Uy Vũ Hoàng Phi

Chương 5-2



Hạ Thủy Hàng không khỏi đề cao thanh âm, cổ họng khàn đặc kêu to: “Vũ Kiếm Anh… Vũ Kiếm Anh! Vũ Kiếm Anh! Ngươi nếu chưa chết thì trả lời ta một câu! Ngươi còn không trả lời ta liền phán ngươi tội khi quân, Vũ Kiếm Anh, Vũ Kiếm _____”

“Nha ____ Nha _____ Ta ở chỗ này. Hoàng thượng, ta ở đây! __”

Hạ Thủy Hàng bò ra khỏi cái ổ nhỏ đơn sơ, khom người lao ra hang động… Không đề phòng đâm phải cả đống đồ vật.

Đồ vật kia “rầm” một tiếng rơi tứ tán trên mặt đất, lập tức có một cánh tay đưa qua, dùng sức ôm lấy hắn, bối rối nói: “Hoàng thượng! Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Có rắn sao? Không việc gì, không việc gì, rắn mùa đông không cắn người…”

Trái tim Vũ Kiếm Anh đập rất mạnh, của hắn cũng vậy, trái tim bọn họ đập cùng nhịp với nhau, giống như hai người đã hợp thành một thể thống nhất, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.

Cùng Vũ Kiếm Anh gắt gao ở một chỗ ôm nhau, thân thể căng thẳng của Hạ Thủy Hàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hắn chưa từng phát hiện ra, nguyên lai hắn sợ hãi cô độc, sợ hãi bị phản bội, bị vứt bỏ.

Hắn là hoàng đế, khi còn nhỏ đến lúc hiểu chuyện đã biết phải cảnh giác với sự phản bội, bởi vậy hắn chưa từng tin tưởng bất luận kẻ nào, cũng không toàn tâm ỷ lại vào người khác. Nhưng giờ phút này, hắn được Vũ Kiếm Anh ôm chặt trong lòng, thể xác và tinh thần ỷ lại vào y.

Đây là lần đầu tiên, hắn hoàn toàn tin tưởng, đem vận mệnh của mình giao cho một người.

Ngay tại thời khắc đó, Hạ Thủy Hàng rốt cục cũng ngộ ra một việc: về Vũ Kiếm Anh, về chính hắn.

Ý nghĩa của Vũ Kiếm Anh đối với hắn mà nói, đã không còn giống như trước kia. Vũ Kiếm Anh không còn là người mà hắn muốn tùy tiện đùa giỡn nữa, y ở trong lòng Hạ Thủy Hàng đào một cái động thật sâu, khiến cho hắn không còn biện pháp nào chống đỡ nữa.

Vũ Kiếm Anh không hay biết trong lòng Hạ Thủy Hàng đang dâng lên từng đợt sóng ngầm, chỉ biết nháy mắt Hạ Thủy Hàng ôm lấy mình, thân thể liền từ cứng ngắc trở nên thả lỏng, nhưng lúc sau lại dần cứng trở lại.

Vũ Kiếm Anh ngốc ngốc vuốt mái tóc dài mềm mại như nước của Hạ Thủy Hàng, giúp hắn bình tĩnh hơn, ngược lại cũng âm thầm hy vọng, hy vọng hắn vĩnh viễn không cần thanh tỉnh, cứ như vậy mà ngoan ngoãn ôm lấy mình, thật là tốt biết bao…

A phi phi phi! Một chút cũng không tốt! Hắn sao có thể suy nghĩ như vậy! Vị mỹ nhân trong ngực mình không phải ai khác, mà là hoàng thượng a! Dám đối với hoàng thượng sinh ra loại ý niệm này, cha hắn nhất định sẽ đem xương cốt toàn thân hắn đánh gãy từng cái!

Nhưng mà… Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như thế, hẳn là không có vấn đề gì đi? Hoàng thượng thực sợ hãi, cả thân người đều cứng ngắc, hắn ôm thêm một chút chắc không sao đâu nhỉ?

