Đã là phu thê, tất nhiên Thu Nhược Trần sẽ không chịu bạc đãi bản thân.
Hắn dốc sức nắm bắt quyền lợi của đấng trượng phu , đêm đêm quấn quýt
lấy Linh Nhi đồng sàng cộng chẩm. Mặc cho Linh Nhu đuổi kiểu nào cũng
không đi, không thể làm gì hơn đành phải cùng hắn chia giường. Chung quy vẫn không thể đểhắn ở ngoài cửa chịu gió lạnh cả đêm. Thật ra là do
nàng không nỡ.
Mà Thu Nhược Trần cũng bởi nàng mềm lòng nên mới có thể nhiều lần đạt được ý nguyện.
Nhưng cũng chỉ có vậy. Đừng tưởng hắn hài lòng đắc ý, thật ra hắn thất vọng muốn chết.
Lần nào cũng ra sức lừa gạt nàng để cuối cùng hắn mới leo được lên giường
nhưng sau đó nàng liền lùi ra rất xa ở mép, tránh né hết mọi va chạm
thân thể cứ như thể sợ sẽ dọa hắn sợ, ngay cả ngủ cũng đeo khăn che mặt. Hắn chỉ có thể mỗi đêm chờ nàng ngủ say mới lặng lẽ gỡ xuống cái khăn
che vướng víu kia để nàng ngủ dễ chịu một chút.
Đều là do hắn đêm hôm đó phản ứng không thỏa đáng mới khiến cho Linh Nhi hiện tại giống như
chim sợ cành cong. Chỉ cần hắn tiến thêm một bước cử động nàng liền sợ
tới mức mặt không còn chút máu, cả người cứng ngắc. Hắn chỉ nhìn cũng
đau lòng làm sao còn đang tâm tiếp tục bức bách nàng?
Khúc mắc của
Linh Nhi quá thâm căn cố đế, điều này không phải chỉ trong sớm tối liền
có thể trừ đi. Tuy rằng hắn đã dùng hết mọi phương cách để nói cho nàng
biết, hắn thực sự không hề để ý diện mạo nàng, hắn yêu nàng chỉ đơn giản vì nàng chính là Đường Linh Nhi mà thôi.
Còn nàng thì hết lần này
đến lần khác vẫn một mực không thông. Có lúc hắn thật rất muốn cưỡng hôn nàng để chứng minh là hắn yêu nàng, chưa từng ruồng bỏ, chưa từng nghi
ngờ.
Quan trọng là rất tức rất tức giận nhưng hắn vẫn còn chút lý trí sót lại. Cho dù đối phương là thê tử của hắn nhưng cũng không thể làm
ra được chuyện cưỡng gian thê tử.
“ Linh Nhi à, Linh Nhi, rốt cuộc nàng muốn tra tấn ta đến bao giờ đây?” Nhìn lên bầu trời cao vời vợi, hắn hít dài một hơi.
“Ngươi còn có một lựa chọn khác”. Một giọng nam cất lên.
Thu Nhược Trần thẳng người, đem tầm mắt hướng về chỗ người đàn ông đang đứng.
“ Cung Chí Nghiêu?” Hắn đến đây làm gì?
Thu Nhược Trần đương nhiên không nghĩ người này muốn giết hắn, nếu không
thì vừa nãy lúc hắn đang lòng dạ rối bời chính là thời cơ ra tay tốt
nhất, hắn chắc chắn không thể tránh được.
“Nàng, chính là vị hôn thê đã chết ba năm trước đây của ngươi sao?”
Thu Nhược Trần nhạy bén trừng trụ hắn. “Ngươi muốn làm gì? Có chuyện gì
nhằm vào ta là được, ta không cho phép ngươi thương tổn đến nàng!”.
Cung Chí Nghiểu nhếch môi, dường như đang thưởng thức bộ dáng khẩn trương của hắn. “Ngươi thật sự rất quan tâm nàng.”
“Ta nói chuyện này không liên quan tới nàng, ngươi nghe có hiểu không hả!
Nếu ngươi dám động tới một sợi lông tơ của nàng, ta cam đoan dù góc biển chân trời cũng truy sát ngươi đến chết.!” Hắn không cho phép bất luận
kẻ nào thương tổn đến tiểu bảo bối của hắn, tuyệt đối không!
“Ta có nói muốn ra tay với nàng sao?”
“Vậy….” hắn ngây ra.
Cung Chí Nghiêu cầm một gốc dược thảo không biết tên gì qưang cho hắn. “ Cầm đi, đây là hy vọng duy nhất của ngươi đó.”
“Theo như ngươi nói, nếu thực sự ngươi đã uống Yến Song Phi, như vậy cái này sẽ có tác dụng.”
