Uy, Tiềm Trứ Ba

Chương 24: Trở lại như ban đầu



Cuộc sống lại khôi phục như trước đây, Mục Dương vẫn rúc trong nhà, làm một trạch nam mỗi ngày chỉ biết chơi game, có đói bụng cũng ráng nhịn một chút, hiếm khi được một lần ra khỏi cửa nhà. Cửa hàng nhỏ trên mạng cậu cũng lười quan tâm, lợi nhuận không được như trước đây. Hơn nữa, Mục Thanh Viễn mới gọi điện về báo, không bao lâu nữa sẽ trở về, Mục Dương thật không muốn để ông biết mình bán mấy thứ bát nháo kia. Mục Thanh Viễn còn nhắc đến cú điện thoại đêm đó Mục Dương gọi cho mình, nói cậu lông cánh cứng cáp rồi ha, ngay cả điện thoại của lão cha cũng dám cúp. Mục Dương nghe xong liền biết cú điện thoại kia hẳn do Lê Khải gọi, cười cười không giải thích thêm, thầm nghĩ người kia vẫn luôn lạnh lùng như vậy nha. Sau khi cúp điện thoại, Mục Dương còn phát hiện người đàn ông kia đã lén đem tên trong danh bạ sửa lại, từ Quái vật mặt than khiết phích cô độc thành ‘Lê Khải’. Nhìn hai chữ này, Mục Dương bĩu môi, cái tên thực khô khan, tuyệt chẳng đáng yêu chút nào, quyết định lạch cạch bấm chữ sửa tên về như cũ.

Giờ giấc Lê Khải tan tầm thường không cố định, đôi khi Mục Dương sẽ cầm theo một bao rác, đứng canh nơi cầu thang chờ hắn, nhưng đợi mấy lần vẫn không gặp được người. Nhưng có một hôm, cậu chạy xuống lầu mua mấy món lặt vặt lại gặp được người kia ngay tại hàng hiên.

Mục Dương tươi cười chào hỏi, “Thúc thúc, vừa tan tầm sao?”

Lê Khải nhìn mấy món lặt vặt trong tay đối phương, ừm một tiếng liền bỏ lên lầu.

Mục Dương nhanh chân đuổi theo, không có chuyện để nói nhưng vẫn cứ cố, “Hôm này sao sớm như vậy đã tan? Không đi đón Điểm Điểm sao?”

Lúc này, Lê Khải bất ngờ xoay người, thản nhiên nói: “Lát nữa qua nhà tôi ăn cơm, đừng ăn mấy thứ không dinh dưỡng kia nữa.”

Bụng dạ Mục Dương vui vẻ hẳn lên, chỉ ước có thể tức khắc theo đối phương vào nhà, nhưng miệng lại khách khí đáp, “Quên đi, phiền hà lắm.”

Mục Dương vốn nghĩ sẽ cùng Lê Khải khách sáo qua lại vài câu nữa, sau đó cậu liền biết thời biết thế theo đối phương về nhà, mà không nghĩ tới người đàn ông kia chỉ ừm một tiếng rồi bỏ lên lầu.

Mục Dương ngây ngẩn cả người, cơm này rốt cuộc còn ăn được nữa không đây?!

Cuối cùng, Mục Dương lựa chọn ngâm giấm trong nhà. Cậu sợ nếu gõ cửa nhà Lê Khải, mà người ta căn bản không chuẩn bị đồ ăn cho mình. Cậu sợ phải đối mặt với loại cục diện xấu hổ này.

Mục Dương nghĩ nếu trong hiện thực không gặp được Lê Khải, cũng có thể vào game tìm hắn. Nhưng mấy ngày nay, trong game cũng rất ít khi chạm mặt đối phương, mà cho dù có gặp phải, thái độ của người ta cũng khá lãnh đạm, tùy tiện tán gẫu được hai câu liền phải đi làm chuyện chính, gì mà đánh phó bản, giết hồng danh, bất cứ thứ gì cậu gợi ra đều bị đánh trống lảng đi mất. Cho nên, Mục Dương không khỏi hoài nghi hắn đã biết được thân phận thật sự của mình, nếu không sao tự nhiên lại trở thành lạnh lùng như vậy chứ?

