Gã đầu trọc đi đầu lớn giọng nói.
Mọi người đang vui vẻ trò chuyện đều sửng sốt, vô thức nhìn về phía Ngô Vân.
Gã đầu trọc nở nụ cười nham hiểm bước đến: “Hóa ra cô là Ngô Vân à? Giống hệt như những gì người đàn ông của cô nói nhỉ, trông cũng mềm mại trắng trẻo đấy.
Nào, để ông đây sờ một chút xem”.
“Anh làm gì đấy?”
Ngô Vân tức giận, dùng sức hất tay gã đầu trọc ra.
Gã đầu trọc phẫn nộ giơ tay lên định tát Ngô Vân một bạt tai.
Đột nhiên có một bàn tay vươn ra bắt lấy cổ tay gã đầu trọc.
Chương 8: Đổ lỗi cho người khác
“Mẹ kiếp, thằng nào muốn chết hả?”
Gã đầu trọc tức giận liếc mắt nhìn sang.
Lúc này mọi người mới nhận ra người đứng lên trong lúc nguy cấp lại là Vương Đông.
Ngược lại Lâm Hữu Triết -người được Ngô Vân quan tâm, chăm sóc hồi cấp ba, còn đi lính tám năm thì lúc này lại ngồi trên ghế không dám động đậy.
Điều này khiến những người trong phòng càng khinh thường Lâm Hữu Triết, ngay cả Liễu Thiên Nghệ cũng tỏ vẻ thất vọng.
“Muốn đánh giáo viên của tôi, anh đã hỏi tôi hay chưa?”
Vương Đông đắc ý, hắn cảm nhận được ánh mắt của các bạn học đang nhìn mình.
Nhất là Ngô Vân và Liễu
Thiên Nghệ, hai người phụ nữ
này là nữ thần mà hắn nhớ
thương mãi từ thời cấp ba đến
bây giờ, giờ cuối cùng cũng có
cơ hội cải thiện hình tượng của • • • ^
mình trong lòng họ rồi.
Vương Đông nhếch môi, khi hắn định lên tiếng đe dọa thì gã đầu trọc đấm mạnh vào mặt hắn một cú khiến hắn ngã nhào xuống đất.
“Mày có biết tao là ai không, mày…”
Bốp bốp bốp!
Vương Đông định nói thân phận của mình ra nhưng gã đầu trọc không hề cho hắn cơ hội để nói, liên tục đấm vào mặt hắn.
Không đến một phút sau, mặt Vương Đông đã sưng lên một cục, dính đầy máu, răng cũng sắp roi ra hết.
Hắn khóc lóc xin tha, cũng không có can đảm lên tiếng nữa.
Gã đầu trọc nhổ nước bọt vào người hắn, mắng nhiếc: “Chết tiệt, đúng là xui xẻo, thứ rác rưởi mà cũng dám phá hỏng chuyện tốt của anh đầu trọc này à, cũng không ra ngoài nghe ngóng xem anh đầu trọc làm việc cho ai.
Mày từng nghe đến nhà họ Nghiêm chưa? Gia chủ nhà họ Nghiêm – gia tộc hạng nhất Giang Thành là ông chủ của tao đấy”.
Nghe đến mấy chữ “nhà họ Nghiêm”.
Mọi người trong phòng đều
biến sắc, Vương Đông cũng hối hận không thôi.
Hắn chẳng qua chỉ là quản lý tiền sảnh của một khách sạn, dù cho hắn mấy lá gan nữa, hắn cũng không dám khiêu khích với nhà họ Nghiêm.
“Rốt cuộc các anh là ai?”
Ngô Vân trầm giọng hỏi.
“Tôi là chủ nợ của người đàn ông của cô đấy!”, gã đầu trọc nhếch môi nói.
“Người đàn ông của tôi ư?”
Ngô Vân trợn mắt: “Anh nói
lung tung gì thế, tôi đã ly hôn với anh ta một năm trước rồi, chuyện của anh ta thì có liên quan gì đến tôi?”
“Vậy thì hết cách rồi”.
.