Uy Điềm

Chương 36



Đám tang tổ chức rất long trọng, thậm chí còn hơn đám cưới năm ngoái. Từ quan tài đến đồ chôn cất, tất cả đều nằm trong quy định, nhưng cũng cao cấp nhất.

Ai cũng nói Trương thị phúc bạc, khuyên Lý Hoài Úc nén bi thương.

Người đến phúng viếng không phải phú thì cũng quý, Thái tử đích thân mang theo Thái tôn đến. Ngay cả đương kim Thánh thượng cũng đích thân viết câu đối phúng viếng để gửi đến.

Người Trương phủ cũng đến, Trụy Nhi khóc đến ruột gan đứt từng khúc: “Tiểu thư đi rất thanh thản, ta còn giúp ngài ấy mặc giá y, chải đầu, trang điểm. Trước lúc lâm chung còn nói chuyện một hồi với cô gia nữa…”

Mười dặm hồng trang mà đến, quấn trong tiền vàng giấy bạc mà đi.

Hôm đi chôn cất, mưa phùn kéo dài mang theo cả bùn lầy, quấn quýt si mê như sợi tơ tình.

Lam Thanh luôn ngóng đợi người khiêng quan tài trượt chân một cái thì từ quan tài rơi ra một ma nữ áo đỏ. Nhưng đáng tiếc mọi chuyện suôn sẻ và thuận lợi không thể được như mong muốn.

Mấy chuyện ma quỷ đúng là dùng để dọa người.

Đội ngũ do quản gia dẫn đầu, phía sau là tiếng khóc lóc thảm thiết, Lam Thanh và Ngọc Nùng cũng ở trong đội ngũ, phía sau là đám người hầu.

Phần mộ tổ tiên của Lý gia ở ngoài Mạc Thành ngàn dặm, vì vậy quan tài cần phải chuyển về để chôn cất.

Sau khi đưa đến ngoài cổng thành, phái một đội người đi theo hộ tống, ngay cả thời gian để thở cũng không có, quản gia đã vội vàng trở về phục lệnh, chỉ huy đội ngũ về phủ.

Nói đến cũng lạ, Lý Hoài Úc không mặc đồ trắng cũng không túc trực bên linh cữu, cũng không được đưa tang, nghe nói quy tắc của tổ tiên là như vậy, khiến cho mọi người rất là khó hiểu.

Sau khi hạ kiệu, Tiểu Vũ vội vàng cầm ô che ở trên đầu nàng, ngăn để nước mưa không rơi xuống.

Lam Thanh đứng trước cửa, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy dáng vẻ cửa lớn của Lý gia.

Có những cột dài và xà ngang chạm trổ, cổng cao và sân trong, sơn son thếp vàng tươi đẹp như máu.

Lam Thanh đứng ở nơi đó, không hiểu sao lại hơi ớn lạnh và sợ hãi.

Trời vẫn mưa, Hương Hương ở dưới mái hiên vẫy tay gọi: “Mau vào đi!”

Ông chú gác cổng nhìn nàng giống như đang nhìn một con ngốc, mắt thấy thưa thớt hai người không còn mấy người thì run rẩy bước vào.

Chân có nói cái gì nàng cũng không động đậy, nàng ngây người đứng ở đó, Lam Thanh cũng không biết bản thân đang suy nghĩ gì? Rất hỗn loạn, rất ồn ào, trong lòng nàng mơ hồ có thứ gì đó sắp bộc phát, muốn thoát ra, nhưng nàng lại không nắm bắt được cảm xúc của mình.

Cho đến khi nhìn thấy Lý Hoài Úc bước ra.

Theo bản năng lùi lại nửa bước, sau khi phản ứng lại vội vàng tiến lên phúc lễ, rồi vội vã đi sâu vào viện.

Lý Hoài Úc luôn nhìn theo bóng dáng nàng biến mất, ánh mắt thâm trầm ngưng trọng, hơi đăm chiêu.

