Uy Chấn Cương Tộc

Chương 60: Tập kích?



Xe ngựa chạy như bay trên con đường đá rộng lớn, người đi đường nhìn thấy nó đều không nói gì mà tự giác né đứng sang một bên.

Không gặp bất cứ một sự cản trở nào, chỉ thoáng một chốc, xe ngựa đã đến trước cổng thành.

Binh Sĩ điều khiển xe vội vàng cho xe ngừng lại, sau đó xuống nói chuyện với Binh Sĩ thủ thành vài câu, rồi lại tiếp tục lên xe, thuận lợi đi ra khỏi thành.

Cũng không dừng lại ở ngoài thành, xe ngựa tiếp tục chạy nhanh trên con đường đất, nhìn cái tốc độ này cũng không thể không thán phục con thú kéo xe, một mình nó kéo một chiếc xe lớn chở hơn mười người mà tốc độ vẫn không chậm một chút nào.

Xe chạy nhanh kéo theo từng trận cát bụi mù mịt. Đại Thiên ở bên trong chỉ cảm giác thân thể ngày càng khó chịu, đầu thì chóng mặt hoa mắt, bụng thì cồn cào buồn nôn, quả thật còn khổ hơn chịu cực hình.

Nén cảm giác khó chịu, Đại Thiên cắn răng chịu đựng cho qua lần khó khăn này.

Thời gian dưới sự chờ đợi khổ cực của Đại Thiên đã trôi qua rất nhanh, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, chiếc xe ngựa đột nhiên dừng bặt lại khiến Đại Thiên đang trong cơn mê man trực tiếp ngã nhào qua một bên, cũng may có một tên Binh Sĩ tinh mắt nắm giữ lại, nếu không liền gây ra một hồi hỗn loạn bên trong xe rồi.

Hoàn cảnh thay đổi, cảm giác cũng dễ chịu hơn một chút khiến Đại Thiên hơi thoáng tỉnh lại, cố gắng ngồi vững ổn định thân mình.

Hai mắt bị bịt kín khiến hắn cũng không rõ xung quanh đang diễn ra điều gì, chỉ mơ hồ cảm giác được Binh Sĩ trong xe liên tục di chuyển, cũng không biết là đang ổn định hay đi xuống xe.

Đợi một lát, tiếng động dần dần ít lại, Đại Thiên đột nhiên bị một tên Binh Sĩ kéo đi. Hơi cựa quậy định phản kháng, nhưng ngay sau đó Đại Thiên liền ngoan ngoãn nghe theo, một phần là vì không cần thiết, phần còn lại là do thân thể hiện tại bủn rủn vô lực, cũng không đủ sức phản kháng lại.

Tên Binh Sĩ này trực tiếp kéo Đại Thiên xuống xe, cũng không nhẹ nhàng nâng đỡ gì cả, bởi vậy Đại Thiên do không kịp thích ứng, trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Tên Binh Sĩ này cũng không đỡ đối phương dậy, tiếp tục đi hội hợp cùng với đồng bạn.

Về phần Đại Thiên, tuy là đã xuống xe, nhưng hắn cảm giác trời đất như lắc lư vòng vòng, khó chịu vô cùng, muốn đứng cũng không thể đứng dậy được.

Nằm bẹp dưới đất đợi qua một lát, Đại Thiên mới dần dần hồi tỉnh lại.

Hơi thoáng chống tay gượng người đứng dậy, Đại Thiên bất đắc dĩ thoáng cau mày một chút, thân thể của hắn hiện tại vẫn vô cùng khó chịu, cảm giác này không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng Đại Thiên cảm giác nó còn khó chịu hơn so đấu với một con Tam Giai Yêu Thú.

Hai chân cứ bủn rủn không sao đứng dậy nổi, Đại Thiên chỉ có thể cố lết đến gần bánh xe ngựa, ngồi dựa vào đó thở dốc hồi sức.

