Uyên Ương Lệ

Chương 9



Cao trào câu chuyện qua đi, Thu Nhược Trần nhẹ thở ra một hơi, sau đó tựa lưng vào ghế dựa, giãn hai chân mày. Cốc Thanh Vân dừng lại việc thao thao bất tuyệt, cảm giác được miệng khô mà lưỡi khô, cầm chén nước trên mặt bàn đưa lên miệng uống.

“Ấy…” Thu Nhược Trần đang định lên tiếng thì ──Phụt ── Không kịp nữa rồi, Cốc Thanh Vân đã phun hết nước trà ra ngoài. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn. Hắn thở dài một tiếng, nhận lại chén trà.

“Ôi trời ơi! Đại ca, trà này ai pha vậy? Ta muốn sa thải nàng!” Đây chính là mưa sát. Nha đầu này ở trong phủ càng ngày càng lười biếng.

Thu Nhược Trần mỉm cười: “Là Lý Kỳ.”

“Trời! Nữ nhân này bị ngốc sao? Ngay cả pha trà cũng có thể làm ra được hương vị vô cùng kỳ quặc.” Ốc Thanh Vân than thở, vẻ mặt bất khả tư nghị* (* không thể tưởng tượng nổi)

“Loại trà này mà huynh cũng uống được sao?”

“Tại sao không? Ta đã uống được nửa tháng rồi.” Mỗi ngày đều uống trà có hương vị khác nhau, thật sự là danh phù kỳ thực**, được nếm đủ vị chua ngọt đắng cay. (**danh xứng với thực tế).

“Huynh thật kiên cường!” Quả thực không phải người nha! Đại ca không phải người “hoàn hảo”, mà chính là “không phải người”.

Thu Nhược Trần cười yếu ớt, không nói gì thêm, nâng chén trà lên uống thêm một ngụm nữa. Hôm nay là vị chua, da đầu hắn ngứa ngứa. Không thể hiểu được nàng chế ra vị này như thế nào. Thật sự là có một không hai.

Ốc Thanh Vân nghiên cứu vẻ mặt đại ca mình, đột nhiên phun ra một câu: “Đại ca, huynh nghĩ thông rồi sao?”

“Có ý gì?”

Còn phải nói rõ ra sao? Đại ca này, không phải đệ muốn nói huynh đâu nhưng Lý Kỳ người này âm dương quái khí, huynh không thể tìm một nữ nhân bình thường được sao? Huynh bảo đệ phải ở chúng với huynh thế nào đây? Sớm muộn gì đệ cũng sẽ phát điên mất.” Hắn cũng không vui vẻ gì khi nghĩ đến việc ngày ngày nàng dùng khăn mỏng che mặt, giống như người ta nói vậy, dung mạo tuyệt đẹp đến mức khuynh thành, thần bí phiêu dật.

Còn hắn thấy, nữ nhân này đến tám chín phần dung mạo xấu xí vì thế mà xấu hổ không muốn gặp người khác. Ánh mắt của đại ca quả thực không giống người thường, do vậy mà không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường đem ra đánh giá.

Thu Nhược Trần nghe xong sắc mặt trầm xuống, đè thấp giọng nói: “Thanh Vân! Đừng có nhắc lại những lời này thêm một lần nào nữa. Nếu như ngươi làm nàng đau lòng, ta tuyệt đối không ta cho ngươi.”

Đại ca cư nhiên vì nữ nhân này mà ra tỏ uy phong với hắn?

Cốc Thanh Vân cả kinh đến mức không ngậm miệng lại được: “Đại ca, huynh đang đùa phải không?”

“Không phải như ngươi nghĩ đâu, ta và nàng chỉ là bằng hữu thôi.”

“Nhưng người ta lại không nghĩ như vậy.”

“Ngươi đa tâm rồi. Chính miệng nàng thừa nhận nàng đã có người trong lòng rồi mà.”