Hơn nữa, có một tiểu mỹ nhân trốn trong ngực, toàn tâm toàn ý dựa vào mình, cảm giác thật là tốt a, bình thường hắn hung dữ như vậy, lúc không dữ thì ngoài cười nhưng trong không cười, nếu không cũng một bộ cười gian, thật chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì? Mà hiện tại ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, quả thật hiếm có, y phải hưởng thụ nhiều một chút, như thế chưa đến mức quá phận phải không?

Cảm giác hai người ôm nhau tốt lắm, vừa ấm áp vừa an toàn, khiến người ta cảm thấy dị thường thoải mái. Nhưng tư thế này làm cho Hạ Thủy Hàng quen được chiều chuộng chân có điểm đau, cuối cùng vẫn là không tình nguyện đem Vũ Kiếm Anh cũng đồng dạng không tình nguyện, đẩy ra.

“Đi vào nghỉ một lát.” Hạ Thủy Hàng ngắn gọn nói một câu, chính mình bò vào hang động thấp bé.

Vũ Kiếm Anh ở bên ngoài cọ xát hồi lâu, mới ôm đống củi tiến vào.

Hắn đem củi đốt ở cửa động, lại đi đến bên cạnh hố lửa, đẩy đẩy vài đốm lửa trong hố, cẩn thận đem ít lá khô cùng củi thêm vào.

Đốm lửa cháy lên hừng hực, trong động cũng sáng sủa lên.

Hạ Thủy Hàng ngồi trên chiếc “giường” đơn sơ, quan sát Vũ Kiếm Anh làm hết thảy, động tác của Vũ Kiếm Anh vô cùng thành thạo, bởi vì không gian trong động nhỏ hẹp, lại biến thành có chút ngốc nghếch, chân tay cả người đều co lại.

Hạ Thủy Hàng cảm thấy chính mình điên nặng rồi, hắn cư nhiên cảm thấy động tác của Vũ Kiếm Anh thực đáng yêu, cho dù y thổi lửa đến bụi bay mù mịt, chảy cả nước mắt nước mũi.

Giữa lúc ánh lửa chiếu sáng lên vách động nho nhỏ, Hạ Thủy Hàng dần dần xuất hiện ảo giác, cung điện kim bích huy hoàng kia bỗng trở nên xa lạ, giống như đã là chuyện của kiếp trước.

Mà hết thảy những thứ trước mặt lại chân thực như thế, chân thực đến nỗi hắn chỉ muốn ở mãi nơi này thôi, mà Vũ Kiếm Anh cũng ở đây, trong ánh lửa lập lè ấm áp, ngồi bên cạnh mình, không gian giữa hai người ôn nhu mà trầm mặc, đắm chìm vào, tựa như giấc mơ khiến người không đành lòng tỉnh giấc.

“Hoàng thượng… Hoàng thượng! Hoàng thượng? Ngài không có việc gì đi? Hoàng thượng?” Một bàn tay đen cực kỳ sát phong cảnh ở trước mặt Hạ Thủy Hàng quơ qua quơ lại, ý đồ làm hắn chú ý.

Hạ Thủy Hàng nhíu mày, đẩy ra: “Làm gì?”

Vũ Kiếm Anh nột nột rút tay về: “Ân, hình như hoàng thượng đang lo lắng chuyện gì đó…”

Hạ Thủy Hàng liếc hắn một cái: “Tại thời điểm này không cần hở một tiếng là hoàng thượng, ngươi từng thấy qua hoàng thượng nào chật vật như vậy chưa?”

“Nhưng hoàng thượng có chật vật thì vẫn là chân long thiên tử, cùng người bình thường như chúng ta không giống nhau.” Vũ Kiếm Anh nghiêm túc nói.

Nghe lời nói ngu xuẩn này, trong lòng Thủy Hàng càng thêm một bụng mất hứng, chẳng lẽ hắn ám chỉ chưa đủ sao? Tên đầu heo này rốt cục là đang nghĩ cái gì?

Hắn phẫn hận đánh vào ót Vũ Kiếm Anh một cái, trả thù tên ngốc này cư nhiên làm hắn động tâm.

“Còn biết trẫm là chân long thiên tử? Thời điểm ngươi ôm trẫm lại nói thế nào? Khi đó ngươi xem trẫm là cái gì? Uy nghiêm của trẫm bị ngươi ném đi đâu rồi?”

