Nằm trên giường bệnh suốt mấy ngày, đã hốc hác đến người không ra người, ma không ra, quỷ không quỷ. Ngay cả Châu Nhi mang thuốc vào cũng không khỏi khóc nức nở.
Trương Hy Nguyệt thì thái độ khác thường bình tĩnh nằm trên giường, không đánh người, cũng không đập phá đồ đạc, đôi mắt trống rỗng, không ai biết nàng ta đang nghĩ cái gì.
Châu Nhi thận trọng bước tới khuyên nhủ: “Tiểu thư, dù sao người cũng nên uống thuốc đi!”
Trương Hy Nguyệt vừa quay đầu lại nhìn, thuốc này uống hay không có gì khác nhau?
Nàng ta trông như vậy, sống không bằng chết.
“Trụy Nhi đâu?”
Khi Châu Nhi quay người sắp rời đi, nàng ta đột nhiên mở miệng hỏi.
Châu Nhi do dự hồi lâu rồi đáp: “Nàng ấy… nàng ấy đi rồi.”
“Thôi”
Trương Hy Nguyệt nghẹn một hơi, Châu Nhi thấy không truy đến cùng thì thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau khi Trương Huỳnh Huỳnh đến lần trước, Trụy nhi đã nịnh hót nàng ấy, lúc ấy quay lại thì vội trước vội sau đi theo. Cái phòng này đương nhiên cũng không muốn vào.
Nhưng thật ra nàng ấy cũng chỉ là tính toán tốt cho bản thân mà thôi!
Vậy hắn thì sao? Bọn họ thì sao? Có lẽ cũng đều ngóng trông nàng ta chết!
Lúc sắp chết, bất ngờ tỉnh táo lại, bỗng trong đầu xuất hiện rất nhiều chuyện mà trước đây xem nhẹ, từ từ cũng nghĩ thông suốt.
Trương Hy Nguyệt cố gắng gượng dậy, Châu Nhi thấy vậy thì vội vàng chạy tới đỡ, nhưng khi nàng ấy vừa buông tay ra thì người lại yếu ớt trượt xuống, lấy gối dựa kê sau lưng, Châu Nhi cũng ở bên cạnh giúp đỡ.
Trương Hy Nguyệt vừa mới ngồi dậy đã thở không ra hơi, một lúc lâu mới nói được: “Lấy… gương…”
Nhưng tất cả những thứ trong phòng có thể nhìn thấy bóng người thì đều đã bị nàng ta đập nát.
Dù cho có, Châu Nhi cũng không dám lấy ra. Nàng ta của bây giờ làm sao có thể chịu được một chút kích động nào chứ?
Trương Hy Nguyệt thấy nàng ấy không nhúc nhích, cũng nhớ đến cảnh nàng ta khóc lóc om sòm, đập phá đồ đạc mấy ngày trước, gương mặt hiện tại của nàng ta ngay cả chính bản thân nàng ta nhìn cũng cảm thấy sợ.
Sau một hồi sững người, mới mở miệng nói: “Giúp ta trang điểm đi!”
Châu Nhi khóc gật đầu.
Ba ngàn sợi tóc đen khô như cỏ, có thể thấy tóc bạc lâm râm, vừa mới tuổi mười tám, vừa đúng tuổi xuân xanh. Năm ngoái chính là vào lúc này gả cho Lý Hoài Úc, xuân phong xuân ý, nở mày nở mặt biết bao! Há có thể ngờ đến tình cảnh ngày hôm nay.
Trương Hy Nguyệt tự cười giễu, đã nghĩ thông suốt, nhưng nàng ta vẫn không buông được.
Lấy giá y được cất kỹ dưới đáy rương ra, một chiếc váy bằng thạch lựu thêu trăm con, một chiếc váy bằng vàng và ngọc có cổ chéo, trường bào rộng có một nút thắt hoa hồng làm bằng hồng ngọc ở thắt lưng. Tay áo ngoài được thêu hoa văn tường phúc đồ bằng chỉ vàng, viền được khảm ngọc lục bảo và ngọc bích. Chim loan vàng trăm hoa màu ráng chiều, nạm trân châu uốn lượn nơi viền áo.
Vải choàng vai dài ôm ở trên người cũng cảm thấy nặng, thân thể này của nàng ta làm sao có thể chịu đựng được?
Trương Hy Nguyệt gật đầu, ra hiệu cho Châu Nhi mặc nó cho mình.
Châu Nhi ngân ngấn nước mắt đi thay quần áo, trang điểm cho nàng ta.