Lại qua một lát, cảm giác chóng mặt hoa mắt dần yếu bớt, thân thể chỉ còn hơi khó chịu, Đại Thiên liền giơ tay gỡ miếng vải bịt mắt ra, thời gian dài không nhìn thấy bất cứ thứ gì khiến Đại Thiên cảm giác mình trở nên nhỏ bé bất lực, vô cùng đáng sợ.

Miếng vải dần dần được tháo xuống, từng tia ánh sáng yếu ớt chiếu đến khiến hai mắt Đại Thiên đau nhức khó chịu. Nhưng ánh sáng lần này không phải gay gắt như lúc trước, mà có vẻ êm dịu mờ nhạt.

Cố gắng mở mắt nhìn xung quanh, Đại Thiên chỉ cảm giác mắt mình bị lòe đi, qua một lát, đôi mắt mới dần dần nhìn rõ được mọi thứ.

Thì ra hiện tại là lúc chiều tối, mặt trời cũng sắp lặn, ánh sáng cũng vô cùng yếu ớt, chỉ sợ thêm được khoảng chục phút nữa thì bầu trời cũng tối đen rồi.

Còn về những Binh Sĩ kia, bọn họ đang tất bật dựng lều cùng lửa trại, chuẩn bị để nghỉ ngơi cho một đêm dài, ngoài ra còn có hai người đi cắt không ít thực vật về cho con ngựa ăn. Trông những người này có vẻ vô cùng tất bật, nhưng họ vẫn không quên lâu lâu lại hướng về Đại Thiên nhìn môt cái, tựa hồ như là canh gác, cũng đồng thời có vẻ như là xem xét tình trạng của Đại Thiên.

Lại tiếp tục nhìn xung quanh, hiện tại bọn họ đang ở ven con đường đất rộng lớn, nằm cạnh sát bìa rừng, tuy cảm giác vẫn không an toàn được bao nhiêu, nhưng con đường trống trải cũng khiến phát hiện được kẻ địch sớm hơn là ở trong rừng.

Hai mắt càng nhìn rõ, Đại Thiên càng nhìn xung quanh nhiều hơn, tựa như là một đứa bé mới sinh ra, tò mò quan sát thế giới mới của mình.

Liên tục thời gian dài sống dưới nơi âm u lạnh lẽo kia, hàng ngày không phải nghe tiếng kim loại va chạm lúc khai thác thì cũng là phạm nhân la hét khi bị cực hình, tinh thần chịu đả kích rất nặng, đã vậy ở đó hôi thối bẩn thỉu, vô cùng chán ghét.

Khác hẳn với nơi đó, nơi này yên tĩnh, từng tia gió mát lạnh thổi đến khiến tán cây xào xạc, có vẻ rất thanh bình và dễ chịu.

Còn định tiếp tục quan sát, Đại Thiên đột nhiên nghe một tiếng khịt mũi sát bên. Tiếng động này không phải là do con người phát ra, Đại Thiên sau lưng lạnh toát, trán đổ từng giọt mồ hôi, sợ sệt chậm chạp quay đầu về phía phát ra âm thanh.

Vừa nhìn thấy rõ hình dạng của con ngựa, Đại Thiên liền giật mình kinh hãi. Cũng không phải như người khác vội vàng hét toáng lên, Đại Thiên ngược lại im lặng, nhanh chóng vận Đấu Khí sẵn sàng chiến đấu, một chút sát khí cũng dần dần lộ ra. Kinh nghiệm lâu dài ở trong rừng khiến điều này dần như trở thành bản năng rồi, không một chút miễn cưỡng cùng trì trệ.

Con ngựa cảm giác được sát khí liền có hơi chùn bước lại, bốn chân liên tục dậm xuống đất, miệng hí lớn lên.

Những Binh Sĩ kia thấy vậy vội vàng chạy đến trấn an nó, lúc này thì Đại Thiên mới để ý đến con ngựa này được cột vào xe. Trong lòng cảm giác xa lạ với con vật này, Đại Thiên hơi khó hiểu hỏi

“Đây là…..”

