Úy Lam

Chương 42




Chương 42
 
Edit: Malbec
 
Nguyễn Khôn không phải là người Việt Nam, thậm chí trước đây ông ta cũng không phải họ Nguyễn, cha mẹ ông ta đều là người Tô Châu, Trung Quốc, vài thập niên trước đến Việt Nam buôn bán, sau đó ở lại nơi này. Mà sau khi cha mẹ Nguyễn Khôn chết bất đắc kỳ tử, ông ta được một cặp vợ chồng Hoa kiều họ Nguyễn nhận nuôi.
 
Lúc đó không ai ngờ rằng người thiếu niên Trung Quốc với số phận long đong này chỉ vài chục năm sau đã trở thành một đại nhân vật có dã tâm ngang ngược.
 
Đồng thời cũng xưng bá ở biên giới Việt Nam rất nhiều năm. 
 
Ngôi nhà lớn mà Nguyễn gia ở bây giờ là do Nguyễn Khôn sau khi trở nên giàu có xây dựng nên. 
 
Sau khi Nguyễn Khôn qua đời, trưởng tử Nguyễn Khiêm của ông ta ở tại ngôi nhà này.
 
Nguyễn Khiêm là trưởng tử, tuy rằng không thích sân nhà phong cách Trung Quốc kiểu này nhưng vì ý nghĩa đặc thù của nó nên mới một mực ở lại. 
 
Tuy nhiên, về sau này, hắn cũng không thể tiếp tục ở lại đây. 
 
Bởi vì con trai thứ ba của Nguyễn Khôn, người đàn ông được gọi là Phật Vực đã trở về.
 
Người đàn ông đứng ở cửa rất cung kính, lúc đang chờ đợi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ rũ mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất. Bầu không khí nơi này không giống với thời điểm Nguyễn Khôn còn sống. Năm đó, lúc Nguyễn Khôn ở đây thì nơi này náo nhiệt biết bao nhiêu, rõ ràng là đình viện Trung Quốc lại thấm đẫm sự nhiệt tình không gò bó của Đông Nam Á.
 
Bây giờ mới thật sự có cảm giác đình viện tịch mịch.
 
Một lát sau, người vào trong thông báo đi ra.
 
"Tam gia mời anh vào."
 
Người đàn ông dáng người hơi lùn nghe thấy khẽ gật đầu, lúc này mới sải bước đi vào.
 
Trong thư phòng với hương mực bốn phía là một người đàn ông đang đứng tại bàn gỗ lim vung tay múa bút. Người này mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không biết là áo sơ mi làm từ chất liệu gì mà đặc biệt trắng sáng lóa mắt, cùng với ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, đổ bóng lên áo sơ mi trắng như tuyết của hắn, có cảm giác như cả người hắn nhiễm phải một tầng thánh quang.
 
Hắn ta khẽ cúi đầu, tay áo cuốn đến khuỷu tay.
 
Cánh tay sạch sẽ, đừng nói là hình xăm mà ngay cả một vết sẹo cũng không có.
 
Hắn đeo một cặp mắt kính gọng bạc, đôi mắt xếch giấu đằng sau mắt kính, sống mũi cao thẳng, một bộ dạng nhã nhặn lịch sự. Cho dù ai gặp cũng cảm thấy hắn chắc là một người nhận được sự giáo dục rất tốt, nghề nghiệp có thể là giáo sư đại học hoặc là bác sĩ.
 
Không ai đặt hai chữ tội phạm vào cùng một chỗ với hắn cả. 
 
Nói đến Tam gia nhà họ Nguyễn này cũng không phải do vợ cả Nguyễn Khôn sinh ra.
 
Vợ cả của Nguyễn Khôn là đại tiểu thư hắc bang, là người Hoa ở đây, năm đó, sau khi ông ta nổi lên thì bị vị lão đại kia nhìn trúng, gả con gái của mình cho ông ta. 
 
Ông ta vẫn luôn tôn trọng vợ mình.
 
Nhưng mà sau này lại có một người phụ nữ đến từ Trung Quốc, người phụ nữ kia vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, vẻ ngoài xinh đẹp, ngay cả làn da cũng trắng nõn mềm mịn, khác biệt một trời một vực so với con gái Việt Nam, là cô gái chân chính xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam Trung Quốc. 
 

