Uy, Tiềm Trứ Ba

Chương 33: Gặp nạn



Mục Dương trước khi bước vào văn phòng, liền thay lại khuôn mặt tươi cười thoải mái, gọi to một tiếng thúc thúc, sau đó nhào ngay vào lòng Lê Khải.

Những chuyện vừa xảy ra khi nãy, cậu không tính nhắc lại.Bảo cậu lòng dạ hẹp hòi cũng được, lừa mình dối người chẳng sao, cậu chính là không muốn ở trước mặt Lê Khải nhắc đến Tiêu Mạnh Kiệt. Mục Dương tự an ủi chính mình, chỉ cần cậu không đề cập đến, Lê Khải cũng sẽ chẳng nghĩ đến tên kia, như vậy Tiêu Mạnh Kiệt liền không thể chen vào giữa cuộc sống của bọn họ.

Lê Khải trông thấy Mục Dương đến, hơi sửng sốt một chút, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, chỉ là trong lòng có chút thắc mắc.

Mấy ngày nay, Tiêu Mạnh Kiệt vẫn thường đến công ty tìm hắn. Ban đầu, bản thân vì đoạn tình cảm sâu sắc trước kia, Lê Khải cũng không tiện khiến mọi chuyện càng căng thẳng thêm, chỉ cần đối phương đừng tiếp tục xuất hiện như vậy. Có điều, nhẹ nhàng khuyên nhủ gì đấy đều không tác dụng, Tiêu Mạnh Kiệt vẫn ngoan cố làm theo ý mình. Hôm nay, y còn đặc biệt chủ động cởi hết quần áo, dụ dỗ hắn làm chuyện kia. Lê Khải hiện tại không chỉ thấy chán ghét, mà còn đau lòng. Tiêu Mạnh Kiệt trước đây luôn cao ngạo, chưa từng cúi đầu trước người khác, nhưng hiện tại lại hèn mọn như vậy…

Không còn tín nhiệm chính là một loại tra tấn, chuyện của bọn họ sớm đã là quá khứ.Lê Khải lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách, sau đó cũng không để ý thái độ bất mãn cùng phẫn hận của Tiêu Mạnh Kiệt mà nhốt y ở ngoài cửa.

Vì tránh gây ra những hiểu lầm không cần thiết, Lê Khải không đem chuyện này kể cho Mục Dương. Nhưng hắn vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ hai người bọn họ gặp nhau dưới lầu, Mục Dương sẽ lại đau lòng.

Cũng may, sau khi vào trong, Mục Dương cái gì cũng không nói. Lê Khải liền thở phào nhẹ nhõm.

Hai người vô cùng ăn ý không nhắc đến Tiêu Mạnh Kiệt.

Mục Dương khóa ngồi trên người Lê Khải, hôn hắn, “Bù cho cái hôn bị cắt ngang tối hôm qua đó.”

Lê Khải bị hành động này của nhóc con quyến rũ, lại hôn lên môi cậu.

Mục Dương nhìn hắn, ngây ngốc cười, rồi đột nhiên nói: “Papa em muốn gặp anh đó.”

“Hở?Papa em thích cái gì?”Lê Khải cười cười, trong lòng tuy thực ra có chút kinh ngạc.Hắn không nghĩ Mục Dương lại khai ra chuyện giữa bọn họ.Vốn hắn còn định tìm thời gian nói chuyện này với Mục papa. Dù sao, chuyện comeout luôn rất gian nan, phải chịu đựng những áp lực không thể tưởng được. Lê Khải không muốn Mục Dương đối mặt với những chuyện này.Không cần phải nói, nếu thật sự phải đối mặt với sóng gió, hắn nguyện ý thay cậu gánh lấy tất cả.

“Hắn tốt lắm, chỉ mỗi tội là quỷ tham ăn mà thôi. Đợi lát nữa, chúng ta mua thật nhiều đồ ăn ngon về hiếu kính hắn là được.” Mục Dương lại hôn một cái lên mặt Lê Khải, sau đó hỏi: “Anh chẳng phải đã nói không đem chuyện của Tinh nói cho đại hồ tử, vậy sao còn hùa theo gã gạt em hử?”