“Cho dù có, người đó chắc chắn là huynh! Không lừa huynh, đại ca, đệ là người ngoài cuộc tỉnh táo, còn huynh là người trong cuộc mà u mê. Cái người Lý Kỳ kia nhìn huynh với ánh mắt cực kỳ mãnh liệt, không phải là ánh mắt một người bằng hữu nên có. Nàng đối với huynh giống như là Linh Nhi đối với huynh vậy. Chắc chắn là nàng yêu huynh.”

Thu Nhược Trần nghe xong mà tâm tình rối loạn, kinh hãi không thôi.

Phải sao? Giống như Thanh Vân nói sao? Lý Kỳ yêu hắn? Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Nếu quả thực là thế, chuyện nàng nói nàng đã sớm có người trong lòng chẳng qua chỉ là nàng bịa ra để lừa hắn?

Dừng lại tất cả các ý nghĩ rối loạn trong đầu. Hắn không dám nghĩ nữa.

Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên. (Trăng lặn, quạ kêu, sương đầy trời – Thơ Trương Kế)

Linh Nhi nhẹ nhàng đi vào phòng, quả nhiên thấy Thu Nhược Trần đang mệt mỏi, nằm úp mặt xuống mặt bàn, ngủ.

Hai tay cô cầm lấy y bào khoác lên người chàng, lo lắng chàng bị cảm lạnh. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi, cô đối với chàng yêu thương sâu đậm, chỉ khi đợi chàng ngủ sau thì nàng mới dám làm như vậy.

“Nhược Trần…” Tâm tình si ngốc, nàng khẽ gọi một tiếng, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tuấn mĩ. Ngày ngày nhìn thấy chàng nhưng lại không thể tiếp xúc với chàng, mọi tình cảm trong lòng không thể nói hết ra thực sự rất khó chịu đựng.

Nghiêng nhẹ người, nàng mặc cho chính mình làm càn một hồi, nhẹ nhàng hôn lên dung mạo đang say ngủ.

Nàng không cần chàng đáp lại, cũng không cần chàng hiểu, chỉ cần một mình nàng yêu chàng say đắm là đủ rồi. Thật lâu sau, khi nàng đã yên lặng rời đi, Thu Nhược Trần mở mắt với vẻ mặt trần đầy kinh ngạc.

Cầm lấy chiếc áo choàng, một tay sờ lên trên mặt mình vẫn còn hơi ấm của đôi môi nàng, tâm tình trong đáy lòng mãnh liệt tuôn trào. Rốt cuộc thì giống hệt như suy luận của Thanh Vân, không sai một chữ, Lý Kỳ quả thật đối với hắn có tình cảm.

Hắn đè lại lồng ngực đang phập phồng không ngừng, tâm tình hỗn loạn e rằng đầu óc hắn cũng đang rối tinh rối mù.

Tại sao chính hắn không hề bài xích hoặc kháng cự nàng lấy nửa điểm? Nhưng mà hắn cũng cảm thấy rất hoang mang, không biết ngày mai phải đối mặt với nàng như thế nào.

Khi ở cùng một chỗ với nàng, hắn cảm thấy thoải mái và yên bình trước này chưa từng có, giống như là tâm tình bồng bềnh phiêu dạt, được gửi gắm. Hắn chưa từng suy nghĩ sâu xa về cảm xúc không rõ ràng này, chỉ tự thấy hai người bọn họ tính tình vô cùng hòa hợp. Chỉ thế thôi.

Mà hiện nay – theo tình hình thực tế thì đó là sự đồng cảm, hay đúng hơn là tình yêu. Có phải không?

Rõ ràng, Linh Nhi đã yêu hắn rất nhiều, vậy mà hiện nay, vì sao hắn lại vì một người con gái khác mà cảm động?

Hắn nghĩ lại. Trước đây trong đầu hắn đều là đôi mắt bướng bỉnh, tinh nghịch của Linh Nhi, nhưng sau khi Lý Kỳ xuất hiện, đôi mắt của nàng rất sáng và trong trẻo, mỗi khi nàng nhìn hắn thì khiến ngực hắn cảm giác ê ẩm đau. Chỉ là một đôi mắt mà thôi, vì sao lại có thể khiến hắn không thể khống chế được cảm xúc của bản thân mình?