“Đi sai rồi!”

Tiểu Vũ nắm lấy cổ áo nàng, xoay người đi hướng khác. Có cơn gió nhẹ, khiến cho chiếc ô trên tay hắn bị nghiêng.

Về đến tiểu viện, cởi đồ tang xuống, thay một cái áo trong và quần mới.

Tiểu Vũ bưng nước đường gừng đến, nhưng Lam Thanh cau mày, hắn vẫn chưa phát hiện vạt áo của mình đang nhỏ nước.

Thúc giục hắn đi thay quần áo, trên tay đang bưng một bát nước đường gừng, yên lặng đến lạ thường.

Ngoài cửa hình như có tiếng bước chân, Tiểu Vũ vội vàng bước ra đón.

Là Ngọc Nùng.

Ngọc Nùng không mời mà đến, ngồi trước mặt Lam Thanh, bốn mắt nhìn nhau, rất lâu không ai nói gì.

Tiểu Vũ bưng trà, điểm tâm và trái cây đến, Lam Thanh đẩy một đĩa bánh hoa tử đằng tới trước mặt nàng ấy: “Đây là món mùa này mà Tiểu Vũ làm, ăn rất ngon!”

Ánh mắt Ngọc Nùng trùng xuống, cả người cũng trùng xuống mấy phần.

Lam Thanh không biết nên nói cái gì, có hơi xấu hổ.

Sau một hồi im lặng, Ngọc Nùng đột nhiên nói: “Nàng ta hại ngươi không thể sinh con!”

Lam Thanh nhìn nàng ấy, vẫn không biết nên nói gì.

Ngọc Nùng hiển nhiên không ngờ Lam Thanh sẽ phản ứng như vậy, rất khó hiểu: “Ngươi không hận nàng ta sao?”

Lam Thanh tự rót thêm cho mình một ít trà, sau khi suy nghĩ kĩ rồi mới mở miệng: “Có lẽ bình thường ta nên hận nàng ta, nhưng cơ thể này cũng không hoàn toàn là do nàng ta hại, hơn nữa người cũng đã…”

Còn chưa nói đã bị ngắt lời.

“Nàng ta chết rồi thì sao? Vẫn không thể giải được nỗi hận trong lòng ta!” Ngọc Nùng nghiến răng nghiến lợi nói.

Lam Thanh hỏi: “Vậy ngươi có vui không?”

Ngọc Nùng sửng sốt, không ngờ lại có câu hỏi như vậy.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, Ngọc Nùng tưởng rằng nàng cũng sẽ giống như mình, hai người sẽ đóng cửa lại và cười một tràng hả hê sảng khoái.

Nhưng trái tim như một tảng đá, không có một chút vui vẻ nào cả.

Lam Thanh nhẹ giọng nói: “Ngươi vốn không xấu, đương nhiên sẽ không cảm thấy vui vẻ.”

Ngọc Nùng giống như bị đụng vào chỗ đau, lập tức đứng lên, ôm ngực nói: “Tại sao ta không vui chứ? Ta rất là vui! Nàng ta đã hại con của ta! Nó còn chưa kịp mở mắt nhìn thế giới này thì đã…”

Miệng Ngọc Nùng nói rất vui, nhưng nước mắt lại rơi xuống quần áo.

Lam Thanh lại không biết nên nói gì, không biết họ đau khổ, vậy thì đừng khuyên họ lương thiện.

Ngọc Nùng khóc đến hai mắt đỏ hoe, nhìn Lam Thanh trước khi rời đi nói: “Ta sẽ không sống những ngày tháng để mặc cho người khác xâu xé như vậy nữa!”



Đứng ngoài cửa tiễn Ngọc Nùng đi. Lam Thanh nhìn hạt mưa rơi xuống từ mái hiên, đưa tay ra đón lấy, cổ tay trắng như tuyết, ngón tay nhỏ như ngọc.

