Uy Điềm

Chương 24



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Thanh nghĩ sai rồi, cái viện này đã biến thành một cái nhà tù. Từ khi bước vào thì sẽ không còn nhìn thấy quang cảnh bên ngoài nữa.

Nhìn thấy người hầu và nha hoàn ra ra vào vào, nàng biết đây chính là nhằm vào mình.

Vì vậy lúc rảnh rỗi nàng sẽ leo lên tầng cao nhất, đợi ở bên cửa sổ, một khi ngồi xuống là ngồi cả ngày, chỉ vì có thể từ trong đám người nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc.

Mỗi khi thấy được thì sẽ vui mừng không ngớt, ở bên cửa sổ vẫy tay hi vọng đối phương có thể nhìn thấy. Nhưng tiếc là cuối cùng lại vẫy được cái cảnh cáo của Thạch Chung “Chú ý một chút! Muốn gia lại động sát tâm sao?”

Rõ ràng là đã rất chú ý rồi được chứ? Cũng không dám lên tiếng.

Lam Thanh nghĩ như vậy, quay người chui vào thư phòng. Thư phòng ở lầu hai là cả một kho sách, trong đó có đủ tất cả các tác phẩm nổi tiếng. Nhưng Lam Thanh chỉ thích Biển Thước và Hoa Đà, thường cầm y thư đến quên ăn quên ngủ.

Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ chủ động đi tìm Thạch Chung tham khảo, chỉ là hắn thấy nàng giống như thấy ma, sợ tới mức tránh không kịp.

Ngày hôm đó, thay triều phục cho Lý Hoài Úc như thường lệ nhưng hắn lại đổi sang y phục hàng ngày.

Hầu hạ dùng xong bữa sáng, đợi người đi rồi, theo thói quen cầm một miếng bánh hấp hương sữa đi về phía thư phòng, cầm cuốn y tôn kim giám của ngày hôm qua lên đọc tiếp.

  • Bánh hấp hương sữa

  • Bánh hấp hương sữa

  • Bánh hấp hương sữa



Bánh hấp hương sữa

Đang lúc đang đọc mê mẩn không hề để ý rằng người vừa rời đi đã quay lại.

Đợi lúc nghe được động tĩnh thì không biết hắn đã ở trong thư phòng đợi bao lâu rồi.

Lam Thanh vội vàng đi xuống từ bệ cửa sổ nhưng lại thấy hắn đang nhắm mí mắt.

Thấy hắn cũng cầm quyển sách đọc đến say sưa. Nàng ngồi tiếp cũng không được mà đến gần lại sợ quấy nhiễu đến hắn. 

Thế là cứ đứng như vậy, mãi đến khi hắn nhìn xuống tách trà, Lam Thanh vội vàng chạy đi thêm trà, tiện tay để cuốn sách ở trên bàn.

Lý Hoài Úc nhìn lướt qua, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chỉ đọc y thư mà không có người dạy thì đọc cũng vô ích, còn không bằng đọc nhiều thơ một chút, luyện thư pháp và hội họa.

Lam Thanh gật đầu đồng ý.

Phong cảnh ngoài cửa sổ vừa đẹp, Lý Hoài Úc chợt có nhã hứng liền cầm bút làm thơ.

Vung vẩy, kiểu chữ mạnh mẽ mà lại phóng khoáng, đẹp giống như rồng bay phượng múa 

Hắn ném bút cho Lam Thanh, tỏ ý nàng cũng ‘Bêu xấu’ một chút.

Lam Thanh cũng không ngại ngùng, chọn bài ‘Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ’ từng hàng chữ xuất hiện trên giấy.

*饮湖上初晴后雨 (Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ): [Vietsub+Pinyin] [Du Cửu Châu – Tây hồ] Ẩm Hồ Thượng Sơ Tình Hậu Vũ – Vân Chi Khấp/饮湖上初晴后雨 – 云の泣

Chữ của một người có thể luyện được, có thể mạnh mẽ sắc sảo hoặc là tú nhã linh diệu, nhưng xương chữ lại cực kỳ khó thay đổi.