Lê Khải trả lời: “Gã bảo muốn gặp Phùng Tinh. Anh chỉ biết thời biết thế, để bọn họ gặp mặt một lần.”

Mục Dương vươn tay nhéo mặt hắn, “Anh từ lúc nào biến thành nhiều chuyện như vậy? Anh còn muốn tác hợp cho bọn họ nữa sao?Tinh phải đổi số di động, chuyển nơi công tác, thật sự bị gã hại thảm đó!”

Lê Khải hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Viết Trạch không tồi.”

Mục Dương không hiểu, “Không tồi thế nào?Mặt đầy râu, khó coi muốn chết a!”

Lê cười nói: “Cạo râu đi nhìn cũng không tồi.”

Mục Dương cố tưởng tượng ra bộ dáng Triệu Viết Trạch lúc cạo sạch râu, liền cảm thấy không được tự nhiên, xì một tiếng nở nụ cười. Đột nhiên cảm thấy không thích hợp, Lê Khải ít khi khen người khác, nhưng hiện tại xét theo thái độ của hắn, còn cả ngữ khí này, rõ ràng rất hài lòng với đại hồ tử kia.

Nghiêm mặt, uy hiếp, “Thành thật khai mau!Anh cùng đại hồ tử có phải từng phát sinh gì đó không?”

Lê Khải nghĩ nghĩ, “Lúc trước ở nước ngoài, còn chưa kịp cùng gã phát sinh cái gì đó, gã đã trở về nước.”

Mục Dương nổi giận, chụp lấy hắn lắc điên cuồng, mông cũng không ngừng ở trên người nào đó dịch tới dịch lui, “Thiệt hay giả?!Các anh thực sự có một chân???”

“Giả đó.”Lê Khải nhìn cậu cười.

“Lão yêu quái! Anh lại gạt em!!” Bị đùa giỡn, Mục Dương tức giận muốn chết, lại ở trên người Lê Khải lộn tới lộn lui.Cậu sớm phát hiện một điều, tên đàn ông này hiện tại càng lúc càng không ngoan, thường xuyên trêu đùa cậu. Mà mỗi lần trêu xong, hắn lại quay sang dỗ dành, hoàn toàn coi cậu như con nít.

Lê Khải không nói tiếng nào, sắc mặt có chút quái dị.Đột nhiên, hắn ôm Mục Dương lật mình một cái, đem cậu ép xuống mặt bàn làm việc, chính mình thì lùi lại.Tiếp đó, hắn đem phía dưới người nào đó lột sạch sẽ, để cậu em nhỏ cũng hoàn toàn bại lộ trước tầm mắt mình.

Mục Dương thiệt muốn ngất, như thế nào bỗng phát triển thành loại cục diện này! Liều mạng giãy dụa, cậu tìm cách đứng lên, miệng la lớn: “Hiện tại đang là giờ làm việc, đợi buổi tối về nhà rồi làm! Em không muốn làm bây giờ!!”

“Là em câu dẫn anh mà.” Lê Khải đỡ lấy thân thể Mục Dương, cùng lúc đem mông cậu nâng lên, khiến cho hai chân xoạc ra giữa không trung, tư thế này mặc cho đối phương giãy dụa cỡ nào cũng không có biện pháp thoát thân. Tiếp đó, hắn xả xuống khóa quần, lấy ra cậu em nhỏ, để trước cái mông nào đó, từ phía sau chậm rãi ma sát bên ngoài.

“Em mới không thèm câu dẫn anh!!”Mục Dương không ngừng vặn vẹo, không hề biết cái mông mình cứ như có như không dịch tới dịch lui càng khơi dậy thêm lửa nóng của Lê Khải.

“Mông của em ở trên người anh cọ tới cọ lui, còn bảo không cố tình câu dẫn anh sao?”Lê Khải vô cùng thích nhìn bộ dáng Mục Dương ở dưới thân mình giãy dụa, hệt như con thú hoang nhỏ, rất không chịu phục tùng.

