Uyên Ương Phổ

Chương 3



CHƯƠNG 3

 

“Ngọc Lang, Ngọc Lang, ngươi đi nhanh lên! Tỷ tỷ của ngươi ở hậu viên cãi nhau ầm ĩ với Lưu Phác kìa.”

Hôm nay là sinh thần của Lưu lão phu nhân, Tôn quả phụ dẫn theo cặp song sinh đến mừng thọ Lưu gia. Tân khách đều ở tiền thính cùng lão phu nhân nghe hí kịch, tiểu hài tử cùng nhau chơi đùa vui vẻ. Tôn Nhuận đang cùng mấy tiểu hài tử của Bạch gia Lục gia ở sau ngọn giả sơn đào đất bắt dế, nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào như vậy, cuống cả lên vội vàng phủi tay chạy đến hậu viện. Lưu Phác vóc dáng to lớn, tỷ tỷ không chịu thiệt mới lạ.

Tôn Nhuận còn chưa chạy đến hậu viên, từ đằng xa đã nghe được tiếng của Châu Di trước tiên. “Trừng cái gì mà trừng! Ngươi là tiểu hồ ly dụ dỗ người khác! . . . . . .” Nghe xong hô hấp cũng tương đối bình ổn lại. Tôn Nhuận tự thở phào nhẹ nhõm. Theo tiếng đến gần thì thấy, Châu Di tay trái chống nạnh, bộ dáng hệt như cái ấm trà đứng giữa một đám nhỏ. Tỷ tỷ đúng là tỷ tỷ, ở bất cứ đâu cũng không chịu thiệt thòi.

Biểu muội của Lưu Phác tiểu cô nương Bùi gia khóc hệt cái nồi thiếu cháo: “Ngươi khi dễ người ta, dựa vào cái gì không cho phép ta chơi cùng Phác ca ca?”

“Dựa vào cái gì?! Ha!” Châu Di chín tuổi, cử chỉ đều đã được chân truyền từ mẹ mình. Hất cằm lên, đuôi mắt hời hợt đảo qua khuôn mặt Bùi Ngọc Thiền, “Chỉ bằng ta là vị hôn thê danh chính ngôn thuận đã định của Phác ca ca! Còn ngươi chỉ là cái rễ hành!”

Tiểu cô nương Bùi gia khóc càng dữ dội hơn. Hóa ra không phải tỷ tỷ cãi nhau với Lưu Phác. Tôn Nhuận nhịn không được nhìn về phía Lưu Phác. Chỉ thấy Lưu Phác mặt đỏ lên, mím môi, bộ dáng cũng giận tới cực điểm. Tôn Nhuận khịt khịt cái mũi, không rõ nguyên do, dứt khoát đến gần hơn tí để xem kịch vui.

Bùi Ngọc Thiền vừa khóc, vừa nhìn về phía Lưu Phác: “Phác ca ca, ngươi xem nàng khi dễ ta ~~~”

Châu Di cũng xoay mặt nhìn Lưu Phác, “Phác ca ca, vợ của ngươi là ta không phải nàng, không được nói chuyện cùng nàng!”

Chuyện này cũng thật phiền phức. Tôn Nhuận nhìn chằm chằm Lưu Phác, nhìn hắn sắc mặt chợt trắng chợt đỏ, nhìn thật dễ thương. Lưu Phác bỗng nhiên phất tay áo, quay đầu bỏ đi.

Châu Di lại hất cằm nói với Bùi Ngọc Thiền. “Xem Phác ca ca có để ý đến ngươi không?” Tiểu cô nương Bùi gia khóc òa lên, bổ nhào vế phía trước kéo lấy y phục Lưu Phác. “Các ngươi đều khi dễ ta, xem ta đi mách với dì ta!”

Châu Di trừng mắt: “Ngươi dám kéo y phục của Phác ca ca, buông ra cho ta!” Đưa tay toan cào lên mặt Bùi Ngọc Thiền. Tôn Nhuận ở bên cạnh nhịn không được sợ run cả người. Bản lĩnh của tỷ tỷ hắn rõ hơn ai hết. Tiểu cô nương Bùi gia khuôn măt xinh đẹp tựa chạm ngọc, bị cào nát đúng là không đẹp. Lấy lại tinh thần tập trung nhìn, tay của Châu Di vừa giơ lên nửa chừng bị Lưu Phác bắt lấy. Lưu Phác quay đầu lại nhìn Bùi Ngọc Thiền: “Biểu muội, muội đến tiền thính cùng nãi nãi nghe hí kịch đi. Đừng ở đây cãi nhau với người không gia giáo.”

Châu Di ngay lập tức trở nên hung hăng: “Phác ca ca ngươi nói ai?! Ta đây mới là vợ ngươi.”

Tôn Nhuận đang ở một bên xem đến cao hứng, bỗng nhiên bị tỷ tỷ gọi tên chợt thấy hooảng sợ. Thấy cả đống người đều hướng ánh nhìn về phía mình, đành phải miễn cưỡng thò đầu bước ra phía trước. Lưu Phác buông tay của Châu Di ra, “Tôn Nhuận, cùng tỷ tỷ ngươi đến tiền thính xem hí kịch đi.”

Châu Di thấy đệ đệ càng có thêm tinh thần.”Chuyện còn chưa xong, Phác ca ca ngươi nói xem, là ta sai hay là nàng sai?!” Lưu Phác cười lạnh một tiếng, “Có tin ta đi nói với mẹ thôi ngươi hay không?”

Châu Di òa khóc: “Ngươi đi nói à, ngươi cứ đi nói! Bất quá ta nói lý với mẹ ngươi, nói rằng các ngươi hợp sức khi dễ ta! Ta. . . . . .” Màn khóc lóc này của Châu Di chính là truyền thụ độc môn của Tôn quả phụ, hôm nay lần đầu lấy ra thử nghiệm. Lưu Phác là hài tử của gia đình quan lại chưa từng gặp qua tình huống kiểu này, nhất thời đứng đơ tại chỗ. Tôn Nhuận biết được màn vừa khóc vừa nháo này của tỷ tỷ không đủ nửa canh giờ nhất định không kết thúc. Nhìn xung quanh, thấy tiểu cô nương Bùi gia vẫn như hoa lê dưới cơn mưa thút thít khóc, thật không đành lòng. Lấy cái hồ lô trong ngực ra, thật ra là một con dế mèn: “Đừng khóc, cái này cho muội chơi nè.” Vừa định nhét vào trong tay Bùi Ngọc Thiền, tiểu mỹ nhân bỗng nhiên thét lên một tiếng thê lương đến chói tai, át cả tiếng khóc của Châu Di: “Sâu! ~~ Phác ca ca ~~~ con sâu! ! ! ——~~~~”

Tôn Nhuận choáng váng, chú dế nhân cơ hội rung rung đôi cánh vàng, bay đi mất. Khuôn mặt Lưu Phác giật giật mấy lần, cố nén lại tiếng cười ha ha từ trong bụng.

Sinh thần qua đi, Tôn quả phụ về nhà biết được chuyện Tôn Nhuận thay tỷ tỷ trút giận liền vô cùng tán dương. Tôn Nhuận trong lòng có khổ mà nói không nên lời. Bùi Ngọc Thiền cho rằng hắn là kẻ bại hoại, hễ nhìn thấy hắn thì bỏ chạy, có lòng tốt lại thành ra công dã tràng. Đến khi gần cáo biệt Lưu Phác còn vỗ vai hắn nói, “Đáng tiếc cái đầu quan tài!” Khuôn mặt có chút hả hê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.