Hắn hỏi: “Nét chữ đã tiến bộ hơn so với lúc trước không ít, luyện như thế nào?”

Lam Thanh đáp: “Chép một trăm lần kinh văn, tĩnh tâm, chữ cũng có thể đẹp hơn một chút!”

Lý Hoài Úc ôm nàng từ phía sau, nắm tay đang cầm bút của nàng, từng nét mực viết trên giấy, hắn nói: “Gia biết chuyện đó không phải là nàng làm, đừng cảm thấy tủi thân, nghe theo gia như vậy không phải rất tốt sao?”

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng mực ở đầu bút có hướng đi của riêng mình, nhưng hắn không cho phép, kiên quyết muốn nàng di chuyển theo sức cổ tay của hắn.

Hai chữ Lam Thanh nổi bật trên giấy, thân bút mạnh mẽ có lực.

Hắn nói: “Như vậy mới đoan trang, phạt nàng chép hai trăm lần!”

Lam Thanh đáng thương chỉ có thể làm theo lời hắn. Chỉ là sức cổ tay nàng không đủ, chữ viết ra là da chứ không phải xương, khi thả lỏng ra thì lại trở lại như ban đầu.

Lý Hoài Úc dường như đọc sách rất say sưa, nhưng chỉ cần Lam Thanh buông lỏng một chút thì sẽ cảm thấy có ánh mắt giống như dao phi đến, cho nên chỉ có thể chăm chỉ hơn.

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, nhà bếp mang đồ ăn đến, chuyện này không thể nghi ngờ gì đã cứu Lam Thanh khỏi gian khổ.

Nàng có hơi khó hiểu, hắn không lâm triều chẳng lẽ là bị từ quan rồi?

Sau đó mới biết hóa ra làm quan cũng có ngày nghỉ, được gọi là hưu mộc*, năm ngày một lần.

*Theo định chế từ đời Tần, việc tắm táp không chỉ là vệ sinh thuộc cá nhân, mà còn là nghi thức bắt buộc đối với bá quan, cả trung ương xuống phủ huyện. Cách ba ngày phải gội đầu (gọi là “mộc”), cách năm ngày phải tắm toàn thân (gọi là “dục”). Vì thế, đời Hán có lệ cứ cách năm ngày lại cho các quan được nghỉ một ngày tắm táp, ngày nghỉ đó gọi “hưu mộc” 休沐: nghỉ phép để tắm gội. (Nguồn: Dân Việt)

Vậy chẳng phải là cả ngày đều phải đối mặt với hắn sao?

Lam Thanh không thích, nhưng cũng không hề biểu hiện ra ngoài.

Buổi tối sau khi mây mưa giữa giường, hắn thở hơi hổn hển, ôm người vào lòng nói: “Sinh cho gia một đứa con!”

Lập tức Lam Thanh cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, nhẹ giọng nói với hắn: “Phu nhân còn chưa sinh đích tử, Lam Thanh không dám vượt quá bổn phận?”

Đúng vậy, nếu không có phân biệt đích thứ, cái thai trong bụng Ngọc Nùng vô tội biết bao. Hắn lại ngầm đồng ý dung túng.

Có đôi lúc Lý Hoài Úc thật sự muốn móc đôi mắt trong sáng đó ra. Sự thông minh của nàng luôn dùng ở chỗ mà hắn không muốn bị nhìn thấy.

Lý Hoài Úc nhấp nhẹ lên trán nàng một cái, nói: “Không sao, sinh cho gia một nữ nhi, thông minh lanh lợi lại khôn khéo, gia nhất định sẽ yêu thương để nó trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này!”

Hắn nói lời này lại giống như có một vướng mắc chắn ở trong lòng, nửa đêm không ngủ được.

Lam Thanh biết hắn có thể nói ra thì tất nhiên cũng sẽ làm được.