“Ngươi nói đây là….” Hắn không dám tin nhìn chằm chằm vào dược thảo trong tay, ngẩng đầu. “Đây là Túy Hồng Trần?”
Cung Chí Nghiêu hừ nhạt. “ Ngươi cũng không ngu lắm!”
Nghe nói, có một loại kỳ hoa dị thảo trăm năm khó gặp, tên là “Túy Hồng
Trần”, một gốc cây “Túy Hồng Trần” chỉ kết được một quả duy nhất, chính
là “Yến Song Phi”.
Tuy rằng, “Yến Song Phi” không hề có thuốc giải
độc, chỉ có thể chuyển sang người khác, nhưng nếu phối hợp “Túy Hồng
Trần” lại có thể giải được thế gian trăm độc, mà cách giải tất nhiên
cũng giống như “Yên Song Phi” không khác!
Hắn cũng không biết tác
dụng thực tế ra sao, sách y không có ghi chép, đây cũng chỉ là truyền
thuyết, nhưng cũng còn một tia hi vọng a! Dù sao, xác thực độc tính của
“Yến Song Phi” hắn đã nghiệm qua, như vậy chuyện “Túy Hồng Trần” vô cùng có khả năng là thật.
Nhưng câu hỏi là, Cung Chí Nghiêu vì sao lại giúp hắn? Không phải là rất hận hắn sao?
“Ngươi vì cái gì phải làm như vậy?”
“Ngươi có thể không tin, biết đâu ta chỉ muốn đổi một phương thức khác độc
chết ngươi.” Người này làm cái gì dường như cũng không muốn giải thích
rõ ràng.
Thu Nhược Trần thở nhẹ một hơi. “ Ta tin tưởng ngươi không
hại ta.” Cho dù như vậy hắn cũng muốn thử, đó là hy vọng sống duy nhất
của Linh Nhi. “Bất luận như thế nào cũng cảm tạ ngươi.”
Chưa bao giờ
cùng nói chuyện bình tĩnh hòa nhã, Cung Chí Nghiêu vẻ mặt cực kỳ không
được tự nhiên. “ Ta chỉ muốn bù đắp một chút.”
Lời nói như mây nhạt gió nhẹ, chuyện ân oán xưa kia cũng theo gió cuốn đi.
Màn đêm buông xuống, Thu Nhược Trần lại lần nữa đi vào phòng Linh Nhi.
Không ngoài dự đoán, nàng vẫn ngồi ở đầu giường duy trì khoảng cách với hắn.
Hắn biết là nàng chờ hắn, không thấy hắn đến nàng sẽ không thể ngủ yên, mặc dù nàng không thừa nhận.
Lần này, hắn không sán lại gần, mà tới bên bàn ngồi xuống, rót một ly trà,
sau đó thản nhiên mở miệng. “Ta biết trong lòng nàng còn khúc mắc, cũng
hiểu được chúng ta ngày đó gặp trắc trở ngăn cách. Chỉ cần trong lòng
nàng một ngày không thông suốt thì vĩnh viễn không thể thản nhiên đối
mặt ta, cùng ta làm một đôi phu thê ân ái bình thường .
Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên trong nháy mắt cả người nàng cứng ngắc.
Hắn….hắn đúng là vẫn còn tính toán vứt bỏ nàng sao? Hắn không cần nàng… Rõ ràng
rất muốn mở miệng nói cái gì đó, hết lần này đến lần khác nghẹn lời, một câu cũng không nói được, hốc mắt lởn vởn lệ quang, sắp sửa vỡ đê.
Thu Nhược Trần thật sự là vừa tức lại vừa bất đắc dĩ. Vốn chỉ muốn bức nàng thú nhận: tình cảm đôi bên mới là quan trọng nhất, còn nhan sắc hết
thảy cũng không trọng yếu. Tiểu nha đầu quật cường kia lại cố tình không mở miệng, ngược lại bản thân hắn bị bộ dạng điềm đạm đáng yêu của nàng
làm cho đau lòng không nỡ.
Rất muốn đầu hàng nhưng không biết làm thế nào đành tiếp tục: “Riêng ta chẳng quên được nàng, ngoài trừ nàng ra ta không biết còn ai đáng giá để ta nắm tay đi chung suốt cuộc đời, cho
nên, ta chỉ có một lựa chọn….nghĩ cách giải độc của nàng.
Linh Nhi bị dọa sợ mất rồi. Hắn nói nhiều như vậy….giải độc mới là trọng điểm?
Vậy…ý tứ của hắn là, hắn có thể giải được độc trên người nàng?
“Ngươi…ngươi nói là….ngươi có biện pháp?”
“Không khẳng định có giải được hay không nhưng có chút hy vọng.”
“Vậy….giải dược đâu?”
