Sáng sớm, trên bàn cơm Uý gia hiếm khi đông đủ như thế. Tối hôm qua, Uý Kiến Huân hơn nửa đêm mới về tới nhà, thế nhưng sinh hoạt của ông đều rất có quy luật nên dù tối qua về trễ, lúc này vẫn đúng giờ xuất hiện trên bàn cơm.
Uý Nhiên thoạt nhìn đã tỉnh rượu, mái tóc xoã dài, mặc một thân váy len liền thân trông vừa gần gũi lại vừa thanh nhã.
Cô ngồi an tĩnh nơi đó, Phó Chi Hành ngồi kế bên chỉ thấy cô uống có nửa ly sữa bò bèn quan tâm hỏi: “Buổi sáng em chỉ ăn nhiêu đó thôi sao?”
Hắn vừa nói như vậy thì cả bàn người đều đồng loạt nhìn về phía Uý Nhiên.
Vốn dĩ trong lòng Uý Nhiên có tâm sự, thấy hắn nhất định muốn dạy dỗ mình nên nhất thời có chút bực bội, nói: “Chuyện này liên quan gì tới anh, tự anh ăn nhiều một chút không phải được rồi sao.”
… …
Đừng nói là Uý Lam cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả hai người Uý Kiến Huân và Nghiêm Phong đều không nhịn được mà liếc qua cô ấy.
Không biết giữa Uý Nhiên và Phó Chi Hành ngầm giao hẹn thế nào nhưng trước mặt người khác thật sự có thể dùng bốn chữ “vợ chồng mẫu mực” để hình dung. Đương nhiên, loại mẫu mực này chưa chắc là điều mà hai người mong muốn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Uý Nhiên không chút do dự mà giận dỗi Phó Chi Hành.
Thế nên Nghiêm Phong liền nói ngay: “Uý Nhiên, con không được nói như thế với Chi Hành.”
Vẻ mặt bà nghiêm túc, lộ ra sự không đồng ý.
Làm mẹ, bà tất nhiên hướng về con gái mình nhưng Uý Nhiên lại vô cớ phát giận trước mặt mọi người, bà cũng phải để ý đến mặt mũi con rể chứ.
Uý Nhiên trợn mắt lên, ai ngờ Phó Chi Hành bên cạnh lại cười phì một tiếng, còn làm trò trước mặt mọi người, duỗi tay nhéo vành tai Uý Nhiên một cái: “Cho dù cáu kỉnh với anh thì em cũng không nên ngược đãi dạ dày của mình như vậy chứ.”
Phó Chi Hành cười như vậy khiến không khí căng thẳng trên bàn cơm giảm đi một ít.
Gánh nặng trong lòng Nghiêm Phong được gỡ bỏ, bà vẫn dặn dò: “Hôm nay nhà có khách, nếu con và Chi Hành có xích mích nhỏ nào thì về nhà giải quyết. Không được làm hỏng chuyện vào lúc này.”
Phó Chi Hành làm con rể ngoan, tất nhiên là nghe lời.
Hắn lập tức nói: “Mẹ còn không hiểu Uý Nhiên hay sao, mấy chuyện lớn thì cô ấy chưa bao giờ hàm hồ đâu ạ.”
Tuy Uý Kiến Huân nãy giờ chưa nói câu nào nhưng khi nghe lời này, ông vẫn gật đầu: “Chi Hành nói câu này không sai, Nhiên Nhiên quả thật không hồ đồ trong chuyện lớn đâu.”
Những lần họp thường niên trong công ty trước đây, Uý Nhiên chính là người nổi bật nhất.
Năm nay, cô nắm quyền bộ phận tài vụ, ra mắt một hệ thống tài chính hoàn toàn mới trong tập đoàn, hơn nữa đã tiến hành cuộc điều chỉnh cơ cấu tiền lương khá lớn trong công ty, đây chính là tác dụng quan trọng nhất của hệ thống tài chính trong bộ tài vụ.
Ngay cả mấy ông già bảo thủ trong tập đoàn cũng đều không nhịn được mà khen ông biết cách dạy con.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Uý Lam chuẩn bị lên lầu thì đã bị Uý Nhiên giữ chặt lại từ phía sau, cô trực tiếp kéo lấy bàn tay Uý Lam đặt vào lòng bàn tay mình, cười nhẹ, hỏi: “Cầu hôn rồi?”
