Đại Thiên miệt mài tu luyện, không kể ngày nắng hay ngày mưa, trời tối hay trời sáng, chỉ cần còn sức là tiếp tục tập luyện, còn nếu như thân thể mệt mỏi không thể tiếp tục thì lại đi săn thú, rồi lại nấu nướng, nói chung là không hề có bất cứ thời gian rãnh nào.
Mà kể từ khi Lý Thiện nói để cho Đại Thiên ở đây luyện tập, thì cứ mỗi tuần lại đến xem xét môt lần, sau đó lại trở về, Đại Thiên ở bãi đất trống này vô cùng cô đơn, nhưng chấp niệm đối với thực lực đã thúc đẩy hắn tu luyện càng thêm điên cuồng, bất chấp mọi thứ.
Vào đêm, trên bãi đất trống, thân ảnh của Đại Thiên không ngừng di chuyển qua lại. Đến gần chỉ thấy hai chân của Đại Thiên nhanh chóng chuyển động qua lại, cả thân thể liên tục đổi phương hướng, không thể lường trước được. Đồng thời, hai tay của Đại Thiên cũng không ngừng vung tay đấm về phía trước, mỗi đấm đều vô cùng nhẹ nhàng cùng trầm ổn, nhưng lại vô cùng hữu lực.
Cả người liên tục phối hợp xuất chiêu, so với lúc đầu thì đã trở nên khác biệt hoàn toàn. Tiếp tục tập luyện hồi lâu, thẳng đến lúc thân thể uể oải không thể tiếp tục, Đại Thiên mới chịu dừng lại.
Thở một hơi dài, Đại Thiên nhẹ nhàng đứng trở về tư thế bình thường. Nhưng Đại Thiên cũng không nghỉ ngơi ngay mà lập tức ngồi xuống tiến vào trạng thái hấp thu Đấu Khí. Lại qua một lúc lâu sau, Đại Thiên mới hưng phấn tỉnh dậy.
Khí sắc của Đại Thiên hiện tại vô cùng tốt, da cũng do liên tục luyện tập mà trở nên ngăm đen, từng khối cơ bắp cứng chắc hiện rõ ràng trên thân thể, hoàn toàn không thể nào so sánh với lúc trước nữa. Kèm theo thương thế dần khỏi là thực lực cũng đồng thời tăng lên, hiện tại Đại Thiên đã vững chắc đứng ở cảnh giới Chiến Sĩ Cao Giai, nếu nội thương hoàn toàn chữa khỏi thì lúc đó tuyệt đối có thể đạt đến cảnh giới Chiến Sĩ Đỉnh Phong.
Thật sự thì thực lực như vậy cung không xem như là tăng, bởi vì lúc trước do năng lượng của Quả Trong Suốt, thực lực của Đại Thiên tăng cường nhanh chóng, hoàn toàn có thể đột phá lên Chiến Sư, hiện tại chỉ xem như là hồi phục lại.
Nhưng cũng nhờ lần này mà thực lực của Đại Thiên cũng dần trở nên ổn định lại, cả thân thể bị đánh không còn tồn tại thứ gì khiến Đại Thiên củng cố mọi thứ lại từ đầu. Căn cơ do từ khi vào rừng thực lực đột phá nhanh chóng mà bất ổn cũng trong thời gian này dần dần bị xóa nhòa, cộng thêm khả năng khống chế hiện tại, Đại Thiên hoàn toàn có thể xem như là đủ khả năng bảo toàn mạng sống nếu không gặp đối thủ quá mạnh.
Ngồi xuống nghỉ ngơi, hai mắt nhìn lên bầu trời tối đen, Đại Thiên có chút chờ mong cùng luyến tiếc lẩm bẩm
“Một tháng rồi!”
Sở dĩ có cảnh tượng này là do khoảng nửa tháng trước, Lý Thiện tới thăm, đồng thời có nói là chuyện hai tộc kết minh diễn ra vô cùng tốt đẹp, tuyệt đối có thể vào hai tuần sau dẫn Đại Thiên trở về Cương Tộc. Mà thời hạn của hai tuần đó, là vào ngày mai.