Mấy ngày này Mục Dương luôn treo máy, một vì chờ Lê Khải, hai là để tẩy hổng danh.

Hồng danh cuối cùng cũng được tẩy trắng, nhưng từ đó liền ít gặp được Lê Khải.Mục Dương mua cho acc Pháp sư một bộ trang bị mới, tuy rằng không quá tốt, nhưng có thể dùng tạm được.Có trang bị rồi, cậu liền siêng năng đánh phó bản.

Hôm nay, cậu lại chạy đến trước cửa phó bản Thiên Trì, tùy tiện tìm một đội ngũ, vừa tiến vào mới biết đây là đội của Xà ma. Cậu đang định rời khỏi, nhưng tên đội trưởng vừa thấy đã đủ người liền thông báo một tiếng rồi lập tức chạy vào phó bản.

Hiện tại nếu bỏ cả đội mà đi xem chừng rất vô đạo đức, Mục Dương do dự một hồi, cũng đành theo vào.

Từ tầng thứ nhất sang tầng thứ hai, mọi thứ đều có vẻ thuận lời, nhưng đến tầng thứ ba, khó khăn ngày càng nhiều, hơn nữa thao tác của Thuật sĩ trong đối quá kém đi, nếu chú ý bên này lại quên mất bên kia, trong vài phút đã để chết hai đồng đội. Mục Dương biết mọi người hẳn không còn kiên trì được bao lâu, quay nhìn vị Thuật sĩ đang luống cuống tay chân đành lắc đầu thở dài, nếu đổi lại là Lê Khải sẽ không như thế. Người kia nhất định có thể bảo đảm cho mọi người an toàn đến tầng cuối cùng.

Đội trưởng là người đầu hàng trước tiên, vừa nói một câu “Trong nhà có việc” rồi vọt đi mất. Đội ngũ tan, những người còn lại cũng rời đi.

Mục Dương tự biết chính mình không phải loại may mắn gì, nhưng như thế nào còn gặp trúng đám người bỏ đội ngũ chạy lấy người này! Vừa chuẩn bị tháo chạy theo, lại bắt gặp Xà ma đang bị đám quái còn sót lại vây công. Đám quái này hỏa lực khá mạnh, một mình Xà ma phải cố gắng hết sức mới dẹp gọn được bọn chúng.

Mục Dương cũng không nghĩ nhiều, lập tức xông lên giúp đỡ. Hai người hợp tác ăn ý đem Quái vật lửa kia giết chết.

Quái vật sau khi chết tuôn ra rất nhiều thứ, Mục Dương cũng không khách khí, đi lên trước kiểm tra một lượt.Kiểm tra xong lại phát hiện Xà mà còn chưa chịu đi, đối phương vẫn đứng cách đó không xa.

[Đi trốn đây] Ngu ngốc nhà ngươi đứng đó chi vậy? Cũng muốn lấy mấy thứ à?

[Xà ma] Đừng tưởng mày vừa cứu tao, tao sẽ cảm kích mày.

Mục Dương trợn trắng mắt.

[Đi trốn đây] Ông đây không thèm.

[Xà ma] Vậy mày có mục đích gì?

Mục Dương khinh bỉ, tên này quá sức nhỏ nhen rồi!

[Đi trốn đây] Anh cũng thật là kỳ lạ, vừa rồi chúng ta chung một đội, coi như là đội hữu đi? Thấy đội hữu mình gặp nguy hiểm, tôi ra tay cứu giúp cũng bình thường đi? Trước kia, anh giết tôi một lần, tôi cũng giết lại anh một lần, chúng ta cũng huề nhau rồi. Anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi không có ý đồ gì hết, đợi lát nữa ra khỏi phó bản, chúng ta lại là người xa lạ!

[Xà ma] Rời phó bản làm gì, tiếp theo đem Boss tầng này giết đã.

[Đi trốn đây] Bằng hai người chúng ta?Giết làm sao được?

