Uyên Bão Uyên

Chương 35



Lại nói năm ám vệ yên lặng cam chịu nhìn Triệu Nhị Ngưu đi vào Dung Vương phủ, trước khi đóng cửa Trầm Tư Kính còn vươn cái mặt đáng yêu ra ngoài, cong mày cười khẽ, nhỏ giọng nói.

“Còn không mau đi báo cho chủ tử nhà ngươi!”

Liền “!” một tiếng đóng cửa lại.

Nhóm ám vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mắt sáng rực.

“Ta tuyệt đối không đi!”

Ám vệ Tam nhăn nhó cái mặt xinh đẹp, chẳng hề để ý hình tượng quát to một tiếng, nhảy lên mái nhà.

Ám vệ Nhị cùng ám vệ Ngũ liếc nhìn nhau, nhất tề nhún chân lùi về phía sau, không thấy bóng dáng.

Ám vệ Tứ với gương mặt búp bê đầy vẻ nôn nóng, đang muốn chạy đi, trong Dung Vương phủ lại truyền đến giọng nói trầm thấp.

“Tiếu Ngôn, Thượng Quan Lẫm sau lưng ngươi e là chuồn đi trước tiên rồi.”

“A?!!!!”

Ám vệ Tứ, cũng chính là Tiếu Ngôn đáng yêu của chúng ta vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên, chỉ còn có một mình hắn!

“Ô ô ô ô…..Vì cái gì mỗi lần đều là ta….”

Tiếu Ngôn nghẹn đỏ mặt, mắt to sũng nước, dáng vẻ ảo não, thật sự là đáng yêu đến cực điểm.

Trầm Tư Kính đạm cười hai tiếng, nói.

“Mau đi!”

“Ô ô ô ô….”

Vừa khóc vừa hướng Tuyệt Trường môn lao đi.

Bên này Triệu Nhị Ngưu vào Dung Vương phủ, ngồi trước bàn cơm, liền trông ngóng thịt nai trong truyền thuyết.

Mộ Dung Dục mỉm cười lắc đầu, thầm nghĩ nhân vật hàng đầu như Trầm Trọng Sơn sao lại đi yêu tên ngốc to xác này a?

Thân thủ rót rượu cho Triệu Nhị Ngưu.

“Công tử, mời.”

Triệu Nhị Ngưu nhìn chén rượu ngọc bích, liếm liếm đầu lưỡi, lòng hiếu kỳ lại nổi lên, vươn lưỡi khẽ nhấp một ít.

“Nga~ hương vị thật kỳ lạ!”

Nhấp thêm một chút nữa, ha ha cười nói.

“Có điểm ngọt, uống rất ngon.”

Mộ Dung Dục cầm chén rượu trong tay, khẽ nhấp một ngụm, gật đầu nói.

“Đây là rượu ngon của Tây Vực, nghe nói chỉ dùng nho để nhưỡng, mùi vị cam thuần hương ngọt, có tác dụng dưỡng sinh bảo mỹ.”

Triệu Nhị Ngưu không hề nghe vào tai, đơn giản bởi hắn đang thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thịt nai nướng vừa mới mang lên.

“Thật thật thật….thơm!”

Nuốt nuốt nước bọt.

Khóe miệng Mộ Dung Dục giật giật, thầm mắng mình thật sự là bị coi thường.

“Công tử không cần khách khí.”

Ngụ ý chính là ngươi ăn đi, dùng sức ăn đi!

“Ha ha!!”

Dứt lời, Triệu Nhị Ngưu đã ngây ngô cười hai tiếng, động thủ.

Bên này, Trầm Trọng Sơn đứng trước cửa sổ, ám vệ Tứ cúi đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn chủ nhân nhà mình, rồi lại tức khắc bị khí thế mãnh liệt áp dọa.

Trầm Trọng Sơn nhẹ gõ ván cửa, hồi lâu, thở dài.

“Phiền toái đến đây.”

Ám vệ Tứ run lên một cái, gật đầu.

Đúng vậy, chính là phiền toái, Trầm Tư Kính lại thêm Mộ Dung Dục đúng là thiện hạ đệ nhất phiền toái.

Nhưng còn có thể làm gì đây! Ngốc tử thân yêu ở đằng kia, Trầm Trọng Sơn cắn răng.

“Nếu dám khi dễ Nhị Ngưu của ta..!! Hừ!!!!”

Ám vệ Tứ càng thêm cung kính.