Đại Thiên hiện tại cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, một nửa thì muốn ở lại, một nửa lại muốn trở về, nhưng lý trí vẫn mách bảo cho Đại Thiên là nên trở về. Thở dài bất lực, Đại Thiên trực tiếp ngã nằm xuống đất, hai tay gối đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
Nơi này không biết có phải là có thứ gì đặc biệt, hoặc cũng có thể là do Lý Thiện để lại khí tức mà không hề có bất cứ một con Yêu Thú nào đến quấy rối, cũng nhờ vậy mà Đại Thiên đỡ đi rất nhiều phiền phức, chuyên tâm tu luyện.
Mà nói đến Yêu Thú, Đại Thiên lại trở nên vô cùng buồn bực thở dài. Đã một tháng rồi, kể từ khi bước vào bãi đất trống này bắt đầu tu luyện thì Đại Thiên không còn gặp Đại Viêm, Tiểu Viêm cùng Đại Hắc nữa, không biết là bọn chúng do quá bận hay là việc gì mà cũng không đến thăm Đại Thiên.
Đại Thiên cũng có vài lần trở về khu rừng chết để hấp thu sấm sét, nhưng khi đi ngang qua đàn Đại Lực Hắc Viên thì cũng không hề gặp Đại Hắc cùng Hắc Viên Vương, hỏi thử những con Đại Lực Hắc Viên trong đàn thì chỉ mơ hồ hiểu là Đại Hắc cùng Hắc Viên Vương đi luyện tập tăng cao thực lực, vài lần không gặp được bất đắc dĩ cũng chỉ có thể bỏ qua.
Còn về hai con Viêm Hổ, có vẻ như chúng đi tìm không gian riêng tư để bồi dưỡng cảm tình rồi, lục nát xung quanh nơi đây cũng không có bóng dáng của chúng, bởi thế nên Đại Thiên một tháng này gần như là trôi qua trong cô độc.
Nằm nghĩ một chút, mệt mỏi cùng âu sầu cũng dần dần nguôi đi, Đại Thiên bật người dậy, bước đến gốc cây ở giữa bãi đất trống, thứ làm bạn với hắn một tháng. Tâm tình phức tạp vuốt vuốt thân cây, trên thân cây này cũng tồn tại không ít những dấu nấm đấm cùng dấu chân của Đại Thiên, chúng là những minh chứng cho quá trình trở nên mạnh mẽ của hắn, tuy có hơi ngược đãi cái cây này, nhưng nó cũng là cả một kỷ niệm.
Trên cành cây có treo vài con hoẵng mà Đại Thiên săn từ chiều, nhẹ kéo chúng xuống, sau đó gom củi nhóm lửa, Đại Thiên bắt đầu trổ tài nấu nướng rồi.
Một tháng sáng nấu trưa nấu chiều nấu, cả ngày nấu, Đại Thiên tay nghề cũng đã lên chút đỉnh, ít nhất là ăn cũng không còn khét như lúc trước nữa, tuy mùi vị vẫn chả ra sao nhưng ít ra vẫn hơn nhiều.
Ăn xong, Đại Thiên lại tiếp tục ngồi xuống tu luyện Đấu Khí, hoàn toàn không bỏ lỡ một giây một phút nào để tăng lên thực lực của bản thân. Nhưng nói chung là đêm nay tâm tình của Đại Thiên quá phức tạp, cho dù muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ có cách này mới giết thời gian nhanh nhất mà thôi.
………………………..
Thời gian trôi qua rất nhanh, cũng không bao lâu mặt trời liền xuất hiện, chiếu những tia sáng xuống khu rừng, dấy lên từng tia sinh cơ thoải mái.
Đại Thiên cũng ngay khi trời sáng liền tỉnh dậy, thời khắc quan trọng chờ cả tháng đã đến, hắn không đủ bình tĩnh để tiếp tục tu luyện nữa.
Cũng không lâu lắm, ngay khi trời vừa trở nên sáng hẳn, bóng người của Lý Thiện cũng từ từ xuất hiện bên ngoài bãi đất trống, nhanh chóng tiến vào đây.