[Xà ma] Cậu không tin tôi, cũng không tin chính mình sao? Chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý, giết nó không phải cũng đơn giản thôi sao.

Nếu đã đến đây, có đạo lý nào lại không chém giết.

[Đi trốn đây] Được rồi, được rồi, anh dẫn đường trước đi.

Hai người đầu tiên đem tiểu quái của tầng thứ ba dọn dẹp sạch sẽ, miễn cho lát nữa boss xuất hiện, lại thêm tiểu quái vào góp vui, lén lút tập kích sau lưng bọn họ.

Trước khi giết Boss, Mục Dương phát hiện dược trên người minh không đủ dùng.Sau khi Xà ma biết được, đối phương liền ném hai lọ dược xuống đất, trên đỉnh đầu xuất hiện một câu.

[Xà ma] Đội trưởng khi nãy tên gì?

Mục Dương khó hiểu.

[Đi trốn đây] Anh hỏi làm chi?

[Xà ma] Mẹ nó, tên kia tự dung bỏ đội chạy trước. Đợi lát nữa ra ngoài, cỡ nào cũng phải giết hắn!

[Đi trốn đây] Tôi không biết tên hắn, toàn bộ là ký hiệu, ai mà nhớ nổi!

[Xà ma] Vương bát đản! Sau này đừng để ông gặp lại hắn!

Xà ma vừa nói xong liền hướng phía Boss lao đi. Mục Dương không nói gì, người này sao lại lỗ mãng như thế chứ! Trước khi giết cũng nên ra một chiêu chào hỏi chứ?

Hai pháp sư lực công kích siêu mạnh, trừ bỏ phải tốn khá nhiều thuốc, còn lại giết boss cũng không quá khổ cực. Cả hai sau khi giết boss xong, Xà ma một tiếng cũng không nói, bỏ về thành trước, còn đem Mục Dương thêm hảo hữu, sau đó gửi sang một tin nhắn.

“Qua bang hội của tôi.”

Mục Dương không chút nghĩ ngợi liền từ chối, “Không qua.”

“Mẹ! Không qua thì quên đi!Để mặt mũi cho còn không biết xấu hổ!”

Người này nói chuyện thực khiếm nhã! Mục Dương lập tức phản kích, “Tôi nói rồi, đừng ở trước mặt ông đây càn rỡ, anh càn rỡ một lần, tôi liền giết anh một lần.”

“Cút mẹ mày đi, lời này là do ông nói trước!”

“Tôi mượn một chút không được sao!”

“Lười cũng mày vô nghĩ, hỏi lại lần nữa, rốt cuộc có qua bang hội của ông không?”

“Vì cái gì lại muốn tôi gia nhập?”

“Đương nhiên là muốn mày giúp ông đánh Thành chiến, mày cho là ông gọi mình qua làm ông cố chắc?”

Mục Dương không đáp trả, người này nói chuyện cũng quá thẳng thừng!

“Tôi cân nhắc chút đã……”

Nói xong cậu này, Mục Dương xuống mạng. Nói thật, cậu không muốn cùng Xà ma quen thân nhiều, bởi vì tâm cậu vốn hướng về Lê Khải, mà Xà ma lại cướp bạn trai của Lê Khải, đương nhiên cậu không cách nào nhen nhóm được chút hảo cảm với đối phương.

Hôm nay là sinh nhật của Phùng Tinh, vốn Mục Dương tính mời anh một bữa cơm, sau đó đi KTV hát hò, nhưng hiện tại kế hoạch phải đổi lại, đám bạn tốt của Phùng Tinh quyết định tổ chức sinh nhật cho anh chàng. Mọi người đã hẹn nhau trong quán bar.

Mục Dương tắm rửa một chút, thay một bộ quần áo sạch sẽ sau đó ra khỏi nhà.Thời gian hiện tại còn sớm, cậu trước sẽ đi chuẩn bị quà tặng, sau đó mới qua quán bar tìm Phùng Tinh.

Vừa xuống lầu liền đụng phải Lê Khải, hai người lướt qua nhau, cũng chẳng nói tiếng nào.

