Uy Điềm

Chương 35



Nguyệt Hoa Uyển vẫn như trước đây, nhưng lại không giống như trước nữa. Rõ ràng vẫn đang là mùa xuân, nhưng bước vào lại khiến lòng người cảm thấy thê lương, tiêu điều vắng vẻ.

Trong chính sảnh, Trương Hy Nguyệt đang ngồi thẳng, dung mạo này dùng bế nguyệt tu hoa để miêu tả thực sự không hề quá.

Lần đầu tiên nhìn thấy giá y sang trọng như vậy, không khỏi nhớ đến Lệ Phi, đây chính là dáng vẻ mà nàng ta hằng mơ ước.

Lam Thanh vẫn như thường lệ, quỳ xuống hành lễ.

Trương Hy Nguyệt đưa tay lên, lật xuống làm động tác ‘Mời’.

Lam Thanh hiểu ý và ngồi vào ghế phụ bên phải.

Trương Hy Nguyệt nhìn Lam Thanh từ trên xuống dưới, nàng chỉ mặc một chiếc váy đơn giản, không trang sức. So sánh cả hai, nha đầu này cũng thật giản dị.

“Làm sao chàng ấy có thể thích một người thanh bạc tẻ nhạt như ngươi chứ?” Có vài phần châm chọc, như là đang lẩm bẩm một mình.

Châu Nhi dâng trà, vẫn là Phượng Hoàng Đơn Tùng mà Trương Hy Nguyệt thích nhất.

Ngay cả bưng trà Trương Hy Nguyệt cũng phải cố hết sức, không muốn bị Lam Thanh nhìn thấy, cố gắng hết sức để kiểm soát sự run rẩy đến mức thấp nhất.

Mà Lam Thanh lại nhìn mũi chân mình, cố gắng để không bị âm thanh va chạm của đồ sứ thu hút sự chú ý.

Bởi vì Châu Nhi có vài phần thiện cảm với Lam Thanh, thấy nàng không động đậy, lại vội đi rót thêm ly trà.

Nhấp nhẹ một ngụm trà, đặt chén trà xuống, khóe môi Trương Hy Nguyệt khẽ mở, hỏi: “Làm sao ngươi biết được trà này có độc?”

Châu Nhi hoảng sợ quay lại, sửng sốt gọi: “Tiểu thư…”

Trương Hy Nguyệt giống như không nghe thấy, nhìn thẳng vào Lam Thanh.

Lam Thanh nói thật: “Thật ra trong trà này không tính là có độc, chỉ là thêm một vị thuốc lậu lô mà thôi.”

Mùi lậu lô nhẹ và hơi đắng. Cũng có thể chữa liệt dây thanh quản. Lúc đầu nàng đã dùng vị thuốc này để chữa cổ họng cho Hương Hương, Lam Thanh đã nếm thử nên nhớ được. Lý Hoài Úc cũng đã nếm thử, vì vậy nên hắn cũng nhớ được.

Trương Hy Nguyệt cười rồi nói tiếp: “Thực ra bên trong dùng liều lượng không nhiều, đặc biệt là còn kết hợp với tử thảo trên người Ngọc Nùng. Là một loại thuốc có ba phần là độc, ngày trúng, ngày giải, lâu ngày, đóng băng ba thước, phá hủy căn cơ của cơ thể. Cho dù y tiên còn sống sợ rằng cũng không thể phát hiện ra trúng độc. 

Cơ thể ngày càng sa sút, mấy tên đại phu đó đều nói là chứng khí hư, trong tất cả phương thuốc đều chứa nhân sâm và các vật khác, vừa hay nhân sâm và lậu lô tương khắc với nhau.”

“Hahahahahaha… Khụ khụ khụ…” Trương Hy Nguyệt đột nhiên cười lớn, rồi lại bắt đầu ho dữ dội.

Châu Nhi vội vàng bước tới, vỗ nhẹ sau lưng Trương Hy Nguyệt, Lam Thanh đưa tách trà nói: “Dùng cái súc miệng đi!”

