Uyên Ương Thác

Chương 7: Huyết uyên ương



Chưa bao giờ nghĩ muốn gặp người nào đó như thế. Tuy hắn đã từng thống hận bản thân mình về tình cảm không nên có này, tuy hắn muốn rời xa y cả đời. Nhưng thân thể hắn lại không thể nào vâng lời chủ kiến của mình.

“Muốn thì cứ làm thôi!” Tông Linh nhất định sẽ nói như thế.

“Đừng phản bội lại tình cảm của mình!” Tông Linh nhất định cũng sẽ nói như thế.

Có thể chính hắn là người giảo hoạt, mỗi lần đều muốn trốn tránh. Nhưng hắn lại không thể nào nhẫn nhịn sự tịnh mịch, lại như mèo hoang tìm nơi có thể an ủi bản thân.

“Ta có thống hận chính mình sao?”

“Đúng vậy!”

“Ta sẽ tha thứ cho mình được sao?”

“Không có!”

“Vì cái gì còn đi tìm y?”

“Vì y là người nhà của ta.”

“Chỉ có như vậy?”

“Đúng vậy!”

“Thật sự?”

“Đúng”

“Thật sự?”

“Đúng”

“Thật sự?”

“Đúng... Không phải...”

“Còn có cái gì?”

“Yêu! Yêu y! Ta yêu y!”

“Yêu?... Y?..”

Có lẽ bởi vì yêu y, cho nên mới đi tìm y. Chính hắn đau khổ như thế nào, cũng chỉ có hắn mới có thể biết được. Bởi vì hắn là sát thủ! Cho nên tình cảm là kẻ thù lớn nhất, chính tình cảm có thể giết chết một sát thủ! Không thể nhìn y quá lâu, nếu không sẽ lộ ra sơ hở, chỉ cần nhìn y tình cảm trong hắn sẽ hoàn toàn bại lộ. Tông Linh lại luôn nói yêu hắn, làm hắn không thể nào kiềm chế được bản thân! Không có biện pháp rồi, không có biện pháp rồi, ta không có biện pháp ngăn cản tình cảm này, ta muốn u!

Hắn như mũi tên, không ngừng muốn gặp Tông Linh. Kỳ Phóng chạy như bay trong màn đêm.

Cầu Phượng Lâu

Thời điểm ánh đèn khắp lên chính là lúc nơi này thịnh vượng.

Châu ngọc vờn quanh, đám nữ nhân xinh đẹp chính là tới nơi này để phóng túng, giải thoát khỏi tịch mịch.

Nhưng lại có một người thật đặc biệt.

Đặc biệt đầu tiên chính là cử chỉ của nàng, nói thật không phải thô lỗ bình thường, mà là nghiêng người tựa nằm trên ghế, hai tay gối sau ót, tay áo rủ xuống vai, hai cánh tay phấn nộn có thể nhìn rõ không sót thứ gì, làm cho người nào thấy liền miên man bất định. Nhưng chân của nàng lại lớn như một nam tử, mặc dù có quần che lại, hình tượng đã bất nhã nay một điểm hàm súc cũng không có, cười lộ hàm răng cửa, kêu to hét lớn, làm cho cả Cầu Phượng Lâu nhìn người đó mà nhíu mày.

Chỉ nghe nàng hô: “Chủ quán! Các ngươi mau gọi ‘Ôn Tuyền’ đại mỹ nhân ra đây vui chơi cùng ta. Bổn tiểu thư muốn thưởng thức dung mạo của y!”

Đi đến Cầu Phượng Lâu đều là những nữ nhân phi thường lớn mật. Nhưng xã hội vẫn còn tồn tại nam tôn nự ti, tuy họ đến đây để vui chơi, tìm người làm bạn nhưng họ vẫn ăn nói khép nép. Chưa từng có người nào không biết liêm sỉ như người này.

Chủ quán sáng nay đã bị Kỳ Phóng đe dọa, nào còn dám đem Tông Linh ra gặp khách. Liền bước ra chịu tội nói: “Tiểu thư, hôm nay thân thể Ôn Tuyền không được khỏe, đã nằm trên giường nghỉ ngơi. Thỉnh tiểu thư chọn người khác, chắc ngài cũng thõa mãn!”

Nữ tử đó nghe xong lập tức cảm thấy xấu mặt, cười lạnh nói: “Ngươi là cho rằng ta trẻ tuổi, không có bạc có phải không? Hừ!” Nói xong liền lấy thỏi vàng từ trong túi thơm ra, đặt lên bàn nói: “Cái này đủ cho mấy buổi. Ta không ngăn các ngươi làm ăn, bổn tiểu thư cũng rất dễ nói chuyện. Ngươi chỉ cần kêu Ôn Tuyền đến đây. Người đến, đỉnh vàng này sẽ là của ngươi!”