Thật ra thì chiếc nhẫn trên ngón trỏ của cô không dễ thấy.
Thẩm mỹ của Tần Lục Trác và Uý Lam khá giống nhau, huống chi ý nghĩa lớn nhất của chiếc nhẫn này chính là ở chỗ Tần Lục Trác tự tay làm ra, thế nên Uý Lam rất thích nó.
Uý Nhiên săm soi hết nửa ngày, lúc này mới nói: “Chiếc nhẫn này khá đơn giản.”
“Là Tần Lục Trác tự tay làm đấy.”
Rõ ràng là không có ý khoe khoang nhưng lúc này nói như vậy thì lại có cảm giác đó.
Uý Nhiên buồn cười nhìn cô: “Quả thật là anh ta làm?”
Uý Lam nhướng mày.
Không tin hử?
Cô rụt tay trở về, bình tĩnh nói: “Đương nhiên là do chính anh ấy làm, anh ấy sẽ không gạt em.”
Phó Chi Hành đi tới từ đằng sau, vừa lúc nghe thấy những lời này của Uý Lam, rất kinh ngạc mà hỏi: “Cái gì chính mình làm?”
“Nhẫn của Uý Lam là do chính tay Tần Lục Trác chế tác ra.”
Uý Nhiên nhìn hắn rồi hừ một tiếng.
Phó Chi Hành đầu tiên là sửng sốt, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay Uý Lam, lúc này mới ngạc nhiên nói: “Còn có chuyện đó nữa à?”
“Có nghĩa là người ta rất có lòng.”
Uý Nhiên nói một cách cố ý.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, bây giờ hình như cô bắt đầu lấy cố ý hoặc đối nghịch với Phó Chi Hành làm thú vui. Rõ ràng là Phó Chi Hành cũng biết tỏng loại hành vi trẻ con này của cô.
Chỉ là nam nữ đã quá ba mươi, lại còn có quan hệ vợ chồng.
Dường như đã lập tức trở thành học sinh trung học ấu trĩ.
Thế nên, đôi vợ chồng này đang nghiêm túc thảo luận rốt cuộc là một chiếc nhẫn kim cương trị giá hàng chục triệu có tâm ý nhiều hơn, hay là một chiếc nhẫn tự tay làm ra thì tốt hơn.
Năm đó, lúc Uý Nhiên được cầu hôn, Phó Chi Hành ra tay chính là một chiếc nhẫn kim cương hơn chục triệu.
Đủ để làm mù mắt không ít người.
Đến lúc này thì Uý Lam lập tức lên lầu, không muốn tham dự vào cái đề tài quá mức trẻ con ấy.
Khoảng 10h, điện thoại của Uý Lam nhận được tin nhắn của Tần Lục Trác.
Bọn họ đang trên đường đến đây.
Bởi vì đã hẹn trước về cuộc gặp mặt ngày hôm nay nên Uý Kiến Huân đều gác lại công việc của ông và ở nhà. Nghiêm Phong lại càng bận bịu phân phó nhà bếp chuẩn bị thức ăn, bà còn đến hầm rượu chọn lấy hai chai rượu.
Chính thức cầu hôn như thế này thì không phải là lần đầu ở Uý gia.
Trước khi Uý Nhiên kết hôn, gia đình Phó Chi Hành cũng chuẩn bị lễ nghĩa đầy đủ.
Tuy nhiên, lúc đó Uý Lam là em gái nên chỉ cần ngồi chờ yên tĩnh một bên là được rồi. Bây giờ, cô là đương sự, ngồi trong phòng, nghĩ trước khi họ tới thì đọc sách một chút, kết quả là mười phút trôi qua, một tờ cô cũng chưa xem hết.
Mặc dù cửa sổ đã đóng chặt nhưng chỉ cần có chút xíu động tĩnh thôi, cô liền không kiềm được mà ngẩng đầu.
Mãi cho đến khi điện thoại đặt trên bàn trà vang lên.
Tần Lục Trác nhắn tin, chỉ có hai chữ, đến rồi.