Khẽ tô lông mày, dán hoa điền, tô son đỏ.
Khóa như ý cát tường, khuyên tai hạo tâm nam châu, đôi vòng tay vàng khảm ngọc, thắt lưng bằng lụa dài rủ xuống.
Mão chim loan ngậm châu được bằng vàng ròng nặng chừng ba cân, sau khi đội lên thì hạ mành xuống, lờ mờ có thể nhìn thấy vài phần quang vinh năm ngoái.
Châu Nhi vội vàng ra ngoài tìm một cái gương, Trương Hy Nguyệt nhìn mình trong gương, khuôn mặt tươi cười rồi ngã xuống.
Nàng ta hỏi Châu Nhi: “Đẹp không?”
Châu Nhi gật đầu: “Đẹp! Tiểu thư nhà ta là cô gái xinh đẹp nhất kinh thành, là tài nữ đệ nhất kinh thành.”
Đệ nhất tài nữ?
Đệ nhất tài nữ là nàng đã làm gì trong năm qua? Tranh đoạt tình cảm, tràn đầy tâm cơ, sát hại mạng người… sỉ nhục bản thân.
Lúc trước kinh tởm oán phụ khuê phòng, nhưng nàng của bây giờ có bao nhiêu phần giống lúc trước?
Nhưng nàng vẫn buông được.
Nàng ta tự giễu cười, cơ thể không tự chủ được bất giác rung lên, Châu Nhi vội vàng đỡ nàng ta.
Châu Nhi vội vàng khuyên nhủ: “Đi qua đi lại hơn canh giờ tiểu thư cũng đã mệt rồi, Châu Nhi đỡ người đi nghỉ ngơi!”
Trương Hy Nguyệt lắc đầu nhìn, chiếc giường hoa thơ vàng được chạm khắc bằng gỗ đàn hương, đã nằm trên đó gần một tháng.
“Châu Nhi, đi mời hai người đó đến đây!”
Châu Nhi tưởng mình nghe nhầm, không phải nên mời cô gia đến sao?
Trương Hy Nguyệt nhìn ra sự bối rối trong mắt náng ấy, khẽ cười: “Ha, ngươi không nghe nhầm, chính là đi mời hai người đó”
Hơn nữa, đối với hiện tại mà nói, có mời Lý Hoài Úc cũng không mời được không phải sao?
Những ngày này đã mời bao nhiêu lần rồi? Nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy Thạch Anh và một ngàn cái lý do đợi ở đó.
Một lúc sau, Trương Hy Nguyệt thở dài nói: “Nếu Ngọc Nùng không đến cũng không sao. Nhất định phải mời vị kia đến!”
Châu Nhi muốn nói “Chủ mẫu, thiếp thất, quy chế cấp bậc lễ nghĩa”, nhưng bây giờ ai còn quan tâm đến những thứ này chứ? Từ khi Trương Hy Nguyệt ngã bệnh, hai người kia không hề xuất hiện, một người hai người đều bệnh.
Trương Hy Nguyệt đã nói như vậy, Châu Nhi nghĩ chuyện này sợ là không dễ làm. Nhưng cuối cùng, nhưng cuối cùng vẫn có tình cảm chủ tớ, bất kể thế nào cũng phải đạt được nguyện vọng của tiểu thư.
Châu Nhi lo lắng, nhưng cũng hết cách, trong phòng này ngoại trừ nàng ấy đã không còn ai muốn vào đây. Trương Hy Nguyệt thúc giục, Châu Nhi không còn cách nào khác, muốn đi mau về mau.
Châu Nhi đến chỗ Ngọc Nùng trước, quả nhiên như tiểu thư dự đoán, tiểu nha hoàn nói di nương bị bệnh không dậy nổi không thể ra ngoài gặp gió, trực tiếp đóng cửa lại.
Lại tới chỗ của Lam Thanh, còn chưa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng đùa giỡn bên trong.
Hương Hương nhéo eo nàng, chỉ vào Lam Thanh mắng: “Người nhìn người xem, vừa mới khỏe một chút người đã làm như vậy rồi!”
“Bây giờ không lạnh!” Lam Thanh chỉ mặc một chiếc váy, buộc con diều trong viện. Chỉ vì Hương Hương nói đây là thời điểm thích hợp để thả diều.
Vừa nói xong, liền chạy vào sương phòng trong phòng bắt tay vào làm luôn.
Vừa đi vừa rớt, Tiểu Vũ đi theo sau để nhặt, còn Hương Hương thì cười hai người họ gấu chó cạy hạt ngô.
