Uy Điềm

Chương 4



Edit: Quýt + Khế.

Lại một mùa xuân và mùa hè trôi qua.

Dần dần, mười dặm bát hương lưu truyền “Nhậm phủ nhị tiểu thư diễm quá đào lý*, đẹp như thiên tiên! ”

Vào thời điểm đậu khấu niên hoa*, người đến cầu thân quả thật có thể nói là muốn mòn luôn bậc cửa.

Đậu khấu niên hoa (豆蔻年华): Là loại cây thảo mộc sống lâu năm, hoa màu vàng nhạt, quả có thể dùng làm thuốc, là hình ảnh ẩn dụ cho người con gái. Đề cập đến độ tuổi của các cô gái 13 hoặc 14 tuổi.

Nhậm lão gia yêu thương chiều chuộng, khi đó thường xuyên thở dài cùng phu nhân:

“Ta muốn quan tâm Phi nhiều hơn, nên muốn giữ nó lại thêm hai năm nữa, chỉ sợ đến lúc đó khó tìm được nhà chồng tốt. Bà đi khuyên nhủ nó, có thể tìm nhà thích hợp đính hôn trước. Ta thấy Lý gia trong thành cũng không tệ, thường làm ăn qua lại với ta, đứa trẻ này ta đã gặp qua, nhân phẩm và tướng mạo đều có thể xứng đôi với Phi nhi. Phi nhi tính tình kiều man*, lại cùng ở Mạc Châu, sau này cũng dễ chăm sóc.”

Kiều man (娇蛮): Miêu tả tính cách ngày thường kiêu ngạo nhưng trong điều kiện đặc biệt tính cách lại trở nên nhút nhát.

“Haiz!” Nhậm phu nhân thở dài một hơi: “Con bé này đã bị chiều hư từ nhỏ, sao có thể nghe lọt tai được chứ?”

“Bình thường con gái nhà người ta sớm đã xác định hôn sự, mười lăm mười sáu tuổi chính là tuổi thích hợp để xuất giá. Con bé cứ kéo dài mãi như vậy, bà mối trở về đối diện với bên kia không biết phải ăn nói như thế nào, ai còn dám đến cầu thân nó nữa? Chờ qua năm nay là đã mười bảy tuổi rồi, sau này có người cầu thân khẳng định người sau không bằng người trước. Nếu để cái tiếng thích trèo cao này truyền ra ngoài, thật sự là không có cách nào nhìn mặt người ngoài, haiz…”

Mấy năm nay bà không biết phải làm sao, lại dông dài kể lể: “Ông nói đứa trẻ này, để cuộc sống mỗi ngày trôi qua vui vẻ, lấy một thương nhân sống một cuộc sống giàu sang sung túc, cả đời không lo cơm ăn áo mặc, bình yên biết bao nhiêu. Vậy mà vẫn cứ muốn chui đầu vào ngõ cụt, không phải nhà quan thì không gả! Nó nào biết trên quan trường hiểm ác, còn khó đoán hơn lúc ông trời đổ mưa, đây không phải là…”

“Đây không phải là cái gì!” Nhậm lão gia ngắt lời “Cả ngày chỉ biết lải nhải mấy vấn đề tầm thường này, mở miệng ra không biết muốn nguyền rủa ai!”

Nhậm lão gia nhất thời tức giận, chỉ cảm thấy trên trán nổi gân xanh, phất tay áo lên, đi đến hậu viện di nương thư thái.

Thời gian này bà ta quả thật càng lúc càng hồ đồ, nhưng Phi nhi là bà mang thai mười tháng liều mạng sinh ra, làm mẫu thân sao có thể muốn hại con mình chứ.

Bà ấy muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại biến thành thở dài.

Trong lòng Lệ Phi luôn chấp nhất với chuyện “Không phải quyền quý thì không gả”.

Nhưng những nhà có quyền có thế trong thành lại không có một ai đến cầu thân.