Nàng khẽ hỏi: “Làm sao mới có thể thoát khỏi những ngày tháng bị người khác xâu xé?”

Hương Hương bên cạnh lên tiếng đáp: “Ưm? Lúc nãy người vừa nói cái gì? Ta không nghe rõ!”

Lam Thanh cười nói: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ Hương Hương nhà ta sắp trở thành cô nương già rồi, làm sao bây giờ?”

Hương Hương mắng: “Đang yên đang lành lại ngứa da rồi đúng không?!”

Lam Thanh quay người lại vẫy những giọt nước trong tay ra, bắn tung tóe vào mặt Hương Hương. Hương Hương đương nhiên không bỏ qua, nhất quyết đòi vẫy lại.

Mà Tiểu Vũ đang cầm rau xanh và đậu phụ bên bếp lò, nghĩ cách nấu làm sao cho nó ngon hơn.

Đêm đó, Lý Hoài Úc đột nhiên đến thăm.

Đã hơn một tháng không thấy… Không, đã nhìn thấy, nhưng không phải…

Từ trận ‘Bệnh nặng’ vào tháng chạp năm ngoái đến tháng mà Trương Hy Nguyệt bệnh nặng, hắn đều không gặp mình.

Vì vậy, khi nhìn thấy ánh lửa quen thuộc trong mắt hắn, Lam Thanh nhất thời không điều chỉnh được tâm trạng của bản thân.

Lam Thanh rất sợ, nhưng nàng không có lý do gì để từ chối.

Rèm vẫn chưa hạ xuống, cảnh xuân trong phòng bị ánh đèn phản chiếu trên gian cửa sổ.

Lam Thanh hoảng sợ nói: “Đèn… vẫn chưa…”

Lý Hoài Úc giọng điệu ngả ngớn nói: “Chỉ muốn nhìn cho rõ một chút”

Đèn được đưa vào màn, không cẩn thận làm rơi một giọt vào xuống da

“Á… a…”

Lam Thanh nhịn không được kêu lên đau đớn, mà Lý Hoài Úc trong lòng không khỏi run lên, giống như đang tìm một món đồ chơi mới nào đó, nên cố tình làm như vậy



Đêm nay, không thể tưởng tượng nổi là có bao nhiêu phóng đãng.

Lý Hoài Úc vuốt ve làn da mềm mại có vài vết đỏ, cảnh xuân kiều diễm nửa che nửa đậy, hình như lại có hứng trí nữa.

Chỉ sợ tiểu nữ tử chịu không nổi.

Tương lai còn dài, lúc này không cần phải vội.

Lam Thanh còn chưa ngủ say, bị hắn quấy tỉnh, nhưng không muốn mở mắt.

Nhưng mấy mánh khóe nhỏ này làm sao có thể lừa hắn?

Lý Hoài Úc nổi ý xấu thổi gió bên tai nàng, ngứa ngáy.

Bất đắc dĩ mở mắt ra, lông mi hơi rủ xuống, giống như nửa tỉnh nửa không.

“Thế nào? Còn chưa hài lòng với phu quân sao?” Hắn ngả ngớn nói.

Lam Thanh không biết phải làm sao.

Lý Hoài Úc véo một bên má cô nói: “Da mặt dày thật. Không đỏ một chút nào  sao?”

Nhìn cũng đã nhìn, làm cũng đã làm rồi, sao phải vì một câu nói mà đỏ mặt?

Lý Hoài Úc vuốt ve đủ rồi, ghé vào tai nàng khẽ nói: “Ngoan ngoãn ở nhà đợi ta.”

Nếu không thì sao? Nàng còn có thể đi đâu nữa chứ?

Nhìn thấy Lý Hoài Úc đứng dậy, Lam Thanh xoay người làm biếng vội vàng đứng dậy, nhưng lại bị ấn lại trong ổ chăn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tâm tình Lý Hoài Úc có vẻ rất tốt, búng vào trán nàng, giọng điệu có chút cưng chiều: “Thời gian còn sớm, nàng ngủ tiếp đi!”

