Tiếng khóc từ cung quý phi kéo dài đến, làm người khác rợn tóc gáy.
“Nương nương, người không có việc gì đi?”
Ngoài cửa, cung nữ nhẹ nhàng hỏi, cánh cửa mỏng như cánh ve, chỉ cần đẩy nhẹ liền có thể tiến vào.
Bên trong yên tĩnh hồi lâu thì phát ra thanh âm mềm mại hư nhuyễn của quý phi.
“A, không có việc gì… Bổn cung có chút mệt mỏi…”
Âm thanh than khóc vừa rồi mười phần khí lực tràn đầy, tuyệt không giống người đang mệt mỏi.
Bất quá chỉ có đứa ngốc mới đi vạch trần, đó là kinh nghiệm và thói quen nhiều năm của các cung nữ sống trong hoàng cung, đành thành thành khẩn khẩn nói vài câu.
“Nương nương a, vì hoàng thượng cũng như vì chính mình, nương nương nhất định, ngàn vạn lần bảo trọng phụng thể, chúng nô tỳ xin cáo lui.”
Nói xong vài câu lấy lệ, đám cung nữ liền trở về ngủ.
Phải biết thân là cung nữ bên cạnh quý phi, buổi tối không cần phải hầu hạ thì có bao nhiêu hạnh phúc, có thể hảo hảo nghỉ ngơi đó chính là trời ban ân.
Lúc này bên trong cánh cửa, quý phi thân người uyển chuyển, trên đầu nàng hơn mười cân trang sức, chiếc eo thon gọn, trường y trên người được dệt bằng tơ lụa quý giá bị vén lên cao, bàn chân nhỏ đang giẫm nát giường, đôi tay trắng ngần nắm lấy cổ áo một người, đôi môi mỏng ướt hờn dỗi.
“Ngươi cự tuyệt ta? Ngươi có can đảm cự tuyệt ta sao? Ngươi muốn chết? Ngươi có tin ta đem chuyện đáng xấu hổ của người lan truyền ra ngoài không? Ngươi thử trả lời có xem? ____ (thì)… hắc hắc…”
Này thì kiều diễm ngọt ngào, này thì thân hình hư nhuyễn, đôi bàn tay như ngọc ôn như vô lực nhéo vào người kia, khiến nam nhân trên đời này hâm mộ hắn mà chảy nước miếng.
Nhưng đáng tiếc chính là, người kia đối với sự mị hoặc ấy không hề cảm thấy cao hứng, ngược lại, bộ dáng vô cùng sợ hãi mà run rẩy.
“Ngươi… ngươi không thể uy hiếp ta nga…!!! {{>_<}}”
Lời lẽ đanh thép nhưng nghe vào tai thì không được như vậy. Vũ Kiếm Anh đáng thương, sắc mặt trắng bệch, yết hầu run run, vô luận thế nào cũng nghe ra lo lắng, không đủ gây sợ hãi, đáng tiếc hắn sinh ra đã không được bộ dáng uy vũ nam tử như cha hắn, một chút cũng không có.
Quý phi ngửa đầu cười kinh dị, bất quá không phát ra âm thanh: “Tốt lắm… Thật sự rất tốt…”
“Ngươi nghĩ ta không dám uy hiếp ngươi? Tại sao ta không dám uy hiếp ngươi? Muốn hay không để ta nói cho ngươi nghe một ít “chuyện cũ”? Nếu ngươi còn không ngoan ngoãn nghe lời, ta không biết mình sẽ bất cẩn nói ra chuyện gì a… Đến, để ta nhìn xem, anh tuấn bất phàm, cao lớn vĩ đại, khí khái bừng bừng, đường đường anh dũng tiêu sái tướng quân thiết kỵ binh. Thiếu chủ Vũ Kiếm Anh của chúng ta đã làm ra chuyện ngu ngốc gì? Lai lai lai, chúng ta tâm sự tý nào, ngươi sợ quỷ, sợ đến mức nửa đêm trèo lên giường của ta mà trốn, kết quả không cẩn thận làm bức tranh sơn hà đồ… ngô… ngô…”
Vũ Kiếm Anh một phen bưng kín miệng quý phi nương nương – Vũ Tú Anh.