Chủ quá hai mắt sáng người nhìn chằm chằm vào đồ vật kia, nước miếng như muốn nhiễu xuống. Nhưng ấn tượng ngày hôm qua vẫn không thể nào phai mờ. Nàng cảm thấy nên tôn trọng tánh mạng hơn tiền tài, nhưng vẫn cảm thấy dao động.

“Như vậy là được rồi à nha!” Nữ tử xinh đẹp lại lấy thêm môt thỏi vàng đập mạnh xuống mặt bàn.

Chủ quán toát ra toàn mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ: “Ta rốt cuộc gặp cái vận rủi gì, qua thì gặp tên sát nhân, hôm nay lại gặp quỷ đòi mạng! Kỹ viện này ngày càng khó làm ăn.”

Hiện tại rất đang khó xử.

“Làm sao vậy? Hắn tới rồi sao?” Thanh âm trong vắt như tiêu lại tựa như thanh âm của thiên nhiên từ trên vọng xuống.

Chủ quán như trút được gánh nặng mà phát ra tiếng “Hư”.

Mọi người nghe tiếng, không khỏi phải ngước mắt nhìn.

“Ah!” Toan bộ mọi người đều kìm lòng không được mà phát ra âm thanh thán phục.

Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ y sẽ ra tay với nương tử có dáng mạo xuất trần này. Vừa rồi lúc nữ tử kia xinh xắn vào cửa mọi người đều cảm giác kinh diễm, nhưng lĩnh giáo được thái độ “làm càn” đối với nàng liền giảm bớt hảo tâm.

Y cao cao tại thượng nhìn xuống chúng nhân, tựa hồ như thần thánh, dó xét con dân đang tôn sung y. Bỗng nhiên ánh mắt y lại dừng lại nơi nữ tử xinh đẹp kia. Vô tình ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi thán phục cùng —— hận ý!

Nữ tử xinh đẹp nhìn y cười tủm tỉm, không dâm tục, chỉ có thưởng thức. Nàng kêu lớn: “Người là Ôn Tuyền à nha! Quả nhiên là tiên nhân tái thế, còn làm cho người ta cảm thấy thán phục!”

Tông Linh vừa nghe được dưới lầu ồn ào, tưởng rằng Kỳ Phóng đã đến, liền ra nhìn xem. Không thể tưởng tượng được y lại gặp người không nghĩ sẽ gặp nhất.

Y lạnh lùng nhìn nữ tử xinh đẹp, châm chọc nói: “Không thể tưởng tượng được Đào tiểu thư cùng với tôn phu là cá mè một lứa, không hưởng thụ động phòng chi nhạc, lại cứ thay nhau tới tìm ta tại nơi thanh lâu nam tử này. Thật sự là quái lạ!”

Nự tữ xinh đẹp kinh ngạc hỏi: “À? Theo như lời Kỳ đai ca nói thì ngươi chính là bằng hữu của hắn. Nhưng hắn vì cái gì không chịu dẫn ta tới gặp ngươi? Rõ ràng ngươi với hắn quen nhau!”

Tông Linh trong lòng tức giận quát: “Kỳ đại ca, thân thiết như vậy! Ngươi có thể gọi như vậy sao? Nguyên lai tới chỗ này là tìm ta hỏi lão công của ngươi!” Đang muốn phát tác.

Lúc này, mọi người không thể tưởng tượng được một sự tình đã xảy ra.

Mái nhà Cầu Phượng Lâu bỗng nhiên rạn nứt, theo các mảnh gạch nhói rớt xuống là mấy người bịt mặt. Mười thanh trường kiếm đều hướng tới phía nữ tử xinh đẹp còn đang nhìn Tông Linh.

“Chính là nàng! Nàng ta là người Đào gia, giết cho ta!” Một người trong đám đó liền ra lệnh, mấy người còn lại liền hướng nữ tử xinh đẹp kia đánh tới.

Nữ tử xinh đẹp chính là Đào Thẩm Y, hắn vốn là người tinh nghịch vốn định đến Cầu Phương Lâu để diện kiến đại mỹ nhân, Kỳ Phóng và Đào lão bản biết bản tính của hắn đã dặn đi dặn lại không được ra ngoài. Đợi lúc trời tối sầm lại, liền thừa diệp gia phó không để ý, vụng trôm chạy tới nơi này.

Hắn nào biết vừa ra khỏi nhà, liền bị địch nhân theo dõi.

Tình thế thập phần nguy cấp!