Ngày hôm sau, như thường lệ Thạch Chung đưa thuốc đến, nàng một hơi cạn sạch, uống cũng vui vẻ hơn thường ngày. Mò tìm viên đường nâu trong bình, đó là thứ duy nhất mà nàng đem đến đây. Bỏ vào miệng ngọt lịm lại hơi chát.

Nàng che miệng, Thạch Chung vội hỏi sao vậy? Chẳng lẽ là lúc phối thuốc làm sai sao? Trong lòng nói không thể nào, sao bản thân có thể mắc sai lầm như vậy được.

Lam Thanh nhìn cặn còn lại trong bát hỏi: “Tại sao thuốc vừa uống lại không giống với mọi khi?”

Thạch Chung ngây ra một lúc rồi cười nói: “Thật sao? Rõ ràng giống nhau mà!”

Lam Thanh lại bình tĩnh nhìn hắn nói: “Ngươi lừa ta!”

Thạch Chung giải thích: “Sau khi đọc y thư vài ngày thì cho rằng bản thân thật sự trở thành thầy thuốc rồi sao? Chỉ là thay đổi hai vị thuốc, vị giác của người cũng rất tốt đó! Vậy mà cũng có thể nếm ra được? Xem sách xem đến ma chướng rồi sao?”

Giọng điệu Lam Thanh ảm đảm: “Có lẽ là vậy! Nhưng nếu không phải, tại sao ngươi lại phản bác như vậy? Rõ ràng sợ ta như tránh quỷ nhưng lại có thể nói với ta nhiều như vậy.”

Lam Thanh quay người, lúc một chân vừa bước ra cửa phòng thì nghe thấy đằng sau hỏi: “Người có biết thứ lúc trước người uống là gì không?”

“Không biết, cũng không muốn biết, ta không muốn hại ngươi, chuyện ngày hôm nay coi như chưa xảy ra đi!”

Nói xong nàng cũng không quay đầu lại mà đi luôn.

Từ lần đầu tiên uống Lam Thanh đã đoán được đại khái đó là gì rồi, lúc nàng còn ở Nhậm phủ đã thấy di nương ép tiểu nha đầu uống, uống xong lại bắt tiểu nha đầu đi ôm ấp yêu thương với Nhậm lão gia. Đại phu nhân thường nói trong phòng bà ta không có một người nào là sạch sẽ cả.

Hiển nhiên nàng đã xem nhẹ lòng trung thành của Thạch Chung. Chuyện này truyền tới tai Lý Hoài Úc không thiếu một chữ. Thạch Chung tự mình đi lĩnh roi, từ đó về sau không nói một câu nào với Lam Thanh nữa.

Vào ngày Tết Trung Thu, Lý Hoài Úc cầm theo một cái ‘Băng hỏa ly tâm’  được chạm khắc từ một khối băng ngọc, dùng quả cầu lửa làm tim đèn.

Không nghi ngờ gì nữa, vua đèn năm nay lại là hắn.

Hắn đưa cho nàng, trong đôi mắt trong sáng hiện lên một tia kinh ngạc, hắn nói: “Thích không? Tặng cho nàng!”

Lam Thanh không dám sơ suất một chút nào, tất cung tất kính để lên bàn, món đồ này giá trị rất cao, thật sự không dám sơ suất.

Lý Hoài Úc cau mày: “Sao vậy? Không thích sao?”

Lam Thanh lắc lắc đầu nói: “Thiếp sợ không cẩn thận làm hư nó, sợ đời này rồi đời sau nữa cũng đền không nổi!”

Lý Hoài Úc nghe xong mỉm cười cởi mở, lập tức ra lệnh: “Sau này treo trong phòng này, chi bằng mỗi ngày lau một lần. Ra ngoài thì cầm đèn!”

Gương mặt Lam Thanh nhăn thành cái bánh bao nhưng chợt giãn ra, dù sao cái mạng này cũng là của hắn rồi, không phải sao? Nợ nhiều nợ ít còn không phải lông dê mọc trên con dê.