Hắn đã nói như vậy rồi, Lam Thanh cũng không đạo đức giả nữa, miễn cưỡng nằm trên giường, đợi sau khi hắn rồi thì ngủ tiếp để lấy lại cảm giác.

Mặc quần áo xong, hạ nhân tiến vào hầu hạ, Lý Hoài Úc để bọn họ hầu hạ, ánh mắt rơi vào bóng người gầy gò ngoài cửa.

Người đó cúi đầu, lưng rất cong, không khác gì hạ nhân bình thường, chỉ trắng hơn một chút.

Ánh mắt khinh miệt rồi xem thường, nhưng đuôi mắt lại mang theo một tia lạnh lẽo.

Mọi ngày vẫn diễn ra như thường lệ, không ai khác gì.

Nhưng Lam Thanh lại càng thích thở dài. Nàng thường nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hương Hương ngẩn người, nhưng khi Hương Hương quay lại nàng lại mỉm cười ngọt ngào.

Tiểu Vũ lấy Hương Hương ra để làm cớ khuyên Lam Thanh: “Đừng lo, dù sao thì thư khế cũng nằm trong tay người, không ai có thể tùy tiện đánh mắng nàng ấy đâu, khi cần thiết không phải lấy ra là được rồi sao.“

Tuy rằng hắn khuyên như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, trong phủ này thư khế có bao nhiêu tác dụng chứ?

Vẻ mặt Lam Thanh tràn đầy u sầu: “Mạc Thành cách xa ngàn dặm, giao nàng ấy cho ai cũng không yên tâm.”

Tiểu Vũ nhìn nàng hỏi: “Người không buông được đúng không?”

Làm sao có thể buông được chứ?

Thở dài, giống như quả cà tím héo.

Trong lòng lại có một giọng nói khác: Thâm trạch đại viện này quá u ám, Hương Hương khác với mình… Nàng ấy nên ở dân gian hồn nhiên hái hoa bắt bướm, nàng ấy có cha mẹ yêu thương nàng ấy, nàng ấy sẽ có người phu quân rất thương và rất yêu nàng ấy, hai người sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời.

Nghĩ đến đây trong lòng liền cảm thấy ngột ngạt.

Lý Hoài Úc gần như mỗi ngày sẽ tới đây, Lam Thanh vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trong lòng càng ngày càng phản kháng. Chán ghét sự đụng chạm của hắn, chán ghét những đòi hỏi của hắn, chán ghét những lời nói nhẹ nhàng của hắn khi tóc và tai chạm vào nhau.

Lam Thanh càng ngày càng sợ, sợ có một ngày mình sẽ không chịu nổi nữa…

Đêm nay sau khi mây mưa xong, Lý Hoài Úc ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, rất chặt, dường như muốn ép cả máu thịt nàng ra.

Sau khi ổn định lại hơi thở, hắn khẽ nói bên tai nàng: “Chuyện khi còn nhỏ nàng còn nhớ không?”

Lam Thanh chỉ xem như hắn lại phát bệnh.

Gần đây hắn hay thích hỏi lung tung.

Mà Lam Thanh luôn trả lời bằng những câu ngắn gọn nhất.

Lam Thanh lắc đầu im lặng, bầu không khí có hơi đông cứng, dường như có chút lạnh lẽo, nghĩ có thể là hắn nghe không rõ, nên mở miệng nói: “Phần lớn đã không còn nhớ nữa!”

Sau đó thì im lặng rất lâu. Yên lặng đến nỗi khiến nàng hoảng sợ. Trong lòng Lam Thanh tim đập thình thịch.

Một lúc sau, nghe thấy hắn nói: “Người ở Mạc Thành đến rồi, ngày mai nàng đi gặp đi”

Mạc Thành?

Người duy nhất Lam Thanh có thể nghĩ đến chính là Vương Minh Viễn.