Cô nhảy dựng lên từ trên sô pha, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang truyền đến, không bao lâu sau thì vang lên tiếng gõ cửa phòng, trong chốc lát, Uý Nhiên đã đẩy cửa tiến vào, cô ấy nheo mắt hướng ra phía ngoài kia, khẽ cười nói: “Nhị cô nương, tướng công tương lai của cô đã đến rồi kìa.”
Tay Uý Lam đang cầm quyển sách mà ‘bịch’ một tiếng, rớt luôn xuống đất.
Uý Nhiên thấy dáng vẻ này của cô mà cười không khép được miệng. Nói thật, từ nhỏ thì tính tình Uý Lam đã tương đối an tĩnh và trầm ổn, rất ít khi cô nhìn thấy em gái mình với bộ dạng thất sắc, giờ xem ra là do chưa đụng đến người quan trọng của cô ấy mà thôi.
Còn không phải ư, vị con rể tương lai thứ hai này của nhà họ thật đúng là rất quan trọng.
Đợi đến khi Uý Nhiên và Uý Lam xuống lầu thì vừa lúc quản gia trong nhà cũng đang dẫn người của Tần gia đi vào. Nghiêm Phong cùng Uý Kiến Huân đang ở dưới lầu, có thể nhìn ra, hôm nay Nghiêm Phong đặc biệt trang điểm một phen, vận bộ váy liền thân màu xám nhạt khiến bà trông vừa cao nhã lại xinh đẹp.
Uý Nhiên đầu tiên là chạm đến ánh mắt của Mạnh Thanh Uyển, lập tức thì thầm một câu bên tai Uý Lam: “Dì kia đẹp quá.”
Quả thật, Mạnh Thanh Uyển là một người phụ nữ đã trên năm mươi nhưng dù khí chất hay tướng mạo vẫn khiến người ta chú ý.
Tần Lục Trác đi theo bên cạnh cha mẹ nhưng trong nháy mắt khi vào cửa đã tìm Uý Lam trước tiên. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt Uý Lam mang theo nụ cười nhẹ, Tần Lục Trác thì khẽ gật đầu về phía cô.
Không ai kịp trông thấy động tác nhỏ này của hai người.
Uý Kiến Huân và Tần Khắc Giang là những nhân vật đã quen với các cuộc gặp gỡ thế nhưng lúc này, hai người không phải là những nhân vật hô mưa gọi gió bên ngoài mà chỉ là hai người cha, một lòng lo liệu cho hạnh phúc của con mình.
Uý Kiến Huân nhanh chóng mời họ ngồi xuống, không thì người hầu bưng trà lên.
Ngay cả lá trà mà hôm nay dùng để đãi khách cũng là do Nghiêm Phong tỉ mỉ chọn lựa.
Mới bắt đầu, mọi người đều còn rất khách sáo, chỉ đến khi nghe Uý Kiến Huân nhắc đến thư pháp và ông đang cất giữ một bức thư pháp của một vị thư pháp gia nổi tiếng trong nước, nhất thời trước mắt Tần Khắc Giang sáng ngời cả lên.
Ông nói: “Không ngờ anh cũng thích thư pháp của ngài ấy, điều này thật đúng là hiếm thấy.”
Một khi có cùng chung sở thích, đề tài trò chuyện tất nhiên sẽ nhiều hơn.
Chốc lát sau, Uý Kiến Huân mời Tần Khắc Giang lên lầu đến thư phòng của mình, đi xem tác phẩm mà ông lưu giữ. Tất nhiên Tần Khắc Giang vui vẻ đồng ý, hai người trẻ cũng theo họ lên lầu.
Nghiêm Phong thấy cả đám đàn ông đều đi bèn cười nói: “Không sao, bọn họ có chuyện của bọn họ, chúng ta vui chuyện chúng ta.”
Mạnh Thanh Uyển gật đầu: “Lão Tần vẫn luôn nói vị thư pháp gia kia không nổi tiếng trong nước là điều đáng tiếc. Không ngờ hôm nay gặp được người cùng sở thích với ông ấy, khó trách vui vẻ như thế.”
Bốn người đàn ông trên lầu trò chuyện với nhau rất vui, bởi vì đã đến lúc ăn trưa nên Nghiêm Phong kêu người giúp việc đi lên mời nhưng không ai xuống, sau đó bà phải tự mình đi một chuyến thì mới mời được người.
