Uyên Ương

Chương 11: Chương 11




“Cái… cái gì?”: Cô nhất thời chưa tiêu thụ hết lượng thông tin từ anh mà nhíu mày :”Thẩm Hạo, anh định đổ lỗi sang cho em à.

Rốt cuộc anh muốn gì hả, em không đánh anh nên anh không sợ em đúng không?”
“Vậy em muốn đánh anh không?”: Thẩm Hạo bình tĩnh lên tiếng.

Vậy mà cô lại gật đầu :”Đúng nha, anh đáng bị đánh”
Ánh mắt anh nhìn cô sâu xa rồi mở miệng :”Chúng ta không thể đánh nhau ngoài đường được.

Vào khách sạn nhé, anh để em đánh em thoải mái”
Không biết lúc đó đầu cô nghĩ như thế nào lại đồng ý.

Khóe môi của Thẩm Hạo liền nâng cao lên :”Được, chúng ta đến khách sạn”
[…]
Cánh cửa khách sạn vừa đóng lại, Thẩm Hạo đã chặn cô trong lòng ngực.


Bàn tay đỡ gáy cô mà hôn, đôi môi bạc lạnh lẽo áp xuống bất ngờ khiến Triệu Cửu Uyên không khỏi rùng mình.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, đầu óc của cô bị anh hôn đến trống rỗng và chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra
[…]
“Cô ơi, đã đến chỗ rồi”: Tiếng của bác tài xế đã đánh thức cô khỏi cơn suy nghĩ, Triệu Cửu Uyên chớp mắt khẽ thở dài thanh toán tiền taxi rồi xuống xe.

Cô lặng lẽ bước vào nhà mình, sau đó nằm lên chiếc giường êm ái của mình
Tiếng điện thoại của cô bỗng dưng vang lên, người gọi là Thẩm Hạo.

Cô khẽ nhíu mày rồi nhấn nút tắt nguồn, ánh mắt cô nhìn trên trần nhà.

Có phải hai người bọn họ đã đi xa quá rồi không? Bỏ đi thì không đành nhưng tiếp tục lại không thể, chẳng lẽ bọn họ sẽ phải sống như thế này mãi sao?
Thẩm Hạo nhìn điện thoại trên tay không thể gọi được cho cô liền nhíu mày.

Anh kiên trì gọi lại 1 lần, 2 lần rồi 3 lần chẳng thể liên lạc được.

Khóe môi anh khẽ cười tự giễu, đến cả nghe máy cô ấy cũng chẳng thèm nghe
[Cửu Uyên, tại sao vậy? Em không thể mở lòng nói chuyện với anh sao.

Giữa anh và em sẽ có bí mật gì chứ? Chẳng phải chúng ta …]
Thẩm Hạo thở dài, cô có chuyện gì không chịu nói ra chứ? Rõ ràng anh giải thích nhưng cô chẳng hề tin.

Lời tên Đường Thiên Lạc kia đáng tin như vậy sao? Hắn ta chỉ nói 1 câu em liền tin, gán cho anh tội danh như vậy
[…]
Ở một nơi nào đó, có một người bị rủa mà hắc hơi liên tục :”Hắc xì….

Hắc xì”
Đường Thiên Lạc lau mũi khẽ chửi thề một tiếng :”Sáng sớm ai lại nhắc đến ông đây sớm thế?”

“Đường tổng, anh không sao chứ”: Cao Thanh nhìn anh khẽ lên tiếng, thấy anh xua tay bảo không sao liền đề cập đến chuyện khác :”Đường tổng, vai diễn của tôi thì sao?”
Nghe đến đây, Đường Thiên Lạc không khỏi lạnh mặt :”Cô nói xem, ở Phong Thành cô chọc ai không chọc mà chọc ngay cô tiểu công chúa của tôi.

Nói cho cô biết, dù cô có chọc giận Thẩm Hạo kia cũng không sao nhưng một khi cô đã dây vào Cửu Uyên thì cô xác định rồi đấy”
“Cái… cái gì mà tiểu công chúa.

Đường tổng, chẳng phải anh chỉ bao nuôi một mình tôi thôi sao?”: Cao Thanh nhíu mày lên tiếng
“Không phải là của một mình tôi, là của tất cả các anh em của tôi.

Triệu thị chính là nhà của cô ấy, cô nói xem lần này tôi giúp cô được sao?”: Đường Thiên Lạc cười lạnh đáp
Điện thoại trên bàn của anh reo lên, người gọi đến là Thẩm Hạo.

Cảm giác như sắp xảy ra chuyện xấu nhưng Đường Thiên Lạc vẫn nhấc máy :”Tôi nghe đây”
“Đường Thiên Lạc, bây giờ cậu ở đâu?”: Nghe giọng không mấy thân thiện của Thẩm Hạo, anh liền lấy cớ :”Tôi sao, tôi đi công tác ở nơi khác rồi, có việc gì sao?”
“Cụ thể nơi cậu ở là đâu?”: Thẩm Hạo lạnh giọng lên tiếng.

Nghe có vẻ như rất nghiêm trọng, anh cũng không đùa giỡn nữa mà thành thật lên tiếng :”Đường thị”
Mãi không thấy đầu dây bên kia lên tiếng, anh liền lên tiếng hỏi :”Sao vậy?”
“Tôi đứng trước cửa phòng làm việc của cậu đây”
“Cái… cái gì?”: Đường Thiên Lạc lắp bắp lên tiếng, hai mắt trợn tròn thì nghe Thẩm Hạo nói tiếp :”Không mời tôi vào sao?”

“Cậu muốn vào thì vào còn đòi mời gọi gì chứ”
Vừa dứt lời cánh cửa kia đã bị đạp tung ra, Đường Thiên Lạc nhìn cánh cửa không khỏi đồng cảm rồi nhìn Thẩm Hạo :”Này này nhẹ chân một chút”
Thẩm Hạo không hề để câu nói kia của Đường Thiên Lạc vào tai mà đi thẳng vào phòng.

Ánh mắt anh chạm phải Cao Thanh liền trầm lạnh hơn, mắt liếc Đường Thiên Lạc ngồi bên cạnh khẽ nhếch môi khinh thường
“Cậu có sở thích như thế này? Cũng không tệ nhỉ”
“Này, này Thẩm Hạo cậu nói vậy là ý gì hả? Chúng tôi là đang nói chuyện bình thường”
Đường Thiên Lạc liền trừng mắt giải thích rồi quay sang bảo Cao Thanh ra ngoài.

Anh nhìn Thẩm Hạo ngồi trên sô pha không xa mà bĩu môi khinh thường :”Sao đây, đến đây tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe lời Đường Thiên Lạc vừa nói, Thẩm Hạo đã lạnh mặt :”Hôm qua cậu nói tôi như thế nào với Cửu Uyên.

Cậu giải thích với cô ấy cho đàng hoàng, bây giờ cô ấy giận tôi luôn rồi”
“Ha ha ha đáng đời cậu”: Đường Thiên Lạc ôm bụng cười ha hả nhưng khi nhìn vào gương mặt đen xì của Thẩm Hạo liền câm nín.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.