Thẩm Y trái né phải tránh, không biết làm cách nào đã tiến đến đình viện. Nhìn thấy bọn họ sử dụng thức thứ tư của ngũ kinh. Hình như hắn đã từng thấy qua chiêu thức này? Tuy đã từng thấy qua nhưng chưa chiến đấu thật sự bao giờ, tất nhiên nhanh chóng đầy mồ hôi, kinh hô liên tục.

Tông Linh đứng trên lầu thấy rõ ràng. Thấy mấy hắc y nhân sử dụng những chiêu thức tàn nhẫn, chiêu nào cũng muốn đoạt mệng, thật sự muốn lấy mạng người này!

“Cứu hay không cứu?” Tông Linh biết người này là “thê tử” của Kỳ Phóng, lại không cam lòng “thê tử” của Kỳ Phóng bị ngoại nhân giết, liền đấu tranh nội tâm.

Chỉ nghe “phần phật” một tiếng! Dưới chân Thẩm Y một trận hỗn loạn, trong lúc đó một thanh trường kiếm xét qua ngực hắn, quần áo liền bị rạch một mảnh lớn, lộ ra áo trong trắng như tuyết cùng da thịt bạch ngọc.

Thẩm Y không để ý tới chính mình nhưng Tông Linh lại sợ tới ngây người.

“Là nam hay sao? Không thể nào?”

Chỉ thấy bộ ngực bằng phẳng, không thấy bộ ngực của nữ tử? Rõ ràng người kia là nam hài.

Tông Linh vội vàng thi triền khinh công, xoay người nhẹ nhàng bay xuống dưới, đứng trước bảo vệ Thẩm Y, thấp giọng hỏi: “Ngươi là nam tử?”

Thẩm Y lúc này mới phát hiện quần áo của mình bị rách, vì vậy tiêu sái cười nói: “Đúng! Ta giả để lừa gạt bọn người xấu, không thể tưởng tượng được vẫn bị đuổi giết.” Hắn quan sát tình hình, lo lắng hỏi: “Hiện tại nguy hiểm như vậy, ngươi tới đây làm gì? Ngươi là bằng hữu của Kỳ đại ca cũng xem như là bằng hữu của ta. Ta tuyệt đối không muốn liên lụy đến tới ngươi, ngươi nhanh đi đi!”

Trong nội tâm Tông Linh cảm thấy cảm động, hiểu rõ quan hệ của Thẩm Y với Kỳ Phóng liền thoải mái cười nói: “Nếu là bằng hữu, không giúp đỡ sao được?” Vừa nói chuyện vừa ngăn cản đám hắc y nhân.

Thẩm Y thấy nụ cười của y liền cảm thấy ngọt ngào, Thẩm Y chưa gặp ai xinh đẹp nhưng lại không mang một tí bụi trần nào như người này. Nụ cười của y như đem mùa xuân tới, bao hàm hòa khí hào tan không ít.

Đôt nhiên, một trong hắc y nhân kêu lên, “Ta nhận ra ngươi! Ngươi là nhi tử của tên phản đồ A Lí! Không sai, khuôn mặt ác ma kia! Ta cả đời không quên! Chính là ngươi, cả ba cùng ca ca của ta đều đã chết trong tay ngươi! Ta muốn giết ngươi, ngươi là yêu ma!”

Thật vậy sao?” Một người khác run rẩy hỏi: “Y chính là tên trên “Con đường tơ lụa” kia sao?…Không có khả năng! Y không phải đã chết rồi sao?”

“Chưa, khi đó đã có một tên thanh niên người Hán cứu y, nam nhân kia chính là người giết ba cùng ca ca của ta, ta cũng có mặt nơi đó nên thấy rất rõ ràng!” Người kia bỗng nhiên hung hăng nói: “Giết y chúng ta có thể tìm Ha-Li-Pha (vua đạo hồi) lĩnh thưởng, người Đào gia chẳng qua chỉ là tiểu tạp mao của “Thập Diệp phái”! Ha ha! Còn tên này dù sao cũng là một vương tử! Chúng ta mà giết được tiểu tử này, tước vị sẽ dễ có trong lòng bàn tay! Chúng ta liền có vinh hóa phú quý!”

Tất cả địch nhân đều buông tha cho Thẩm Y, hướng tới Tông Linh mà đuổi giết.

Tông Linh nghe đối thoại của những người này, nhớ tới quá khứ mà kinh hãi, lửa giận trong lòng sớm đã bừng bừng thiêu đốt. Quốc thù gia hận, y đã chịu bao nhiêu khuất nhục, tất cả đều như muốn bóp nát trái tim y. Lửa giận công tâm, thiếu chút nữa đã phun ra máu tươi. Liều mạng mặc kệ vết thương chưa lành liền nghênh đón địch nhân.