Lúc này, rõ ràng Tần Khắc Giang và Uý Kiến Huân đã trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Thế nên lúc uống rượu thì ai cũng không khách sáo, hai người trực tiếp rót đầy chén, vừa nói chuyện phiếm vừa uống rượu. Ngay cả Tần Lục Trác đều bị kêu cầm ly, dù sao thì tài xế của Uý gia cũng có ở đây.
Theo sắp xếp chỗ ngồi, Uý Lam an vị kế bên Tần Lục Trác.
Sau khi anh uống đến ly thứ ba, Uý Lam không nhịn được mà liếc nhìn anh một cái nhưng không ngờ anh bỗng nhiên cúi thấp người, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, anh không uống nhiều đâu.”
Nói xong, một bàn tay anh ở phía dưới bàn ăn vỗ vỗ lên mu bàn tay của Uý Lam đang để trên đùi.
Người đàn ông này…..
Uý Lam cúi đầu cười, trong lòng ngọt ngào nói không nên lời.
Bởi vì chính thức cầu hôn nên trưởng bối hai nhà cũng không chậm trễ, sau khi dùng cơm xong thì ngồi nói chuyện phiếm, hiển nhiên đã bắt đầu thảo luận đến mọi việc cho tiệc cưới.
Tần Khắc Giang nói với giọng xin lỗi: “Hướng gió hiện giờ thì có lẽ mọi người cũng biết, nếu Uý Lam thật sự kết hôn với Lục Trác, tiệc cưới chỉ sợ không có cách nào làm long trọng được.”
Tuy bây giờ Tần Lục Trác đã mở công ty nhưng rốt cuộc thì Tần Khắc Giang vẫn còn ngồi ở vị trí kia.
Ai ngờ Uý Lam chưa kịp nói chuyện, Uý Kiến Huân đã chặn đầu, nói: “Chuyện đó thì anh Tần hơi lo xa rồi, Uý Lam nhà chúng tôi cũng không phải là người thích phô trương lãng phí. Nếu quả thật muốn tổ chức hôn lễ long trọng không chừng cháu nó cũng chẳng có đủ kiên nhẫn. Theo ý tôi, du lịch kết hôn thật ra không tệ, hai đứa thừa dịp kết hôn đi thăm thú các nơi trên thế giới, so với việc xã giao với một đám người trong tiệc cưới còn có ý nghĩa hơn.”
Vốn Mạnh Thanh Uyển nghe chồng mình nói câu kia thì lông mày sắp dựng ngược, sợ cha mẹ Uý khó chịu.
Thật không ngờ Uý Kiến Huân còn tân tiến hơn bà nghĩ.
Vì thế nên bà mỉm cười nhìn hai người trẻ tuổi, nói: “Nếu vậy thì sớm định ra ngày cho bọn nhỏ nhé.”
Cuối cùng, cha mẹ hai bên nghiễm nhiên lại bắt đầu thảo luận xem ngày nào là ngày tốt để cả hai đi lãnh giấy kết hôn.
Mọi chuyện phát triển theo chiều hướng này, cả Uý Lam và Tần Lục Trác đều có chút trợn mắt há mồm.
Cũng may là cuối cùng thì cả hai bên đều chưa chọn được thời gian thích hợp, lúc bấy giờ mới từ bỏ. Tuy nhiên, trước khi ba người Tần gia ra về, Nghiêm Phong còn an ủi Mạnh Thanh Uyển rõ ràng đang có hơi chút mất mát rằng bà sẽ ngay lập tức mời người coi ngày, để xem ngày lành gần nhất là ngày nào.
Sau khi ba người Tần gia về, Uý Nhiên nhìn bộ dáng Nghiêm Phong đang vui vẻ ra mặt.
Cô liền quay đầu cười nói với Uý Lam: “Nhìn thấy chưa, đây là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng.”
Nếu nói trước đây Nghiêm Phong hơi có chút thành kiến đối với Tần Lục Trác.
Vậy thì hôm nay bà quả thật đã hài lòng với anh vô cùng.
Bởi vì chỉ còn có mấy ngày nữa là năm mới, trợ lý Trương Tiêu của Uý Lam đã dàn xếp xong với khách hàng, từ ngày 26 tháng Chạp chuẩn bị nghỉ nên trong thời gian này trở về sau sẽ không nhận tư vấn nữa.