Cũng giống với mẹ ông ta, là một người phụ nữ dịu dàng như nước.
 
Mà Phật Vực chính là con của bọn họ. 
 
Bởi vì thân phận của người mẹ cho nên từ nhỏ hắn không sống ở Việt Nam, ngược lại sinh ra ở Trung Quốc, đi học ở Mỹ, mãi cho tới sau khi Nguyễn Khôn qua đời, hắn mới trở về Việt Nam.
 
Mặc dù khi còn bé Nguyễn Khôn thường xuyên đưa hắn theo bên cạnh nhưng khác hơn so với hai người anh trai, hắn lại không quan tâm tới mọi việc trong nhà cho lắm. Tất cả mọi người đều không ngờ, người nhìn có vẻ như tách khỏi Nguyễn gia, cuối cùng lại là người cứu vớt Nguyễn gia.
 
Sau khi Nguyễn Khôn bị cảnh sát bắn chết, Nguyễn gia sụp đổ trong nháy mắt.
 
Rất nhiều cứ điểm bị hai bên Trung - Việt kết hợp tiêu diệt, cảnh sát không ngừng bắt người.
 
Cho dù có người ẩn núp cũng phải chờ đến lúc có ai đó đứng đầu ngọn gió mới tái khởi một lần nữa.
 
"Tam gia." Người đàn ông thấp lùn đứng trước bàn, cung kính gọi một tiếng, người đối diện vẫn không dừng bút, vẫn đang viết gì đó trên giấy Tuyên Thành.
 
Mãi cho đến khi thấp lùn nói: "Tên cảnh sát hình sự mà ngài treo thưởng kia, bây giờ đã có tin tức. Theo tin từ người liên lạc, mấy ngày trước hắn bay từ Bắc Kinh đến Nam Ninh."
 
Bọn chúng đã sớm để mắt đến Tần Lục Trác, chỉ là anh vẫn luôn ở Trung Quốc.
 
Đám người này cho dù yêu tiền cũng không dám tùy tiện đi vào Trung Quốc, lính đánh thuê trên thế giời đều nhượng bộ lui binh với quốc gia này.
 
Không ai có thể dễ dàng vào quốc gia này để giết chết một cảnh sát, cho dù người đó chỉ là cảnh sát hình sự tiền nhiệm. 
 
Thật không ngờ, trong lúc bọn hắn đang chờ đợi cơ hội thì người đàn ông này lại tự tìm tới cửa.
 
Tin tức này quả nhiên khiến người đàn ông cầm bút lông ngẩng đầu, mặc dù ánh mắt hắn luôn giấu sau mắt kính nhưng vẫn sắc bén như dao, chọc thẳng vào lòng người.
 
Đến khi hắn chậm rãi mở miệng thì giọng nói phát ra trong trẻo rất êm tai.
 
“Kẻ đó đã đến Nam Ninh rồi?” 
 
Thấp lùn gật đầu: “Tin tức hiện nay của chúng ta chỉ biết là hắn đi máy bay đến Nam Ninh rồi. Còn bây giờ hắn đang ở đâu thì lại không có tin cụ thể. Thế nhưng nếu bây giờ hắn ở Quảng Tây thì chúng ta sẽ có cơ hội giết hắn.”
 
Nhắc đến cái tên này khiến thấp lùn đã từng là thuộc hạ Nguyễn Khôn cũng phải nghiến răng nghiến lợi.
 
Lúc này, Phật Vực buông bút lông trong tay, yên lặng nhìn câu thơ hắn viết ra.
 
Tam quân khả đoạt soái dã, thất phu bất khả đoạt chí dã (1).
 
(1)”Tam quân khả đoạt soái dã, thất phu bất khả đoạt chí dã.” – Khổng Tử (Với ba quân, có thể đoạt chủ soái của họ; với trai nam nhi, không thể đoạt chí của anh ta được.
Quân đội của một quốc gia (ba quân) có thể lấy đi chủ soái của họ, nhưng với trai nam nhi thì không thể cưỡng ép anh ta thay đổi chí hướng được. Câu nói này nói lên tầm quan trọng của lập chí. Người không có chí hướng, mãi mãi vẫn chỉ là kẻ tầm thường bất tài, sẽ không làm nên bất cứ trò trống gì.