Mục Dương cúi đầu đi thẳng về phía trước, đến tận cửa lớn tiểu khu mới dừng lại, quay đầu lại thì phát hiện hàng hiên không một bóng người. Im lặng vô cùng, tựa như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác, mà người kia căn bản chưa từng xuất hiện ở nơi này.

Mới có vài ngày thôi, mà hai người từ lúc nào lại trở nên xa lạ như vậy?

Nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ lúc trước, một trận chua xót đột nhiên nảy lên trong lòng, chậm rãi lan rộng ra, tạo nên tầng tầng đợt sóng.

Mục Dương cảm thấy rất rõ nỗi chua xót nơi trái tim, ngay cả cánh mũi cùng khóe mắt cũng bắt đầu ẩm ướt.

Thật vô dụng! Mục Dương hung hăng tự mắng bản thân, rồi xoay người rời khỏi tiểu khu.

Mục Dương cầm theo một ổ bánh sinh nhật bước vào trong quán, sau đó mới phát hiện chính mình hệt như thằng ngốc.

Trong quán bar tràn ngập loại âm nhạc đinh tai nhức óc, người bên trong đều ăn mặc cực kỳ hào nhoáng. Mọi người tụ vào một góc chơi đổ xúc xắc uống rượu, đùa giỡn đến quên trời quên đất. Trong khi tay cậu cầm theo một ổ bánh ngọt, chính mình thì ăn mặc như một cậu nhóc học trò, ngây ngốc đứng ngay cửa ra vào, thật sự không hợp chút nào với khung cảnh xung quanh.

Phùng Tinh vừa thấy cậu, lập tức lao qua, “Dương tử, sao giờ này chú mày mới đến? Anh chờ đã nửa ngày rồi đó.”

Mục Dương đem ổ bánh sinh nhật nhét cho Phùng Tình, “Cầm đi, đây là quà sinh nhật đó.Bất quá, xem hiện trạng này hẳn không dùng được rồi.”

Phùng Tinh tươi cười nhận lấy ổ bánh: “Ai bảo không dùng được, chờ lát nữa bắt mọi người ai cũng phải ăn một miếng. Tên nào không ăn nhất định không yên với anh nha!”

Mục Dương cười mắng: “Anh lảm nhảm gì kệ anh đó!” Sau đó, cậu quay nhìn đám người ngồi trên ghế dài, hỏi: “Sao toàn là đàn ông vậy, anh không có cô bạn nào à?”

Phùng Tinh cẩn thận trả lời: “Bọn họ đều là người trong giới, cùng sở thích đàn ông. Kỳ thật, anh vốn không nghĩ tới chuyện gọi cậu đến, cảm giác cũng không thích hợp lắm.Nhưng bọn họ đòi tổ chức sinh nhật cho anh, còn bảo anh gọi cậu đến chơi cùng, cậu không để ý chứ?”

“Này có gì mà để ý, hôm nay là sinh nhật của anh, anh nói cái gì chính là cái đó! Bất quá, đâu rồi…” Mục Dương bất ngờ trở nên thần thần bí bí.

Phùng Tinh nhanh miệng hỏi lại: “Bất quá cái gì?”

Mục Dương chỉ vào một cậu thanh niên trang điểm khá xinh đẹp: “Anh xem cậu trai kia, lớn lên hệt như yêu tinh, còn trang điểm nữa, lát nữa em không ngồi gần cậu ta đâu.”

Phùng tinh 囧, “Khỉ! Hắn chính là bạn trai hiện tại của anh, đã nói là chính người ta bảo anh kêu chú mày tới đó!”

Hai người vừa cười vừa nói, từ từ tiến đến khu vực ghế dài. Sau khi Phùng Tinh giới thiệu Mục Dương cho mọi người làm quen, vị yêu tinh kia liền an vị ngay bên cạnh cậu, còn cầm một ly rượu hướng cậu mời, “Thì ra đây là cậu bạn A Tinh thường xuyên nhắc tới, hại người ta thật muốn gặp cậu đó. Tôi tên là Bạch Tiểu Thư, cậu gọi là Tiểu Bạch hay Tiểu Thư đều được hết.”