Ai có thể nói cho hắn biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Một cơn gió lạnh mang theo sát khí thổi đến làm hắn tỉnh táo lại, nhanh chóng tránh đi. Hắn nhẹ nhàng tung áo choàng trên không trung, vòng nhẹ thành một hình cung tao nhã, rồi tất cả đều trở về yên lặng.

“Cung Chi Nghiêu, ngươi còn muốn quầy rầy ta đến bao giờ?” Tiếng nói mệt mỏi cộng thêm nét thâm trầm, bất đắc dĩ vang lên.

“Đến khi nào ngươi chết thì thôi!” Trên cửa sổ xuất hiện một bóng đen làm cho một góc trong phòng trở nên âm u, ánh nến lập lờ chợt sáng chợt tắt. Trên người bóng đen tản ra hơi thở nguy hiểm.

“Đến khi ta chết…….” Thu Nhược Trần thì thào lặp lại, rồi sau đó ngoài ý muốn nhẹ nhàng mỉm cười. “Ngươi cho là, ta còn quan tâm đến việc sống chết? Khi ta biết được Linh Nhi vì cứu ta, không tiếc sử dụng “yến song phi”, lúc đó so với chết ta càng đau khổ hơn nhiều. Không phải chỉ mình ngươi mới hiểu tình thâm như nước, ta cũng có thể vì một người con gái mà nguyện lòng vào sinh ra tử ! Vậy mà ngươi lại gián tiếp cướp đi người con gái mà ta quí trọng nhất. Ta sẽ không cùng ngươi tính toán đâu, bởi vì ta đã hiểu được, ta thừa nhận ngươi cũng đã thật sự rất đau khổ, ta hiểu được tâm tình của ngươi. Nhưng còn tâm tình của ta thì sao, ngươi đã bao giờ hiểu được chưa?”

“Ngươi chỉ biết không ngừng theo đuổi mà cũng không hề nghĩ tới, ta chưa bao giờ mong muốn cướp đi người mà ngươi yêu thương! Ngươi cứ khăng khăng nhận định ta là kẻ bội tình bạc nghĩa, bức tử Hứa Tiên Nhi. Ta từ trước tới nay chưa từng thanh minh, giải thích gì cả là vì ta tôn trọng người đã khuất. Nhưng hôm nay yêu cầu ngươi nghe cho rõ! Ta từ đầu tới cuối chưa bao giờ trêu chọc Hứa Tiên Nhi, Linh Nhi là vị hôn thê duy nhất từ trước tới nay của ta, ta ngay cả một ngón tay nàng cũng chưa chạm qua. Như vậy đã đủ rõ ràng chưa?”

Cung Chí Nghiêu biểu tình có chút thay đổi: “Ngươi không nên cô phụ Tiên Nhi, như vậy nàng sẽ….”

“Ta đã có vị hôn thê của mình, ta lấy tình nghĩa đối đãi, vì thế làm sao có thể? Ngươi muốn ta vì tình cảm Hứa Tiên Nhu mà chịu trách nhiệm thì ai sẽ chịu trách nhiệm với Linh Nhi thay ta hả? Linh Nhi xứng đáng bị cô phụ sao? Mong người hãy đặt mình vào hoàn cảnh của ta mà nghĩ cho ta có được không? Ta không phải là một người toàn vẹn, ta không thể làm được mọi việc thật sự tốt đẹp, thật sự hoàn hảo được. Ta chỉ có thể toàn tâm toàn ý đối xử với các ngươi được như thế, làm tổn thương các ngươi là ta thật sự có lỗi. Nhưng ta đành phải thế thôi, ta không đủ sức.”

“Hôm nay ta nói nhiều như vậy, không phải là muốn thanh minh cách gì cho bản thân cả, mà là ta mệt mỏi rồi. Linh Nhi đã vì việc này mà phải trả giá bằng cả sinh mạng của mình, chỉ vì ta mà liên lụy tới rất nhiều người, lại càng không nghĩ rằng động thủ với người. Nếu ngươi vẫn cảm thấy chưa đủ thì mạng của ta đây, muốn lấy thì lấy đi. Dù sao thì mất đi Linh Nhi, ta cũng không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa.”