Cặp mông nào đó càng không ngừng vặn vẹo, Lê Khải bị loại đụng chạm này kích thích đến nảy lửa, máu nóng tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, cuối cùng chuyển tới dưới hạ thể, phân thân càng lúc càng trướng to, run rẩy không ngừng, chỉ chực chờ được phát tiết. Hắn mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra dịch bôi trơn, đổ vào lòng bàn tay, sau khi chuẩn bị xong liền đem chính mình đã cứng đến phát đau đẩy mạnh vào trong hậu huyệt Mục Dương.

Cảm giác khó chịu khi hậu huyệt bị vật lạ xâm nhập khiến Mục Dương bật ra tiếng rên rỉ, hai tay siết thành quyền, cuối cùng vẫn là thôi không giãy dụa nữa. Cậu thật sự không hiểu, vì cái gì mỗi lần ghé qua văn phòng tìm Lê Khải, kết thúc luôn là tình trạng này.

“Đau lắm sao?” Lê Khải nắm lấy tay đối phương, từ phía sau cúi người hôn môi với Mục Dương.

“Ừm… Không sao…” Ban đầu thanh âm có chút khổ sở, nhưng càng về sau lại giống như thực hưởng thụ.

Lê Khải vẫn không ngừng động tác xâm nhập, một tay đẩy nhanh thao tác xáp nhập, một tay càng đổ thêm nhiều dịch bôi trơn, phủ đầy trên cánh mông đối phương, giúp phân thân chính mình dễ dàng đi vào hơn, sau cùng lại bắt đầu thong thả ra vào.

Lửa nóng cứng rắn liên tục tiến xuất trong hậu huyệt ướt át, đánh đến tận nơi sâu nhất bên trong cơ thể, còn đem phần đỉnh cọ xát không ngừng.

Trong phòng tràn ngập thanh âm ma xát của da thịt, hô hấp cả hai hòa cùng một chỗ, cùng một nhịp điệu, quyện trong không khí là hương vị *** nồng đậm.

Điện thoại nơi bàn làm việc vang lên.

Mục Dương còn đang bị ép chặt trên bàn, vừa thở dốc vừa nhắc: “Tiếp… Tiếp điện thoại kìa…”

Lê Khải làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục tiến xuất.

Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông, giống như cố tình phân thắng thua với bọn họ.Các người nếu không tiếp, ông đây liền không ngừng đổ chuông.

Lê Khải nhíu mày, dứt khoát giựt phăng dây cáp điện thoại, trong phòng im ắng trở lại.

Mục Dương trợn tròn mắt, người này cũng không sợ lỡ công tác a.

Một lát sau, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Mục Dương sợ tới mức tái mặt, giãy dụa muốn đứng lên. Lê Khải đè cậu lại, tốc độ va chạm càng nhanh hơn, hung hăng đâm thật sâu mấy cái, cuối cùng đầu óc chỉ cảm thấy một trận tê dại, sau đó đem toàn bộ dịch thể trút vào bên trong đối phương.

Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục, Mục Dương chỉ sợ người bên ngoài sẽ xông vào, ôm lấy quần áo trốn xuống bên dưới bàn làm việc.Tinh dịch từ trong hậu huyệt chậm rãi chảy ra, từ cánh mông kéo xuống dưới đùi, sót lại vài giọt vương vãi trên mặt bàn.

Lê Khải bắt gặp cảnh này chợt thấy buồn cười, đem cậu từ bên trong kéo ra, rút khăn tay, giúp cậu lau sạch toàn thân, sau đó dỗ dành, “Không có sự cho phép của anh, bọn họ không dám vào đâu.”

Mục Dương liếc hắn, cầm lấy quần áo mặc trở lại, miệng oán giận: “Dựa vào cái gì, lần nào cũng đem em cởi sạch trơn, còn anh thì vẫn chỉnh tề như vậy chứ? Nếu thật sự có người xông vào đây, dọa chết người ta chỉ có mình em a!!”

Lê Khải nở nụ cười, mãi đến khi thấy cậu đã ăn mặc chỉnh tề, mới cho người bên ngoài tiến vào.