Vừa đến bên trong, Lý Thiện liền tiện tay vứt một thứ cho Đại Thiên. Định thần nhìn kỹ, thì ra đây là một bộ quần áo da thú, nhìn thứ này, Đại Thiên có chút xấu hổ, mấy tháng nay hắn rất ít khi mặc quần áo, căn bản là không chịu nổi tiêu hao, chỉ có cách đây một tháng, để tránh xấu hổ đối diện với Lý Thiện thì Đại Thiên mới xẻ một tấm da thú tạm dùng làm khố che hạ thân.
“Còn chờ gì nữa, mau mặc vào đi. Chẳng lẽ mới vài tháng đã quên luôn cách mặc quần áo rồi sao?”
Lý Thiện buồn cười vỗ đầu Đại Thiên một cái, miệng không ngừng trêu cợt.
Đại Thiên nghe được lập tức trở nên xấu hổ, vội vàng mặc bộ quần áo này vào. Vừa mặc vào Đại Thiên đã cảm nhận được sự quan tâm của Lý Thiện đối với mình, căn bản là vì bộ quần áo này vừa như in với cơ thể hắn, dường như là đã được đo chính xác từng li vậy, chỉ như vậy đã đủ để thấy Lý Thiện chú ý đến Đại Thiên đến cỡ nào, dù là cả hai gặp mặt cũng không mấy lần.
Nhìn Đại Thiên mặc quần áo xong hết, cả người như bừng lên sức sống, nhìn khỏe mạnh linh động, Lý Thiện hai mắt càng ngày càng trở nên yêu thích, nếu không phải cha của Đại Thiên là Cương Tộc Đại Vương thì Lý Thiện còn có ý định nhận làm con nuôi. Nhưng điều này hiển nhiên là không thể, Lý Thiện dù có muốn cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Quan sát vài lần, nhìn cũng đủ thỏa mãn, Lý Thiện trong lòng cũng dâng lên cảm giác buồn bã do chuẩn bị ly biệt, nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện ra trấn định, ôn tồn nói
“Được rồi, chúng ta mau đi thôi, tranh thủ đi càng sớm càng tốt, ta biết ngươi đã rất nôn trở về rồi.”
Nghĩ đến người thân còn ở Cương Tộc, tâm tình Đại Thiên bất giác cũng trở nên vui mừng khôn xiết, nhưng khi nhìn đến Lý Thiện, tuy đối phương biểu hiện trấn định, nhưng ánh mắt kia không thể nào che giấu được sự luyến tiếc, thấy vậy, Đại Thiên cũng trở nên xót xa, miệng ngập ngừng hỏi nhỏ
“Lý thúc, nếu như vậy, ngươi không sao chứ.”
Lý Thiện thoáng giật mình, sau đó lại mỉm cười ôn nhu, tay giơ lên xoa xoa đầu Đại Thiên, thương yêu đáp lại
“Con ngoan, con không cần lo cho ta. Sau này có rãnh rỗi thì quay lại thăm ta là được, bất cứ lúc nào ta cũng chờ con trở về.”
Đại Thiên khóe mắt rưng rưng ngập nước, nhưng cũng cố nhịn không để cho chúng rơi ra ngoài, cổ họng nghẹn ngào đáp lại một tiếng, trong lòng vô cùng phức tạp. Trầm mặc một lúc, Lý Thiện lại tiếp tục nói
“Con không cần phải do dự. Con nói đúng, hiện tại con còn chưa thích hợp ở lại nơi này, con bắt buộc phải về Cương Tộc, nơi đó mới là nơi tốt nhất để con phát triển, hãy cố gắng mạnh mẽ lên, con càng nhanh chóng trưởng thành thì thời gian xa nhau của chúng ta càng ít.”
Gật gật đầu đáp ứng, Đại Thiên mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai mắt trở nên kiên định, trong lòng đối với thực lực lại càng khao khát thêm gấp bội, miệng kiên quyết thốt lên
“Con sẽ trở nên mạnh hơn… Thật nhanh.”
Lý Thiện cười cười đáp lại, cũng không cho là đúng, nhẹ giọng khuyên răn
“Sao cũng được, nhưng con phải nhớ, dục tốc bất đạt.”
Đại Thiên nhỏ giọng đáp lại, trong lòng trăm mối tơ vò ngổn ngang. Được qua một lúc, Lý Thiện liền lên tiếng nói
“Chúng ta đi thôi.”