Võ công của Tông Linh cùng Kỳ Phóng, Đoan Mộc Hoàng hoàn toàn bất đồng. Y không giống như Kỳ Phóng ổn định, không linh động như Đoan Mộc Hoàng, Lăng Ba Chi Bộ của y phiêu phiêu như tiên nhân. Tất cả mọi người, kể cả địch nhân đều say mê dưới võ công tuyệt diệu của y. Hưởng thụ như thế nào là thiên tiên hạ phàm.

Nhưng nào ngờ khi sử dụng chiêu thức này phải điều tiết nội công, Tông Linh bị nội thương rất sâu, liền bị mất cân bằng, thật sự không thể thi triển công phu này. Có thể Tông Linh nóng lòng muốn thoát khỏi những địch nhân này, nhiệm vụ chủ yếu bảo toàn cho chính mình và Thẩm Y, lần nữa quyết chiến với những kẻ đã vũ nhục mình. Mặc dù sức đã cạn kiệt, cũng ráng chịu.

Những hắc y nhân này vốn là cao thủ vô địch, chỉ cần nhìn một chút liền nhìn ra ý đồ của Tông Linh. Một bên đoạt mạng của Tông Linh, một bên hướng Đào Thẩm Y động thủ.

Tông Linh muốn bảo vệ mình, vừa muốn phòng địch nhân tấn công Thẩm Y. Vết thương vừa khép lại bị rách lớn hơn, máu từ trong thấm qua trường bào trắng mà rỉ ra, hơn nửa còn nhiều vô cùng.

Tông Linh sắc mặt trắng xanh, tiến vào trần địa của địch. Tâm y liền kêu “không tốt!”, vội vàng bảo vệ chỗ hiểm, những cao thủ này sao có thể buông tha cho y, kiếm phi như có như không đâm tới Tông Linh.

“Ah!” Tông Linh thấp giọng kêu thảm, vai trái, trên đùi, phần lưng lập tức bị ba trường kiếm cắm sâu vào, máu nhuộm đỏ cả y phục trên người. Tuy có thể bảo vệ chỗ hiểm, nhưng mất máu quá nhiều khiến y hoa mắt, đổ mồ hôi lạnh. Y trầm thấp mà thở hổn hến, biết mình không thể trụ quá lâu. Bỗng nhiên hai tay nắm lấy áo sau lưng của Thấm Y, dùng toàn bộ nội lực, nhanh chóng ném Thẩm Y lên lầu trên, vững vàng liền hướng Thẩm Y kêu lên: “Nếu như ta chết, nói với Kỳ Phóng đừng thương tâm, ta vĩnh viễn yêu hắn! Nguyện ngươi cùng hắn sống hạnh phúc!”

“Ta không cho ngươi chết!” Ngoài cửa truyền đến một giọng của nam tử, theo sau thanh âm là một thân ảnh bước nhanh vào đại môn.

“Kỳ đại ca!” Thẩm Y kêu khóc.

“Kỳ Phóng?” Tông Linh thì thầm như nằm mơ.

Một thanh kiếm hướng tới tim Tông Linh mà đâm tới.

Tông Linh say mê trong vui sướng, không có phát hiện.

ThẩmY cả kinh ngây người, đã quên lên tiếng.

“Linh nhi!...”

Kỳ Phóng kêu to, lao đến.

Thời gian như dừng lai.

Cái gì đều đình chỉ.

Máu!

Máu khắp nơi.

Thanh kiếm đâm vào người Kỳ Phóng…

Hắn ngã xuống trên người Tông Linh.

Hoàn toàn vô lực.

Tông Linh cảm thấy như đang mơ, y trong mộng thấy trên người Kỳ Phóng nở một đóa hoa hồng. Kiều diễm nhưng huyết lệ!

Y hoảng hốt mà đứng lên, xông vào trận địa địch, y cái gì cũng không biết. Cả đám địch nhân liền ngã xuống, y cũng không biết. Trên người mình ngày càng đẫm máu cũng không biết. Rốt cuộc địch nhân đều ngã xuống hết. Y chậm rãi bước đến bên người Kỳ Phóng nhìn khuôn mặt hắn mê màng mà nói: “ Không ai có thể tổn thương ngươi rồi, chớ ngủ, mau tỉnh lại. Vì cái gì bất tỉnh, ngươi không còn quan tâm đến ta sao?” Đột nhiên lệ rơi xuống, hướng mặt lên trời: “Ah!… Kỳ Phóng!… Nhanh tỉnh đi!… Yêu ngươi…” Kiếm sử dụng chống trên mặt đất nãy giờ rốt cuộc không thể chịu nổi, liền ngã vào trên người trên người Kỳ Phóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.