Mục Dương bắt gặp đối phương cầm chén rượu theo kiểu Lan hoa chỉ, trong lòng liền ớn lạnh một trận, mông di di về hướng ngược lại, cười gượng hai tiếng đáp lại: “Xin chào, xin chào.”

Bạch Tiểu Thư lại dán tới, nâng ly rượu đưa tới bên miệng Mục Dương, “Rượu này nồng độ không cao, uống ngon lắm đó.Nào uống thử một ngụm đi.”

Mục Dương không muốn uống, nhưng lại chẳng biết từ chối thế nào, đành phải thử một hớp nhỏ, liền lập tức bị sặc, ho khan một trận.

Bạch Tiểu Thư cười đến cả người run rẩy, “Cậu nhóc này khờ thiệt đó, nói thế mà cũng tin được sao?”

Mục Dương không nói gì, cầm điểm tâm trên bàn bỏ vào miệng. Vừa nãy, rượu kia thật sự khó uống, vừa đắng vừa ngọt, trôi xuống cổ lại bắt đầu thấy cay.

“Cậu uống cái này đi, lần này không lừa cậu nữa, cam đoan uống rất ngon.”Bạch Tiểu Thư cầm lấy một ly rượu đưa đến bên miệng Mục Dương.

Mục Dương nửa tin nửa ngờ nhìn đối phương, miệng ngậm chặt không mở ra.

Bạch Tiểu Thư cầm ly rượu, chuẩn bị tư thế đổ vào miệng cậu.

Mục Dương hoảng hốt, hé miệng uống vào một ngụm.Rượu đợt này không tệ lắm, cũng không có vị cồn, nhẹ nhàng ngòn ngọt rất dễ chịu, còn có chút giống như Sprite.

Bạch Tiểu Thư nhìn Mục Dương uống cạn ly rượu, liền đắc ý cười, “Không lừa cậu nữa nhé, uống ngon không?”

Mục Dương gật gật đầu, lại rót thêm một ly khác.

Bạch Tiểu Thư thật sự thích Mục Dương, cảm thấy cậu nhóc này đáng yêu đơn thuần, không có chút tâm cơ, cho nên quấn quýt không tha, còn đòi trao đổi số điện thoại với cậu.

Mục Dương cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người nào nhiệt tình như vậy, mình càng không để ý đối phương, anh ta cũng không bị đã kích, còn mặt dày mày dạn quấn lấy mình tìm chuyện phiếm để nói, quả thật là có một không hai trên đời!

Lúc này âm nhạc trong quán bar chuyển thành loại sôi động, Bạch Tiểu Thư gọi Mục Dường ra nhảy cùng. Mục Dương lập tức xua tay từ chối, Bạch Tiểu Thư cười duyên một cái, sau đó lắc mông đi về phía sàn nhảy.

Phùng Tinh bắt gặp Mục Dương một mình ngồi trên ghế dài, sợ cậu cảm thấy nhàm chán không thú vị, liền ngồi lại cùng cậu nói chuyện phiếm giải sầu, “Nghĩ cái gì đó?Không ra nhảy à?”

Mục Dương nhìn đến Bạch Tiểu Thư đang điên cuồng trên sàn nhảy rồi nói: “Hai người như thế nào quen nhau? Người kia chơi đùa cũng được, chỉ tội quá quấn người.”

Phùng Tinh chỉ cười cười, “Tên kia quá nhiều chuyện.Tụi này cũng không hợp nhau lắm, cả hai đều chỉ chơi đùa qua đường, nếu cùng một chỗ nhất định nảy sinh mâu thuẫn.”

Mục Dương lại hỏi tiếp, “Cái tên đang theo đuổi anh đâu?Sao hôm nay không thấy gã tới?”

Phùng Tinh hừ một tiếng, “Bộ dáng gã hung thần ác sát thế kia, phòng chừng tới đây nhất định dọa chạy mọi người.”

Mục Dương phá lên cười, “Có cần khoa trương vậy không?Nói thật, em cũng rất muốn nhìn thử gã.”