 
Đây là câu thơ Nguyễn Khôn thích nhất, có lẽ cũng là một trong số ít câu thơ Trung Quốc mà ông ta có thể hiểu được ý nghĩa. Cho nên khi còn sống, trong thư phòng ông ta  treo hai câu này.
 
Sắp tới sẽ đến ngày giỗ của Nguyễn Khôn, mấy ngày nay Phật Vực chỉ làm ổ ở phòng sách, viết hai câu này.

 
Hắn cúi đầu nhìn hai câu này, nhớ tới cảnh tượng lần cuối cùng nhìn thấy cha mình. 
 
Phật Vực cười nhạt: “Phát tán tin đó ra ngoài đi, một triệu này tôi sẵn lòng tiêu phí.”
 
Sau khi hắn nắm giữ Nguyễn gia, rất nhiều người mới bắt đầu một lần nữa nghe ngóng Tam thiếu gia Nguyễn gia này. Về phần cái tên Phật Vực cũng không phải do người qua đường gọi mà là người Nguyễn gia vẫn luôn gọi như thế.
 
Tam gia Nguyễn gia từ khi ra đời thân thể đã không được tốt.
 
Trung y, tây y đều thử qua thế nhưng vẫn không thể yên tâm. Sau đó, khi Nguyễn Khôn tự mình đưa hắn đi cầu một vị đại sư, hai chữ Phật Vực đó là do đại sư ban tặng.
 
Đều nói Phật Pháp Vô Biên, Phật quang soi sáng hiển nhiên sẽ không có giới hạn.
 
Chỉ hy vọng đứa bé này cả đời có thể sống dưới ánh sáng của Phật.
 
Nên ban cho hai chữ Phật Vực.
 
Ở Nguyễn gia không có ai gọi tên khai sinh của hắn, hai chữ này là Nguyễn Khôn gọi hắn từ nhỏ đến lớn.
 
Nhưng sau khi vị này nắm giữ thế lực Nguyễn gia, hai chữ Phật Vực này còn có một loại hàm nghĩa khác. Thủ đoạn của hắn không gì không thể, khiến người ta nghĩ dường như thế nào cũng chạy không thoát khỏi hắn.
 
Hai chữ này, mang theo một sắc thái khác…
 
Khiến người khác e ngại.
 
Thấp lùn đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, thấp giọng nói: “Còn có đại thiếu gia bên kia, gần đây cũng không yên phận.”
 
“Anh cả lại xảy ra chuyện gì?”
 
Thấp lùn không dám nói, yên lặng một lát thì nghe thấy người đối diện nhàn nhạt nói một tiếng nói đi, lúc này hắn mới vội vàng trả lời: “Dường như đại thiếu gia lại làm chuyện lão gia làm trước kia.”
 

 
Trong phòng một mảnh yên lặng.
 
“Ma túy?” Giọng nói người đàn ông lạnh lùng không chút tình cảm.
 
Hiển nhiên, ôn hòa chỉ là biểu hiện bên ngoài của hắn, nội tâm của người đàn ông này còn cứng hơn cả sắt đá.
 
Rõ ràng trong phòng vô cùng mát mẻ nhưng sau lưng thấp lùn lại ướt một mảng lớn. Từ sau khi Phật Vực tiếp nhận Nguyễn Gia liền bắt đầu cấm mọi người làm chuyện trộn lẫn ma túy vào hàng hóa.
 
Trước kia, có người vì không kìm được sự mê hoặc to lớn này mà đã đã lén lút giao dịch. 
 
Kết quả là người đó đã biến mất không thấy tăm hơi. 
 

Không ngờ hiện giờ Nguyễn Khiêm lại có thể không để ý lệnh cấm, vụng trộm làm chuyện này.
 
Phật Vực xoay người nhìn ngoài cửa sổ, nơi đó là hồ cá cạn, bên trong nuôi mấy trăm con cá koi.
 
Xem ra anh cả lại không an phận rồi.
 
Sau khi khách sạn trải qua trận hỗn loạn đó thì đã khôi phục lại với sự yên tĩnh trước đây, cũng không biết là ảo giác hay là linh cảm có thật, Nguyễn Khiêm ngồi ở văn phòng sòng bạc lúc này cảm thấy mí mắt giật kịch liệt.
 
Cha mẹ hắn đều là người Hoa sống tại Việt Nam nên từ nhỏ hắn đã nghe đến mấy truyền thuyết, thậm chí đã nghe qua những ngạn ngữ cổ quái của Trung Quốc.
 
Mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai (3).
 
(3)Mí mắt trái nhảy sẽ có điều may mắn, mắt phải thì sẽ có tai họa.
 
Đây là câu mà mẹ đã từng nói với hắn.
 
“Khiêm ca, đã bắt được tên kia.” Một kẻ có vết dao trên mặt đi đến nói với Nguyễn Khiêm ngồi trên ghế da.
 
Nguyễn Khiêm lập tức hỏi: “Hỏi được là ai phái tới không?”
 
Ai ngờ mặt sẹo lại lắc đầu.
 
Hắn hung hăng vỗ tay vịn ghế, tức giận mắng: “Một đám vô dụng, không mở miệng thì đánh cho tao, đánh đến khi nào nó chịu nói mới thôi.”
 
Nói xong hắn bật dậy khỏi ghế.
 
Thở gấp ồm ồm một cái, hắn nhìn mặt sẹo, nghi ngờ hỏi: “Mày nói xem có phải người lão tam phái tới không?”
 
Nghe thấy hai chữ “lão tam”, khóe miệng mặt sẹo giật một cái.
 
Nếu như thật sự là vị kia, chỉ sợ tất cả bọn họ đều sẽ không có kết cục tốt. Nguyễn Khiêm là anh trai ruột của người đó, có đánh gãy xương thì vẫn còn gân, về phần những kẻ làm việc dưới trướng như bọn họ thì…
 
Nghĩ đến một người làm trái lệnh của hắn, mặt sẹo đột nhiên hối hận lúc đầu không toàn lực khuyên giải Nguyễn Khiêm.
 
Mặc dù tiền rất tốt nhưng nếu mất mạng thì có tiền cũng chẳng xài được. 
 
Hiển nhiên, Nguyễn Khiêm cũng có cùng ý nghĩ với hắn, nhưng mà nghĩ lại thì hung hăng nghiến răng: “Chỉ cần tao có thể hoàn thành cuộc trao đổi này, đến lúc đó có tiền thì có thể mua súng và người, coi như thực sự dính dáng đến lão tam, ông đây cũng không sợ nó. Nó là cái thá gì chứ, bất quá chỉ là một đứa con riêng mà thôi, ỷ vào việc ông già để lại toàn bộ tiền cho nó thì muốn cưỡi lên đầu tao diễu võ giương oai à.”
 
Vừa nghĩ đến việc bản thân mình rõ ràng là trưởng tử, bây giờ lại phải nghe lệnh đứa con riêng kia.
 
Đáy lòng Nguyễn Khiêm cảm thấy không cam, phải cầu phú quý trong sinh tử. 
 
Năm đó cha hắn đi được tới bước này, hắn cũng sẽ không kém.
 
Vì vậy nên Nguyễn Khiêm cắn răng, chỉ vào mặt sẹo: “Đi tìm Cát thúc tới đây cho tao.”
 
Mặt sẹo sửng sốt, nhanh chóng nói: “Cát thúc buôn bán ngà voi, hắn không dính đến những thứ này.”
 
“Gã đó còn làm bộ làm tịch với tao, ngà voi của hắn phải giao nộp cho hải quan Trung Quốc biết bao nhiêu lần. Bây giờ đang lo không tìm được con đường buôn lậu, tao hợp tác với gã, tao có thể đảm bảo lượng hàng hóa này của gã sẽ thành công vận chuyển từ Việt Nam vào Trung Quốc.”
 
Hóa ra hai người này cho tới bây giờ vẫn chưa nói chuyện hợp tác.
 
Tuy Lý Cát cũng là một phần tử của Nguyễn gia nhưng bây giờ ma túy không phải là vật phẩm buôn bán chính của Nguyễn gia, thậm chí là đã có lệnh cấm rõ ràng. Không ai muốn chọc phải cái phiền phức này, Nguyễn Khiêm lôi kéo Cát thúc xuống nước tất nhiên phải cho gã lợi ích.
 