Giọng điệu của nàng bình thản, giống như trước đây khuyên Trương Hy Nguyệt ít uống Phượng Hoàng Đơn Tùng.

Gió mát làm sao có thể chuyển lời khuyên một người chấp mê bất ngộ chứ?

Trong căn phòng yên tĩnh trở lại, vừa yên tĩnh lại thì giống như là sự yên tĩnh chết chóc.

“Ngươi biết không?” Trương Hy Nguyệt đột nhiên nói, “Con của Ngọc Nùng là do ta giết!”

Lam Thanh gật đầu.

Trương Hy Nguyệt lại nói: “Trong bụng ngươi không có gì cả cũng là do ta hại!”

Lam Thanh vẫn chỉ gật đầu.

Đôi mắt phượng của Trương Hy Nguyệt vẫn luôn dán vào Lam Thanh, như muốn nhìn thấu nàng.

Lam Thanh cũng không né tránh, cứ để nàng ta nhìn mình như vậy.

“Ngươi không hận ta sao?” Trương Hy Nguyệt hơi nghiêng người thăm dò, giống như đang chờ nàng nói hận.

Lam Thanh lắc đầu, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Thật ra, nếu không có những thứ xạ hương hồng hoa kia, ta sợ là cũng rất khó có thai.”

Trương Hy Nguyệt không nhìn ra một chút đau buồn nào trên gương mặt nàng, khó hiểu hỏi: “Ngươi không muốn sinh con nối dõi sao?”

Lam Thanh gật đầu.

Một nụ cười khó hiểu hiện lên trên mặt Trương Hy Nguyệt: “Ngươi không muốn sinh con hay là không muốn sinh con cho chàng ấy?”

Câu hỏi này dường như đã hỏi trúng trái tim của Lam Thanh.

Cả đời này thực sự không muốn sinh con dưỡng cái sao?

Lam Thanh lắc đầu mà không suy nghĩ.

Trương Hy Nguyệt mỉm cười giống như là rất vui, giống như đã phát hiện ra chuyện gì mới lạ.

“Ngươi thích Lý Hoài Úc sao?”

Lam Thanh nhìn nàng ta có chút sững sờ, trước giờ chưa từng nghĩ tới câu hỏi này, ở trước mặt hắn chỉ muốn cố gắng hoàn thành bổn phận của mình.

“Trả lời ta!” Trương Hy Nguyệt ép hỏi.

Lam Thanh có chút bối rối: “Ta chỉ muốn cố gắng hoàn thành bổn phận của mình…”

“Vậy ngươi có biết bổn phận của mình là gì không?” Trương Hy Nguyệt nhìn nàng, đã rất lâu nàng ta không có nhanh nhẹn như vậy.

Lam Thanh không nghĩ ra, lắc đầu.

“Hahaha…” Trương Hy Nguyệt không thể nhịn được cười thành tiếng, nhưng vì tiết kiệm sức lực nên cố gắng nhịn xuống.

Thật không ngờ, người mà Lý Hoài Úc đặt ở trong lòng, lại không có một chút cảm giác nào với hắn.

Nàng ta vốn chỉ muốn thua một cách rõ ràng, nhưng bây giờ lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Trương Hy Nguyệt thử thăm dò hỏi: “Nếu cho ngươi cơ hội rời phủ, ngươi có muốn không?”

Lam Thanh thành thật trả lời: “Không muốn”

“Tại sao?” Trương Hy Nguyệt vội hỏi.

Lam Thanh đưa mắt nhìn người bên cạnh, Hương Hương và Tiểu Vũ đang ở trong phủ này, vì vậy dù có ở đâu nàng cũng không muốn đi.

Trương Hy Nguyệt khinh thường, chỉ là hạ nhân mà thôi.

“Ngươi có biết ta gọi ngươi đến đây là vì chuyện gì không?” Trương Hy Nguyệt hỏi.

Lam Thanh lắc đầu: “Ta không biết.”