Sau đó xoay người chạy vào rừng, Đại Thiên cũng giật mình tỉnh lại, vội vàng chạy sát theo sau.
Hai người thân ảnh nhanh chóng xuyên qua trong khu rừng, bởi vì thực lực của Lý Thiện quá mạnh mẽ, cũng không có bất kỳ một con Yêu Thú nào ngăn cản.
Mà tốc độ di chuyển hiện tại của Lý Thiện, nếu là một tháng trước thì Đại Thiên tuyệt đối không có khả năng theo kịp, nhưng hiện tại đã dần khống chế được Đấu Khí, Đại Thiên rất dễ dàng liền có thể đuổi theo, dù sao Lý Thiện là ước lượng thực lực của Đại Thiên mà chạy.
Vừa chạy, Đại Thiên vừa nhìn khung cảnh xung quanh, nơi này mang lại cho hắn rất nhiều kỷ niệm, vui có, buồn có, nguy hiểm cũng có, nhưng nói chung là nó đánh dấu sự trưởng thành của Đại Thiên, cả đời này chưa chắc Đại Thiên có thể quên được nơi đây.
Nhìn những khung cảnh mang lại cảm giác kinh hoàng lúc trước, Đại Thiên lại dâng lên cảm xúc không nỡ rời xa, nhưng cảm xúc này chỉ xuất hiện khi có Lý Thiện bảo vệ mà thôi, lúc đơn độc một mình, Đại Thiên chỉ muốn mau chóng ra khỏi khu rừng này.
Đồng thời, Đại Thiên cũng cố nhớ lại lộ tuyến, hắn không muốn sau này khi đã đủ thực lực, muốn trở lại cũng không nhớ đường.
Chạy, cứ như vậy một đường liên tục chạy đi, chạy thẳng đến lúc trưa, Lý Thiện đột ngột dừng lại. Đại Thiên không kịp phản ứng, theo quán tính chạy lố qua một khoảng xa mới dừng lại được. Mang theo tâm tình nghi hoặc, Đại Thiên chạy ngược lại đến bên cạnh Đại Thiên. Còn chưa kịp hỏi thì Lý Thiện đã trước tiên giành nói
“Dù có muốn đi thì cũng phải ăn thứ gì đã rồi mới đi chứ.”
Ăn, Đại Thiên sau nửa ngày chạy đi, tâm tình chỉ còn lại cảm xúc nôn nóng muốn trở về càng nhanh càng tốt, hiện tại lại không đi nữa, Đại Thiên trong lòng trăm ngàn lần không muốn. Lý Thiện dường như đọc được tâm tình của Đại Thiên, lại tiếp tục nói
“Dù sao cũng không thể trong một ngày trở về được, trước tiên ăn một chút cũng là để giữ sức khỏe để về sau có thể bảo đảm đi đúng thời hạn thôi.”
Ngẫm nghĩ một chút, Đại Thiên lại một lần nữa bất đắc dĩ khuất phục rồi. Lý Thiện thấy đối phương đã đáp ứng, mỉm cười gian ác xoay người chuyển hướng đi đến một nơi khác. Chỉ có điều nụ cười này che giấu rất tốt, Đại Thiên không kịp thấy được, chỉ cảm nhận một luồng khí lạnh chạy khắp người, nhớ lại khi đối mặt với Tam Đầu Băng Xà cũng cảm giác lạnh lẽo như thế này, Đại Thiên vội vàng không dám nghĩ nữa, toàn tâm toàn ý chạy theo Lý Thiện.
Chạy quanh co lòng vòng một hồi, cuối cùng Đại Thiên mới trơ mắt nhìn Lý Thiện bỏ mình lại một mình, mà trước mặt hắn thì lại là một con Thị Huyết Ngân Lang.
Nhìn con sói này hai mắt đỏ ngầu nhìn mình, Đại Thiên thoáng có chút chùn bước, ngay từ khi vừa vào rừng, thực lực nhỏ yếu chưa biết gì thì Thị Huyết Ngân Lang đã mang lại cảm giác vô cùng đáng sợ, khắc sâu trong lòng Đại Thiên, bởi thế nên mỗi lần nhìn thấy Thị Huyết Ngân Lang, bất kể thế nào thì Đại Thiên cũng tìm cách né tránh.