Mà tự nhiên hắn quyết định nói mọi chuyện rõ ràng cho Cung Chí Nghiêu hiểu, là vì cái gì?

Lý Kỳ, có phải không?

Thanh Vân nói: “Nàng giống Linh Nhi, đều muốn vì huynh mà chết!” Tâm hắn đột nhiên thắt lại, không cần lịch sự tái diễn, không cần Lý Kỳ vì hắn mà mất đi sinh mạng. Hắn sợ, hắn… sẽ rất đau lòng.

Và đây, ân oán nhiều năm đã chấm dứt, cho dù có phải trả giá bằng tính mạng, chỉ cần đừng ai vì hắn mà chịu khổ nữa, vậy là tốt rồi.

Cung Chí Nghiêu nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt bình tĩnh, hai tay giơ lên lại bỏ xuống, rồi lại giơ lên, mắt thấy chỉ cần ra tay một nhát là xong, nhưng ngược lại lại chần chừ.

Là tâm tình hắn cảm động sao? Người nam nhân này không phải là kẻ bạc tình, ngược lại Thu Nhược Trần giống như hắn, đều chỉ là kẻ vì người con gái mình yêu mà chấp nhất, trong mắt chỉ tồn tại hình bóng của một người con gái duy nhất.

Như vậy, hắn có gì mà đáng chết cơ chứ?

Cắn chặt răng, Cung Chí Nghiêu không nói hay lời, di chuyển thân dời đi.

Đem căn phòng một lần nữa trở lại yên tình, chỉ còn lại một mình Thu Nhược Trần đứng lặng tại một chỗ, thật lâu sau vẫn không có phản ứng.

Hết rồi, tất cả đều đã kết thúc rồi, nhưng Linh Nhi vẫn chưa trở về bên người hắn. Dựa vào bức tường lạnh lẽo, Thu Nhược Trần chua xót nhắm chặt mắt.

***

Biểu ca lại lảng tránh nàng. Linh Nhi nhạy cảm phát hiện ra.

Đối với những biểu hiện quan tâm của nàng, chàng lựa chọn bình tĩnh mà xa cách để đối mặt, không hề thể hiện ra sự cự tuyệt nhưng cũng không thản nhiên đón nhận như trước đây.

Chàng bắt đầu ghét bỏ nàng sao?

Nàng chỉ có thể che dấy toàn bộ sự buồn rầu cùng cõi lòng khổ sở vào tận sâu trong đáy lòng, không để chàng phát hiện ra, cũng miễn cưỡng cười vui đối diện với chàng.

Chàng chán ghét nàng, không sao cả. Dù sao nàng sớm đã đoán biết được, nàng có thể làm giống như ý nguyện của chàng, sẽ không đi quấy nhiễu chàng. Nhưng nàng sẽ lén lút, vụng trộm quan tâm chàng. Như vậy cũng không thể không được chứ?

Nhưng mà, Thu Nhược Trần cũng không phải không phát hiện. Vì nàng, tâm tình của hắn hỗn loạn, mỗi tiếng nói và cử chỉ nàng đều làm tâm hắn đau, làm hắn vô cùng chua xót.

Hắn quan tâm nàng…. Không thể phủ nhận, nhưng mà cũng không thể quan tâm nàng. Cũng vì thế mà hắn rất mâu thuẫn, hắn không hiểu cảm giác này có ảnh hưởng tới tình cảm mà hắn dành cho Linh Nhi hay không?

Hắn không muốn phản bội Linh Nhi, không muốn nàng làm thế thân thay Linh Nhi, như vậy đối với Lý Kỳ là không công bằng. Do đó mà mỗi tấc lòng của hắn đại loạn, thật sự không biết nên làm thế nào mới đúng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đêm nay ảm đạm không có ánh trăng, không biết tại sao cả đêm tâm tình hắn không yên, giằng co hồi lâu rồi hắn quyết định quyết tâm đi xem nàng. Nếu như không thấy nàng mạnh khỏe, e rằng cả đêm nay hắn sẽ không thể yên tâm được.