Mỗi câu Hạ Thủy Hàng đánh một cái, Vũ Kiếm Anh không dám phản kháng, liền như vậy ngoan ngoãn để bị đánh. Không phải không ủy khuất, bất quá so với áy náy bởi dục vọng xấu xa trong lòng mình, y cảm thấy vẫn là bị đánh sẽ tốt hơn.

“Trẫm đang hỏi ngươi, như thế nào không trả lời? Chột dạ a! Cả ngày ngốc như trâu, ngay cả biến thành báo cũng không có! Thật không biết trẫm _____” Hạ Thủy Hàng cái tát cuối cùng vừa giơ cao lên…

Vũ Kiếm Anh nhắm chặt mắt chờ bị đánh, nhưng không có cơn đau như dự đoán, hắn hơi hé mắt, thấy bàn tay Hạ Thủy Hàng, tựa như làn gió mát lướt qua mặt hắn, từng chút từng chút xoa từng đạo vết thương trên mặt mình.

“Sao lại bị thương nhiều như vậy?” Thanh âm Hạ Thủy Hàng bỗng trở nên mềm mại, hỏi.

Vũ Kiếm Anh lắp bắp nói: “Từng trên cao rơi xuống, không cẩn thận… Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là vết thương ngoài da, vết thương ngoài da thôi…”

Hạ Thủy Hàng kéo tay Vũ Kiếm Anh, bàn tay y dính đầy tro củi và bụi đất biến thành đen thui, sưng phồng cả lên, còn có dầm cây tùng, gai nhọn đâm vào, miệng vết thương do móng tay vũ cơ cào trúng bên tay trái cũng đã nứt ra, vết thương cũ mới đan xen chằng chịt, huyết nhục mơ hồ một mảnh.

Hạ Thủy Hàng đã sớm kiểm tra chính mình, ngoài trừ y bào có chút rách nát, trên người hầu như không có vết thương nào cả.

Vũ Kiếm Anh, đến tột cùng là liều mạng đến mức độ nào, mới có thể đem hắn bảo hộ chu hoàn như thế?

Ngón tay cái của hắn xoa qua vết thương trên mũi Vũ Kiếm Anh, nhẹ nhàng mà hôn lên, sau đó là mặt, đôi mắt, vầng trán, từng chút từng chút nhẹ nhàng chạm vào, ngẫu nhiên duỗi lưỡi ra liếm.

Ngọt, mặn, khổ, chua, chát, còn có vị máu.

Tất cả đều là của tên vũ phu này, vì bảo hộ hắn mà lưu lại.

Người này vì hắn, nguyện ý nhảy xuống vực, nguyện ý lấy thân mình chắn đao, nguyện ý trả giá hết thảy, chỉ vì bảo hộ hắn.

Đây là lòng trung thành sao? Một người có thể trung thành đến mức độ nào, mà trong thời khắc sinh tử, lựa chọn hy sinh vì người khác, mà không phải vì sinh mệnh chính mình?

Thời khắc ngắn ngủi trên Ưng Long Đài, hắn vĩnh viễn sẽ không quên, nếu nói trước kia, hắn đối với lòng trung thành của Vũ Kiếm Anh có chút không tin, nhưng tại giờ phút này, hắn sẽ không hoài nghi gì nữa.

Không ai có khả năng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể gom đủ lý trí mà buông tha cho bản năng, mà bản năng của Vũ Kiếm Anh là bảo hộ hắn, điểm này từ nay về sau hắn sẽ tuyệt đối tin tưởng. Cho nên hắn cũng đi theo bản năng, khiến cho chính mình làm ra một chuyện so với Vũ Kiếm Anh còn ngốc hơn, hắn không buông tay Vũ Kiếm Anh, khiến cả hai đều rơi xuống.

Trên đời này. còn có người nào ngu ngốc hơn bọn họ không? Sẽ không đi.

Tư thế của Hạ Thủy Hàng dần ngồi khóa trong lòng ngực Vũ Kiếm Anh, hôn lên đôi môi đầy đặn của y, xúc cảm rất tốt.

Hai cánh tay đen của Vũ Kiếm Anh cứng ngắc đặt ở hai bên, không dám chạm vào hắn, hô hấp trên môi dần trở nên hỗn loạn, giống như không đủ khí mà dùng sức hít thở.