“Tức chết ta rồi! Chỉ là thứ tử của một thương nhân cũng dám đến cầu thân, ta không muốn phải gả cho hắn!” Lệ Phi thở hồng hộc mắng chửi với Lam Thanh, Trong lời lẽ giọng điệu của nàng ta cũng không băn khoăn bản thân mình cũng là xuất thân thương nhân.

“Nhưng những người ngươi vừa ý hoặc là đã lấy vợ, hoặc là trên người có hôn ước.” Lam Thanh vẫn trước sau như một nói thẳng.

“Haiz…” Thở một hơi dài.

Lệ Phi không biết là, mấy năm nay nàng ta gần như không hề bỏ lỡ một ‘Hội thơ’ nào thì cũng chỉ có một cái mỹ danh là tài sơ học thiển thôi, khó có thể trèo cao đến chốn thanh nhã được. Những công tử quyền quý thế gia kia đều quen biết nhau, thường thảo luận sau lưng: “Nhậm gia nhị tiểu thư kia thật xinh đẹp, đem về nhà làm tiểu thiếp là thích hợp nhất.”

Mỹ danh ở bên ngoài, đương nhiên dẫn đến bướm loạn gió cuồng.*

*Bướm loạn gió cuồng (狂蜂浪蝶): Ý chỉ những người đàn ông cợt nhả và phóng túng.

Tối nay, Lam Thanh đang hóng mát trên mái nhà, lúc đang mơ màng buồn ngủ thì bên tai đột nhiên có vài tiếng động rất nhẹ. Mở mắt ra thì thấy một bóng đen che mặt rơi trên đầu. 

Nàng sững người, người đó cũng sững người không lên tiếng, Lam Thanh hỏi: “Ngươi là kẻ trộm sao?”

Người đó trả lời: “Không phải, ta là người tiếc hoa yêu hoa, nghe nói trong phủ có cây Hải Đường nở rất đẹp, nên đặc biệt đến để thưởng thức.”

Lam Thanh mở to mắt, đây, đây, đây… là gặp hái hoa tặc trong truyền thuyết sao?

Chỉ thấy người nọ đột nhiên bỡn cợt tiến lên một bước: “Không ngờ, dưới trăng còn có một cây Linh Lan u nhã thanh lệ.”

Hắn vừa nói vừa vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, xúc cảm quả nhiên trắng mịn như trong tưởng tượng.

Lam Thanh cau mày, cho dù vòng cung phản xạ dài hơn, cũng cảm thấy bản thân bị cợt nhả, đưa tay ra hất móng vuốt trên khuôn mặt. Sau đó thong dong điềm tĩnh trèo xuống từ cái cây bên cạnh.

Một nữ nhi không sợ hái hoa tặc.

Cảm giác như bản thân bị xem thường, trong lòng hái hoa tặc cảm thấy vô cùng thất bại. 

Lam Thanh vừa tiếp đất, liền cảm giác có người ở đằng sau, quay người lại, không ngoài dự đoán, lại là tên hái hoa tặc đó.

Lam Thanh cắn môi trầm ngâm nói: “Ta có nên hét lên hai tiếng không?”

Sau đó còn chưa đợi hắn có phản ứng liền hét lớn: “Người đâu! Có trộm! Người đâu, mau đến đây…”

Trong phủ đang yên tĩnh bỗng chốc giống như nổ tung, một nhóm gia đinh cầm gậy xông đến, chỉ thấy một thân ảnh nhún người nhảy lên, hai ba cái liền biến mất. 

“Chạy đi đâu!”

Võ sĩ mới tới trong phủ đang nghĩ cách lập uy nên đâu chịu buông tha cơ hội này, vì vậy nhanh chóng đuổi theo.

Mọi người thấy hai người nhảy trên mái nhà, trong lòng thầm cảm thán một câu “Công phu tuyệt đỉnh”.