Dưới bóng trăng, hắn nắm lấy gương mặt nhỏ thanh lệ, làm thế nào cũng không nhìn ra được bộ dạng ngốc nghếch trước kia.

Là giả heo ăn thịt hổ sao?

Không phải, là vì rời khỏi người mà nàng tự cho là tín nhiệm.

Sự ngốc nghếch của nàng là vì nàng không quan tâm, bây giờ vẫn không quan tâm, dường như không có cái gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.

Chuyện này không được, rất không được…

Hôm sau, Hương Hương được điều đến tiền viện, cuối cùng không cần làm công việc giặt quần áo và cọ rửa nặng nhọc nữa. Nàng ấy cảm tạ Bồ Tát hiển linh, nhưng trong lòng biết là công lao của Lam Thanh.

Vào tiền viện, Thạch Anh nói trước kia làm gì thì sau này làm như vậy là được.

Lúc trước nàng là nha hoàn của Lam Thanh nhưng lại rất ít làm việc, ở trong tiểu viện bị nuông chiều thành tiểu thư.

Lam Thanh thấy người cũng sẽ cười tỉnh lại từ trong mơ, nàng vui đến mức không lời nào có thể diễn tả được. Nàng kéo tay Hương Hương giống như trước kia, lại phát hiện bàn tay mềm mại trong trí nhớ đã trở nên thô ráp. Đôi mắt thất thần không còn long lanh nữa. Nàng không biết khoảng thời gian hơn một tháng ngắn ngủi này nàng ấy đã phải trải qua những gì, nhưng có lẽ là rất khổ.

Mà Hương Hương chỉ cười, yên lặng, rất yên lặng.

Lam Thanh càng trở nên hoạt bát, nàng kéo Hương Hương tham quan khắp tiền viện, nói những chuyện nàng cho là thú vị.

Buổi tối Lý Hoài Úc không ngạc nhiên khi phát hiện sự thay đổi của nàng, nàng vui tươi, khóe miệng hàm chứa ý cười.

Hắn thích dáng vẻ tràn đầy tươi vui như vậy của nàng, mỗi cái nhíu mày và nụ cười luôn có thể chạm đến trái tim của mọi người.

Lý Hoài Úc cho người đưa đến rất nhiều dược liệu, cho nàng những thứ này giống như cho đứa trẻ ở nhà chơi đùa.

Lam Thanh nhìn những thứ quý hiếm như: Nhung hươu, nhân sâm, tuyết liên, linh chi,… cũng cảm thấy rụt rè. Nếu để những thứ này trong y quán thì có thể làm thuốc cứu rất nhiều mạng người.

Theo như lời Thạch Chung nói, chỉ dựa vào xem y thư thì không thể thành thầy thuốc được.

Nàng chọn vài dược liệu bổ dưỡng, lúc nước sôi cho thêm một ít, sau khi tự mình nếm thử, qua một canh giờ mới dám đưa cho Hương Hương uống. Có một lần bỏ vài lát nhân sâm vào thuốc bách hợp hạnh nhân, sau khi uống xong thì bị chảy máu mũi, Lý Hoài Úc nhìn nàng lau chóp mũi đỏ ửng, búng trán nàng nói: “Cái đồ ngốc nàng, thuốc bổ phổi mà trị được cổ họng sao?”

Mắt Lam Thanh sáng lên, nằm sấp trên đùi hắn hỏi: “Vậy cái gì mới có thể trị được cổ họng?”

Lý Hoài Úc xoa gương mặt nhỏ, nói vài vị thuốc và liều lượng. Lam Thanh vui mừng khôn xiết, trong đầu luôn nghĩ đến dáng vẻ Hương Hương khi có thể nói lại được.

Không thể không nói, phương thuốc của Lý Hoài Úc thực sự có hiệu quả, dùng vài ngày bất ngờ phát hiện Hương Hương có thể nói ra vài tiếng yếu ớt, lời nói không thành lời nói, âm điệu không thành âm điệu nhưng đã có thể làm cho hai người vui mừng rất lâu.