Trương Hy Nguyệt trêu nàng giống như trêu một đứa trẻ: “Ngươi thông minh như vậy, thử đoán xem?”

Lam Thanh thật sự không muốn, nhưng thấy người đã sắp chết, cảm thấy nên thuận theo một chút, vì vậy nói: “Có lẽ là muốn ta giúp ngươi làm một chuyện!”

Trương Hy Nguyệt nhìn nàng: “Ngươi sẽ giúp ta chứ?”

Lam Thanh lắc đầu: “Có lẽ là không, nhưng có thể đồng ý để khiến ngươi an tâm một chút.”

“Hahaha…” Trương Hy Nguyệt bị chọc cười, sao trước đây không phát hiện nàng thú vị như vậy.

“Vậy đoán xem, ta muốn ngươi giúp ta làm gì?”

Lam Thanh: “Đoán không ra, ta và ngươi không phải thân thiết, hơn nữa ngươi tiếp xúc rất nhiều thứ mà chưa hẳn là đã biết, cho nên ta đoán không ra.”

Trương Hy Nguyệt: “Ngươi đoán như thế nào? Đừng để ta hỏi từng câu từng câu một, ngươi cũng nhìn xem, bây giờ ta nói chuyện cũng rất mất sức!”

Lam Thanh cười có chút xấu hổ đáp: “Nếu như Ngọc Nùng cũng tới đây, có lẽ ngươi sẽ nổi dậy sự ác ý. May mà nàng ấy không đến, người may mắn không phải ta, mà là ngươi! ”

Trương Hy Nguyệt nghiêng đầu, ánh sáng vàng trên đầu đung đưa, vén mành lên cũng rơi xuống hai cái. Lam Thanh đến gần, sửa lại cho nàng ta.

“Thật ra ngươi cũng không phải là người độc ác, nhưng sau này thì tính tình bị thay đổi.”

Trương Hy Nguyệt cười, như nhìn thấy một kẻ ngốc.

Lam Thanh thở dài: “Nếu ngươi độc ác thật, tại sao bây giờ lại hối hận?”

Như Lý Hoài Úc an nhàn sung sướng. Hắn giết người phần lớn đều chết không nhắm mắt!

“Nếu thản nhiên tự đắc, cần gì mỗi ngày để cho Ngọc Nùng hầu hạ bên cạnh ngươi, cái gì cũng muốn cho nàng ấy?”

Quần áo của Ngọc Nùng so với quan chức phu nhân bình thường đắt hơn nhiều, một ít là Lý Hoài Úc ban thưởng, phần lớn đều đến từ Trương Hy Nguyệt.

Trương Hy Nguyệt thu lại nụ cười, giọng nói có chút buồn bã: “Nhưng nàng ấy vẫn hận ta, hận ta tận xương tủy.”

Lam Thanh không giỏi khuyên người ta lắm, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Cần gì rối rắm vì mấy chuyện này, ngươi làm sai còn không cho người khác căm hận sao? Dù đã cho nàng ấy rất nhiều thứ, nhưng ta nghĩ tốt hơn hết là nên nói lời xin lỗi với nàng ấy. Nhưng bây giờ, điều đó cũng không cần thiết nữa. Nhân quả tuần hoàn, ai nói được rốt cuộc là ai nợ ai chứ?”

“Nhân quả tuần hoàn, có lẽ ngươi nói đúng, ta chết trên tay nàng ấy có lẽ là đúng người đúng tội.” Trương Hy Nguyệt tràn đầy đau buồn: “Nhưng Lý Hoài Úc thì sao? Ta đánh đổi tình yêu thế mà đổi lại được một ly rượu độc… khụ khụ khụ…”

Lam Thanh không muốn đánh giá người khác, nhất là hắn, cho nên lựa chọn im lặng không nói gì.

Chỉ nghe Trương Hy Nguyệt lầm bầm lầu bầu: “Vì hắn, ta đã giới thiệu thân tín quan hệ nhiều đời của mẫu tộc cho hắn, hắn lại từng bước từng bước giẫm đạp ta. Bây giờ hắn đã có được điều mình muốn, thì muốn vứt bỏ ta. Nhưng ta vẫn không buông được, không buông được!”