Ngày nghỉ theo quy định bắt đầu từ hôm giao thừa nhưng Uý Lam biết Trương Tiêu và nhân viên tiếp tân đều không phải là người địa phương, cô đã đặc biệt thương lượng với mấy vị bác sĩ tâm
lý khác, định ra ngày nghỉ 26 tháng Chạp này.
Được về nhà trước mấy ngày, cho dù là Trương Tiêu hay cô gái tiếp tân đều làm
việc nhiệt tình hẳn lên.
Buổi trưa, Trương Tiêu vừa đến, đinh hỏi Uý Lam có muốn gọi cơm hộp hay không thì Tần Lục Trác đã gọi điện thoại đến.
“Ăn trưa chưa?” Tần Lục Trác cười khẽ, hỏi.
Uý Lam nói: “Trợ lý vừa đến định kêu cơm hộp cho em thì vừa lúc anh gọi điện thoại đến đấy.”
Anh cũng vừa mới bận rộn xong, dành ra chút thời gian gọi điện thoại cho Uý Lam.
Thế nên nói chuyện không lâu sau thì anh phải cúp máy.
Ai ngờ vừa mới cúp máy xong, điện thoại của Tiếu Hàn đã gọi đến, anh vừa ấn nút kết nối đã nghe thấy tiếng hô của Tiếu Hàn: “Lão đại, anh đang ở đâu?”
“Công ty xảy ra chuyện gì à?” Tần Lục Trác bình tĩnh hỏi.
Tiếu Hàn hít hà một cái, hạ nhỏ giọng nói: “Bây giờ có chuyện này, đã bắt được kẻ gắn [][] trên ô tô của anh lần trước rồi.”
Bàn tay cầm điện thoại của Tần Lục Trác siết chặt.
Anh hỏi: “Bắt được ở đâu?”
“Quảng Tây.”
Tiểu Hàn tiếp tục nói: “Nói đến thì cũng ngoài ý muốn, tên kia hẳn là từ Bắc Kinh len lỏi đến Quảng Tây, hơn nữa còn định xuất cảnh tử Quảng Tây. Cuối cùng, lúc hắn ở đó có tìm một gái gọi, mà cô gái đó là người Việt gốc Hoa. Lúc hắn gọi điện thoại nói bằng tiếng Việt Nam lại không tránh mặt cô gái kia. Cô ấy nghe hắn nói cái gì mà vụ nổ lớn ở Bắc Kinh, sau khi đám người đó rời đi thì cô ta liền đi đến đồn cảnh sát báo án.
Thật ra cũng chẳng phải cô gái đó lương tâm trỗi dậy mà là vì sau vụ nổ kia, cảnh sát đã phát lệnh truy nã, ai có thể cung cấp manh mối sẽ được thưởng hai mươi vạn.
Cô gái đó lên mạng tìm kiếm một chút, sau khi thấy lệnh truy nã bèn suy trước tính sau, cảm thấy vụ mua bán này có thể làm.
Cô ấy nghĩ cho dù có bị cảnh sát bắt vì tội bán dâm, bị nộp phạt một khoản nhưng cuối cùng có thể lời được hai mươi vạn.
Dựa vào manh mối quan trọng này, cảnh sát Quảng Tây đã ra tay, trước khi kẻ tình nghi xuất cảnh đã thuận lợi bắt người. Cảnh sát Quảng Tây thẩm tra ráo riết suốt đêm mới điều tra ra được một điều hết sức khủng khiếp.
Căn cứ theo lời khai của nghi phạm thì có một người đàn ông tên Nguyễn Dũng, là đàn em của Phật Vực sai hắn lẻn vào Bắc Kinh.
Thiếu Hàn nói: “Theo lời hắn khai báo thì Nguyễn Dũng đang ở Bắc Kinh. Hơn nữa, sau khi cánh tay đắc lực bên cạnh Phật Vực tên là A Quá chết, Nguyễn Dũng liền trở thành phụ tá đắc lực bên cạnh Phật Vực, trên cơ bản, Phật Vực xuất hiện ở đâu thì ở đó sẽ có Nguyễn Dũng.”
Nếu trước đây Nguyễn Dũng có mặt tại Bắc Kinh, Phật Vực cũng ở Bắc Kinh.