“Chuyện đã lâu như vậy người còn nhắc lại… (╬ ̄皿 ̄)凸” Thanh âm so với lúc nãy còn lo lắng hơn: “Ngươi nói đi.. rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Đôi môi anh đào của Vũ Tú Anh nở rộ nụ cười: “Ha hả, còn thế nào nữa? Không phải vừa rồi ta đã nói rồi sao? Liền như vậy mà làm đi.”
“Kia… không được… {{>_<}}”
“Ngươi-nói-cái-gì? Nói lại một lần nữa xem?”
Tay quý phi nương nương càng ngày càng siết chặt, giống như muốn bóp chết hắn.
“Tại sao ta phải ở đây làm quý phi của tên tiểu hoàng đế đó? Còn không phải bị ngươi áp đặt sao? Ta liền chấp nhận như vậy, không thể phản đối? Là ai một cước đá ta bay đến trước mặt hắn?”
Sự thật là tỷ tỷ ngươi tài nghệ không bằng ai.
Đúng ra sẽ không có việc gì. Ai bảo ngươi chạy ra nói cái thí gì “A, tỷ tỷ ta hiền lương thục đức, là nữ nhân gương mẫu, tuyệt đối không phải loại nữ tử ngang tàn bạo ngược.” Khiến hắn “Nếu đã như vậy thì cứ nhét vào hậu của trẫm đi hahaha…”???
“Đúng vậy, là ta sai, ngươi muốn chửi cứ chửi, ta không có gì để nói a 囧.”
“Ngươi – phải – chịu – trách – nhiệm.”
Quý phi nương nương đề thấp âm thanh đến khàn khàn, đôi môi anh đào mạnh mẽ hướng hắn phun nước miếng: “Ngươi mở cái miệng ngu dốt của ngươi ra cho ta, ngay cả con vẹt người ta còn có thể dạy nó nói, bất quá nhờ ngươi nói mà ta bị mang đến đây. Ngươi không chịu trách nhiệm chút nào sao? Sao hả? Ta nói có đúng không? Thật thà thẳng thắn lắm mồm đệ đệ?”
Đôi môi “nhỏ bé” hồng xinh, hai hàm răng trắng đều như gạo nếp, nhưng nhìn kĩ lại giống như răng nanh, khép khép mở mở, mỗi lần như thế liền có cảm tưởng ngay sau đó nàng sẽ nhằm người ta mà cắn.
Bộ dạng phi thường giống bà tám hay ác phụ? Dù gương mặt không được phúc hậu như những nữ nhân ở tuổi trung niên. Hắn phía sau vỗ vỗ vai quý phi.
“Sẽ có nếp nhăn, sẽ có có nếp nhăn nha.”
Vũ Tú Anh vội lấy tay áo che mặt lại, biểu tình dữ tợn vừa rồi cũng tan biến đi nơi nào, thay vào đó là vẻ mặt tươi tắn xinh đẹp quý phái.
“Ngươi cũng nên cảm tạ sự thông minh của tỷ tỷ” Nàng tao nhã che miệng, lui về mấy bước: “Đến bây giờ tên tiểu hoàng đế kia vẫn chưa làm gì được ta, nếu không ngay cả cơ hội cho ngươi sửa chữa sai lầm cũng không có.”
Vũ Kiếm Anh trong lòng lẩm bẩm. “Ta thà rằng không có…”
Quý phi nương nương dùng đôi mắt đẹp đến sắc lạnh xoa xoa vào tim hắn, hắn liền câm lặng.
“Ngươi cảm thấy áy náy sao?”
“…”
“Ngươi cảm thấy sợ hãi sao?”
“…”
“Này không phải trách nhiệm của ngươi sao? “
Vũ Kiếm Anh cố lấy hết dũng khí” “Nếu lúc đó không ngươi tìm ta thử chiêu…”
Quý phi nương tới gần hắn, đôi mắt xinh đẹp như lưỡi dao sắc lạnh xoa a xoa…
“Hết thảy là lỗi của ta…”
Không, đây không phải lời hắn muốn nói. Nhưng thật đáng thương, thói quen phản ứng làm hắn không thể phản kháng.