Tên hái hoa tặc chạy cũng không nhanh, công phu cũng không tốt lắm, qua mấy chiêu đã không cầm cự nổi, mắt thấy sắp chịu thua, trong tình thế cấp bách lấy ra một túi bột phấn trong ngực, vung tay lên. Trong chốc lát tên võ sĩ kia không kịp nhắm mắt lại, bị một cỗ hương thơm lạ lùng đánh úp đến, trong lòng thầm nói “không xong”.  Hắn lau mặt, mở mắt ra đã thấy choáng váng rồi thất thần ngã xuống từ trên mái nhà.

Vật ấy chính là “ngọc nữ hương” tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.

Tên hái hoa tặc thở phào nhẹ nhõm, may mà mình nhanh trí… khoan đã, mùi hương gì mà thơm thế nhỉ? Chết rồi, quên nín thở. Phải nhanh chóng tìm nơi để trốn! Hắn bất đắc dĩ trốn ra ngoài thành, lao vào rừng rồi bất tỉnh.

Nửa đêm trong viện náo động như vậy làm cho nha dịch nhanh chóng đến đây, lấy một ít bột phấn còn sót lại đưa lên ngửi thử, trong lòng cũng hiểu được chút ít liền hỏi quản gia của Nhậm phủ: “Trong phủ có mất gì không?”

Quản gia: “Nhờ có các ngài hỗ trợ phát hiện sớm nên trong viện không bị mất gì.”

Mấy tên bộ khoái hỗ trợ bên kia liếc mắt nhìn qua, lại càng thêm tin tưởng sự nghi ngờ vô căn cứ trong lòng, nhắc nhở: “Nếu vậy thì trấn an nữ quyến ở hậu viện đi, đừng để bị kinh sợ.”

Những người ở đây đều là người thông minh, nhìn tên võ sĩ ngất đi rồi lại nhìn biểu hiện của mấy tên bộ khoái, trong lòng nhất thời sáng tỏ vài phần, vội đi tìm lão gia nhà mình.

Hơn nửa đêm nghe thấy chuyện này quả thật giống như trong lúc ngủ mơ bị người ta hắt cho một thau nước lạnh, Nhậm lão gia chỉ cảm thấy gân xanh nổi lên, đầu óc choáng váng.

Cố gắng chống thân mình ngồi dậy, đưa chút bạc, chờ mấy tên bộ khoái rời đi rồi lại gọi đám gia nô vào viện răn dạy.

Phú hộ thì khó tránh khỏi có kẻ trộm, không ai để trong lòng cả.

Nhưng qua mấy ngày, không biết ai rêu rao hôm ấy có hái hoa tặc vào Nhậm phủ.

Hễ là tin tức vừa ra lò thì đều sẽ bị người ta bàn tán, coi như trở thành đề tài nói chuyện của mọi người sau bữa cơm. Nữ quyến trong Nhậm phủ cũng chỉ có vài người, một vị phu nhân, một di nương và hai vị tiểu thư. Tên hái hoa tặc kia chắc chắn sẽ không coi trọng hai người đẹp hết thời, nữ nhi nhỏ của Nhậm phủ mới chín tuổi, tính đi tính lại chỉ có một vị nhị tiểu thư vừa đủ tuổi là có mỹ danh ở bên ngoài.

Kết quả là đủ loại lời đồn liên quan liên tiếp xuất hiện, không có cũng nói thành có, lúc này chỉ mới qua hai ngày, càng truyền càng mạnh mẽ, nhất thời nửa cái thành đều biết nhị tiểu thư Nhậm gia đã bị tên hái hoa tặc làm thất thân.

Trước đây con cháu gia tộc chỉ dám nghĩ thôi thì nay đã đến tận nhà nói muốn nạp Lệ Phi làm thiếp.

Nhậm lão gia tức giận đến mức suýt ngất xỉu.