Vừa mới đứng lên, tiếng chén bát vỡ truyền từ ngoài cửa vào làm hắn cả kinh, bay nhanh ra khỏi phòng. Tầm mắt nhìn chiếc bánh ngọt đã nát bấy ở trên đất rồi di chuyển đến người con gái đang nằm trên đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lý Kỳ!

“Nàng sao—- Đừng!” Hai chân mềm nhũn, hắn ngồi quỳ gối xuống đất, nhất thời một cảm giác không thể chịu nổi xẹt qua lòng khiến hắn cảm nhận rất sâu sắc.

Cả ngày hôm ấy, Linh Nhi nhận hết mọi đau khổ, tuy không mất mạng, thế nhưng cứ cách mỗi ngày, mỗi tháng lại không khỏi đau đớn giày vò.

Đè nén đau thương, hắn nhìn nàng: “Lý Kỳ, nàng không sao chứ?”

“Ta…ta… A!” Đau quá, đau quá! Giống như là mỗi tấc trên da thịt đều bị lăng trì vậy, đau đến mức làm nàng muốn bất tỉnh.

Thu Nhược Trần cắn chặt răng ôm lấy nàng nói: “Nàng… Gắng chịu đựng một chút, ta đem nàng vào phòng đã rồi nói sau.”

Mạnh mẽ đứng lên, hắn ôm lấy nàng, đi lại có chút lộn xộn trở lại trong phòng.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mặt hắn, Linh Nhi đang suy yếu cũng ngạc nhiên, chăm chú nhìn ấn đường (huyệt đạo nằm chính giữa hai đầu lông mày, trên sống mũi) đang nhăn lại trên mặt hắn.

“Chàng——-“ Chẳng lẽ hắn cũng giống nàng, ba năm nay cũng phải chịu đựng những cơn đau đến mức muốn chết đi này sao?

“Đừng nói nữa!” Hắn đặt nàng trên giường, rồi hắn nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở.

“Nhược…Nhược Trần…” Nàng kinh hãi gọi hắn.

“Ta không sao.” Cảm giác được cơn đau kia đã đỡ hơn một chút, hắn mở mắt ra nhẹ nhàng nói: “Nàng ngoan ngoãn ở trong này đợi ta, ta đi gọi đại phu—“

“Không, đừng đi!” Không đợi hắn nói xong, nàng hai tay ôm lấy hắn, không cho hắn rời đi.

Cả người nàng đang bị cơn đau hành hạ làm cho đầu óc mê loạn, đã mất đi li trí. Nàng chỉ biết theo bản năng, chỉ muốn ôm thật chặt lấy nam nhân mà nàng toàn tâm toàn ý yêu thương say đắm.

“Ta… Ta rất sợ, thực sự rất sợ. Ta có thể sẽ chết phải không?”

“Đừng có nói bậy!” Hắn nghe nàng nói mà kinh hãi, theo bản năng ôm lấy nàng: “Nàng sẽ không chết, chỉ cần nàng có nghị lực thì nàng sẽ sống.”

Nghị lực? Đúng vậy, nàng chính là dựa vào nghị lực này mà có thể sống được ba năm nay. Nàng không thể chết được, nàng vẫn còn yêu hắn chưa đủ: “Ta muốn sống…” Nàng thì thào nói vài lời, rồi run rẩy tìm kiếm ở trên người . Thu Nhược Trần thấy thế, căn bản không suy nghĩ nam nữ khác biệt mà đưa tay ra sờ soạng trên người nàng, lấy ra một cái bình ngọc Dương Chi.

“Là cái này phải không?”

Nàng không nói gì, chỉ suy yếu gật nhẹ đầu.

Thu Nhược Trần nhanh chóng đổ ra một lượng vừa đủ bột thuốc màu trắng từ trong bình ra, cho vào trong miệng rồi nghiêng người đặt môi mình lên môi nàng, đem toàn bộ thuốc ở trong bình truyền vào trong miệng nàng.

Linh Nhi nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt lấy người hắn.

Như vậy là đủ rồi, cho dù có chung tu mệnh tuyệt, nhưng nếu mà được chết ở trong lòng hắn, nàng cũng đã mãn nguyện rồi, không yêu cầu gì hơn nữa.

“Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh nàng.” Lúc này, giờ phút này, hắn không nghĩ được tâm tình mình phức tạp là vì nguyên nhân gì mà hắn chỉ cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, không muốn nàng như vậy mà rời xa hắn. Hắn cứ như vậy ôm chặt lấy nàng, một lúc lâu sau cũng không dám cử động.

“A—“ Không chịu đựng nổi sự giày vò của cơn đau, nàng khổ sở kêu lên một tiếng, cũng thấy vẻ mặt hắn đau đớn. Nàng đúng là vẫn còn làm hắn thương tâm… Nàng rất nhanh cắn chặt môi dưới, hai bàn tay nắm chặt lại, không muốn lại bật ra một tiếng kêu nữa làm hắn khó chịu.

“Đừng…” Thu Nhược Trần hoang mang cực kỳ, liên thanh nói: “Đừng như vậy, nàng đau quá thì hay kêu lên đi, không sao đâu.” Hắn đau lòng không thôi, không muốn nhìn cánh môi xinh đẹp của nàng lại trở nên tàn tệ, tái nhợt không chút huyết sắc.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, hai mắt thống khổ đẫm lệ, một cái chớp mắt nàng cũng không dám chớp, sợ hắn nhìn thấy.

Biểu ca… Chàng như vậy, làm ta như thế nào từ bỏ chàng được đây?

Hắn không ngừng hôn nàng, đan xen cả mồ hôi cùng nước mắt, cả sự đau khổ thầm trầm. Dù cho ngày mai có đau đớn lìa xa cõi đời, bọn họ cũng nguyện ý , gắt gao ôm lấy đối phương, thể xác và tâm hồn cùng nhau dây dưa, cùng khát vọng giao hòa.

Hai bàn tay to lớn ôn nhu thăm dò, những nụ hôn đã di chuyển ra sau gáy, phủ lên trên da thịt mịn màng, trắng ngần, ôn tồn lưu luyến không thôi.

Hắn cảm thấy nghi hoặc, vì sao ôm nàng, hôn nàng, cảm giác rất quen thuộc? Giống như bọn họ đã quen biết nhau đã lâu rồi, như 2 nửa vòng tròn khít khao tái hợp.

Cho đến tận khi hai tay hắn dừng ở bên trên chiếc yếm đỏ cùng với sự run rẩy mẫn cảm của nàng đáp lại, hắn kinh hãi trừng lớn mắt, không thể tin nhìn nàng.

Không có sự thương tiếc, tâm tình thực bình thản, như thể đã quen với việc này rồi. Hắn có thể tự thuyết phục bản thân, chỉ là trùng hợp mà thôi? Nhưng còn điểm chu sa sau tai (chấm đỏ sau vành tai người con gái) thì sao? Phản ứng của nàng giống như đúc, thì phải giải thích thế nào đây?

Nhận thấy được cảm xúc của hắn dao động, nàng nhìn lại hắn, đồng thời đọc ra được kinh ngạc trong mắt hắn, mọi sự mẫn cảm của cơ thế đều biến mất, thay vào đó là nỗi đau choáng đầy tâm hồn.

Dưới thân nàng, quần áo không chỉnh mà tay hắn lại dừng lại ở trên tấm lưng trần đầy vết thương dữ tợn.

Nước mắt bi thương nổi lên ở hốc mắt, nàng nhanh chóng đẩy hắn ra, mặc lại quần áo rồi chạy như điên ra khỏi phòng.

Những ngạc nhiên liên tiếp ngoài ý muốn không ngừng xảy xa làm Thu Nhược Trần không kịp phản ứng.

Làm sao có thể? Điều này làm sao có thể xảy ra? Nàng… Nàng thế nhưng… là Linh Nhi? Là người ái thê mà hắn yêu thương điên cuồng?

Nếu đúng như vậy, nàng vì sao không nói cho hắn biết? Vì sao muốn dùng cách này ở lại bên cạnh hắn, yên lặng quan tâm hắn mà cũng không cho hắn biết? Nàng chẳng lẽ không biết rằng hắn nhớ nàng biết bao nhiêu sao?