Quý phi nương nương nở nụ cười, xoa đầu đệ đệ, thật giống như đang sờ một con cún con.
“Như vậy, nơi này liền giao cho ngươi. Ngàn vạn lần không được bỏ trốn nga, nếu như ngươi dám tăng thêm phiền toái cho ta, thì ngươi nhất định sẽ chết, và chết một cách thật mất thể diện…” Mắt lạnh trượt qua, xoa a xoa…
“Vậy còn ngươi? Chẳng lẽ về nhà?”
Sẽ không trở về nhà đi, vậy còn thân phận thế thân của ta thì sao?
“Yên tâm, ta mới không thèm về nhà. Ta sẽ đi du ngoạn đại giang nam bắc ╮(╯▽╰)╭”. Quý phi nương nương kiên định nói.
Này so với cái kia còn hỏng bét hơn.
Vũ Kiếm Anh hoảng hốt từ trên giường nhảy xuống đất.
“Còn ta thì sao? Nếu phát hiện không thấy ta, cha và nương sẽ rất lo lắng. Không bằng tỷ tỷ, ngươi cứ ở đây chờ, ta về nói với bọn họ trước một tiếng… Σ( ° △ °|||)”
Vũ Tú Anh một cước đá hắn lộn ngược.
“Hahaha!!!”
Nàng đè thấp âm thanh: “Về nhà? Ngươi trở về sẽ không quay lại đi, hừ, đừng trước mặt ta giở mấy trò tiểu xảo ấy, muốn lừa gạt tỷ tỷ ngươi nha? Đưa ta một tờ giấy, ta sẽ nói ngươi muốn bước chân vào giang hồ, không thành danh tuyệt không về nhà. Ký tên! Ấn dấu tay! Huyết thủ ấn! Mau ấn!!!”
“Nhưng mà…” Vũ Kiếm Anh giẫy giụa hấp hối: “Ta sẽ rất mau bị vạch trần…”
Xem bọn hắn đi, một nam nhân, một nữ nhân, hơn kém nhau nửa cái đầu, bả vai so với nàng rộng hơn một nửa, thắt lưng so với nàng lớn hơn một vòng, hơn nữa hắn mắt to mày rậm, rõ ràng là gương mặt đầy khí khái nam nhi, cho dù là ngốc tử cũng nhìn ra sự khác biệt của hai người. Nếu bị nhìn một cái mà không bại lộ, thì tên hắn ba chữ Vũ Kiếm Anh sẽ viết ngược lại.
“Cho nên…” Vũ Tú Anh cười quỷ dị: “Đây cũng là nguyên nhân ta thỉnh Mạt di tới đây… Hahaha… Hahahaha!!!!!!!!”
Hạ Phi Mạt, giang hồ thiên hạ đệ nhất thánh thủ dịch dung, điểm lợi hại của nàng là có thể đem một người biến thành ngay cả con mẹ nó cũng nhận không ra. Này giống như bị mười người, mỗi người đánh một hai quyền, hiệu quả như nhau. Thật là thần kỳ.
Vũ Kiếm Anh nhìn bộ dạng Mạt di vô cùng giống ác phụ, nàng mỉm cười hướng hắn phất tay, hai bàn tay chà xát với nhau, trên mặt viết lên dòng chữ: “Sẽ được rất nhiều, rất nhiều tiền nga…”
Vũ Kiếm Anh: 囧囧囧
Vũ Kiếm Anh sắc mặt trắng bệch.
Vũ Kiếm Anh giãy giụa.
Vũ Kiếm Anh liều mạng giãy giụa.
Từ lúc dứt sữa mẹ cho đến nay hắn chưa từng giãy giụa nhiều như thế.
Nhưng đây là vận mệnh… Không thể nào tránh khỏi.
Trong phòng quý phi truyền đến tiếng nữ nhân nén nụ cười âm hiểm.
Vài con quạ bị kinh động bay qua bay lại ngoài cửa sổ.