Trương Hy Nguyệt cảm thấy có lỗi với mình một lúc, sau đó đột nhiên nhìn Lam Thanh, giống như phát điên: “Hay là ta và ngươi cùng hợp tác tiêu diệt hắn! Như vậy ngươi cũng có thể thoát khỏi bể khổ!”

Giọng điệu của Lam Thanh bất lực: “Nếu ngươi nói như vậy, bây giờ ta nên đi ngay. Để tránh rước lấy tai họa vô cớ!”

Giọng nói của Trương Hy Nguyệt mang theo cám dỗ nào đó: “Ngươi không muốn sao? Ngươi muốn! Trong cái phủ xấu xa và bẩn thỉu này, chỉ lo thân mình chẳng qua là người si nói mộng. Có lẽ Lý Hoài Úc sẽ không lấy chính thê trong một hai năm, nhưng sau này thì sao? Liệu chủ mẫu tiếp theo có giống như ta không? Nếu bây giờ ngươi không chạy, đợi sau này chỉ có thể dần dần bị ăn tươi nuốt sống mà thôi…”

“Hắn từng nói để ngươi vào phủ chẳng qua là để giao cho người khác. Ta nghĩ người đó đối với hắn hẳn là rất quan trọng. Ngươi nói xem nếu như có chỗ hữu dụng hắn có chắp tay dâng ngươi cho người khác không?”

Trương Hy Nguyệt nói rất chậm, nói từng câu một. Như dẫn hồn khúc đến từ địa ngục, khiến người ta không khỏi run lên.

Lam Thanh cau mày đứng dậy rời đi. Tiểu Vũ có dừng một chút, Lam Thanh cảm giác được, quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt trong veo kia lập tức khiến cho Tiểu Vũ cảm giác được đã nói mơ, lại bị rơi vào lời nói của Trương Hy Nguyệt.

Trương Hy Nguyệt vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Đừng đi, đừng đi, Châu Nhi mau, mau ngăn cản bọn họ lại!”

Châu Nhi vội tiến lên vài bước chặn ở cửa, Lam Thanh nhìn nàng ta nói: “Ngươi đã nói sẽ không hại ta.”

Châu Nhi từ từ khoanh tay lại, cúi đầu xuống.

Trương Hy Nguyệt thấy thế vội vàng đứng dậy nhưng vì thiếu sức mà ngã xuống đất. Châu Nhi vội vàng chạy tới đỡ, Trương Hy Nguyệt nằm sấp trên mặt đất nhưng vẫn kêu to: “Đừng đi, đừng đi…”

Theo lý nào đó mà nói, Lam Thanh có lẽ cũng là một người ý chí sắt đá, nàng vẫn không quay đầu, vì trong đó cũng có người quan tâm, so sánh hai người họ, có lẽ ai cũng đều ích kỷ cho bản thân.

“Ngươi sẽ hối hận! Nhất định ngươi sẽ hối hận!”

Trương Hy Nguyệt thấy nàng ý đã quyết, dùng hết sức hét lên: “Đừng tin chàng ấy, đừng tin cái gì cả! Từ đầu đến cuối hắn chỉ là một tên ngụy quân tử! Nếu hắn đối xử tốt với ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi trả lại gấp trăm lần… ”

“Chuyện ác mà Lý Hoài Úc làm, rồi cũng sẽ báo ứng trên người ngươi! ”

Giống như một lời nguyền rủa, nhưng cũng không sao.

Lam Thanh vừa bước vào viện thì gặp Lý Hoài Úc, tiếng nguyền rủa của Trương Hy Nguyệt vẫn còn văng vẳng bên tai. Lý Hoài Úc cau mày, vừa định nói cái gì, liền thấy Lam Thanh ủy thân phúc lễ, mở miệng nói trước: “Phu nhân bệnh nặng, đang chờ gia đến! Gia mau đi đi, Lam Thanh xin lui trước!”