Lỳ Kỳ? Thê tử của hắn? Hảo! Nàng từ lúc gặp lại đệ đệ một ngày liền nói cho hắn nha!

Hắn chưa từng nghĩ tới khả năng này, sớm nhận định Linh Nhi đã không còn trên đời nữa, vì thế mà chưa từng hoài nghi những trường hợp khác. Nghĩ rằng nàng đã qua đời mà chưa lúc nào hắn thôi đau lòng, và đã ba năm trôi qua rồi.

Nhưng mà nàng thì sao? Vẫn ở một góc trời xa xăm, không biết hắn đau khổ tới mức nào.

Cho tới khi nhìn thấy vết sẹo khó coi trên người nàng, ngực hắn cơ hồ không thể hô hấp được.

Trời ơi! Linh Nhi nhỏ bé của ta, nàng rốt cuộc đã chịu đựng bao nhiêu khổ sở?

Một cô gái xinh đẹp, yêu kiều lại trở thành cô mạc nan gần (xa cách với xung quanh, sống cô độc, lẻ loi) , vô cùng ghét đám đông. Thanh Vẫn thận chí còn nghĩ nàng là một người kì quái.

Càng suy nghĩ sâu xa hơn thì lòng hắn lại càng đau đớn hơn. Nghĩ lại tình huống vừa rồi, nàng như thế nào khổ sở, yếu ớt mà hắn — Không xong! Đến tám phần là nàng đã hiểu lầm rồi.

Trong lòng giật mình, hắn vội vã đuổi theo.

Hắn đúng là vẫn còn chưa bình tĩnh lại tâm tình để đối diện với nàng a! Linh Nhi cười khổ. Kết quả này không phải nàng đã sớm dự đoán được rồi sao, Vì sao vẫn khó chấp nhận như vậy? Những giọt nước mặt trên mặt nàng tại sao không ngừng rơi?

Cho đến tận bây giờ nàng mới biết được, hóa ra, khi nàng chịu khổ thì hắn vẫn còn bị ảnh hưởng, cùng nàng chịu chung sự giày vò.

“Yến song phi” có thể đem độc tính trên người hắn chuyển sang nàng, đương nhiên cũng có khả năng gắn kết tính trạng cơ thể hai bọn họ, đạt tới tinh thần và thể xác tương thông ở một mức độ nào đó cũng chẳng có gì là lạ.

Nếu như nàng chết, tự nhiên sẽ chặt đứt liên hệ, nhưng mà nàng không có à, cho nên vô hình bên trong bọn họ vẫn còn tồn tại được phương thức gắn bó không thể lý giải nổi.

Rút ra ngân trâm, thần sắc của nàng ai tuyệt (bi ai + tuyệt vọng). Nếu như nàng cứ thế mà chết đi, có phải nàng có thể giải thoát rồi hay không? Nàng không muốn hắn mỗi tháng đều cùng chịu đựng sự tra tấn như nàng.

Dù sao, kiếp này bọn họ cũng không có duyên phận. Sinh mệnh làm sao có thể gắn kết cùng nhau?

Hai mắt nhắm lại, nàng nắm chặt ngân trâm, mạnh mẽ đâm—

“Nàng làm cái gì thế hả?” Thu Nhược Trần vội vàng chạy tới phòng nàng, nhìn thấy cảnh này làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, hai tay đoạt lấy ngân trâm trong tay nàng, nói: “Nàng còn muốn bỏ lại ta một lần nữa sao? Linh Nhi, nàng làm ta thật thất vọng!”

Một tiếng “Linh Nhi” làm nàng chấn động, mặt không chút huyết sắc.

“Không, không phải, ta không phải…” Nàng bối rối nhảy dựng lên, ôm lấy thân thể, chật vui lùi lại phía sau không cho hắn tới gần: “Ta thật sự không phải, chàng nhận nhầm rồi.”