Sau khi Tiếu Hàn nói xong câu đó, Tần Lục Trác không lập tức trả lời mà qua một lúc lâu sau, anh mới nói: “Xem ra sự suy đoán trước đây của tôi đã đúng một nửa.”
Tiếu Hàn sốt ruột nói: “Cho dù chúng ta đoán đúng nhưng cũng chả có chứng cứ. Hiện tại không có ảnh chụp Phật Vực và mẫu DNA, chúng ta căn bản không có biện pháp xác định được.”
Tần Lục Trác hỏi: “Trước đây không phải cậu đã nói bên cảnh sát Việt Nam có cài người bên cạnh Nguyễn Khiêm sao, hơn nữa địa vị cũng chẳng thấp. Xem xem có thể lợi dụng mối quan hệ bất hoà giữa hai anh em bọn họ hay không, để tìm ra Phật Vực.”
“Phương án này thì em đã đề cập qua với cảnh sát Việt Nam. Tuy nhiên, bọn họ muốn bảo vệ đường dây của mình nên chưa chắc sẽ chịu mạo hiểm như thế.”
Tần Lục Trác nhíu mày, thế nhưng anh cũng có thể lý giải cách làm của cảnh sát Việt Nam.
Anh lại không ngờ mọi chuyện xoay chuyển nhanh như thế.
Vào hai ngày sau, Tiếu Hàn vậy mà trực tiếp mời anh đến Cục Cảnh Sơn một chuyến. Chờ sau khi anh qua đó thì mới biết ngay cả Cục trưởng Phương cũng ở đó.
Tần Lục Trác đứng ngoài hành lang, nhìn thoáng qua phòng họp rồi hỏi: “Tôi vào đó không tiện lắm đâu?”
Rốt cuộc thì bây giờ anh không còn là cảnh sát nữa.
Tiểu Hàn nhanh chóng nói: “Anh là chuyên gia cố vấn mà Cục trưởng Phương đã đặc biệt phê chuẩn nên chẳng có gì không tiện cả.”
Tần Lục Trác cũng không biết khi nào thì mình lại nhiều thêm thân phận chuyên gia cố vấn nữa, nhưng anh không thoái thác, vẫn đi vào phòng họp. Sau khi anh vào thì có không ít người đều đứng lên chào hỏi cùng anh, một chút cũng chẳng thấy bất ngờ.
Tất cả những điều này giống như anh chưa từng rời khỏi cục.
Sau khi cuộc họp chính thức bắt đầu, Tiếu Hàn ngay lập tức báo cáo tin tức của cảnh sát Quảng Tây gửi đến cho mọi người.
Nhưng quan trọng nhất hôm nay lại là một bức ảnh chụp.
Đúng vậy, cuối cùng thì cảnh sát Việt Nam vẫn áp dụng kiến nghị của Tần Lục Trác, lợi dụng mối quan hệ giữa Nguyễn Khiêm và Phật Vực khiến Nguyễn Khiêm chủ động làm lộ thân phận Phật Vực ra ngoài.
Mà Nguyễn Khiêm vì muốn lật đổ Phật Vực cũng đã xem như tốn không ít tâm huyết.
Hắn vậy mà thật sự ở chỗ mẹ hắn tìm được di vật năm đó của Nguyễn Khôn, trong đó có một tấm hình chụp Phật Vực lúc hơn mười tuổi.
Tay trong của cảnh sát Việt Nam nhân cơ hội này cung cấp bức ảnh cho cảnh sát.
Giờ thì cảnh sát Việt Nam lại gửi bức ảnh đó cho cảnh sát Trung Quốc.
Lúc màn hình xuất hiện bức ảnh này, Tần Lục Trác nhìn chằm chằm thiếu niên đứng lẫn giữa đám người trong ảnh, mặc dù có chút mơ hồ nhưng khuôn mặt trong đó không khác mấy so với người đàn ông kia khi đã thành niên.
Gương mặt ôn hoà sau khi thành niên, lúc này trong ảnh chụp lại có vẻ thanh tú đặc biệt.
Phật Vực, cũng chính là Minh hằng.
“Chúng ta đã theo dõi Minh Hằng sát sao, đêm nay sẽ tiến hành bắt giữ.”