Lam Thanh quay đầu lại hỏi: “Gấu chó trông như thế nào!”
Hương Hương khoa trương nói, “Cực kỳ cực kỳ đen, trông vừa to vừa cao”…
Chưa kịp nói xong đã bị Tiểu Vũ ngắt lời: “Đừng nghe nàng ấy nói bừa, khu vực Mạc Thành làm có gấu chó?”
…
Châu Nhi đã đến đây mấy lần, lần nào tới họ cũng đều như vậy, không có quy không củ, chủ không giống chủ, tớ không giống tớ.
Lúc trước cảm thấy thô lỗ vô lễ, còn nghĩ: Đúng là người nhà quê thấp hèn.
Bây giờ vẫn cảm thấy vô lễ, nhưng không còn coi thường như trước kia.
Mở cửa ra, Châu Nhi bước vào, ho nhẹ hai tiếng.
Người ra đón đương nhiên là Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ dừng lại cách đó không xa, mang theo nụ cười không xa không gần hỏi: “Châu Nhi tỷ tỷ đến đây có chuyện gì vậy?”
Châu Nhi không còn thái độ kiêu ngạo trước đây, lại đứng thẳng lưng ngẩng cổ lên khiến người khác nhìn vào có vài phần cố làm ra vẻ.
Châu Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phu nhân mời Nhậm thị đến ngồi chơi!”
Câu nói này đã vô cùng khiêm nhường rồi.
Lam Thanh ở trong phòng nghe được, nếu không nhắc tới, nàng đã sắp quên cái họ này của mình rồi.
Trước đây, mọi người đều theo Lý Hoài Úc gọi một câu ‘Tiểu phu nhân’. Bây giờ nàng chỉ là một tiện thiếp không có danh phận, nên gọi như vậy cũng hợp lý.
Tiểu Vũ nhíu mày, trong đầu nghĩ nên từ chối như thế nào.
Nhưng Châu Nhi không muốn cho hắn cơ hội này, liền giục: “Lúc nãy ta vừa nhìn thấy Nhậm thị ở bên ngoài, tinh thần không tệ! Mau chóng sửa soạn rồi đi với ta, đừng để phu nhân đợi lâu!”
“Phu nhân đang bệnh nặng, tiểu thư nhà ta xưa nay không biết nói chuyện, cũng không biết hầu hạ, sợ sẽ làm phiền phu nhân.”
Tiểu Vũ cung kính cúi đầu, thế nhưng lời này lại không nhượng bộ nửa phần.
Châu Nhi hơi sốt ruột: “Sao? Lời phu nhân nói, ngươi còn dám ngăn cản sao?”
“Tiểu nhân không dám” Tiểu Vũ cúi đầu, nhưng giọng nói rất rõ ràng: “Thực sự sợ là phu nhân lại nổi giận, làm tổn thương cơ thể thì không tốt!”
Sau khi bình tĩnh lại, Châu Nhi chậm rãi nói: “Trước giờ phu nhân vẫn luôn yêu thích tiểu thư nhà ngươi, chỉ là trước đây bị che mờ mắt. Hiện tại nằm trên giường bệnh cũng nhớ đến chỗ tốt của tiểu thư nhà ngươi, cho nên mới để ta tới đây mời!”
Tiểu Vũ cũng đồi ý nghĩ, cười nói: “Vậy xin phu nhân đợi mấy ngày, trước mắt tiểu thư nhà ta thân thể không khỏe lắm. Đã bị bệnh lại còn nhiễm bệnh, rất không tốt! “
Đợi mấy ngày, phu nhân còn đợi được sao?
Châu Nhi lời ngay nói thật lã chã chực khóc: “Sợ là phu nhân không đợi được nữa.”
Xoay người nhìn vào sương phòng, vừa đi hai bước đã bị Tiểu Vũ ngăn lại. Châu Nhi nhìn vào bên trong khóc nức nở: “Coi như người phát lòng từ bi, đi một chuyến thôi!”
Tiểu Vũ không nhượng bộ chút nào: “Tỷ trở về đi, tiểu thư nhà ta thật sự không tiện đi bây giờ!”
“Bây giờ không tiện thì lúc nào tiện? Đợi phu nhân mất sao?” Châu Nhi thấy mềm không được, không thèm nể mặt hung dữ nói: “Hôm nay ngươi nhất định phải đi cùng ta! Tiểu thư nhà ta là chủ mẫu của phủ này, ngài ấy muốn ngươi đi, ngươi dám không nghe! “
Thấy bên trong vẫn không có âm thanh, Châu Nhi nói tiếp: “Nếu bây giờ ta đi tìm quản gia, tìm thêm vài người đến đây. Người nói xem ông ấy có chịu nghe ta nói không!”