Tên Binh Sĩ cố gắng trấn an con ngựa, đợi mọi chuyện ổn lại mới nhàn nhạt hướng về Đại Thiên giải thích

“Đây gọi là Độc Giác Thiết Mã, nó rất hiền lành, nhưng cũng rất nhạy cảm với nguy hiểm, đối xử với nó thân thiện một chút là được.”

Hơi thoáng gật đầu, Đại Thiên xem như là hiểu con Độc Giác Thiết Mã này cũng không phải là kẻ thù, trong lòng cũng yên tâm lại, sát khí cũng theo sát đó mà thu hồi. Đại Thiên còn chưa kịp nói tiếp, tên Binh Sĩ đã một lần nữa nghi ngờ nhìn Đại Thiên lầm bầm

“Kể cả Độc Giác Thiết Mã cũng không biết, ta không cách nào tin tưởng ngươi là Cương Nhân được.”

Giật mình một cái, Đại Thiên đối với chuyện này cảm thấy vô cùng oan ức, việc có biết Độc Giác Thiết Mã hay không cùng với chuyện là Cương Nhân có liên quan gì đến nhau sao. Trong lòng bất mãn, Đại Thiên vội vàng há miệng phản đối

“Ta….”

Nhưng còn chưa kịp nói lời gì, tên Binh Sĩ này lại một lần nữa ngắt lời, tùy ý nói tiếp

“Ngươi không cần nói nhiều, đợi đến lúc thân phận xác minh rồi tính tiếp.”

Cảm giác không phục cùng không được tin tưởng, Đại Thiên tức giận định nói tiếp, nhưng tên Binh Sĩ cũng không cho hắn cơ hội này, vừa dứt câu liền vội vàng quay trở lại cùng với những Binh Sĩ kia dựng trại, mặc kệ Đại Thiên khó chịu thế nào.

Đại Thiên chán nản ngồi gục dựa ra sau, tay chân buông lỏng ra đất, hai mắt không có một chút cảm xúc nhìn những tên Binh Sĩ kia bận rộn.

Lửa trại cùng lều rất nhanh liền được dựng xong, những Binh Sĩ kia đem lương khô đã chuẩn bị từ trước, ngồi xung quanh đống lửa, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, không khí đối lập hoàn toàn với chỗ của Đại Thiên.

Cảm giác bản thân mình bị quên lãng, Đại Thiên cũng không thèm quan tâm nữa, trong lòng quyết định đợi đến lúc xác nhận thân phận rồi mới nói tiếp, hiện tại dù hắn nói gì thì cũng không ai tin.

Nhưng sự thật là cũng không phải quên lãng Đại Thiên như vậy. Những Binh Sĩ này cũng không trói Đại Thiên cố định vào bất kỳ chỗ nào, đồng thời tỏ ra thái độ khinh thường thờ ơ, nếu như Đại Thiên không phải là Cương Nhân, đột ngột chạy trốn thì bọn chúng ngay lập tức truy theo giết chết Đại Thiên tại chỗ.

Đây là một phương pháp thử rất tốt, dù sao những người như Đại Thiên đã từng trải qua sống chết, chỉ cần có một cơ hội, dù biết đó toàn là cạm bẫy cũng quyết tâm lợi dụng cơ hội này, thà rằng còn có một tia hi vọng chứ quyết không cam tâm chịu chết.

Qua một hồi lâu, đêm cũng dần sâu, khắp nơi một màu đen u ám, những Binh Sĩ kia ăn cũng no, nói chuyện cũng đủ, đều yên tĩnh lại ngồi đó rồi. Hơi liếc mắt nhìn Đại Thiên như vô hồn ngồi đó, hoàn toàn không có ý định bỏ chạy, cảm giác khó hiểu cùng không biết làm gì, những Binh Sĩ chuyển mắt nhìn về phía đồng bạn, thấp giọng thảo luận.

Qua một lúc nữa, những tên Binh Sĩ này cũng đã có quyết định cuối cùng. Một tên Binh Sĩ đứng dậy, tay cầm theo cái bao đựng thứ gì đó hướng về phía Đại Thiên đi tới.