Lý Thiện cũng không biết điều này, hắn chỉ định tìm cho Đại Thiên một đối thủ để kiểm nghiệm thực lực, không ngờ lại tìm đúng con mà Đại Thiên cực kỳ sợ. Nhưng chuyện đã lỡ, Đại Thiên biết Lý Thiện cũng không cho mình bỏ trốn, dù trong lòng sợ cũng chỉ có thể cố gắng đè xuống, hai mắt nhìn chăm chăm vào con Thị Huyết Ngân Lang trước mắt, con sói này thấy có người vào lãnh địa của nó, cũng hoàn toàn không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy.
Theo một tiếng gầm gừ, Thị Huyết Ngân Lang trực tiếp lao lên tấn công Đại Thiên, toàn bộ khí thế của một con Tam Giai Yêu Thú khóa chặt đối thủ, nhưng so với khí thế của Thất Giai Ma Thú Tam Đầu Băng Xà thì Đại Thiên trực tiếp bỏ qua được cảm giác áp bách này, hai mắt tỉnh táo nhìn con sói đang lao đến, một giây cũng không lơ là.
Cuối cùng, ngay khi Thị Huyết Ngân Lang chỉ còn cách Đại Thiên vài bước, Đại Thiên hai chân liền chuyển động rồi, theo sát sau đó là cả thân thể Đại Thiên nhanh chóng chuyển sang một tay, tay đồng thời giơ lên, Đấu Khí bàng bạc ẩn hiện, mạnh mẽ đánh thẳng vào người Thị Huyết Ngân Lang.
Một đấm này kèm theo Đấu Khí cùng Lôi Hệ, một tháng trôi qua cùng với sự tăng trưởng khả năng khống chế Đấu Khí thì Lôi Hệ cũng được thế tăng mạnh theo, Đại Thiên cũng dần khống chế năng lượng Lôi Hệ này tốt hơn, hiệu quả không phải là khi trước có thể so được.
Thị Huyết Ngân Lang khá là hoàn hảo về khả năng tác chiến, bất kể là tốc độ hay là lực lượng đều vô cùng tốt, Đại Thiên cũng không dám được thế tiến tới, vừa thấy một đấm đắc thủ liền xoay người chạy xa, tận lực bảo vệ khoảng cách với đối thủ.
Thị Huyết Ngân Lang bị hành động này chọc giận rồi, cả người xoay ngoắt lại, gần như là khi Đại Thiên vừa chạy đi thì miệng sói cũng cùng lúc cắn vào nơi đó.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, Đại Thiên thuận thế lui ra sau, giơ chân đá thẳng vào đầu Thị Huyết Ngân Lang, mượn lực từ cú đá này tăng tốc độ chạy đi. Mà Thị Huyết Ngân Lang trúng một chiêu kèm Lôi Hệ vào đầu, thân thể lập tức khựng lại, bỏ mặc tùy ý Đại Thiên chạy trốn.
Đợi Thị Huyết Ngân Lang tỉnh lại thì Đại Thiên đã đi khá xa rồi, liên tục trúng hai chiêu, Thị Huyết Ngân Lang nếu không tức giận thì quả thật không thể gọi là sói rồi. Tốc độ tăng vút lên, Thị Huyết Ngân Lang như hóa thành một tia chớp màu bạc, nhanh chóng lao thẳng về phía Đại Thiên.
Tốc độ này, dù Đại Thiên có dốc toàn lực cũng không thể nào chống đỡ nổi.
Hai mắt kiên định, hai chân dang rộng thủ thế, hai tay để ngang hông, âm thầm tích súc chuẩn bị chống đỡ.
Đại Thiên tuy thực lực còn là Chiến Sĩ, nhưng thân thể từ nhỏ bồi dưỡng bằng dược liệu, lại được năng lượng của Quả Trong Suốt bồi dưỡng, Đấu Khí thì lại vô cùng tinh thuần vững chắc, lực công kích chưa chắc đã thua một Chiến Sư bình thường, liều mạng với Thị Huyết Ngân Lang cũng xem như là đủ sức.
Toàn tâm toàn lực chú ý vào con Ngân Lang đang lao đến, Đại Thiên toát từng giọt mồ hôi, tinh thần đạt căng thẳng cực độ.