Hạ Thủy Hàng biết Vũ Kiếm Anh bị phong hàn chưa khỏi, hôn như vậy sẽ rất dễ lây bệnh cho mình, nhưng hắn không dừng lại được, tên vũ phu chết tiệt này, làm hắn không có biện pháp buông tay.

Vũ Kiếm Anh dùng sức hít mạnh một cái, trong nháy mắt Hạ Thủy Hàng chưa kịp phản ứng, đã bị áp đảo xuống đất.

Dưới tình huống này, kế tiếp như thế nào, Hạ Thủy Hàng không dùng đầu suy nghĩ cũng biết, nhưng Vũ Kiếm Anh cái gì cũng không có làm, chỉ dùng tư thế như vậy đè lên người hắn.

Hạ Thủy Hàng cảm giác được, hạ thân mình bởi xúc cảm mãnh liệt mà trướng lên, thậm chí có thể cảm thấy mạch đập từ nơi nào đó truyền đến, đồng dạng với hắn.

Hạ Thủy Hàng hoài nghi chính mình nhất định là điên rồi, bởi vì hắn thế nhưng đang chờ mong cái gì, mặc dù hắn hận không thể đem tên ngốc tử cứ cọ xát này, lột sạch quần áo rồi trực tiếp cắm vào thúc đẩy một phen, nhưng hắn lại muốn nhìn xem, người này sẽ làm gì hắn tiếp theo.

Vũ Kiếm Anh cứ như vậy đè hắn lâu thật lâu, không có động tác “mặt dưới”, cũng không có động tác “mặt trên”, vừa mới bắt đầu xác thực rất thoải mái, cảm giác đè lên nhau, thật sự không thể tốt hơn, tùy rằng căn bản không có động, nhưng tiếp tục như vậy vẫn có thể làm cho Hạ Thủy Hàng đạt đến cao trào.

Chính là thời gian ôm nhau dần trôi qua, Hạ Thủy Hàng cảm giác được càng ngày càng không tốt, bởi vì Vũ Kiếm Anh thật sự quá nặng, thời gian càng dài thì càng rõ ràng, ép hắn đến mức không thở nổi, hơn nữa phía dưới tên ngốc tử này thật cứng, hắn muốn động một chút cũng không được, hắn thật không muốn liền như vậy bắn ở trong quần, kia quá khó coi a.

Hạ Thủy Hàng giật giật thân mình, để cơ thể thoải mái hơn một chút, Vũ Kiếm Anh lại mạnh mẽ từ trên người hắn nhảy lên _____ đầu đụng vào vách đá, một tay ôm lấy đầu “dùng hết ba chi” mà lao ra ngoài.

Hạ Thủy Hàng nằm tại chỗ, nhớ kỹ ấm áp đột nhiên mất đi, cùng rét lạnh đang ngấm vào tận xương.

Cái tên ngu ngốc kia… Sẽ không đi tự sát đi? Nghĩ đến khả năng này, làm cho Hạ Thủy Hàng có một cảm giác vô lực thật sâu.

Tên ngốc đó chắc cũng dám lắm, vừa đần, vừa ngốc, vừa cổ hủ… Hắn điên rồi nên mới vì đứa ngốc này mà động tâm! Hạ Thủy Hàng hung hăng mắng chính mình.

Vũ Kiếm Anh chạy ra hang động, rồi lại chẳng dám chạy quá xa, chỉ ngồi xổm trước cửa động, ôm đầu cố sức sám hối.

Hắn đối hoàng thượng làm cái gì? Hắn suýt nữa lợi dụng thời khắc hoàng thượng gặp nguy nan, liền làm ra loại chuyện khiến người ghê tởm này.

Hoàng thượng là người rất tốt…

Thật sự rất tốt, tuy rằng miệng hơi xấu một chút, lòng dạ thâm hiểm một chút, suy nghĩ kỳ quái một chút, nhưng đối với Vũ gia, đối với Vũ Kiếm Anh thì không nói đi, chỉ riêng chuyện Vũ Tú Anh đào hôn, cũng có thể làm cho Vũ gia chết mười lần rồi, chớ nói chi đem hắn vào thay thế… Hoàng thượng cái gì cũng không truy cứu, ngược lại còn thay hắn giấu diếm, thậm chí đối với hắn càng thêm yêu mến có thêm…

Mà hắn đã làm ra cái gì?