Phùng Tinh rời khỏi ghế, “Thôi đi.Anh ra nhảy đây, tự chú mày chơi nhé.”

Mục Dương hướng đối phương khoát tay, vừa xem mọi người nhảy nhót, vừa ăn điểm tâm trên bàn. Hương vị điểm tâm ở đây khá độc đáo, nghe nói đây đều là điểm tâm làm theo khẩu vị vùng cảng biển. Mục Dương chợt nhớ ra Lê Khải cũng từng nói qua hắn thích điểm tâm khẩu vị vùng cảng biển, lúc trước hai người từng hẹn nhau dịp nào đó sẽ cùng đi thưởng thức qua hết một lượt những món điểm tâm vùng Quảng Châu. Hiện tại, nhớ lại chuyện này, rõ ràng chỉ mới qua vài ngày, mà Mục Dương cảm thấy như đã rất lâu rồi. Đến cả cảm giác chờ mong tràn ngập cõi lòng khi ấy cũng tan biến sạch sành sanh, chỉ còn lại một mảnh chua sót mà thôi.

Mục Dương chuẩn bị một phần điểm tâm đóng gói đem về cho Lê Khải, cũng không rõ vì cái gì lại cứ nghĩ mãi đến người kia, còn vô cùng muốn gặp lại hắn.

Đỗ Lãng bước vào quán bar lập tức chú ý đến cậu nhóc sáng lán ngồi trong góc, một mình cậu ngồi đó im lặng nhâm nhi điểm tâm, ngẩn người nhìn đám người trên sàn nhảy, thật sự đối lập với bầu không khí náo nhiệt xung quanh, bất giác có chút cảm giác cô tịch.

Đỗ Lãng vẫy gọi một anh chàng phục vụ, hướng đối phương bĩu môi hỏi: “Người kia là ai vậy? Hình như lần đầu đến chỗ này đi?”

Phục vụ theo ánh mắt của khách nhìn thử, sau đó cười ái muội, “Ánh mắt Đỗ thiếu gia thật tốt, cậu nhóc là do Phùng Tinh đem tới, thực đáng yêu phải không? Đã có vài người ở đây chú ý tới cậu ta đó!”

Đỗ Lãng phân phó: “Cho một ly qua đây, vẫn như cũ.”

Phục vụ ừm một tiếng, sau đó đi lấy rượu.

Lúc này, vài người thanh niên cũng đi đến bên cạnh Đỗ Lãng, thấy người nọ chỉ có một mình liền hỏi: “Đỗ thiếu gia đến rồi à, nữ vương nhà anh sao còn chưa tới nha?”

Đỗ Lãng liếc bọn họ một cái, sau đó đi về phíabăng ghế dài sáng sủa, vừa đi vừa nói: “Về sau đừng nhắc đến hắn trước mặt tôi.”

Mục Dương đang định chào Phùng Tinh một tiếng rồi rời đi, lại trông thấy một người đàn ông mang theo nụ cười tươi rói ngồi xuống bên cạnh mình, “Tôi có thể ngồi chỗ này không?”

Mục Dương tỏ ý không việc gì, nói: “Cứ ngồi đi.” Nói xong, cậu đứng lên.

Người đàn ông kia thấy cậu sắp đi, cũng đứng lên theo, “Sao cậu lại đi?”

“Tôi về nhà.”Mục Dương vừa đi vừa trả lời, ánh mắt hướng sàn nhảy tìm người, nhưng mãi vẫn không thấy Phùng Tinh ở đâu.

Người đàn ông kia vô cùng ân cần, “Tôi đưa cậu về.”

Mục Dương dừng bước, quay đầu, kỳ quái nhìn đối phương, “Tôi biết ở đây là gay bar, nhưng tôi không thích đàn ông, đừng nghĩ đến việc tán tỉnh tôi nữa.”

Người đàn ông nọ nghe xong câu này liền cười, “Tôi chưa từng nói muốn tán tỉnh cậu nha, kết bạn cũng không được sao?Tôi là Đỗ Lãng, cậu tên gì?”

….