Những lời mà Trương Hy Nguyệt đã nói trước đây hiện lên trong đầu: Hắn từng nói để ngươi vào phủ chẳng qua là để giao cho người khác. Ta nghĩ người đó đối với hắn hẳn là rất quan trọng. Ngươi nói xem nếu như có chỗ hữu dụng hắn có chắp tay dâng ngươi cho người khác không?

Đúng rồi, đương nhiên hắn sẽ làm như vậy.

Lam Thanh vô cùng chắc chắn. 

Nàng thức trắng đêm không ngủ

Hôm sau, có người chuyển lời để Lam Thanh đến tiền sảnh.

Vừa vào cửa, người hầu đã mang phục sức đến cho nàng và hầu hạ nàng mặc.

Bộ quần áo sẫm màu làm tôn lên vòng eo mềm mại. Vạt áo hoa văn cẩm tú phúc dài chấm đất. Những viên ngọc trai được may từ cổ áo đến hết, viền dưới thêu hoa và bướm nhiều màu sắc. Màu sắc gần giống với màu đỏ tươi, đẹp đẽ quý phái.

Tóc chải kiểu Hoa Quan Kế, trên mão khảm một viên hồng ngọc lớn, cài trâm liên tâm thúy vũ, tua rua xõa xuống vai.

Cách ăn mặc thế này thực sự vượt quá bổn phận.

Nếu Trương Hy Nguyệt còn sống, mặc như thế này chắc sẽ bị đánh chết.

Bây giờ mới chỉ tam thất, quan tài của nàng ta hẳn là còn chưa đến Mạc Thành để chôn cất.

Kỳ tang còn chưa qua mà ăn mặc như vậy có thể sẽ bị người đời dùng nước bọt dìm chết.

Lam Thanh không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng cũng không quan trọng, có lẽ tâm thế của nàng bây giờ chính là cam chịu. Cái cơ thể này cho ai cũng có gì khác nhau đâu?

Ở tiền sảnh có treo một bức tranh sơn thủy cực lớn, nước chảy từ trên núi cao, cao như núi Thái Sơn, ý cảnh phi phàm.

Không cần phải nhìn lạc khoản là do ai viết.

Không có lòng nào ngắm tranh, còn không đẹp bằng dải lụa được thắt vòng cung quanh eo.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nàng vô thức đứng lên, chân không tự chủ lui về phía sau hai bước.

Khách đã đến tiền sảnh, nhưng không ngờ thế mà lại là Nhậm phu nhân.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Không gặp hai năm, khi gặp lại bà ta già hơn nhiều so với trong trí nhớ của nàng, mái tóc hoa râm, đôi mắt mờ đục, nếu không biết còn tưởng người này là bà lão đã tuổi sáu mươi.

Nhậm phu nhân cũng sững người khi nhìn thấy Lam Thanh, không ngờ con nha đầu bị bắt nạt đủ điều từ nhỏ lại có được vận may như ngày hôm nay. Nhìn cách ăn mặc, cả Mạc Thành này chưa từng thấy ai phú quý như vậy, ngoại trừ tầm thường một chút. Chắc là nàng rất được sủng và sống rất hạnh phúc?

Con người quả nhiên không thể tranh giành với số phận.

Không biết tại sao, trong lòng còn cảm thấy khó chịu hơn so với lúc đến, chỉ nhìn thấy quần áo màu đỏ chói đó thì tim đập liên hồi.

Khi bước vào trong, vấp phải thềm cửa suýt ngã, Nhậm phu nhân thuận thế ngã ra đất, trong đôi mắt mờ đục ngấn lệ.

Lần này bà ta đến là để cầu xin giúp đỡ.

Nhậm gia đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ trông chờ có thể sống tiếp.

Dược liệu trong hoàng cung xảy ra vấn đề, tra tới tra lui từ hoàng thương đến địa phương, trùng hợp số dược liệu đó lại đến từ vườn thuốc của Nhậm phủ.