Hắn… hắn đè hoàng thượng, trong đầu còn muốn, như thế nào tiến thêm một bước đối với hắn làm ra chuyện dâm loạn… Cho tới bây giờ, thân thể hắn còn chưa tỉnh táo lại, nóng lòng muốn thử khoái cảm khi được giải phóng.

Quá tồi tệ rồi, hắn… Hắn thật sự là tội ác tày trời! Cho dù chết một ngàn lần, vạn lần cũng không đủ.

Ngay lúc hắn muốn lấy cái chết để tạ lỗi với thiên hạ, thì một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu Vũ Kiếm Anh.

Vũ Kiếm Anh mang theo vẻ mặt hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn rõ phía trước, đã bị một vật mềm mại phủ lên môi.

Vì cái gì đôi mắt người này dù là mở hay nhắm, vẫn đều xinh đẹp như vậy, hoàn mỹ như vậy, rạng rỡ như vậy… Nhìn đôi mắt kề sát của Hạ Thủy Hàng, Vũ Kiếm Anh có điểm mơ hồ nghĩ. Sau đó hắn cảm thấy trên có thứ gì đó đang cạy đẩy, ngơ ngác hé miệng ra, một đầu lưỡi ấm áp liền duỗi tiến vào.

Đây là lần thứ tư bọn họ hôn môi, nhưng cũng là lần hôn sâu nhất, chân chính nhất.

Từ trong ra ngoài, theo trái tim đến mỗi bộ phận trên thân thể, dù cho là mạch máu nhỏ nhất cũng đều trở nên nóng bỏng, cái vật ở giữa hai chân kia lại nổi lên ham muốn mới, ngọt ngào cứng rắn khiến người phát đau.

Nụ hôn này đại biểu cho hứa hẹn, tha thứ, yêu thương và khuyên giải, chính là “Thử thì vô thanh thắng hữu thanh.”

Tuy rằng Vũ Kiếm Anh là đương sự thứ nhất nhưng không hề biết rõ ý nghĩa của nụ hôn này, kẻ cả đương sự thứ hai là Hạ Thủy Hàng cũng chưa chắc hiểu ra, nhưng hết thảy những điều đó vẫn không ngăn được bọn họ tiếp tục hành vi, loại cảm giác khiến thể xác lẫn tâm hồn người ta đều hòa tan này, chẳng có cảm thụ nào so sánh kịp, ngôn ngữ nào cũng không lý giải nổi.

Lần này thẳng đến cuối cùng, bọn họ vẫn chưa có làm gì.

Bọn họ chỉ ôm, hôn môi, ôm, hôn môi, giống như trừ bỏ chuyện này ra, chẳng có cái gì tốt hơn để làm vậy, tình dục mãnh liệt chờ mong không là vấn đề gì cả, điều quan trọng nhất là bọn họ ôm nhau, dốc hết toàn lực, cho nhau cảm giác thoải mái khi hợp thành một thể thống nhất.

Thông qua nụ hôn này, bọn họ chung quy đã hiểu được, sâu trong nội tâm của mình và đối phương, điều có tình cảm dành cho người trước mắt này.

Trong lúc bọn họ ở bên dưới trải qua khoảnh khắc diệu kỳ, nhu tình mật ý, tâm hữu linh tê (trong lòng có nhau, không cần phải nói ra), thì ở trên Ngư Long sơn, nhóm văn võ bá quan đã loạn thành một đoàn.

Thích khách cư nhiên dám ở trước mắt bao nhiêu người trong đại điển tế xuân ám sát hoàng thượng, người này không chỉ bất trung bất nghĩa, tâm ngoạn thủ lạt, hung ác chẳng gì sánh bằng, hơn nữa không đem phúc trạch của thiên hạ chúng sinh để vào trong mắt. Một khi bắt được hắn, nhất định phải lăng trì xử tử, lột da treo ở cổng thành ba ngày, nghiêm trị không tha khụ khụ khụ…

Nhưng mà thích khách là ai a?