Triệu Nhị Ngưu người này a, chính là có được cơ hội ăn thì nhất quyết không ăn no không bỏ qua.

Mộ Dung Dục trợn to hai mắt, cầm chén rượu sững sờ nhìn tiền phương.

Không sai, phía trước đúng là Triệu Nhị Ngưu đang cuồng loạn nhai nuốt.

Tay trái cầm đùi nai, tay phải cầm cổ, trái phải đều ăn, miệng dính đầy mỡ, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngây ngô cười hai tiếng, nội tâm Mộ Dung Dục không ngừng gào thét.

[Trầm Trọng Sơn!!! Ngươi yêu nhầm dã thú sao!!!!]

Đương nhiên, Triệu Nhị Ngưu không phải dã thú, hắn chỉ là một tên ngốc tử mà thôi.

Nửa con nai trên bàn sau nửa khắc đã trọn vẹn đi vào bụng Triệu Nhị Ngưu, vươn tay phải cầm chén cạn sạch một ly rượu ngon Tây Vực, Triệu Nhị Ngưu ợ no một tiếng thật dài.

“Ợ….”

Mộ Dung Dục không nói gì hỏi trời xanh.

[Trầm Trọng Sơn!!! Chừng nào ngươi mới đến a….]

“Ha ha, ăn ngon thật! Đây vẫn là lần đầu tiên ta ăn thịt nai a!”

Triệu Nhị Ngưu dùng tay lau sạch mỡ trên miệng, dựng thẳng ngón tay cái nói.

“Thật không?”

Mộ Dung Dục tránh đi cái tay đầy mùi thịt của Triệu Nhị Ngưu, miệng cười nói.

“Trầm Trọng Sơn không cho ngươi ăn sao?”

“Hắn chưa cho ta nếm qua cái này, nhưng nếm qua rất nhều thứ trước kia ta chưa từng được ăn, ai ai!! Ngươi quen Trầm Trọng Sơn a!!!”

“Đâu chỉ quen biết.”

Gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Dục tối sầm lại, cười lạnh hai tiếng.

“Chúng ta còn có thâm cừu đại hận!!!!”

“A a a a????”

Mộ Dung Dục lập tức thay khuôn mặt bi thương, hai mắt rưng nước, chừng sắp rơi lệ.

“Muội muội ta thuần khiết mỹ lệ như vậy, lại không ngờ tên Trầm Trọng Sơn kia…Hừ!!!”

Triệu Nhị Ngưu bối rối không hiểu vì sao, run thanh hỏi.

“Hắn…Hắn….Hắn làm sao vậy?”

Mộ Dung Dục thấy Triệu Nhị Ngưu đã mắc mưu, hai mắt càng ậng nước, càng ra vẻ bi thương, oán hận nói.

“Nếu không có hắn, muội muội ta cũng sẽ không một mình ảm đạm thần thương, độc thủ khuê trung, thanh danh nhơ bẩn!!!”

Tay chân Triệu Nhị Ngưu đã đông cứng, đầu óc không nghe sai sử ong ong tác hưởng.

“Nhơ…Nhơ bẩn..?”

Triệu Nhị Ngưu chỉ cảm thấy răng nanh va vào nhau, trái tim lạnh buốt.

“Trầm….Là…Ta…Ta….”

Liền nói không ra lời.

Mộ Dung Dục biết ý của Triệu Nhị Ngưu, lại nói.

“Hắn!!! Chính là tên Nhị hoàng tử kia!! Hắn thấy muội muội ta xinh đẹp, liền độc chiếm về mình, cũng không ngờ mới vài tháng ngắn ngủi đã vứt bỏ muội muội ta!!!!”

Dứt lời, còn thực lấy ống tay áo lau lệ.

“Ngươi nếu có muội muội, nhất định đừng để Trầm Trọng Sơn làm hại a!!!”

Triệu Nhị Ngưu ngã ngồi trên ghế, hai mắt dại ra, nhìn phía trước, trong lòng không hiểu vì sao lại đau như vậy, đau tới mức muốn chết..

“Ta…… Ta……”

Há mồm không nói được nửa câu, chỉ là choáng váng, ướt mắt.

Hỏng rồi không phải là muội muội ta, mà là chính ta a!

Những lời này ong ong xoay quanh trong đầu.

Trong nội gian, Trầm Tư Kính đấm ngực dậm chân, cười trước ngã sau, chỉ kém tắt thở.

“Hay, hay!!”

Xa xa Trầm Trọng Sơn bất giác rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.