“Tự mình lại đây lấy đi.” Vắng vẻ hắn lâu như vậy, dù sao cũng phải cấp cho nàng một chút giáo huấn.
Linh Nhi do dự chần chừ, một lúc lâu sau đó mới chậm chạp đi tới chỗ hắn.
“Vẫn không tình nguyện à? Vậy e rằng nàng cả đời phải ôm một thân kỳ độc đến chết già.”
“Biểu ca!” Hắn nhất định là mượn cơ hội phục thù.
“Cho rằng ta ức hiếp nàng? A, ái thê à, Thu phu nhân, tướng công của nàng là người vô lại như vậy sao?” hắn kéo nàng vào lòng, xé bỏ cái khăn che
mặt vướng víu chướng mắt , chuyện trò cho vơi nỗi nhớ và hôn nhẹ một hồi lâu, mới buông ra. “Ta chính là giải dược của nàng, nói trắng ra, ta đã dùng “Túy Hồng Trần”, nàng hẳn là đã hiểu rõ điều ta đang nói.”
“Ngươi….ngươi là nói…’ nàng không dám tin dò xét hắn.
“Đúng vậy, đúng như nàng nghĩ đó, ngoài ra, tùy thuộc vào lựa chọn của nàng, ta tuyệt đối không bức nàng.”
Giái dược nằm trong chính cơ thể hắn, nàng có muốn hay không cởi áo tháo thắt lưng tới lấy, đây là vấn đề của chính nàng.
Nói cách khác, ván cược này hắn thu lời, bất kể độc của Linh Nhi có thể
giải hay không, hắn đều thành công gần gũi nàng. Cung Chí Nghiêu quả
thật đã thay hắn tháo gỡ một phiền toái lớn.
“Ngươi….” Đây là làm khó nàng mà, gật đầu không được, lắc đầu cũng không được, chỉ có thể buồn rầu mà xem xét hắn.
“Sợ ủy khuất hả? Không sao, ta đi là được rồi.” Hắn làm như thật, không chút lưu luyến, nói đi là đi.
“Nhược….Nhược Trần!” Nàng hoang mang rối bời gọi giật hắn lại, toàn thân luống cuống.
“Như thế nào đây?” Hắn rất có kiên nhẫn chờ nàng nói ra quyết định.
Hít một hơi thật sâu “Lưu lại! Van cầu ngươi, ta…”
Nghe được cậu trả lời như mong muốn, Thu Nhược Trần nở nụ cười, nghiêng
người ôm nang vào lòng. “Nha đầu ngốc, xấu hổ muốn chết như vậy, ta làm
sao có thể thật sự muốn nàng, một tiểu cô nương, mở miệng cầu xin ta.”
Hắn chẳng qua muốn bức nàng phá bỏ phòng ngự trong lòng thôi.
“Bản thân ta cũng không biết đây là chất độc hay là giải dược, khăng khăng
cho nàng ăn vào nàng không cự tuyệt sao? Cho dù nàng không chịu, đêm nay ta nhất định muốn nàng.”
Tiếp theo, hắn nghiêng ngưới hướng về phía đôi môi nàng, cúi xuống dịu dàng quyến luyến hôn lên.
“Biểu ca…” nàng đưa tay ngăn hắn, nói khẽ.
“Đừng căng thẳng, ta sẽ từ tốn.” Đưa một tay xé bỏ, đẩy rơi tầng tầng la y,
Linh Nhi bất an mà giương mắt nhìn hắn, không hề thấy một tí ghét bỏ nào mới dám buông lỏng tâm tình một chút.
“Đây là câu trả lời của ta.”
“Nhược Trần…” nàng cảm động hai mắt đẩm lệ mông lung. Hắn thật sự coi trọng nàng từ đáy lòng.
“Ta vĩnh vĩnh, vĩnh viễn cũng sẽ không hỏi lại vấn đề nhàm chán này.” Tựa
như đáp lại nàng chủ động ôm gáy hắn, chủ động cho hắn một nụ hôn dây
dưa thắm thiết.
“Biết ta làm thế nào nhận ra nàng không?” Nhẹ nhàng
chuyển nụ hôn về phía sau, liếm mút nốt ruồi son sau tai nàng, cảm nhận
nàng run rẩy thở gấp yếu ớt, hắn hài lòng cười khẽ.
“Không công bằng, ngươi quá hiểu rõ người ta.” Nàng hờn dỗi.
“Lần đầu tiên của nàng, đáng ra phải tuyệt vời nhất, nhưng tại vì tình huống kia mà cho ta, Linh Nhi, ủy khuất nàng rồi.” Hắn rút tay về khiến môi
nàng bật kêu thành tiếng. “Ta có phải hay không thực thô lỗ? Có lộng
thương nàng không?”