Cả cửa lớn Nhậm phủ đóng chặt, một người khóc nháo không ăn không uống, một người tiều tụy nói muốn chết cùng với nữ nhi, di nương không tới đây góp vui, đóng cửa lại cười đến thoải mái. Lam Thanh đến đây một chuyến, mang theo son bóng làm từ hoa bóng nước, nghĩ rằng nàng ta luôn yêu thích những thứ này hẳn sẽ rất vui. Nhưng từ xa nhìn thấy thị nữ của Nhậm phu nhân đang trông coi, nàng lập tức thức thời quay về.

Hôm sau, tinh thần Nhậm lão gia phấn chấn, sai người mở cửa phủ ra, nô bộc trong phủ nên mua thì mua, nên thăm viếng thì thăm viếng, bản thân cũng theo lẽ thường đi đến cửa hàng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chỉ trong vòng mấy ngày cả thành, ai ai cũng đều xôn xao: Thì ra hôm đó thực sự có hái hoa tặc vào Nhậm phủ nhưng lại trực tiếp đến Tây Thiên viện, làm nhục tam tiểu thư của Nhậm phủ.

Tuy là chưa có ai gặp qua vị tam tiểu thư này, chỉ có một số người làm của Nhậm phủ là biết Nhậm phủ quả thật có một vị, chẳng qua là thời gian lâu bị mọi người lãng quên mà thôi. Có vài người tự nhận là biết “nội tình” nghe người ta nói chuyện phiếm thì càng nói khó nghe hơn nữa. Họ thổi phồng những gì họ nghe được một cách sinh động và chân thật, đào ra nhũng bí mật từ nhiều năm về trước: “Năm đó nương nàng ta là người không an phận, bụng to rồi mới vào phủ. Lúc đó ta làm công trong phủ nên tận mắt chứng kiến…”

Lời đồn có nhân chứng càng làm người ta tin tưởng hơn.

Trong thành truyền tới mức ồn ào huyền náo.

Chỉ có một mình Lam Thanh ở trong phủ hoàn toàn không biết những lời đồn nhảm tràn lan bên ngoài.

Rất nhiều người đều muốn xem thử vị tam tiểu thư này, mấy tiểu thư trong hội thơ đều ồn ào bảo Lệ Phi dẫn đến xem nhưng đều bị cự tuyệt. Vài người không cam lòng, không qua mấy ngày Lệ Phi liền nhận được bái thiếp, nói là hội thơ lần sau muốn tổ chức ở Nhậm phủ.

Trong phủ những người khác đều đã từng tổ chức hội thơ, nhưng mỗi khi nhắc đến nàng tất cả mọi người đều im lặng. Lần này nhìn thấy bái thiếp nàng hơi rầu rĩ, nhưng rất nhanh đã bị niềm vui sướng chiếm cứ, nàng thầm nghĩ chỉ cần không gọi Lam Thanh ra là được.

Nhưng trọng điểm quan tâm của mọi người nằm ở chỗ “Tam tiểu thư” nàng ta há có thể ngăn được sao?

Dĩ nhiên là không, dạo qua một vòng không nhìn thấy người đã trực tiếp hỏi ra.

“Sao không thấy tam tiểu thư?”

Người nói chuyện là thiên kim tri phủ.

Lệ Phi cười gượng: “Xưa nay muội ấy không thích gặp người khác. Mau nếm thử trà này đi, đây là trà Vũ Tiền Long Tỉnh thượng hạng, từng lá trà đều được tuyển chọn, pha bằng sương sớm trong veo.”

Hội thơ lần này đã làm đủ trình tự quy định, nhưng lại không có một ai tán thưởng.

Chỉ nghe đại tiểu thư Vương gia đặt chén trà xuống chậm rãi nói: “Làm gì có đạo lý khách đến mà chủ nhân lại tránh mặt không gặp chứ!”

“Giáo dưỡng như vậy ngay cả mặt mũi làm tỷ tỷ của ngươi cũng bị kéo xuống”

“Đúng vậy đó, sao lại như vậy được”

……………………………

Mọi người ngươi một câu ta một câu thẳng thắn dạy dỗ làm cho Lệ Phi cảm thấy cực kỳ mất mặt.