Người kia còn nói thêm: “Tôi đưa cậu về, giờ này rất khó đón xe.”

Mục Dương không trả lời, chỉ tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Tìm một vòng vẫn không gặp được Phùng Tinh, di động cũng không có người trả lời, Mục Dương đành để lại cho anh chàng một tin nhắn, bảo mình về nhà trước, sau đó đi ra quầy đặt thêm một phần điểm tâm nữa. Tận đến khi đã rời khỏi quán bar, cậu phát hiện người đàn ông kia vẫn còn đi theo sau mình, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

“Anh đi theo tôi hoài làm gì?Tôi có thể đón xe bus về nhà.”

Bị từ chối vài lần, Đỗ Lãng vẫn không thấy đả kích, mặt dày mày dạn sáp vào, “Để tôi đưa cậu về, xe tôi đậu ngay phía trước.”

Mục Dương bị đối phương đánh bại, “Vậy anh lái xe qua đây đi, tôi đứng đây chờ anh.”

Đỗ Lãng chấp nhận, vui vẻ chạy đi.

Mục Dương thầm nghĩ, gay ai cũng nhiệt tình thế này sao?Chưa nói Bạch Tiểu Thư da mặt dày, lại từ đâu xuất hiện một anh trai so với cậu ta còn đẳng cấp hơn, da mặt dày như tường thành đâm không thủng.

Mục Dương cất bước đi thẳng đến trạm xe bus, người này nhiệt tình khiến cậu có chút tiếp thu không nổi.

Xe bus tuy có chút chật chội, không thể tránh được va chạm giữa người này với người kia. Sau khi xuống xe, Mục Dương liền mở hộp điểm tâm xem thử, may mắn điểm tâm bên trong không bị đè hỏng.

Về tới tiểu khu, đèn trong nhà Lê Khải vẫn đang sáng. Mục Dương cầm hộp điểm tâm, vô cùng cao hứng chạy lên lầu trên, cậu quyết định lát nữa nhất định phải nói hết những suy nghĩ trong lòng mình cho Lê Khải.Một ngày không gặp nhau, cậu sẽ vô cùng nhớ hắn.Bản thân cậu không biết đây có phải dấu hiệu khi thích một người hay không.Nếu đó thật sự là thích, cậu cũng sẽ chấp nhận được. Cậu vốn luôn thuận theo cảm thụ trong lòng mình, do dự quá nhiều, cũng chỉ thêm rối rắm, sao cứ phải khiến cho bản thân khổ sở chứ.

Đứng trước cửa nhà Lê Khải, Mục Dương liền gõ cửa, sau đó tránh sang một bên, chuẩn bị cho đối phương một sự bất ngờ.

Cửa mở, người trong phòng lộ đầu ra lại không phải Lê Khải, mà là Tiêu Mạnh Kiệt!

Mục Dương như lạc vào bóng tối! Cả người ngơ ngẩn, từ từ đi đến trước cửa.

Đáy mắt Tiêu Mạnh Kiệt lóe lên một tia kinh ngạc, chỉ im lặng nhìn đối phương, không nói lời nào.

Mục Dương ngẩn ngơ nhìn Tiêu Mạnh Kiệt, mãi không dời được tầm mắt.Bởi vì trên người Tiêu Mạnh Kiệt đang mặc áo ngủ, cũng chính là áo ngủ của Lê Khải.

Bọn họ có phải đã hòa thuận rồi không?

Ý tưởng này vừa lóe lên trong đầu, Mục Dương liền cảm thấy trái tim mình như muốn bệnh, đau đớn vô cùng.

Lúc này, thanh âm Lê Khải bất ngờ từ trong phòng truyền ra, “Ai vậy?”

Nghe được giọng nói kia, toàn thân Mục Dương run lên, cậu thật sự không muốn để Lê Khải nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách này của mình, cho nên chính mình chạy thật nhanh xuống lầu.

Tiêu Mạnh Kiệt nhìn bóng dáng cậu như hiểu ra điều gì đó, vừa đóng cửa phòng vừa cười nói: “Là một người gõ lộn cửa thôi mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.