Uyên Ương

Chương 14: Chương 14




Thẩm Hạo cầm tay cô tiếp tục nói :”Cửu Uyên, chúng ta nên tin tưởng nhau.

Em có khuất mắt gì cứ nói ra cho anh nghe”
“Thẩm Hạo, anh không giận em sao?”: Triệu Cửu Uyên mở to mắt nhìn anh :”Có phải anh thấy em rất quá đáng không?”
Anh cười dịu dàng xoa đầu cô lên tiếng :”Sao anh lại giận em.

Sao em lại quá đáng chứ? Cửu Uyên, biết mình dễ thương nhất là khi nào không?”
“Dễ thương sao?”: Cô nhíu mày :”Em mà dễ thương sao?”.

Công lao cô xây dựng một người phụ nữ trầm tính lạnh lùng bấy lâu nay sẽ thành công cóc sao? Cái gì mà dễ thương chứ, cô không thích mình trong bộ dạng đó đâu
“Phải, trong lúc em ghen tuông rất dễ thương.

Lúc em giận dỗi cũng rất dễ thương, hôm qua khi uống say em lầm bầm trách móc anh cũng rất dễ thương”: Ánh mắt Thẩm hạo nhìn cô vô cùng dịu dàng
Nghe lời anh nói như vậy khiến cho Triệu Cửu Uyên ngượng ngùng đến đỏ mặt.

Cô ho khẽ vài tiếng :”Thẩm Hạo, đừng nói nữa”

[…]
Một tuần trôi qua, sáng sớm Thẩm Hạo sẽ đến đón cô đi làm, chiều đúng giờ sẽ đến trước cổng Triệu thị đón cô về.

Bình thường nếu là chủ nhật, Triệu Cửu Uyên sẽ như thường lệ ngủ dậy rất trễ vì hôm qua đi chơi về rất khuya
Nhưng hôm nay lại khác, hơn 6 giờ đã có người đến gõ cửa phòng cô.

Triệu Cửu Uyên đầu bù tóc rối ngồi dậy, trên người còn mặc chiếc váy hai dây hôm qua :”Ai vậy?”
Cô cất giọng khàn khàn thì nghe tiếng nói bên ngoài vọng vào :”Cửu Uyên, là mẹ”
“Mẹ, có chuyện gì sao?”: Cô hé cửa nhìn người phụ nữ đứng ngoài cửa nhíu mày lên tiếng.

Tần Hy nhìn thấy bộ dạng của cô liền nhíu mày :”Tối qua con mấy giờ mới ngủ thế, nhìn quầng thâm mắt của con kìa”
“Mau mau thay đồ rửa mặt đi.

Chút nữa Thẩm gia sẽ đến”
“Cái gì Thẩm gia, họ đến đây là gì?”
Tần Hy nhìn cô thở dài :”Còn đến làm gì nữa, tất nhiên là hỏi cưới chứ còn gì nữa.

Thẩm Hạo và con đi chung nhau suốt, nó không nói cho con biết sao?”
“Hả, hỏi… hỏi cưới?”: Nghe lời nói của mẹ mình, Triệu Cửu Uyên ngạc nhiên đến tỉnh ngủ
“Mau lên đi, người ta qua đến bây giờ”: Nói xong mẹ Triệu đóng cửa đi xuống lầu
[…]
8 giờ sáng, đoàn xe của nhà họ Thẩm lấy vào sân của Triệu gia.

Cha Thẩm bước chân xuống trước, bên cạnh ông là Thẩm Hạo.

Anh xoay người đỡ một người phụ nữ lớn tuổi bên trong ra, người kia là bà nội Thẩm
“Bà Thẩm, đã lâu không gặp”: Bà nội Triệu cười cười bước đến chào đón, bà nắm tay bà nội Thẩm đi vào nhà :”Vào nhà, vào nhà”
Cha Thẩm ngồi xuống đối diện với cha mẹ Triệu, Thẩm Hạo ngồi bên cạnh Triệu Cửu Uyên.

Trong khi người lớn trong nhà bàn chuyện, cô khẽ lên tiếng nói nhỏ với anh :”Sao anh không nói chuyện này cho em biết”

“Chẳng phải bây giờ em đã biết rồi sao?”: Thẩm Hạo cười dịu dàng nhìn cô đáp.

Nghe anh nói vậy, cô bĩu môi khinh thường :”Em không nói với anh nữa”
Mãi không thấy cô lên tiếng, nói không nói liền không nói sao? Thẩm Hạo nhìn sang gương mặt nghiêm túc của cô :”Em giận anh đấy à?”
“Không hề”
“Vậy sao không chịu nói với anh”: Thẩm Hạo dùng bộ mặt đáng thương quay sang đối diện với cô.

Bỗng dưng bàn tay cô có thứ gì đó ấm ấm, ánh mắt cô di chuyển xuống liền thấy cánh tay của ai đó đang nắm chặt tay mình
Cô đá nhẹ vào chân anh, trừng mắt cảnh cáo :"Anh làm gì vậy, ở đây có nhiều người lắm đó"
"Có sao đâu chứ, chúng ta là người yêu, sau này là vợ chồng.

Chuyện này không phải là rất bình thường sao?"
Thẩm Hạo lên tiếng như một điều hiển nhiên khiến khoé môi cô giật giật.

Được, điều bình thường mà, cô mới không thèm quan tâm
Chuyện tổ chức hôn lễ sẽ được tổ chức vào tháng sau, đến cả váy cưới đặt thiết kế riêng đến cả chục bộ cho Triệu Cửu Uyên lựa chọn.

Trong vòng một tháng đó, cô lẫn anh đều gác lại mọi công việc tập trung cho việc chuẩn bị cho hôn lễ
Ngày hôm sau, Thẩm Hạo liền đưa cô đến chỗ đã may váy cưới.

Thấy anh đến, quản lý cửa hàng liền chạy ra chào đón :”Thẩm tổng, mời vào trong”

“Váy cưới anh đặt may đã hoàn thành, mời anh vào trong xem”
Thẩm Hạo xoay người nắm tay Triệu Cửu Uyên bước vào trong, hai người một lạnh lùng một xinh đẹp bước vào trong khiến những nhân viên bên trong cửa hàng váy cưới không khỏi ngước nhìn
“Đây là vợ chưa cưới của Thẩm tổng sao? Thật xinh đẹp”
“Đúng đúng, phải nói là trời sinh một cặp”
“Nhìn cô gái đó khí chất biết bao.

Nếu không phải là Thẩm tổng chắc chắn đã bị lấn át rồi”
“Nhưng mà nhìn cô gái nhìn rất quen mắt”
“Này này đừng thấy sang thì bắt quàn làm họ nhé?”
“Không phải đâu, tôi từng nhìn thấy cô ấy ở quán bar rất nhiều lần.

Nghe nhiều người nói cô ấy là thiên kim của Triệu gia”
“Triệu gia sao? Đúng đúng tôi từng nghe nói Triệu gia có một cô công chúa rất xinh đẹp.

Bọn con trai đều muốn câu dẫn được cô ấy”
“Thì ra người bên cạnh cô ấy là Thẩm tổng, đúng là rất đẹp đôi”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.