Người tới là một nữ bí thư già. Bà vẫn thường thấy Mục Dương đến công ty tìm Lê Khải.Hơn nữa, dựa vào những lời đồn truyền khắp công ty, bà cũng hiểu được phần nào quan hệ giữa hai người.Vừa bước vào trong văn phòng, bà liền bắt gặp phảng phất mùi hương của dịch thể, còn có chút ửng đỏ sau khi hoan ái nơi gương mặt Mục Dương chưa kịp tản đi.

Nữ bí thư cả người chấn động, giống như bị kích thích, nhanh chóng báo cáo công tác, sau đó vội vàng đi ra ngoài, rồi lảo đảo trở lại bàn làm việc tìm lọ thuốc an thần.

Công ty con truyền đến tin tức mới nhất, nhà xưởng bên đó xảy ra chút vấn đề, đang chờ Lê Khải sang xem xét. Mà nữ bí thư kia cũng vô cùng tận trách, sớm giúp hắn đặt vé máy bay, sắp xếp tốt mọi chuyện, chỉ cần đợi một giờ nữa là có thể check in.

Sự cố bất thình lình này hiển nhiên đã phá hỏng kế hoạch của hai người, việc gặp gỡ gia trưởng chỉ có thể dời lại sau vậy.

Hai người ra đến cửa công ty, tài xế riếng giống như đã chờ ở đó thật lâu, vừa thấy Lê Khải bước đến, lập tức xuống xe, đi một vòng, giúp hắn đem cửa mở ra, sau đó cung kính đứng sang một bên.

Lê Khải vốn định đưa Mục Dương về tận nhà, nhưng cậu là từ chối, còn đẩy hắn vào trong xe. Từ công ty chạy ra sân bay mất rất nhiều thời gian, cậu chỉ sợ Lê Khải lỡ mất chuyến bay, cho nên nhất quyết đón phương tiện công cộng trở về.

Mục Dương vừa định rời đi, Lê Khải có chút lo lắng, gọi cậu lại, “Không thì em theo anh ra sân bay, sau đó để tài xế chở về tận nhà vậy.”

Mục Dương ghé vào bên cửa kính xe, liên tục lắc đầu, “Như thế rất phiền, em dạo siêu thị một chút. Đợi lát nữa, papa phát hiện anh không có mắt, nhất định lại khóc lóc om sòm nói chúng ta chơi xấu. Em phải chuẩn bị tốt đồ ăn dỗ dành papa. Anh nhanh đi đi, nếu không sẽ chẳng kịp.”

Lê Khải xoa xoa đầu cậu, “Ừm, anh đi đây, tối nay lại gọi điện thoại cho em.”

Nhắc đến điện thoại, Mục Dương chợt nhớ tới Tiêu Mạnh Kiệt, cố tình làm nũng mà nói: “Thúc thúc, số di động của anh đến bây giờ vẫn chưa đổi đó!”

Thì ra, nhóc con vẫn còn rối rắm chuyện này.

Đáy mắt Lê Khải tràn đầy ý cười, “Ừm, anh biết rồi, mau mau về đi, đi đường nhớ cẩn thận.”

Mục Dương rướn cổ, hôn một cái lên má hắn, rồi phất phất tay, “Đồ đại thúc dông dài, nhanh đi đi!”

Xe chậm rãi lăn bánh, từ từ tăng tốc, càng lúc lại càng xa. Lê Khải thông qua cửa kính xe, ngoái nhìn Mục Dương còn lẳng lặng đứng đó, đối với hắn phất phất tay. Nở nụ cười nhẹ, hắn ấn nút bên hông để cửa kính xe từ từ nâng lên.

Mãi đến khi chiếc xe dần biến mất trong tầm nhìn, Mục Dương mới buông tay, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Đủng đỉnh bước tới trạm xe công cộng, nhưng vừa mới đi được vài bước, cậu đột nhiên cảm giác có người chụp lấy bả vai mình, rồi lập tức ngửi được một mùi rất gay.

Không xong! Là thuốc mê!

Mục Dương lập tức phản ứng lại, cố sức giãy dụa. Tiếc rằng thuốc mê kia quá mạnh, cậu rất nhanh cảm thấy tay chân càng lúc càng run dữ dội, thần trí cũng trở nên mơ hồ, trước mắt tối sầm lại, rồi chìm vào hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.