Nàng nhẹ lay động hạ thân. “ Ta không sao”.
“Nhưng mà ta để ý.” Lần này, hắn sẽ hảo hảo đối đãi với nàng, cho nàng một đêm khó quên nhất, thích thú như cá gặp nước.
Sáng tinh mơ, những tia sáng lặng lẽ bò qua cửa sổ vào bên trong phòng,
trong chăn gấm đôi thân thể trần trụi quấn quýt vẫn một bộ dạng ngủ say
sưa như trước. Thu Nhược Trần đã tỉnh từ lâu nhưng không muốn quấy giấc
ngủ của nàng.
Trong giấc ngủ, nàng lại một lần nữa trở về ngày xưa
trong sáng vô lo, nằm trong lồng ngực hắn, yên ổn như là trời long đắt
lở cũng không sợ hãi.
Chỉ sợ là nàng những năm gần đây chưa từng được ngủ an ổn như thế? Vẻ mặt vo lo, thoải mái mê man làm hắn không muốn dời mắt.
Vốn tưởng rằng khuôn mặt thanh linh trong trí nhớ đã phương hoa uổng mệnh,
chôn vùi trong dòng nước lũ, từ nay về sau chỉ có thể giấu trong đáy
lòng. Chưa từng nghĩ tới, trời xanh hậu đãi hắn, để cho, hắn lại vẫn có
thể một lần nữa nhìn thấy dung nhan ba năm qua hằng nhung nhớ, hắn chờ
ngày này rất lâu, rất lâu rồi….Đầu ngón tay thon dài tham lam vuốt ve
từng tấc một da thịt, mí mắt, mũi, môi…đây đều là của cô gái hắn yêu cơ
hồ cả đời từng có. Hắn đã không chờ nổi muốn thấy nàng ngạc nhiên mừng
rỡ mà tươi cười sáng lạn.
“Buổi sáng tốt lành.” Ngón trỏ đùa nghịch bờ môi nàng. “Thật có lỗi, ta đánh thức nàng sao?”
Linh Nhi bản năng hôn lấy ngón tay thon dài trước mắt. “Ta rất vui được đánh thức”
Hắn cười nhẹ. “Đa tạ hảo ý”.
“Cảm giác được dưới tấm chăn, hai thân hình trần như nhộng quấn lấy nhau,
mặt nàng liền đỏ ửng, đồng thời cũng nhớ ra chuyện cực kỳ trọng yếu.
“Nhược Trần, mặt của ta….” Nàng gấp gáp muốn tìm gương đồng soi mặt, Thu Nhược Trần lại không muốn nàng được toại nguyện.
“Sao nàng không hỏi ta cho nhanh?”
“Vậy chàng mau nói cho ta biết đi!” Nàng quả thực vội muốn chết.
Hắn cố tình đùa nàng, từ chối cho ý kiến “Muốn ta nói, ta sẽ nói, trong mắt ta ai thê của ta là đẹp nhất, là duy nhất không gì có thể thay thế
được.”
Đây….nói cũng như không nói nha!
Hắn không ngại để tâm là một chuyện, giải được kịch độc lại là một chuyện khác nha!
Từ đôi mắt ôn tồn sâu thẳm trước thủy chung không nhìn ra biến đổi bên
trong, thật sự nhìn không ra đáp án, nàng buông tha ý định bèn trở dậy
tự mình đi tìm lời giải.
“Đừng nóng vội!” Hắn lần nữa lại kéo nàng
quay về, xoay trở lại thân thể mềm mại. “Trước tiên chờ ta đòi hết tương tư chồng chất suốt ba năm qua rồi hãy nói sau.
Che môi lại, nàng muốn lên tiếng hờn dỗi hờn.
Đợi lát nữa đi! Đợi lát nữa hắn nhất định sẽ nói cho nàng, hắn có bao nhiêu tưởng niệm khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tươi đẹp này, bao nhiêu yêu
thích giọng nói trong veo như nước, bao nhiêu quyến luyến cảm giác tốt
đẹp khi hôn lên mỗi tấc da thịt trơn bóng tinh tế bắp thịt nõn nà, cùng
với….hắn có bao nhiêu chờ mong nàng sinh cho hắn vài đứa nhỏ khỏe mạnh
đáng yêu….Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động tràn ngập khát khao
yêu đương nồng nàn, mềm mại đáng yêu rên rĩ nhõng nhẽo cùng với tiếng
thở gấp gáp dồn dập nam tính dệt thành cảnh tình ý triền miên đẹp đẽ.
Đêm tối qua đi, bình minh lại tới, mặt trời ban mai xoa đi u ám, chiếu rọi thứ ánh sáng ngày mới lộng lẫy chói mắt.