Đại Thiên do quá mệt mỏi nên hai mắt nhắm lại, ngủ thiếp đi mất, không cảm giác được có người đang đến gần. Thẳng đến lúc người này vứt cái bao đó lên người, Đại Thiên mới giật mình tỉnh lại, cả người bật dậy, sát khí cùng Đấu Khí đồng thời tuôn trào, sẵn sàng chiến đấu.

Những tên Binh Sĩ đứng ở xa thấy vậy, nhanh chóng cầm lên vũ khí, định hướng về phía này đi tới, cũng may tên Binh Sĩ đem cái bao cho Đại Thiên thoáng để tay sau lựng ra hiệu, bọn họ mới thoáng yên tĩnh lại, tiếp tục ngồi xuống, chỉ có điều hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía này.

Nhìn rõ được kẻ đến là ai, Đại Thiên vội vàng thả lỏng, có chút túng quẫn không biết làm sao, đứng ngây người ra đó, khuôn mặt gấp đến mức đỏ bừng lên.

Tên Binh Sĩ xem như là dễ tính, cũng không quát nạt mà chỉ nhẹ giọng nói

“Trong bao đó đựng một ít lương khô, ăn đi, ta không muốn lúc đến nơi thì ngươi lại bị chết đói.”

Ánh mắt chuyển về phía cái bao rơi dưới đất, Đại Thiên mới thoáng hiểu mọi chuyện. Trong lòng vừa lo lắng chột dạ, vừa cảm động, nhất thời không biết phải nói như thế nào.

Tên Binh Sĩ cũng không biểu hiện gì, thấy Đại Thiên tiếp nhận liền xoay người đi về chỗ cũ. Giật mình nhìn đối phương dần đi xa, Đại Thiên vội vàng thốt lên

“Cảm ơn.”

Tên Binh Sĩ hơi khựng lại, sau đó tiếp tục đi. Đại Thiên cũng không để ý đến người này nữa, đi đường mệt mỏi vậy rồi, nếu ước tính ánh sáng lúc bắt đầu đi thì cũng phải là lúc giữa trưa, đến hiện tại cũng hơn nửa ngày rồi, thân thể đói là chắc chắn có, bởi lẽ đó, Đại Thiên cũng không chần chờ nữa, vội vàng ngồi xuống mở cái bao đó ra.

Bên trong là rất nhiều thịt phơi khô, những thứ này cũng không dễ ăn, nhưng cái lợi của nó là có thể bảo quản thời gian dài, rất thích hợp cho lúc đi đường xa mà không tiện mang nhiều đồ.

Lương khô ở Cương Tộc rất dễ mua được, chỉ cần có làng là có nơi bán lương khô, thứ này gần như là một thứ thiết yếu nhất cho quân đội Cương Tộc rồi.

Trực tiếp nhét lương khô vào miệng, thứ này tuy khô khan khó ăn, nhưng so với thức ăn ôi thiêu dưới nhà tù thì vẫn còn ngon hơn rất nhiều, Đại Thiên ăn một cách vô cùng thuận miệng, không có chút nào miễn cưỡng.

Đang hì hục cắm đầu vào xơi tái đống lương khô này, bỗng phía sau lung truyền ra từng hồi khịt mũi cùng tiếng hí, Đại Thiên hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía con Độc Giác Thiết Mã.

Con ngựa này hai mắt thèm thuồng nhìn về phía bao lương khô, miệng liên tục há ra ngậm lại, chỉ thiếu nói lên ba chữ ta muốn ăn nữa mà thôi.

Hơi kinh ngạc một chút, Đại Thiên cũng không keo kiệt, trực tiếp vứt vài miếng lương khô cho nó. Độc Giác Thiết Mã rất nhanh liền ăn hết, sau đó lại tiếp tục hướng về phía Đại Thiên đòi thêm. Đại Thiên còn định vứt thêm nữa, đột nhiên cánh tay đang giơ lên lại bị giữ chặt lại.