Trong lòng Lam Thanh rất hỗn loạn, lúc này lại cố tình đụng phải hắn.

Lúc hai người giao vai ngay cả tay áo cũng cẩn thận để không chạm vào hắn.

Tiếng la của Trương Hy Nguyệt trong phòng càng lúc càng chói tai, Lý Hoài Úc nhấc chân bước vào trong, Trương Hy Nguyệt chỉnh sửa tay áo, cười quyến rũ: “Chàng đến rồi”

Nàng ta sớm đã đoán được, quả nhiên, quả nhiên người phụ nữ tầm thường này mới là người mà Lý Hoài Úc thực sự đặt ở đầu quả trái tim.

“Chàng thích nàng ấy không?” Trương Hy Nguyệt cười hỏi.

Người trước mặt tuấn tú như thiên nhân, thật sự không buông được.

Lý Hoài Úc không trả lời, nhìn tách trà trong tay nàng ta, nói: “Trà này quá đậm, bây giờ không được uống. Châu Nhi, đi pha trà hoa tử đằng cho tiểu thư nhà ngươi đi.”

Nếu người ngoài nhìn vào, thì Lý Hoài Úc thực sự chăm sóc rất chu đáo. 

Châu Nhi do dự nhìn Trương Hy Nguyệt, Trương Hy Nguyệt nhắm mắt lại giống là gật đầu: “Đi đi, trong đây không cần dùng đến ngươi nữa!”

Nàng ta nhìn hắn trong ánh mắt vẫn còn lưu luyến si mê, Trương Hy Nguyệt chậm rãi nói: “Cuối cùng chàng cũng đến rồi. Thiếp còn tưởng là mình sẽ không thể đợi được nữa!”

Lý Hoài Úc thậm chí tới một ánh mắt cũng không nhìn nàng ta, giọng nói lạnh nhạt xa cách: “Nàng đã nói gì với nàng ấy?”

“Hahaha” Trương Hy Nguyệt cười nhưng trong mắt thì tràn đầy bi thương: “Tại sao chàng không đi hỏi nàng ấy?”

“Không sao” Lý Hoài Úc thản nhiên nói.

Trương Hy Nguyệt nhìn vẻ mặt dửng dưng, trong lòng giống như bị lửa đốt, cố ý muốn chọc giận hắn: “Đúng vậy, thiếp sắp chết rồi. Vậy nên gọi nàng ấy đến, có một số chuyện nhất định phải nói rõ ràng với nàng ấy!”

“Nàng ấy hiểu rõ hơn nàng, còn điều gì để nàng nói với nàng ấy?” Giọng điệu của Lý Hoài Úc khi nói câu này rất tự nhiên như đang nói rằng trà xanh nhẹ hơn trà đậm.

Trương Hy Nguyệt chống tay lên má, cười đến mềm mại thấu xương: “Sao? Không lo lắng sao? Thiếp sẽ không nói cho chàng biết đâu!”

Lý Hoài Úc cau mày, gần như nhận không ra.

Mà Trương Hy Nguyệt lại thực sự nhìn nó, giống như đã tìm ra cách để chọc giận hắn.

Đôi môi đỏ mọng mấp máy, từng chữ phun ra đều khiến hắn tức giận

“Nàng ấy sáng mắt sáng lòng, cực kỳ thông suốt, ngay cả chàng cũng khen, đúng thật là nàng ấy cũng thấy rõ hơn ta! Ít nhất thì nhìn cũng chính xác hơn ta.

Người như vậy sống ở trạch viện trong phủ này thật sự là xót xa!

Nhất là còn gặp phải chàng!”

Đầu ngón tay của Trương Hy Nguyệt dài mảnh như hành lá và sơn màu đỏ thẫm.

“Ta không dám nói chàng hoàn toàn yêu thích nàng ấy, nhưng có thể chắc chắn là nàng ấy không yêu chàng

Mỗi chuyện chàng làm nàng ấy đều biết, những chuyện thiếp làm đương nhiên nàng ấy cũng biết. Tâm tư thông suốt như nàng ấy, thế gian rất khó tìm.