Có thể trở thành hoàng thương, trong triều tất nhiên là có người, nói tới nói lui Nhậm phủ chỉ có thể gánh lấy tội danh.

Bán thuốc giả, thuốc chất lượng kém là tội lớn, theo pháp luật sẽ bị xử trảm, nghiêm trọng hơn còn liên lụy đến gia tộc.

Nhậm lão gia đã bị bắt vào đại lao, đêm đó di nương đã ôm tiền mang theo con trai và con gái bỏ trốn. Nhậm phu nhân lo lắng đến mức suýt treo cổ tự vẫn, nhưng nhận được lời ủy thác của lão gia nhà mình nhờ người chuyển tới, để bà ta đến kinh thành cầu xin Lý Hoài Úc. Nên bà ta mới đi gấp suốt cả ngày lẫn đêm đến đây.

Lam Thanh thấy bà ta khóc đến trời đất mù mịt, nhưng trong lòng vẫn hiện lên bốn chữ ‘Gương mặt dữ tợn’. Chỉ vì gương mặt của bà ta mỗi lần đánh người để lại cho người khác ấn tượng quá sâu sắc.

Khi còn nhỏ lúc nàng nhìn thấy bốn chữ này thì cảm thấy dùng nó để miêu tả Nhậm phu nhân quá phù hợp.

Lam Thanh cảm thấy bản thân mình không hẳn là người tốt bụng, theo lý mà nói người tốt bụng khi nghe thấy tiếng khóc đau thương như vậy nhất định sẽ có chút cảm động, sẽ đồng ý giúp đỡ v.v…

Nhưng nàng ngoại trừ có một tia hả giận ra thì chẳng có gì khác.

Hơn nữa, dù thực sự có lòng cũng không thể giúp được. Có lẽ Lý Hoài Úc sẽ không vì một câu nói của nàng mà hao tâm tổn sức đi lo mấy chuyện này. Hơn nữa, bản thân nàng cũng không muốn đi cầu xin.

Dù đã nói nhiều lần không đủ sức nhưng Nhậm phu nhân cứ cho rằng là nàng có thể.

Lam Thanh nghĩ có thể là bộ quần áo trên người này có lẽ đã khiến bà ta hiểu lầm, có lẽ là Lý Hoài Úc cố ý làm như vậy, hoặc là muốn nàng thở phào nhẹ nhõm trước mặt cố nhân.

Có lẽ phải cảm ơn hắn vì điều này.

Nhậm phu nhân thấy mọi lời cầu xin của mình đều không được, vốn đã ghen ghét căm hận, liền đứng dậy tỏ ra oai phong như khi còn ở Nhậm phủ: “Hay cho đồ vong ơn phụ nghĩa ăn cháo đá bát ngươi! Nhậm phủ ta đã nuôi nấng ngươi mười năm, bây giờ Nhậm phủ đứng trước cửa tử đến cầu xin ngươi thì ngươi lại tìm mọi cách để từ chối!”

Nhậm phu nhân nắm lấy cánh tay Lam Thanh, kéo ra ngoài, trong miệng còn hét lớn: “Ta sẽ cho người trong và ngoài phủ này nhìn cho rõ, tiểu tiện nhân này vào Lý phủ thì đã quên mất gốc gác của mình, ngươi đã quên mất là ai đã nuôi nấng ngươi rồi hả! Để cho mọi người phán xét đánh giá, bây giờ ngươi chỉ là thị thiếp, cũng dám vô lễ như vậy…”

Lam Thanh giãy giụa thoát ra liền bị kéo đi mấy bước. May mà người hầu ở tiền sảnh cực kỳ có mắt, tiến lên giật người ra.

Trong tay Nhậm thị trống không nhưng cũng không buông tha, trong miệng chửi bới.

Từng câu từng chữ đều ‘Vong ơn phụ nghĩa’  đã khiến Lam Thanh tức giận.