Về sau, Lam Thanh nhìn Lý Hoài Úc thêm vài phần ngưỡng mộ. Lý Hoài Úc đương nhiên rất hưởng thụ.

Qua tháng tám thời tiết ngày càng mát mẻ, nhưng Lý Hoài Úc vẫn dùng nước lạnh để tắm. Lam Thanh không nhịn được hỏi: “Không lạnh sao?”

Lý Hoài Úc vươn tay kéo nàng xuống, lồng ngực nóng bỏng áp lên da thịt, hắn hỏi: “Lạnh không?”

Sau khi tình cảm mãnh liệt một phen, hắn tinh thần sảng khoái, Lam Thanh cuộn chăn nhỏ xung quanh nghĩ: Trong y thư nói ham mê quá độ có thể tổn hại đến thận và cơ thể, sao hắn không có một chút gì là tổn hại vậy?

Lại đến Tết Trùng Dương, Lam Thanh nhớ lại năm ngoái, trước mắt đều là cảnh tượng ba người vui vẻ với nhau.

Nàng cầm sách ngồi cả ngày trên bệ cửa sổ ở phòng ngủ trên tầng cao nhất, lật một trang rồi lại một trang nhưng lại không xem lọt nửa chữ. Cuối cùng lúc đêm đến nhìn thấy một ngọn nến, quơ quơ với cửa sổ bên này.

Nàng mừng như điên, xém tý nữa rớt té xuống từ cửa sổ.

Tiểu Vũ thấy vậy thì kinh hồn bạt vía, chân mất kiểm soát chạy về phía trước hai bước nhưng bị tường viện cao cao chặn ở ngoài.

Tiểu Vũ há to mồm nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào, Lam Thanh lại có thể hiểu được, hắn lại hỏi: Vẫn ổn chứ? 

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, nàng vội vàng phất tay, ý bảo hắn rời đi.

Lúc quay người Lý Hoài Úc đã đứng trước mặt, không đợi hắn có phản ứng, Lam Thanh thẳng thắn nói: “Vừa nãy thiếp gặp Tiểu Vũ và thăm hỏi với hắn”

Lý Hoài Úc không có biểu cảm gì.

Trong phòng vẫn chưa thắp đèn, lúc này có hơi ám muội, lúc này làm cho Lam Thanh không hiểu sao có hơi bối rối.

“Đến đây” Hắn ra lệnh. 

Lam Thanh ngoan ngoãn đi qua, hắn đi ra ngoài, Lam Thanh nhắm mắt theo đuôi.

Mắt thấy sắp ra khỏi viện, Lam Thanh hơi dừng lại, lại bước nhanh đuổi theo. 

Đây là một cách hiểu ngầm rất kỳ lạ, rõ ràng là hắn không hề nói gì cả.

Hắn đi phía trước, hướng đó chính là chủ viện nơi ở của phu nhân.

Nghĩ lại cũng đúng, hôm nay ăn tết, hắn nên ở cùng phu nhân mới đúng. Theo lý Ngọc Nùng có thể cũng sẽ đến hầu hạ.

Hắn phất tay áo, Lam Thanh hiểu ý đứng ở ngoài cửa.

Nha hoàn tạp dịch đa số đều biết nàng, tuy ra không ra cửa quá vài lần nhưng dường như mỗi lần đều làm cho mọi người rất khó quên.

Có vài người mới đến không biết, vừa nghe nói nàng hầu hạ ở tiền viện đều vô cùng hâm mộ. Có vài người già trong phủ lại kéo người sang một bên nói xấu, thêm mắm dặm muối rồi nói đủ loại chuyện trước kia. Ánh mắt của tiểu nha đầu mới đến lại thay đổi 

Một trong những kỹ năng cần thiết để buôn chuyện đó chính là nói xấu, giống như sợ người khác không biết đang nói ai. Cái loại cảm giác bị nói xấu công khai thực sự rất không thoải mái. Lam Thanh rất muốn nói hai câu ý kiến: Hoặc là đứng trước mặt mà nói to ra; Hoặc là trốn trong xó nào đó nói nhỏ một chút.