Căn cứ vào lời trung, tả chủ tế khi đó đứng gần nhất, là hữu chủ tế làm.

Vài vị cựu thần lại xen vào, kiên trì nhận định hữu chủ tế vốn chưa từng động qua, đều do Vũ quý phi kia tự nhiên nhảy về phía hoàng thượng, mới tạo thành tai họa này.

Vũ Tông Hầu và Vũ Quần Anh cùng trên dưới Vũ gia, đương nhiên không dễ dàng cõng lên nỗi oan khuất đó, ban đầu cho là mấy tên cựu thần bụng dạ khó lường, liền nhân cơ hội mà đánh sập Vũ gia, ai biết trong chuyện này có hay không bọn họ đã giở trò quỷ gì?

Các lão thần bắt đầu tranh luận, đề tài trái lại lên án thế lực Vũ gia mạnh mẽ, một tay che trời, đối với địa vị hiện tại bất mãn, nhất định đang âm mưu lật đổ Hạ triều làm hoàng đế, nếu đi lục soát Vũ gia, không chừng sẽ soát ra long bào a.

Vũ Tông Hầu trong cơn thịnh nộ đã khẳng khái thề với lão thiên gia trên trời, người của Vũ gia nếu có tâm tạo phản, liền bị thiên lôi đánh xuống, chết không toàn thây. Sau đó đem chuyện Vũ thái gia cứu Thái tổ hoàng đế từ cõi chết trở về nói lại lần nữa, cuối cùng tóm lại một câu, cho dù qua thêm mấy ngàn năm nữa, người của Vũ gia cũng không bao giờ phản bội Hạ triều.

Các lão thần mắng to hắn, thúi lắm: “Vũ gia các ngươi vốn đã một tay che trời, cho dù là ai cũng thấy rõ các người có tư tâm…”

Vũ Quần Anh cùng đám đệ tử ở phía sau bắt đầu xoắn tay áo: “Ngươi nói ai thúi? Ngươi nói ai thúi lắm? Vũ gia chúng ta nhận hết ân sủng của hoàng thượng nên các ngươi bất mãn phải không? Đến, đánh nhau đi, coi ai sợ ai!”

Các lão thần thét chói tai, nước miếng li ti phun lên: “Người tới a, Vũ gia tạo phản rồi _____”

Các vị đại thần tham gia tranh cãi cũng có, người đứng xa xa giúp vui cũng có, cũng có người sợ thiên hạ không loạn mà châm ngòi ly gián, còn lại thì làm ra vẻ không liên quan tới mình, tiêu sái rời đi…

Đề tài này đã chạy xa đến ngoài mấy ngàn dặm, ai cũng không nghĩ muốn kéo về một chút, thỉnh thoảng liếc nhìn xuống huyền nhai ______ biết đâu vị hoàng đế mà bọn họ mấy ngàn năm thề không phản bội đã ở dưới chờ cứu viện.

Cuối cùng cãi nhau đến lúc mặt trời xuống núi thì ngừng lại, không phải vì đám quan đại thần này thấy mệt, mà là chủ tế của nhóm phó tế, phát hiện trong hạng tầng Ngư Long các, hữu chủ tế bị trói thành cái bánh chưng.

Thẳng đến khi bọn họ đem hữu chủ tế khiêng ra trước mặt, mấy xã tắc tinh anh mới giật mình tỉnh ngộ, kẻ giả trang hữu chủ tế ____ hung thủ _____ đã trốn mất từ lâu rồi.

Sự tình đột nhiên được giải quyết trở lại như lúc ban đầu, những lão thân vừa rồi mắng chửi Vũ gia lòng lang dạ thú liền chuyển thành: “Chúng ta đã sớm biết hữu chủ tế có vấn đề, nên mới cùng các ngươi thảo luận một chút, Vũ quý phi có phải liên quan đến chuyện này không, hiện tại chân tướng đã rõ ràng, không cần phải tranh cãi nữa, vẫn là nên nghĩ biện pháp cứu hoàng thượng trước đi, ha ha” vân vân…

Lại trải qua một buổi chiều, một đêm rồi một ngày, văn võ bá quan bàn luận, đề cử bá phụ của Hạ Thủy Hàng là Thừa Đức vương gia Hạ Đông Hãn tạm thời đại diện lãnh đạo mọi người, rồi suy nghĩ đến vấn đề hoàng thượng còn sống hay không, lại loạn thành một đoàn.