Lam Thanh bước tới, nhìn Nhậm thị hỏi: “Rốt cuộc ai mới là người vong ơn phụ nghĩa?”

Câu nói này đã khiến Nhậm thị sững sờ một lúc.

Có lẽ chưa ai từng nhìn thấy dáng vẻ hung dữ thế này của nàng.

“Bà nói Nhậm phủ của bà đã nuôi nấng ta, vậy là ai ở Nhậm phủ nuôi nấng ta?”

“Ngươi… ngươi… sao…” Vẻ mặt của Nhậm thị như không thể tin được.

“Ta thế nào? Là muốn hỏi làm sao ta biết hay là muốn hỏi làm sao ta nhớ được đúng không?”

Năm ba tuổi vỡ lòng, nàng nhớ tất cả mọi chuyện lúc nhỏ. Bao gồm cả chuyện phu thê Nhậm thị cung kính như thế nào, hèn mòn như thế nào trước mặt mẫu thân của nàng.

“Ta không phải họ Nhậm, nhưng ta ăn ở Nhậm phủ mười năm, nhưng cũng đã chắn tai họa giúp con gái Nhậm gia. Không nói kiếp trước, chính là nói Lam Thanh ta, Lam Thanh ta nợ Nhậm gia ngươi cái gì không?”

Nhậm phu nhân như bị sét đánh sững sờ tại chỗ, bà ta nghĩ đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ không nhớ chuyện gì, nhưng không ngờ nàng nhớ hết mọi chuyện trong đầu. Cho dù có tính toán hay không cũng là Nhậm gia nợ nàng mới đúng.

“Phù phù”

Một âm thanh bị bóp nghẹt, dường như mang theo tiếng nghiền nát khớp xương. Nhậm thị quỳ dưới chân Lam Thanh, nắm chặt tay áo viền hoa văn cẩm tú phúc, khổ sở cầu xin: “Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi hãy cầu cứu ông ấy đi!”

Cuối cùng cũng Lam Thanh cũng đồng ý.

Nếu từ nay về sau Nhậm gia lưu lạc đầu đường xó chợ thì nàng sẽ không có cảm giác gì cả. Nhưng đó là mạng người, một mạng người còn đang sống sờ sờ, chết rồi sẽ không còn gì nữa.

Bởi vì Nhậm thị nói hôm qua đã gặp Lý Hoài Úc, Lý Hoài Úc nói: Nếu Lam Thanh đồng ý, thì có thể giúp được bọn họ.

Ánh mắt thất thần bước ra, hai tay buông thõng trong ống tay áo, ánh mắt hơi trống rỗng.

Tiểu Vũ từ xa nhìn thấy bộ dạng như vậy của nàng chỉ cảm thấy đau lòng.

Hắn đi lên đón nàng, nhưng không nói gì mà chỉ ở bên cạnh, đi về cùng nàng.

Bộ quần áo màu đỏ đó cực kỳ chói mắt, những người hầu đi ngang qua đều không nhịn được quay đầu lại nhìn vài lần.

Chỉ có Tiểu Vũ luôn nhìn nàng.

Vừa bước vào cổng tròn tiểu viện, Lam Thanh đã bắt đầu cởi bộ quần áo trên người ra, bộ quần áo hoa lệ bị tùy ý vứt rải rác trên mặt đất.

Ngay cả Hương Hương cũng có thể nhìn ra biểu hiện khác thường của nàng và ngậm miệng lại.

Chỉ có chiếc áo lót trên tháp.

Tiểu Vũ vội vàng lấy chăn gấm phủ lên, sau đó đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy tim mình như bị dao cắt.

Không biết đã qua bao lâu, Lam Thanh đột nhiên lên tiếng, giọng nói có hơi khàn khàn: “Ta cho rằng ta đã quên rồi! Thời gian lâu như vậy ta nghĩ ta đã quên sạch rồi, nhưng hôm nay bà ta đứng ở trước mặt ta, ta mới biết, ta không quên được.” 