Giật mình nhìn lại, thì ra là một tên Binh Sĩ không biết từ lúc nào đã đến kế bên hắn, khuôn mặt lạnh lùng ngăn cản. Thấy Đại Thiên dừng lại, người này mới nghiêm giọng nói

“Đừng cho Độc Giác Thiết Mã ăn thịt, nếu không nó sẽ rất dễ dàng nổi hung tính, rất khó dạy.”

Ngây người một chút, Đại Thiên vội vàng đáp lại

“Ta hiểu rồi.”

Tên Binh Sĩ gật gật đầu hài lòng, sau đó lại đi mất. Nhìn cảnh này, Đại Thiên hơi cảm giác có chút bất đắc dĩ, nếu hắn nhớ không lầm thì cảnh tượng này hắn thấy vài lần rồi.

Lại nhìn về phía con Độc Giác Thiết Mã liên tục đòi ăn, Đại Thiên cũng chỉ có thể cắn răng ngoảnh mặt làm ngơ, ngồi cặm cụi ăn từng miếng từng miếng lương khô trước ánh mắt thèm thuồng tức giận của Độc Giác Thiết Mã. Mà cũng không biết là ảo giác hay sự thực, nhưng dưới ánh mắt này, Đại Thiên cảm giác mình ăn ngon hơn rất nhiều, trong lòng cũng có chút cảm giác thích thú.

Một bữa ăn rất nhanh liền kết thúc, Đại Thiên xem như là kết thù với con Độc Giác Thiết Mã này rồi. Nhưng điều này hắn cũng không thèm quan tâm, dù sao qua một thời gian nữa, hắn sẽ thế nào bản thân cũng không biết được, hơi sức đâu mà lo cho một con ngựa.

Ăn cũng đã no, Đại Thiên ngả người dựa vào bánh xe ngựa, một lần nữa ngủ thiếp đi.

……………………………………

Hôm sau, ngay khi trời sáng, những tên Binh Sĩ kia liền gọi Đại Thiên dậy, trực tiếp đem hắn vứt lên trên xe ngựa, sau đó phóng xe chạy đi. Đại Thiên lại một lần nữa cảm giác được cảm giác khó chịu tột cùng hôm qua, hơn nữa, có vẻ như con Độc Giác Thiết Mã còn nhớ thù lương khô, chạy đi vô lắt léo vấp rung liên tục càng khiến Đại Thiên cảm giác khó chịu hơn rất nhiều, sắc mặt cũng xanh trắng thay đổi vài lần.

Xe ngựa chạy vun vút trên con đường. Hai mắt cũng đã dần thích nghi với ánh sáng, Đại Thiên theo khe cửa sổ trên xe nhìn ra bên ngoài, vốn dĩ là có cảnh đẹp để xem, nhưng hiện tại Đại Thiên cảm giác khó chịu vô cùng, càng nhìn càng buồn nôn chóng mặt, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể một lần nữa chui vào xe, nhắm mắt lại chịu đựng.

Xe chạy liên tục, chạy thẳng đến lúc trưa, xe đột ngột dừng bặt lại, phía trước cũng vang lên vô số tiếng chấn động rung trời, tiếng hô quát cùng tiếng kim loại va chạm liên tục vang lên, có vẻ vô cùng náo nhiệt rung động.

Toàn bộ Binh Sĩ trong xe vội vàng vọt ra, biết là có chuyện, Đại Thiên cũng nén cảm giác khó chịu trong người, nhảy vút ra bên ngoài quan sát.

Bên ngoài hiện tại chia thành hai nhóm, một nhóm là Binh Sĩ Cương Nhân cùng với rất nhiều đứa bé Cương Tộc, hơn nữa người đứng ở ngoài cùng nhất chính là Hàn Hạo, xem ra đây chính là mục tiêu đến của Đại Thiên lần này.

Mà phe còn lại chính là một đàn trâu rừng, đàn trâu này như điên như dại, không ngừng hướng về phía đoàn người Hàn Hạo đánh tới, một bộ kẻ thù lâu năm không gặp.

Cũng không nghĩ nhiều nữa, Đại Thiên cùng với những tên Binh Sĩ này vội vàng lao lên cứu viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.