Uyên Ương

Chương 18: Chương 18




Cô dâu xinh đẹp, chú rể tài giỏi, xứng đôi vừa lứa, đám cưới hào môn chính là những từ ngữ được tag vào nhiều nhất
Triệu Cửu Uyên ngồi trên xe rước dâu về đến Thẩm gia.

Cô nhìn chú rể bên cạnh trong lòng không kìm được niềm hạnh phúc.

Nếu ngày nào cũng vui như hôm nay thì thật tốt
[…]
Hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc nhưng đã 11 giờ đêm.

Triệu Cửu Uyên nằm dài trên giường, mắt cô hướng lên trần nhà, trên người cô vẫn còn là bộ váy dành cho tiệc rượu.

Nằm nghỉ một lúc cô liền ngồi bật dậy cầm điện thoại đăng bài
“Ông xã, tân hôn vui vẻ”
Bên dưới kèm theo bức ảnh chụp chiếc giường trải đầy hoa hồng
Cô tiếp tục lướt mạng xã hội thì đụng phải bài đăng của Thẩm Hạo
“Bà xã, tân hôi vui vẻ”
Kèm theo bức ảnh chụp cô và anh lúc rước dâu.

Ánh mắt anh trông bức ảnh nhìn cô vô cùng dịu dàng.


Nhìn bức ảnh, khóe môi của cô vô thức cong lên lúc nào không hay biết
“Bà xã, anh đẹp lắm đúng không?”
Bên tai bỗng dưng vang lên giọng nói trầm ấm của anh, cô giật mình quay đầu lại :”Hả?”.

Thẩm Hạo nhướng mày nhìn vào màn hình điện thoại của cô lên tiếng :”Anh đang ở trước mặt này em cứ nhìn thoải mái.

Không cần lén lúc zoom ảnh lên xem như vậy đâu”
Lời nói của anh khiến mặt của Triệu Cửu Uyên đỏ bừng, cô có chút chột dạ liền giấu điện thoại ra sau lưng cảm giác như mình làm việc xấu bị người khác phát hiện :”Em… em chỉ là xem thử coi có giống không mà”
Anh cười lơ đãng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi người cô :”Vậy em xem có giống không?”
“Giống”
Triệu Cửu Uyên mạnh miệng đáp, dưới ánh mắt anh chằm chằm nhìn trúng cô liền ngượng ngùng đánh trống lảng :”Ây da, mệt quá.

Em đi tắm trước đây ha ha ha”
Nhìn bộ dạng trốn tránh của cô, anh khẽ bật cười miệng thốt lên :”Thật đáng yêu”.

Lời nói kia không lớn cũng không nhỏ khiến cho Triệu Cửu Uyên đứng trước cửa phòng vệ sinh đỏ cả mặt.

Cô nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

A a a anh nói cô dễ thương sao? Ai dễ thương chứ, hừ
Tối hôm đó, Triệu Cửu Uyên và Thẩm Hạo nằm cùng trên một chiếc giường.

Cô đưa lưng về phía anh vì mệt mỏi cả ngày nên nhanh chóng vào giấc ngủ.

Nhưng người đàn ông bên cạnh nào để cô yên ổn, bàn tay tay không yên phận của anh hết sờ chỗ này đến sờ chỗ khác trên người cô
Cuối cùng, cô không nhịn được mà lên tiếng than thở :”Thẩm Hạo, anh ngủ đi.

Ngày hôm nay anh không mệt sao?”
“Không mệt, chẳng phải rất vui sao?”
Người kia lên tiếng như một điều hiển nhiên, cô thở ra :”Em mệt lắm, em muốn ngủ”
Thẩm Hạo mím môi một lúc sau đó lên tiếng :”Em ngủ đi, anh làm gì cứ mặc kệ anh”
Mặc kệ làm sao đây? Anh hết sờ nắn chỗ này đến chỗ kia ai mà nhịn được chứ?
Triệu Cửu Uyên xoay người nhìn chằm chằm vào anh nhíu mày không lên tiếng.


Nhìn biểu hiện trên gương mặt của cô, Thẩm Hạo bật cười vươn tay nhéo má cô
"Đáng yêu quá đi mất.

Nếu sau này có một phiên bản mini của em chắc thích lắm nhỉ.

Một lớn một nhỏ, nghĩ thôi cũng cảm thấy sướng trong lòng"
"Nghĩ ít thôi anh à? