Úy Lam

Chương 62





 
Edit: Malbec
 
Mấy ngày nữa là năm mới, vậy mà Tần Lục Trác lại càng bận rộn hơn. Bởi vì sang năm có một doanh nghiệp hóa chất trực thuộc trung ương sẽ có đấu thầu vận chuyển hóa chất nguy hiểm.
 
Trước đó Tần Lục Trác nhận được tin tức, bởi vì doanh nghiệp trung ương đã thay đổi tổng giám đốc, quan mới nhậm chức đốt ba đám cháy (1), muốn làm việc thấu đáo trong sạch cho nên bắt đầu mạnh tay thay đổi đối tác cung ứng và đối tác vận chuyển phía dưới.
 
(1)Quan mới nhậm chức đốt ba đám cháy: Sau khi quan chức mới nhậm chức, anh ta thường đưa ra một vài điều để thể hiện tài năng của mình và quyết tâm loại bỏ những bất lợi.
 
Doanh nghiệp trung ương là xí nghiệp chính quy, thực lực mạnh mẽ cho nên chuyện kêu gọi đầu tư vừa truyền ra ngoài, ít nhiều công ty hậu cần lớn đều để mắt đến.
 
Mấy ngày nay Tần Lục Trác bận rộn vì việc này.
 
Ban đêm phải bận bịu đến tầm 10 giờ mới về nhà, Úy Lam cũng biết nên cố gắng không gây thêm phiền phức cho anh.
 
Sau khi cô tan ca liền trở về chơi với Tần Tiểu Tửu.
 
Con mèo này từ sau khi gửi đến cửa hàng thú cưng ở một thời gian thì tính tình có chút thay đổi, không còn hoạt bát như trước mà lại luôn có chút bực nội khó chịu. 
 
Nên Úy Lam còn đặc biệt đến cửa hàng thú cưng mua cho nó ít đồ chơi.
 
Lúc Úy Nhiên gọi điện thoại cho cô, Úy Lam còn đang mở đồ hộp cho vị tiểu tổ tông này. Úy Nhiên nghe thấy tiếng động leng keng leng keng bên kia, không khỏi nhíu mày hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
 
“Mở đồ hộp.”
 
Úy Lam cúi đầu nhìn đồ hộp trước mặt, sao mà lại khó mở thế này?
 
Úy Nhiên nhíu mày:“Sao em lại ăn mấy thứ đó? Ra ngoài chị dẫn em đi ăn.”
 
Vừa nghe thấy đồ hộp, Úy Nhiên còn tưởng rằng cô đang ăn cái này.
 
“Nếu không thì chị tìm cho em một dì giúp việc, em cũng không thể chỉ ăn uống qua loa thế này được.”
 
Úy Lam: “Đồ hộp là cho mèo ăn, cơm tối em đã làm xong và ăn rồi.”
 
Úy Nhiên: “...”
 
Cô mãi mới có thể tiêu hóa hết những lời này của con bé.
 
Cô hơi bất ngờ hỏi: “Em biết nấu ăn?”
 
Kết quả vừa nói xong câu này, cô hỏi thêm: “Em nuôi mèo lúc nào?”
 
“Mèo là Tần Lục Trác nuôi, gần đây anh ấy rất bận nên em nuôi giúp anh ấy mấy ngày.” Úy Lam nhìn Tần Tiểu Tửu đi loanh quanh nãy giờ phía đối diện, con mèo này nhìn thấy đồ hộp trong tay cô liền vui vẻ chạy đến trước mặt cô.
 
Úy Nhiên có hơi im lặng, hồi lâu sau đột nhiên cười: “Em thật sự muốn vì cậu ta mà chịu rửa tay vào bếp rồi?”
 
Thật ra, Úy Nhiên hiểu rõ tính cách em gái mình, dù sao hai người cũng là chị em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, lại lớn lên cùng nhau. Cô luôn cảm thấy Úy Lam đối với ai cũng không lạnh không nhạt, không ngờ lại gặp gỡ được một người như vậy, thật sự là lửa gần rơm.
 
“Giúp anh ấy cho mèo ăn là rửa tay vào bếp?”
 
Úy Lam hỏi lại.
 
Úy Nhiên xùy một tiếng, hỏi: “Vậy hỏi chuyện này đi, em nghĩ sau này sẽ sống cùng cậu ta sao?”
 
Có nghĩ tới không?
 
Đương nhiên, không chỉ nghĩ mà hơn nữa còn đang tiến hành. Mấy ngày cô ở lại nhà Tần Lục Trác, mặc dù hai người không làm chuyện gì nhưng chỉ việc mỗi ngày tỉnh dậy từ trong lồng ngực anh đã đủ để sáng sớm cô có một tâm trạng tốt.
 
Úy Lam nói không chút do dự: “Nghĩ đến rồi.”
 

Lần này thật sự khiến Úy Nhiên bất ngờ.
 
Cô ấy quay đầu nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ xe, đột nhiên nói: “Kết hôn không phải là trò đùa. Đặc biệt là gia đình như nhà chúng ta.”
 
Từ sau khi gặp thư ký của cha Tần Lục Trác ở phi trường, Úy Nhiên đã cảm thấy chuyện gia thế mà Nghiêm Phong lo lắng trước đó không còn là vấn đề giữa bọn họ nữa. Tuy nhiên, cho dù không có vấn đề gia thế, coi như bọn họ kết hôn môn đăng hộ đối cũng không phải đều sẽ hạnh phúc. 
 
Cô không nhịn được xoa nhẹ cái trán. 
 
Úy Lam biết chị ấy lại muốn nhắc nhở mình, lập tức nói: “Bản thân em sẽ biết phải làm sao.”
 
Úy Nhiên nghe thấy, cười nhạo một tiếng: “Được rồi, chuyện của bản thân chị còn không làm rõ được, cũng không có tư cách gì để nhiều lời với em.”
 
Úy Lam hơi bất ngờ.
 
Do dự một chút, cô hỏi: “Chị cãi nhau với anh rể?”
 
Úy Nhiên tựa vào ghế phía sau, giọng nói không mặn không nhạt: “Ngay cả mặt còn không thấy thì ầm ĩ gì được.”
 
Úy Lam dừng lại, ai ngờ đồ hộp trên tay lại không chịu dừng, bịch một tiếng mở ra. Tần Tiểu Tửu meo một tiếng liền xông tới, mặt mèo suýt chút nữa nhét vào trong cái hộp.
 
Úy Nhiên nghe thấy tiếng động bên kia điện thoại: “Mở đồ hộp rồi? Vậy em cho mèo ăn đi. Chị cúp đây.”
 
Úy Lam ừ một tiếng, đối phương đã tắt máy.
 
Lại cúi đầu nhìn Tần Tiểu Tửu le lưỡi liếm láp đồ ăn không ngừng, cô không nhịn được mà bật cười, nhanh chóng bỏ đồ ăn vào trong đĩa của nó.
 
Đến khi cô vào toilet rửa tay quay lại thì nhìn thấy đồng hồ treo trên tường đã chỉ 8:30.
 
Cô gửi một tin nhắn cho Tần Lục Trác.
 
Ai ngờ bên kia chậm chạp mãi không gọi điện đến, cô có phần nghi ngờ nhìn thoáng qua.
 
Thường thì sau khi Tần Lục Trác nhận được tin nhắn của cô đều sẽ gọi điện thoại lại, ít nhất sẽ nói cho cô một tiếng lúc nào sẽ về nhà.
 
Nhưng cô không biết rằng lúc này Tần Lục Trác đang lái xe đến trường đại học.
 
Thẩm Phóng đi cùng anh. Cậu ngồi bên cạnh ghế lái, tranh thủ thời gian gửi tin nhắn ngắn cho đối phương, ngẩng đầu bất đắc dĩ nói: “Lão đại, nghe nói ngay cả chỗ bảo vệ trường học cũng bị kinh động.”
 
Sao mà không kinh động cho được, mấy cô nữ sinh đánh nhau thành một đống trong ký túc xá.
 
Tần Lục Trác lái xe, khóe miệng khẽ mím lại, xe đang đi trong đường lớn của trường học, thế nhưng lúc này đúng lúc tan học nên trên đường có khá nhiều người, ngay cả xe đạp cũng không ít. Nên anh không lái xe quá nhanh.
 
Khi đến ký túc xá, bọn họ vừa vào cửa thì bị dì quản lý ký túc chặn lại.
 
Dì quản lý ký túc đánh giá hai người đàn ông bọn họ: “Đây là ký túc xá nữ sinh, không cho phép đàn ông đi vào.”
 
Thẩm Phóng nhanh chóng nói: “Dì à, chúng tôi là phụ huynh học sinh bị thầy cô gọi đến.”
 
“312 đúng không?” Dì ấy nghe thấy liền hiểu, phất tay, “Hai người đi nhanh lên đi, thầy cô và bảo vệ đều đã đến rồi, còn đợi phụ huynh đến giải quyết thôi.”
 
Bọn họ vừa lên lầu, ký túc xá vốn không được xem là yên tĩnh giờ lại càng ầm ĩ.
 
Trong hành lang truyền đến một tiếng hét lớn: “Một đám mất dạy dám động đến con gái tao, cũng không cầm gương lên soi mình một cái, chỉ bằng với loại như tụi mày...”
 
Cũng không biết ai mở miệng thuyết phục mà tiếng hét này cuối cùng cũng biến mất.
 
Thẩm Phóng nhíu mày, đáy lòng chửi thầm một câu.
 
Sau khi hai người đến cửa phòng 312, nhìn thấy đầy người đứng khắp cả phòng. Một cái ký túc xá bốn người có lẽ chưa từng náo nhiệt như vậy.
 
Lúc này cô giáo đeo mắt kính mang vẻ mặt bất đắc dĩ đang khuyên bảo người đàn ông bên cạnh.
 

Ngược lại, cô gái đứng một bên sau khi ngẩng đầu nhìn thấy hai người xuất hiện ở cửa thì lập tức nhào tới, trực tiếp ôm lấy Tần Lục Trác, tủi thân gọi một tiếng: “Anh Lục Trác, cuối cùng anh cũng đến.”
 
Tần Lục Trác nhíu mày, không mảy may quan tâm cô gái còn đang khóc trong ngực, trực tiếp ấn bả vai đẩy cô gái ra.
 
“Nói chuyện cẩn thận.”
 
Cô gái vốn đang tủi thân thế nhưng Tần Lục Trác không chỉ không cho cô một cái ôm lại còn đẩy cô ta ra, thế là lấy tay che mắt khóc càng to hơn.
 
Thẩm Phóng thấy thế thì hiểu rõ suy nghĩ của lão đại.
 
Trước kia, khi lão đạo không có bạn gái đã thủ thân như ngọc, người bình thường không thể lại gần. Bây giờ có bạn gái lại càng không có khả năng ôm một cô gái nhỏ mà an ủi.
 
Cho nên cậu đưa tay vỗ nhẹ vai cô gái nhỏ, khẽ nói: “Đừng khóc nữa, tụi anh đến rồi, tủi thân chuyện gì thì cứ nói với tụi anh. Tụi anh tuyệt đối không để người khác bắt nạt em.”
 
Lời này khiến người nghe cảm thấy dễ chịu hơn, cô gái nhỏ khóc lóc thê thảm cuối cùng cũng ngưng lại một chút.
 
Tần Lục Trác kéo cánh tay cô gái: “Chuyện là thế nào?”
 
Lúc này, cô giáo đeo kính trong phòng đi đến, bà nhìn Tần Lục Trác và Thẩm Phóng, nghi ngờ hỏi thăm: “Hai người là anh trai Lưu Cẩn à?”
 
Tần Lục Trác gật đầu.
 
Cô giáo thở dài một hơi, nhanh chóng nói: “Là như vậy, Lưu Cẩn có chút hiểu lầm với bạn cùng phòng trong ký túc xá nên chúng tôi hy vọng phụ huynh các vị có thể đến xử lý một chút.”
 
“Cô nói đi.” Mặc dù giọng điệu Tần Lục Trác hờ hững nhưng thái độ lại vô cùng khách sáo.
 
Cô giáo vừa rồi đã gặp phụ huynh bộ dáng không nói lý, lúc này gặp phụ huynh quá bình tình ngược lại cảm thấy đáy lòng thật thoải mái.
 
Bà đẩy mắt kính: “Vốn dĩ tối hôm nay tụi nó có lớp huấn luyện vũ đạo, nhưng mà sau khi trở về, Giang Hiêu Nghiên ở cùng phòng phát hiện đồ trang điểm của mình bị người khác động vào, hơn nữa còn thiếu một thỏi son môi vừa mới mua.”
 
Tần Lục Trác ngước mắt, nhìn thoáng qua về phía cô giáo, đôi mắt lạnh lẽo như dao.
 
Cô giáo cười ha ha nói: “Lúc đầu cũng không phải chuyện gì lớn, mấy cô gái trong ký túc xá tôi một câu cô một câu, có lẽ trong lúc lời qua tiếng lại thì dẫn đến đánh nhau.”
 
“Cãi nhau?” Tần Lục Trác quay đầu nhìn Lưu Cẩn.
 
Anh nói: “Đã nói những lời gì rồi?”
 
Lúc này Lưu Cẩn còn đang nhìn lén anh, nghe anh nói như vậy lại khóc.
 
Cũng may một cô gái khác trong ký túc xá vô cùng tức giận đứng dậy, nói: “Giang Hiêu Nghiên nói rất khó nghe, không chỉ nói tụi em lén dùng đồ trang điểm của cô ta, tay chân không sạch sẽ ăn cắp son môi của cô ta. Còn nói  sáu trăm tệ lần trước mà cô ta bị mất cũng là do bọn em làm.”
 
Cô gái này cũng không phải là người mặc cho kẻ khác bắt nạt, nếu không phải nhà cô ở ngoại tỉnh, căn bản không có người thân ở Bắc Kinh thì cô đã gọi người nhà đến làm chỗ dựa.
 
Lúc này cô gái tóc dài dối diện lạnh lùng nhìn cô ta: “Chẳng lẽ tôi nói sai ư? Đồ trang điểm của tôi còn nguyên ở đó, sao bỗng dưng lại thiếu đi nhiều như vậy? Son môi của tôi vừa mới mua hôm qua vậy mà hôm nay đã không thấy đâu, tôi nhớ rõ ràng là không mang ra ngoài. Chẳng lẽ tôi để trên bàn, son của tôi lại mọc chân ra mà chạy sao?”
 
“Đừng có mà không biết xấu hổ, không phải chỉ là một thỏi son ba trăm đồng thôi sao, cậu cho rằng người khác đều nghèo đến mức ngay cả một thỏi son cũng không mua nổi hả.”
 
Cô gái kia không yếu thế một chút nào.
 
Ai ngờ cha Giang Hiêu Nghiên nghe thấy cô mắng câu này liền đứng ngăn trước mặt con gái mình, đưa tay lên muốn đánh người: “Con mẹ nó mày mắng ai? Con điếm này.”
 
May mà bảo vệ ngăn lại kịp thời, nếu không một tát này của cha Giang thật sự sẽ rơi trên mặt cô gái.
 
Cô giáo lộ vẻ sợ hãi, bà nhanh chóng chạy đến, nắm lấy bả vai cô gái, hỏi: “Hạ Đan Dương, em không sao chứ, có bị đánh trúng không?”
 
Hạ Đan Dương lắc đầu.
 

Vừa rồi cô còn thấy cái gì đó sượt qua gò má cô, nếu không phải cô lùi về sau kịp thời thì bàn tay này thật sự sẽ đánh vào mặt cô.
 
Lần này cô giáo thật sự tức giận, vừa rồi lúc cha Giang nói ra những lời ô uế ở đây bà còn có thể gắng gượng nhịn lại.
 
Nhưng mà bà không ngờ người này lại còn rác rưởi đến mức ra tay với một cô gái nhỏ.
 
Bà lập tức nghiêm mặt nói: “Giang tiên sinh, nếu như ông vẫn giữ thái độ không bình tĩnh thế này thì tôi chỉ có thể báo cảnh sát đến xử lý. Ông nên cảm thấy may mắn là bàn tay này không đánh trúng mặt Hạ Đan Dương.”
 
Mặc dù cha Giang không để đám con nít ranh này trong lòng nhưng cô giáo tốt xấu gì cũng là chủ nhiệm lớp con gái mình, ông vẫn không thể đắc tội người ta.
 
Nhưng mà ông ngang ngược đã quen, muốn bảo ông xin lỗi, ông lại không hạ mặt mũi được.
 
Hồi lâu sau, ông ta ngại ngùng nói: “Cô giáo, tôi là vì thấy con bé kia công kích Hiêu Nghiên nhà tôi nên nhất thời tức giận.”
 
Mẹ Giang Hiêu Nghiên một bên kéo Hermes trong tay lên, nói giúp: “Đúng vậy, cô giáo Trần, Hiêu Nghiêu của chúng tôi ở nhà thật sự là ngậm trong miệng sợ tan, cha con bé cũng chỉ do không chịu được con bé bị người ta bắt nạt thôi.”
 
Đừng nói là Hạ Đan Dương, ngay cả cô giáo Trần cũng bị hai vợ chồng này làm cho tức chết, cuối cùng bà cũng biết tính cách này của Giang Hiêu Nghiên từ đâu mà có.
 
Kết quả, bà còn chưa lên tiếng, phía sau đã truyền đến một giọng nói mỉa mai: “Nếu vậy thì cứ đưa con gái của mình về nhưng tuyệt đối đừng lại thả cô ta ra, khỏi làm hại đến xã hội, các người cũng không cần phải lo lắng.”
 
Lời này là Thẩm Phóng nói.
 
Vừa rồi lúc cha Giang ra tay, cậu còn muốn tiến lên, may mắn bảo vệ kịp thời ngăn cản cha Giang.
 
Bằng không thế nào cậu cũng không thể đứng yên được.
 
Cha Giang quay đầu nhìn thấy là hai người trẻ tuổi, cũng không đặt bọn họ trong lòng, liền mở miệng mắng: “Con mẹ nó mày là cái thá gì, mày muốn...”
 
Nhưng mà câu này của ông ta còn chưa nói xong thì người đàn ông đứng ở cửa ra vào không nói gì cất bước đi đến.
 
Trực tiếp đưa tay khóa ông ta trên cửa tủ quần áo.
 
Vóc dáng cha Giang cũng không thấp, thân hình lại khỏe mạnh, không nghĩ rằng lại bị người ta chế ngự dễ dàng như vậy.
 
Giang Hiêu Nghiên và mẹ cô ta đồng thời hét lên, không hẹn mà cùng lùi về sau một bước.
 
Cô giáo Trần thấy thế, sợ họ đánh nhau, nhanh chóng nói: “Vị tiên sinh này, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói chuyện.”
 
 Tần Lục Trác vẫn khóa cánh tay cha Giang lại, dí mặt ông ta lên cửa tủ quần áo. Anh xuất thân cảnh sát, vừa ra tay liền có thể chế ngự một người đàn ông khỏe mạnh bình thường. Cho nên ít khi anh động thủ với người thường, không vì chuyện gì cả, chỉ đơn thuần là bắt nạt người ta mà thôi.
 
Nhưng nếu một người mà ngay cả tiếng người cũng không nói được thì anh không quan tâm.
 
Giọng nói anh lạnh lùng: “Cái miệng này có phải là không biết nói chuyện cẩn thận không?”
 
“Con mẹ nó mày có bản lĩnh thì buông tao ra, đồ đánh lén...” Lúc này cha Giang chết đến nơi còn muốn giữ danh dự trước mặt nhiều người như vậy, kết quả ông ta vừa nói câu này xong cánh tay liền truyền đến cảm giác đau đớn.
 
A, ông ta hét thảm một tiếng.
 
Mẹ Giang bên cạnh bị dọa đến mức muốn khóc, nói với bảo vệ trường học: “Mấy người chết hết rồi sao, nhanh chóng giúp đỡ đi. Kéo người ra nhanh lên, không nhìn thấy anh ta đánh chồng tôi sao.”
 
Thế nhưng bà ta hô nửa ngày cũng không có bảo vệ nào tiến lên.
 
Dù sao vừa rồi cha Giang đối xử với nữ sinh thế nào bọn họ đều nhìn thấy. Một người đàn ông to lớn lại bắt nạt một cô gái nhỏ, đáy lòng ai cũng khinh bỉ. Huống hồ người đàn ông anh tuấn trước mặt cũng không làm gì người ta, không phải chỉ là dí ông ta vào tủ quần áo không động đậy được thôi sao.
 
Ngược lại mọi người chỉ đứng tại chỗ xem kịch.
 
“Nói xin lỗi đi.”
 
Giọng nói Tần Lục Trác hờ hững.
 
Trên mặt cha Giang hiện lên sự bực bội, nhưng cố tình ông ta vừa muốn mở miệng thì cánh tay bị khóa lại bị tăng thêm lực đau đớn vô cùng, ông ta kêu a một tiếng: “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không phải người, không nên ra tay.”
 
Bên trong phòng, ngoại trừ mẹ Giang và Giang Hiêu Nghiên ra gần như tất cả đều nhịn cười.
 
Lúc này cô giáo Trần chủ động đứng ra, nói: “Anh trai Lưu Cẩn, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói chuyện, trước tiên cậu buông Giang tiên sinh ra đã.”
 
Cha Giang nói xin lỗi với Hạ Đan Dương rồi thì tất nhien Tần Lục Trác sẽ thả người ra.
 
Lưu Cẩn đứng ở cửa nhìn thấy một màn này chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch. Cô yên lặng nhìn Tần Lục Trác, rõ ràng khóe mắt còn vương nước mắt nhưng trên mặt là niềm vui không giấu được.
 
Cô biết anh Lục Trác nhất định có thể giải quyết tất cả mọi phiền phức giúp mình.

 
Đã là mất đồ, cha mẹ Giang Hiêu Nghiêu liền ầm ĩ muốn điều tra ký túc xá. Nhưng bọn họ muốn tìm như thế lại rất không công bằng với ba nữ sinh khác.
 
Ngay cả cô giáo Trần cũng lắc đầu: “Điều tra tủ quần áo học sinh, đừng nói chúng tôi không có cái quyền đó, ông báo cảnh sát thì họ cũng sẽ không làm như thế.”
 
Cha Giang đang còn muốn trừng mắt lại nhìn thấy Tần Lục Trác đứng bên cạnh, nhớ tới đau khổ vừa rồi, những lời thô tục trong miệng phải nuốt ngược trở về, chỉ thở phì phò nói: “Vậy con gái tôi mất đồ thì ai phụ trách.”
 
Hạ Đan Dương không chịu yếu thế nói: “Mỗi đêm cô ta đều không về ngủ, ai biết được cô ta ném đồ đi đâu rồi.”
 
Lời này vừa nói ra, cha mẹ Giang Hiêu Nghiên đều không hẹn mà nhìn về phía cô ấy.
 
Hạ Đan Dương cũng không sợ, nói lời giễu cợt: “Tôi không có nói láo, nếu không tin thì mở camera ra mà xem, dù sao ở cửa phòng tầng nào cũng có camera, cũng không cần xem đâu xa, tối hôm qua cô ta không về. Ai biết được đồ và tiền của cô ta có phải là mất ở bên ngoài hay không.”
 
Cô giáo Trần biến sắc, nghiêm túc nhìn về phía Giang Hiêu Nghiên: “Giang Hiêu Nghiên, những gì Hạ Đan Dương nói có phải là thật không? Em có biết ban đêm không trở về là chuyện rất nghiêm trọng không?"
 
Thật ra chuyện sinh viên không trở về ban đêm, chỉ cần không bị bắt thì không phải chuyện gì lớn.
 
Nhưng mà cô giáo Trần thật sự chán ghét hành vi của cha mẹ Giang Hiêu Nghiên từ nãy giờ, hiện tại nghe thấy chuyện này lập tức phải thể hiện thái độ nghiêm túc.
 