Mà con đường vận chuyển bí mật này chính là lợi ích.

 
Buổi sáng ngày hôm sau, A Thanh dẫn người đến tìm Úy Lam, nói là Cát thúc sắp xếp để cô xem hàng.
 
Bọn họ ngồi xe đến nơi chứa hàng, không ngờ nhà kho lại cách khách sạn không xa.
 
Lúc rương gỗ bị mở ra, từng chiếc từng chiếc ngà voi hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt mọi người. Úy Lam đeo kính râm cúi đầu nhìn bên trong rương.
 
Thậm chí cô còn nhìn thấy máu phía trên ngà voi.
 
Thủ đoạn của những kẻ săn trộm này vô cùng tàn nhẫn, vì muốn nhanh chóng lấy được ngà voi nên sau khi bọn chúng giết chết con voi sẽ cắt mất nửa khuôn mặt, mang theo ngà voi chạy trốn. 
 
Sau đó lại róc da róc thịt.
 
Cho nên trên rất nhiều ngà voi có dính máu voi sau khi chết đi.
 
Cô nhìn những rương gỗ chồng chất thật cao xung quanh, trầm giọng hỏi: “Những thứ này đều là hàng sao?”
 
A Thanh không khỏi kiêu ngạo gật đầu: “Tất nhiên, chúng tôi chính là nhà buôn cung cấp ngà voi lớn nhất Việt Nam. Không ít thương nhân Trung Quốc đều mua ở chỗ chúng tôi, Úy tiểu thư có thể hoàn toàn yên tâm. Chúng tôi không phải lần đầu buôn bán.”
 
Úy Lam phải nghiến chặt răng mới nhịn không mắng lời thô tục ra khỏi miệng.
 
Cô gật đầu.
 
Sau đó liền xoay người nhanh chóng đi ra ngoài, rõ ràng vết máu trên ngà voi đã khô thế nhưng dường như cô còn ngửi thấy được mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
 
Tần Lục Trác đi đến cạnh cô, cúi đầu nhìn thấy bàn tay siết chặt thành nắm đấm của cô.
 
Anh đưa tay cầm lấy bàn tay cô, khẽ vuốt.
 
Trên đường về Úy Lam vẫn luôn trầm mặc. Cho đến khi xe lần nữa dừng trước khách sạn, hai người xuống xe trở về biệt thự của mình, không ngờ đi được nửa đường lại gặp phải Lý Cát và một người đàn ông cao lớn nữa. 
 
Hai người sóng vai đi phía trước, phía sau là một đám bảo vệ.
 
Tần Lục Trác nhìn thấy bọn họ trước, chỉ là khi ánh mắt anh rơi vào người đàn ông bên cạnh Lý Cát thì đột nhiên nheo lại.
 
Nguyễn Khiêm.
 
Anh đã xem tư liệu về kẻ này trên hồ sơ vô số lần.
 
Thậm chí anh đã đích thân dẫn người ép cha hắn đi đến đường cùng.
 
Còn người khởi xướng treo giải thưởng lấy mạng  anh chính là em trai hắn, cũng là người phụ trách Nguyễn gia bây giờ, Phật Vực.
 
Lý Cát ngoài ý muốn gặp bọn họ, bất quá gã vẫn dừng lại chào hỏi với Úy Lam. Dù sao thì Úy Lam cũng khách hàng của gã nhưng gã vẫn luôn không lộ diện.
 
Gã khách khí nói hai câu nhưng cũng không định giới thiệu hai bên với nhau. 
 
Ai ngờ Nguyễn Khiêm lại nhìn bọn họ, đột nhiên có phần kinh ngạc hỏi: “Có phải chúng ta đã từng gặp qua ở đâu hay không?”
 

 
Trong nháy mắt, cả người Tần Lục Trác căng thẳng như một cây cung bị kéo căng hết sức.
 
Đến khi Nguyễn Khiêm đối diện cười khanh khách nhìn Úy Lam, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại vui vẻ hỏi: “Vị tiểu thư này?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.