“Khi mẫu thân đi bà ấy có nói với ta, họ là cha mẹ của ta để ta nghe lời! Bà ấy đã để lại một bức thư cho ta, nói rằng sau khi ta lớn lên thì mở nó ra. Nhưng khi bà ấy sắp đi thì nó đã bị đốt. Bà ấy nói với ta, “Tiểu Lam Thanh, hãy quên nó đi, sau này hễ có chuyện không vui thì cố gắng quên nó đi”

Nàng nói rất là lung tung, nhưng Tiểu Vũ rất nghiêm túc lắng nghe, trong đầu dần hiện lên hình ảnh mà nàng nói.

“Mẫu thân nói ‘Chuyện quá khứ đã qua rồi, cuộc đời của con là của con’, nhưng cuộc sống trước đây của ta luôn sống trong bóng tối! Trước đây như vậy, hiện tại như vậy và sau này có thể cũng như vậy…”

Nàng bụm mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ hở ngón tay, khiến Tiểu Vũ ngừng hành động lau nước mắt cho nàng.

Bàn tay giơ giữa không trung rất lâu cũng chưa rút lại, trong lòng giống như bị khoét một lỗ lớn, ngoài đau lòng ra vẫn là đau lòng, ngoài đau lòng ra cũng không thể làm được gì khác… 

Rất lâu sau, nàng ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

“Có lẽ là chỗ này của ta có vấn đề.”

Lam Thanh chỉ vào ngực của mình, đôi mắt trong veo bị một tầng sương che lấp, ẩn chứa đau thương vô tận.

Tiểu Vũ đợi những gì nàng sẽ nói tiếp theo, nhưng hồi lâu nàng cũng không nói.

Lời nói đó giống như bị nuốt ngược trở lại.

Lam Thanh muốn nói: Lý Hoài Úc bây giờ là như vậy, nhưng những chuyện trước kia ta không quên được, mỗi ngày khi trời tối chỉ còn lại hoảng sợ, mở mắt ra cũng chỉ có chán ghét. Dù hắn có đối xử với nàng như thế nào, nàng cũng sẽ không quên được!

Nàng muốn nói với Tiểu Vũ: Ta thích ngươi, cả trái tim ta đều là ngươi, dù cho hết kiếp này cũng sẽ không bao giờ quên ngươi.

………….

Buổi tối, Lý Hoài Úc bước vào tiểu viện như thường lệ, nhưng bên trong tối như mực không một chút ánh sáng.

Hắn hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Vũ vừa mới quay lại thì bị trừng mắt.

Lý Hoài Úc nhìn Hương Hương, nhưng Hương Hương không còn cách nào khác đành đáp lại: “Từ khi về thì đã buồn rầu ở bên trong, cũng không cho đốt đèn.”

Giọng nói khàn khàn như cát vụn đó khiến cho Lý Hoài Úc cau mày.

Lướt qua bọn họ và đi thẳng tới cửa, vừa định mở cửa thì tay dừng lại giữa không trung.

Điều này hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, hắn nghĩ rằng tiểu nữ tử sẽ vui mừng hớn hở ra đón hắn và nói với hắn làm sao để hết giận. Hoặc là vẻ mặt buồn bã, nói ân huệ với hắn còn cầu xin hắn một hồi.

Nghĩ không ra tại sao lại như vậy?

Cuối cùng hắn không vào.

Xoay người đến Ẩn Ngọc Các, Ngọc Nùng vui vẻ hầu hạ chu đáo, nhưng hắn cười không nổi chứ đừng nói đến vẻ lạnh nhạt trước kia. Hắn hỏi: “Thích ta không?”

Ngọc Nùng gật đầu: “Đương nhiên, gia tài hoa hơn người, anh tuấn nhã nhặn, ai mà không thích chứ?”

Những lời nói này rất quen thuộc, hình như không lâu trước đây ai đó đã từng nói qua. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.