Mẹ Giang không nghĩ tới con gái nhà mình lại còn có chuyện như thế, cũng có chút rối lên, nhanh chóng nói: “Cô giáo Trần, đây cũng không phải là chuyện gì lớn.”
 
“Chúng tôi có quy định phòng ngủ rõ ràng, thời gian quay về trễ nhất, thời gian tắt đèn cũng có. Nếu như không phải chuyện lớn như lời bà nói thì xin hỏi những quy định này để làm gì?”
 
Thế là cuối cùng cũng không giải quyết được chuyện mất đồ.
 
Ngược lại Giang Hiêu Nguyên bị cô giáo Trần khiển trách một trận, đồng thời yêu cầu cô ta thứ hai phải nạp bản kiểm điểm ba ngàn chữ.
 
Cha mẹ Giang tự giác biết mình đuối lý, thở phì phò đưa con gái mình đi.
 
Ngược lại cô giáo Trần cảm thấy chuyện này rất mất mặt, sau khi tiễn bảo vệ đi, nói với Tần Lục Trác: “Anh trai Lưu Cẩn, thật sự là xấu hổ, đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền cậu chạy đến một chuyến.”
 
Tần Lục Trác gật đầu: “Khách sáo rồi, đây là chuyện phải làm.”
 
Lưu Cẩn đứng bên cạnh, ngoan ngoãn nhìn anh.
 
Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn qua ký túc xá lộn xộn lung lung, mở miệng nói: “Cô giáo Trần, có thể làm phiền cô đổi ký túc xá cho bọn họ không? Xảy ra chuyện như vậy tôi cảm thấy bọn họ không thích hợp ở cùng phòng.”
 
Cô giáo Trần gật đầu: “Cậu yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ trao đổi với cô giáo quản lý ký túc xá, cố gắng tách tụi nó ra.”
 
Bởi vì đây là ký túc xá nữ sinh nên Tần Lục Trác và Thẩm Phóng cũng không ở lại lâu.
 
Xuống lầu cùng cô giáo Trần.
 
Lưu Cẩn và Hạ Đan Dương cũng đi theo đưa bọn họ xuống.
 
Sau khi Tần Lục Trác lên xe, Lưu Cẩn tựa vào cửa sổ xe, hỏi thăm lưu luyến không rời: “Anh Lục Trác, cuối tuần em có thể đến công ty tìm anh chơi không?”
 
Anh còn chưa lên tiếng, Thẩm Phóng bên cạnh đã cười hì hì nói: “Đến đi, đến đi, em đến làm việc vặt cho tụi anh.”
 
Lúc này Lưu Cẩn mới cười hì hì buông tay ra.
 
Cô và Hạ Đan Dương đứng ở cửa ký túc xá nhìn xe việt dã của Tần Lục Trác dần đi khuất. Đến khi không còn thấy nữa, Hạ Đan Dương đưa tay quàng vai cô, cười đùa nói: “Hóa ra đó là anh Lục Trác cậu nhắc tới suốt ngày, thật là đẹp trai.”
 
“Tất nhiên rồi.” Lưu Cẩn kiêu ngạo hếch cằm.
 
Hạ Đan Dương tò mò hỏi: “Vậy các cậu quen biết thế nào? Anh ấy không phải là người thân nhà cậu chứ.”
 
Lưu Cẩn sững sờ, lắc đầu.
 
Ngược lại là Thẩm Phóng trên xe nghiêng đầu nhìn về phía Tần Lục Trác, cười nói: “Lão đại, em thấy cho dù là anh em nào của chúng ta cũng không hối hận khi đi theo anh.”
 
Tần Lục Trác không lên tiếng.
 
Cho dù là những anh em đã hi sinh, chắc chắn bọn họ cũng không hối hận.
 
Lưu Cẩn có người anh trai tên Lưu Dụ, chính là một trong ba người cảnh sát hi sinh ba năm trước đây.
 
Từ sau khi bọn họ hi sinh, Tần Lục Trác vẫn luôn chăm sóc người nhà họ.


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.