“Đi gọi tam tiểu thư ra đây!”

Có lẽ phụ thân biết được sự tình cũng sẽ không trách nàng ta.

Nha đầu đến Tây viện chuyển lời, Lam Thanh thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm. Mấy năm nay hễ là trong phủ có người tới đều sẽ bảo nàng trốn thật xa.

Nha đầu đó vội vàng gọi, Lam Thanh lơ mơ không rõ đi theo. 

Khi vào sân đầy đủ người, mười mấy cặp mắt đồng loạt nhìn qua, làm cho da đầu cảm thấy tê dại, Lam Thanh đi lên phía trước, kiên trì hướng về phía mọi người thi lễ.

Lệ Phi thở phào nhẹ nhõm, hôm nay dù sao cũng ăn mặc “Giống người” một chút.

Vạt áo ngoài sáng màu phối với váy suông thắt eo, làn váy rộng và thắt lưng tuy đơn giản nhưng lại tôn lên vòng eo mềm mại và đầy đặn đến cực điểm của thiếu nữ. Tóc búi cao đơn giản, bên trên cài một cây trâm màu trắng.

Bầu không khí có hơi yên tĩnh, đúng lúc Lệ Phi nói: “Ở đây ngột ngạt quá, ta đã cho người chuẩn bị đá viên và một ít trái cây ở đình hoa rồi, mọi người cũng đi nếm thử đi.

Các vị tiểu thư đi trước, phía sau là một đám tỳ nữ nha đầu, đội ngũ hoành tráng bỏ lại Lam Thanh ở phía sau. 

Lam Thanh cũng không thèm để ý, quay người muốn đi. Nào biết Lệ Phi đột nhiên quay người, hiếm khi “Hiểu chuyện”: “Lam Thanh mau đến đây!”

Vương gia đại tiểu thư cùng tri phủ thiên kim nhìn nhau, thầm nghĩ: Người này thật sự là không biết tốt xấu, gặp rồi thì thôi đi, ai mà muốn đi cùng với cái loại nữ tử này chứ.

Thực ra chuyện này vốn không cần phải làm như vậy, bất luận là nhà nào gửi thiệp mời đến, Nhậm gia tất nhiên sẽ cho Lam Thanh đi. Chẳng qua nàng chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi, lại bị người ta chà đạp  thân thể, ai cũng không muốn bản thân bị ô nhiễm.

Bây giờ đang là mùa hoa nở, mẫu đơn, tiểu cúc, hải đường, tường vi… thật sự là trăm hoa đua nở, ngồi trong đình hoa có thể đưa toàn bộ màu sắc của cả vườn hoa vào tầm mắt.

Có một người tự đắc lập tức ngâm thơ về hoa, thở dài vì lá. Ngay sau đó một đám người không cam lòng chịu thua, đối chọi gay gắt âm thầm phân cao thấp với nhau, ngay cả thi tiên thi thánh cũng dám tự mình phán xét, bình luận đôi ba câu.

Đây là khuê mật thật sự sao?

Lam Thanh yên lặng đứng ở một góc không phát ra tiếng động, thầm nghĩ: Một lát nữa họ cũng sẽ quên mình thôi. 

Đối với nàng mà nói, những bông hoa, ngọn cỏ và hư danh đứng đầu đó không hấp dẫn bằng dưa lê và mứt táo trên bàn, chỉ có điều có thể nhìn nhưng không thể ăn. Chán thật, thực sự muốn trở về phòng ngủ một giấc.

Thời tiết tháng sáu nói thay đổi là thay đổi, trong nháy mắt mưa rơi như trút nước.

Hội thơ vốn sắp kết thúc lại bị buộc phải kéo dài, mọi người cũng không biết làm sao, chỉ có thể chờ mưa ngừng rồi mới đi.