Nhưng thần kinh của Lam Thanh rất cứng, nàng hơi xoay người lại, làm như không thấy ngoảnh mặt làm ngơ.

Bên trong truyền ra tiếng đàn nhẹ nhàng lay động, kết thúc vẫn còn quanh quẩn rất lâu không tan giống như có ai oán không cam lòng.

Lam Thanh không biết đàn nhưng cũng cảm thấy thương cảm.

Có lẽ hôm nay hắn sẽ ở lại chỗ phu nhân, lại không biết bản thân nên làm gì? Đứng ở cửa đợi hắn về sao?

Không lâu sau, Ngọc Nùng đi ra.

Lam Thanh ngẩng đầu nhìn, thấy nàng ấy phúc lễ, nàng cũng đáp lễ.

Tiểu nha đầu phía sau đang nói nước miếng tung bay vẫn chưa phát hiện, âm thanh cũng không nhỏ, sắc mặt Ngọc Nùng thay đổi. Tiểu nha hoàn bên cạnh gọi người đến, duỗi tay tát một cái.

Gương mặt xinh đẹp phẫn nộ: “Cái móng lợn không có mắt nhà ngươi, không nhìn thấy gia và phu nhân đang ở bên trong sao? Dám ở dưới mí mắt khua môi múa mép, không muốn sống nữa sao?”

Lam Thanh không nói gì, để nàng ấy tùy ý đánh mắng, rồi dẫn người đi.

Thấy khí sắc Ngọc Nùng đã bình phục không ít, Lam Thanh nghĩ như vậy.

Khi màn đêm dày đặc mùa thu lành lạnh, nàng ôm cánh tay, đếm số lá đang rơi lả tả trên cây

Một lá, hai lá, ba lá…

Một chiếc áo ngoài mang theo độ ấm khoác trên người, bỗng chốc nàng đã quên mình đếm đến bao nhiêu.

Cảm giác quen thuộc mà ấm áp đó, nàng vô cùng vui mừng quay đầu lại. 

Có chút không dám tin vào mắt mình, hai tháng không gặp, hắn cao hơn cũng gầy hơn, giống như một cây tre. Hắn chỉ mặc trung y, áo ngoài đang khoác trên người nàng, đặc biệt là khớp xương lồi ra.

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Ta trực ban thay Vương thúc, trùng hợp đi ngang qua đây”

Hắn đi quanh toàn bộ hậu viện mới tình cờ đi ngang qua đây. Chỉ vì nghe tên sai vặt trở về nói nhìn thấy tiểu phu nhân trước kia.

“Bây giờ Hương Hương đang ở cùng với ta”

“Ừm, đã nghe nói rồi”

“Đỡ hơn chưa?”

“Đã khỏe từ lâu rồi!” Hắn giơ tay, chuyển động cổ tay lại nói: “Hậu viện có một con ngựa nhỏ, bọn ta ngày ngày cùng nhau luyện sức ở cổ tay, lúc nó còn nhỏ còn có thể kéo ta, bây giờ lớn rồi nhưng càng không phải là đối thủ của ta…”

“Tốt quá, nó trông như thế nào? Đáng yêu không?”

“…”

“…”

Các nàng có nhiều chuyện muốn nói nhưng chưa nói xong, dường như ai cũng không muốn rời xa ai.

Không biết là ai đang gọi hắn: “Thằng nhóc này, vừa mới đây đã chạy không thấy bóng dáng, chắc là làm biếng trốn ở hang chuột nào đó rồi?”

Lam Thanh tháo áo ngoài xuống phủ lên người hắn, nói: “Mau đi đi!” Dừng một lát lại nói tiếp: “ Không tới được thì đừng tới đây…”

Tiểu Vũ gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.