Thu Nhược Trần đau khổ nhìn lại nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Nàng nghĩ rằng ta và nàng vừa rồi tại sao lại khiếp sợ như vậy? Đó là bởi vì, ta lúc ban đầu cũng nghĩ đến nàng không phải Linh Nhi! Nhưng mà, chân tường như thế nào lòng nàng biết rất rõ!”

Không để cho nàng tiếp tục ngược đãi chính mình, hắn không để ý tới kháng cự của nàng, kiên quyết đi về phía àng rồi ôm chặt nàng vào trong ngực.

“Nàng có nhớ không? Khi nàng còn nhỏ, nàng thường nói với ta một câu: “Khi huynh yêu muội, thực sự yêu muội, mặc kệ muội biến thành như thế nào, nhất định huynh sẽ nhận ra được”. Khi đó ta cảm thấy trái tim mình bị chấn động, lúc đó nàng chỉ là một tiểu cô nương 5 tuổi mà thôi. Nhưng không hiểu vì sao lại làm cho ta cảm động sâu sắc đến như vậy. Với lại bởi vì nàng cố chấp không chịu thỏa hiệp, bắt được toàn bộ tâm tư của ta. Ta nghĩ rằng ta phải trở thành nam nhân làm nàng yêu say đắm, là người trong lòng nàng, lúc đó nàng sẽ không cố chấp nữa. Nếu không, nàng nghĩ rằng vì sao ta lại đồng ý hôn ước với nàng? Là bởi vì nàng chết đi sống lại sao? Linh Nhi bé bỏng của ta à, nếu như ta không yêu nàng, chiêu này đối với ta vô dụng.”

“Chẳng qua là, ta lại không nghĩ rằng, những lời nay cư nhiên lại dùng ở trên người chúng ta. Nàng cho là nàng có thể giấu diếm ta bao lâu? Linh Nhi, nàng cũng yêu ta, cũng may là ta không nhận thức không ra nàng, khi nó cảm giác của ta đối với nàng giống hệt cảm giác trước kia. Nếu không, ta có chút tâm muốn một nữ nhận, có thể có rất nhiều sự lựa chọn tốt, tội gì chỉ vì một người con gái Lý Kỳ thân phận không rõ dây dưa không dứt? Như vậy chẳng lẽ không đủ để nàng hiểu rõ quyết tâm của ta sao?”

Hắn mỗi một chữ, mỗi một câu đều làm nàng xao động. Linh Nhi hai mắt đẫm lệ, khóc không thành tiếng: “Chàng tội gì.. Ta không xứng với chàng…. Nếu sớm biết như thế, ta thà rằng chết đi cũng sẽ không trở về gặp chàng…”

“Nàng dám?” Ba năm trước đây, bóng ma lại lần nữa trở về bên hắn, hắn mặt âm trầm, từng chữ nói rõ ràng: “Lúc này, nếu nàng còn nói câu đó một lần nữa, ta cái gì cũng sẽ không quan tâm tới nàng nữa. Ta thề, ta tuyệt đối để nàng ra đi. Nếu nàng không thèm để ý đến việc ta chết cùng nàng, nàng cứ việc mà làm đi.”

“Chàng…” Nàng kinh nghi bất định, ngữ điệu khẽ run rẩy: “Chàng không phải còn thật sự đi?”

“Ngại gì không thử một lần?” Nắm chặt ngân trâm trong tay, khí thế không hề giảm, giống như rất có thể xuống tay bất cứ giá nào.

“Đừng! Nhược Trần, chàng đừng làm ta sợ, ta không đi, ta ở lại, ta ở lại mà!” Nàng sợ hãi ôm chặt lấy hắn, kêu khóc thảm thiết. Hắn muốn nàng như thế nào cũng được, chỉ cần hắn đừng làm chuyện điên rồ.

Thu Nhược Trần sớm đã đoán được, thỏa mãn mỉm cười, thân thủ lại ôm lấy nàng.

“Lý Kỳ, Lỳ Kỳ — Nàng đều đã nói là thê tử của ta thì không ở lại, còn có thể đi chỗ nào?”

Bóng đêm ảm đạm, rất tăm tối, nhưng mà hai người vẫn đứng ôm nhau, tình ý vấn vương, dựa sát vào nhau không rời xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.