Lam Thanh nhìn vẻ mặt ngang ngược của Châu Nhi, nàng vốn không có cái tính này. Thở dài nói qua khe cửa: “Ông ấy đến cũng tốt, thêm vài người càng tốt, nhưng không biết phu nhân có muốn như vậy không?”
Trương Hy Nguyệt đương nhiên không muốn.
Mặc dù Châu Nhi không biết tiểu thư nhà mình có ý đồ gì, nhưng nàng mơ hồ chắc chắn sẽ không phải là chuyện gì tốt. Đã ở bên cạnh ngài ấy hơn mười năm nay, chỉ trong một năm trở lại đây trở nên xa lạ như vậy, khiến người khác không thể đoán được.
Châu Nhi cắn răng gượng nói: “Vậy thì… vậy thì thử xem! Để nhiều người nhìn thấy như vậy, để xem ngươi còn kiêu ngạo không tuân theo quy tắc không!”
Lam Thanh bị nàng ấy chọc cười: “Thanh danh của ta đã trở nên hôi hám rồi. bây giờ thêm một hai cái nữa cũng chẳng sao!”
Không muốn đi, cũng không thể đi.
Lam Thanh quyết tâm, nếu Châu Nhi gọi rất nhiều người đến, dù sao đã mang tiếng xấu rồi, vậy thì càng nên tùy tâm hơn.
Mắt thấy mềm cứng đều không được, Châu Nhi càng sốt ruột, càng lo lắng càng không cầm được nước mắt, cuối cùng bật khóc.
Tình cảm chủ tớ mười năm, sao có thể không đau lòng chứ?
Họ chỉ biết Trương Hy Nguyệt độc ác như thế nào, nhưng họ không biết nàng ta từng là một tài nữ đầy tài hoa, tấm lòng lương thiện!
Dù nàng ta có biến thành cái gì đi nữa, thì nàng ta vẫn tiểu thư của Châu Nhi.
Châu Nhi khóc, từ từ nói ra những suy nghĩ từ tận đáy lòng: “Tiểu thư nhà ta lớn lên trong cẩm y ngọc thực, tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, giỏi ca múa, là kinh thành đệ nhất tài nữ, đứng đầu một trong tứ mỹ nhân ở Lâm An!
Làm sao lại trở thành như vậy? Làm sao lại trở thành như vậy chứ?
Đều là tại các ngươi, tất cả các ngươi đều là kẻ vong ân bội nghĩa, tiểu thư của ta đối xử với các ngươi vô cùng tốt, nhưng kết quả thì sao? Mỗi người các ngươi đều chỉ muốn tính kế ngài ấy…”
Lam Thanh tâm phiền ý loạn, Hương Hương thấy Châu Nhi cũng rất đáng thương, chạy ra đưa một chiếc khăn tay.
Cửa vừa mở, Lam Thanh đứng ở nơi đó nhìn.
Thấy vậy Tiểu Vũ vội vàng chạy đến đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Người mau vào đi, ở đây ta sẽ xử lý!”
Lam Thanh nói nhỏ: “Cái khác thì không nói tới, coi như là vì ngân phiếu mà trước kia nàng ta cho đi hình như… còn nói, nàng ta sắp không ổn… rồi”
Mỗi một chữ mà nàng nói, lông mày của Tiểu Vũ lại càng nhíu chặt.
Tiểu Vũ đẩy người vào trong, đến cạnh giường kéo chăn bông quấn lên người nàng, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Thái độ khác thường, mạnh mẽ nói: “Dù có chuyện gì đi nữa thì cũng không được đi!”
Rốt cuộc Châu Nhi vẫn một mình trở về, cửa chính mở toang, Trương Hy Nguyệt đang ngồi ở đó, hiển nhiên nàng ta đã cố gắng gượng, giống như lung lay sắp ngã.
Nhìn thấy sau lưng Châu Nhi trống không, Trương Hy Nguyệt vội vàng vịn tay ghế thái sư đứng lên, tức giận hét lên: “Người đâu? Người đâu? Sao không đưa người đến?”
Châu Nhi tiến lên đỡ nàng ta, mặc cho móng tay dài đâm vào cánh tay mình.
“Là Châu Nhi vô dụng!”
Nhưng làm sao có thể trách nàng ấy được?
