìm các cô."

Quy Tư vội kéo quần đứng dậy nói: "Với bọn tôi còn khách khí cái gì? Đến lúc đó chúng ta cùng đi thăm chú, cô đừng có nói những chuyện nhảm như vậy nữa!"

Mục Nhĩ đang đi tiểu bên này, cảm giác ngực không quá thoải mái, đầu cũng bắt đầu chóng mặt, liền hỏi các cô ấy: "Trong phòng vệ sinh này tại sao không có người khác?"

Nơi công cộng, nhất là ở phòng vệ sinh công cộng, như bình thường, không phải sẽ có rất nhiều người sao?

Những người khác đang ở bên trong, Đường Tiểu Náo và Quy Tư hậu tri hậu giác cảm thấy bất lực tòng tâm.

Trì Mộc Nhiên nhanh trí, cảm giác thấy có cái gì không đúng, vội vàng muốn gọi điện ra ngoài.

Mở danh bạ, đầu tiên là Phàn Di Ái, không thể gọi, tay cô kéo xuống dưới, Trì Mộc Tu.

Tối ngày hôm qua mới vừa gọi điện cho anh, anh nói đang ở Đức? Không thể gọi.

Tìm những người khác còn lại trong danh bạ, cô còn có thể tìm ai? Đau đầu...

Không thấy rõ tay đã lướt đến vị trí nào, cuối cùng Trì Mộc Nhiên hôn mê bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.