Nàng ấy giống như người ngoài cuộc xem chàng và thiếp diễn trò như kẻ hề, bị hiện nguyên hình trước mặt nàng ấy.

Thượng thiện nhược thủy*, có lẽ là như vậy.

*上善若水 (Thượng thiện nhược thủy): Nguyên là câu nói được bắt nguồn từ chương thứ 8 cuốn “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử. Ý nói rằng: Cảnh giới tối cao của việc hành thiện chính là đối nhân xử thế giống như nước đối với vạn vật. Nước nuôi dưỡng vạn vật nhưng nước lại không tranh giành danh lợi với bất kỳ ai. (Nguồn: Đạo là con đường)

Thiếp và chàng toàn thân đều là vết bẩn, làm sao có thể rửa sạch bằng nước sông Hoàng Hà chứ?”

Nàng ta hài lòng khi thấy một vết nứt xuất hiện trên khuôn mặt bình thản đó, Trương Hy Nguyệt nhìn thẳng vào hắn giống như nhìn thấy vật hiếm lạ, giống như đang mong đợi một điều gì đó.

Càng nói càng không tiết chế: “Theo lý mà nói, độ tuổi này là lúc mới biết yêu, rõ ràng nàng ấy không thích chàng, lẽ nào nàng ấy đã có người trong lòng rồi sao?”

“Đúng rồi, thiếp thấy tên sai vặt bên cạnh nàng ấy cũng không tệ, trông rất khôi ngô…” Âm cuối cố ý kéo dài, ngả ngớn lại khiến cho người ta suy nghĩ xa vời.

Lý Hoài Úc nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, không giấu nổi sự tức giận.

“Hahahaha…” Trương Hy Nguyệt cười  run rẩy cả người, đôi mắt phượng vô cùng quyến rũ.

Lý Hoài Úc nhắm mắt rồi lại mở ra trong phút chốc, vẫn như đám mây cô đơn ngoài Vạn Lý Trường Thành, lạnh nhạt xa cách. Đôi môi mỏng khẽ mở, hắn hỏi, “Nàng muốn chọc tức ta đúng không? Sau đó thì sao?”

“Sau đó sao?” Trương Hy Nguyệt thong thả nói, “Thấy chàng tức giận bỗng cảm thấy rất thú vị mà thôi!”

Ít nhất có thể khiến hắn nhìn nàng ta thêm lần nữa?

Đôi mắt hơi mơ hồ, đầu lắc lư, trang sức vàng, ngọc trai và đá quý trên đầu va vào nhau tạo ra âm thanh lộn xộn, khiến lỗ tai đau đớn.

Một lúc sau, giọng nói của Trương Hy Nguyệt có chút hời hợt: “Đạo hạnh của thiếp không bằng chàng, ngay cả cha thiếp cũng không bằng, huống chi là thiếp? Tâm tư chàng kín đáo, giỏi tuỳ cơ ứng biến, mai này nhất định sẽ lưu danh sử sách, thiếp sẽ không thể nhìn thấy…”

Ngưng lại một lúc mới nói tiếp: “Trước mắt thiếp vẫn là lúc gặp chàng lần đầu tiên, hàng ngàn chiếc đèn lồng màu sắc, tao nhã tễ nguyệt. Rõ ràng thiếp nên hận chàng, đúng không?”

Sau một hồi im lặng, còn chưa đợi hắn trả lời.

Tim đập nhanh liên hồi và kiệt sức, Trương Hy Nguyệt biết mình đã là dầu hết đèn tắt, nàng ta dùng sức lực cuối cùng để hỏi: “Chàng sẽ nhớ ta chứ?”

Lý Hoài Úc hờ hững nói: “Sau khi nàng đi, ta sẽ để tang ba năm, ba năm không cưới.”

Trương Hy Nguyệt mỉm cười, dù cho biết rõ không phải là vì nàng ta. Đôi mắt phượng khép lại, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.