Nước mưa mát lạnh cuốn trôi cơn buồn ngủ, Lam Thanh đứng ở bên đình yên lặng nhìn hạt mưa dần dần biến thành kim nhỏ, rả rích kéo dài. Nàng đưa tay ra hứng, mưa phùn rơi vào làm lòng bàn tay ngứa ngáy.

Nhìn từ xa trông nó giống như một bức tranh, tường đỏ ngói xanh, một nữ tử đứng ở một góc lầu, yêu nhược yêu tố*, cổ tay trắng như sứ, mưa phùn khoác cho nàng một lớp lụa trắng, lặng lẽ khó gần, thấm sâu vào lòng người.

*Yêu nhược yêu tố (腰若约素): Là bút pháp miêu tả khoa trương, hình dung vóc dáng nhỏ nhắn của mỹ nữ, bờ vai giống như được một nhà điêu khắc gọt ra, vòng eo thon nhỏ, tựa như lấy dây quấn ra.

Công tử Vương gia đến đón muội muội nhà mình, từ xa nhìn thấy một bức tranh như vậy, từ đó nhớ mãi không quên. 

Sau khi về nhà hỏi muội muội mới biết thì ra là “tam tiểu thư Nhậm phủ” bị kẻ trộm làm nhục, trong lòng liền cảm thấy mất mát.

Muội muội nhắc nhở: “Đại ca nhất định đừng bị ả ta mê muội, cha nương tuyệt đối sẽ không cho hạng nữ tử như vậy bước vào cửa.”

“Trong lòng ca tự khắc biết rõ.”

……………………………

Chuyện này, quả nhiên bị muội muội nói trúng, thực ra không phải là hắn không biết, Vương gia cuộc sống xa hoa, cho dù thu một nha đầu làm ấm phòng gia thế cũng phải trong sạch.

Vương công tử buồn rầu không vui hơn mấy ngày, vài bằng hữu hỏi nguyên nhân để đưa ra biện pháp: “Chuyện này cũng không khó, nếu như ngươi muốn, trực tiếp lấy danh nghĩa của muội muội ngươi mời người ta tới, dụng tâm một chút, một nữ tử nhỏ bé như nàng tất nhiên nhịn không được, đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, nếu cảm thấy hợp khẩu vị thì thu nạp, nếm thử nếu thấy nhàm chán thì vứt bỏ, nói là nàng chủ động quyến rũ ngươi, dù sao cũng không phải là thế gia vọng tộc gì, thân thể cũng không trong sạch…”

Vương công tử trầm ngâm nhìn.

Ngày hôm sau, Nhậm phủ nhận được thiệp mời, chỉ rõ muốn Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư cùng đi dự hội thơ.

Vương gia gửi thiếp mời, theo lý mà nói dù sao cũng phải nể mặt. Nhưng Nhậm lão gia chẳng những không cho đi, mà còn ngăn Lệ Phi lại, phái người về nói phu nhân trong phủ cơ thể ốm yếu, hai vị tiểu thư phải tận hiếu cạnh giường.

Liên quan đến chuyện bị gọi đến hội thơ ở lần trước Nhậm lão cũng biết, không thiếu được bị một trận đòn roi.

Cách vài ngày, công tử nhà Lý tri phủ đến cửa thăm hỏi.

Nhậm lão gia không dám sơ suất chút nào, vội vàng ra nghênh đón, sử dụng đồ dùng tốt nhất. Thời gian hai chén trà, hai người trò chuyện một chút, Lý công tử mượn cớ cáo từ, Nhậm lão gia cung kính tiễn ra đến cửa, nhìn người đi xa mới quay lại, đầu óc mù mờ, nửa ngày cũng không thể hiểu được.

Hôm sau, lại có người làm mai đến, chuyển thiếp mời, Lý công tử muốn nạp tam tiểu thư Nhậm phủ làm thiếp.

Tin tức này truyền ra, xôn xao huyên náo một thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.