Một bên muốn nhanh chóng chiêu cáo với thiên hạ, chuẩn bị hậu sự cho hoàng thượng và quý phi, nhiều năm nay có ai nói qua người rơi xuống nơi luyện thành tiên kia có thể sống sót trở về không?

Một bên kiên trì khẳng định hoàng thượng vẫn chưa chết, căn cứ việc hoàng thượng là chân long thiên tử, thiên tử dù bị rơi xuống huyền nhai cũng có phong lôi tương trợ, chết thế nào được.

Bên trung lập thì cho rằng, hoàng thượng cho dù sống hay là chết cũng đều có khả năng, nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại chính là liên quan tới quốc kế dân sinh a.

Thừa Đức vương gia nằm ở ghế thái sư nhắm mắt, thoạt nhìn tựa như đang nghiêm túc tự hỏi, nhưng người bên cạnh hắn mới biết, vị lão vương gia ngốc nghếch này đã ngủ lâu rồi.

“Thật là làm càn…” Giữa lúc tranh cãi ầm ĩ Vũ Tông Hầu hét một tiếng, phẫn nộ phất tay áo, bỏ đi.

Nhóm đệ tử Vũ gia liền đuổi theo sau.

“Cha! Làm sao bây giờ?”

“Thúc phụ, nơi đó cao như vậy, chỉ sợ hoàng thượng và Tú Anh không thể về được…”

Vũ Tông Hầu khoát tay bảo bọn im lặng.

“Vô luận thế nào…” Vũ Tông Hầu nói: “Đó cũng là hoàng thượng, hơn nữa “quý phi” còn là người Vũ gia, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Những lời này chỉ có một ý nghĩa, hoàng thượng tuy trọng yếu, nhưng quý phi càng quan trọng hơn, cho dù chỉ vì quý phi, Vũ gia cũng muốn xuất toàn lực… Thuận tay cứu luôn hoàng thượng. Huống chi, hắn có thể xác định, Vũ Kiếm Anh cùng hoàng thượng rơi xuống, chín phần là không chết được đâu.

Có người nghe trộm Vũ gia bí mật bàn bạc, một đồn mười, mười đồn trăm, lan truyền rải rác giữa văn võ bá quan.

Ngôn ngữ chỉ cần biến đổi một chút sẽ trở thành ý nghĩa khác.

Cho nên lời thoại của Vũ gia ban đầu được giữ nguyên văn, sau đó là “Người Vũ gia quyết định, cho dù liều mạng cũng muốn cứu Vũ quý phi”, dần dần biến thành “Hoàng thượng chắc chắn không chết, vì thanh danh của Vũ gia và Vũ Thái gia, Vũ gia sẽ đem toàn lực tìm kiếm hoàng thượng, từ nay về sau muốn đẩy Vũ gia xuống dốc càng thêm khó khăn, oa ha ha ha ha!!!”

Quần thần lòng đầy căm phẫn, chuyện tốt này sao có thể để một mình Vũ gia độc hưởng? Các vị đại thần ngàn vạn lần phải cố gắng, không thể thua Vũ gia a!

Tập hợp đại quân trùng trùng điệp điệp, tựa như thiên binh từ trên trời giáng xuống, đột nhiên xuất hiện, các hiển thần thông (bản lĩnh cao cường, thấu rõ mọi thứ), một bên đào một cái thông đạo, hướng nơi luyện thành tiên, dưới Ứng Long Đài thẳng tiến.

Truyền thuyết trong lòng tất cả mọi người là, chỉ cần có thể cứu được hoàng thượng, sẽ trở thành công thần hộ giá, cuộc sống sau này nhất định so với biến thành tiên cũng không sai biệt lắm. Cho nên mỗi quan viên đều liều mạng, mỗi tiểu binh đều liều mạng.

“Vì hoàng thượng! Vì thành tiên!” Đây là khẩu hiệu chung.

Mà lúc này trong kinh thành…

“Hoàng thượng và Vũ quý phi ở Ưng Long Đài bạch nhật phi thiên rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.