Trương Hy Nguyệt không còn nhiều sức để làm ầm ĩ, lại ngã ngồi xuống, ho dữ dội, chỉ cảm thấy có cái gì đó mắc kẹt trong cổ họng, ho ra một búng máu.
Hai hàng nước mắt lăn dài, làm nhòe đi lớp trang điểm, Châu Nhi lấy khăn tay ra cẩn thận lau cho nàng ta.
Trương Hy Nguyệt tự biết thời gian không còn nhiều, nắm lấy tay Châu Nhi, van xin: “Châu Nhi, giúp ta! Giúp ta một lần cuối cùng…”
Ngươi đã từng nghe thấy giọng điệu như vậy của Trương gia đại tiểu thư cao ngạo chưa?
“Thực sự là làm khó Châu Nhi rồi!” Châu Nhi khóc.
Châu Nhi không còn cách nào khác, quỳ gối trước cửa Lam Thanh, mỗi lần nói một câu ‘Cầu xin người” thì lại dập đầu một lần. Da thịt đập vào phiến đá phát ra âm thanh ‘Bang bang’.
Dập đầu mười mấy cái thì trên trán và phiến đá đều là máu.
Châu Nhi quyết định dù có chết cũng phải đưa người đến cho tiểu thư.
“Cần gì phải làm như vậy?” Lam Thanh nhìn nàng ấy hỏi.
Châu Nhi nói: “Ngươi không hiểu đâu, từ khi tám tuổi ta đã bắt đầu đi theo tiểu thư. Ngài ấy là chủ tử của ta, cũng là tỷ tỷ, muội muội, trưởng bối, người thân nhất… của ta”
Lam Thanh lại hỏi: ” Vậy khi đó ngươi biết nàng ta làm sai chuyện, tại sao ngươi không ngăn cản?”
Từng bước từng bước đi sai, nếu không tại sao lại có kết cục như vậy?
“Làm sao ta có thể ngăn cản được chứ!?” Châu Nhi hối hận đứt ruột, hận không thể đâm đầu chết. Nếu bây giờ lấy một nửa công sức dập đầu cầu xin người ta dùng vào việc đúng đắn, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.
Sau khi tỉnh ngộ, Châu Nhi ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt trong veo, không buồn cũng không vui, trước giờ đều nhìn thấu đáo. Nàng không đi cũng không có gì sai.
Châu Nhi loạng choạng đứng lên, đờ đẫn nói: “Là ta đã quá đáng.”
Lam Thanh nhân tiện đỡ nàng ấy, hỏi: “Ngươi nghĩ ta có gặp nguy hiểm không? Có làm hại đến người bên cạnh không?”
Châu Nhi nhìn nàng, hình như là không tin tưởng nắm chặt lấy tay Lam Thanh giống như là sợ nàng bỏ chạy, vội vàng nói: “Ta bảo đảm! Bảo đảm ngài ấy sẽ không làm tổn thương người! Bây giờ ngài ấy cũng không có cái sức này nên người yên tâm!”
Lam Thanh lại hỏi: “Nếu là chuyện gì khác thì sao? Lời người đáng sợ, ta sợ liên lụy đến người khác!”
“Ta sẽ chứng minh cho người, dù chuyện có truyền ra cái gì ta cũng sẽ làm chứng! Ta thề, nếu ta nói láo thì sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế!” Châu Nhi giơ ba ngón tay lên thề.
Thấy Lam Thanh định đi cùng, Hương Hương ngăn lại nói: “Người không nhớ sao?”
Đúng vậy, từ chuyện nhỏ đến lớn đều bị hắt nhiều nước bẩn như vậy, chịu tội bị đánh, đáng lẽ phải nên nhớ dai.
Lam Thanh ung dung cười: “Không sao đâu, đừng lo lắng! Châu Nhi đã nói như vậy rồi, chắc là phu nhân ngài ấy sẽ không làm khó ta đâu. Nghĩ kỹ lại, có lẽ là ngài ấy muốn ta giúp, chỉ là sợ ta cũng lực bất tòng tâm. Nhưng dù sao ngài ấy cũng có ân với ta, dù sao chăng nữa cũng nên đi thăm.”
Nếu đã là quyết định của nàng, còn có thể nói gì được chứ? Tiểu Vũ lặng lẽ đi theo bên cạnh, nở nụ cười như gió xuân ấm áp.
Lam Thanh vừa ngẩng lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, mỉm cười đáp lại, cảm thấy an tâm không thể giải thích được.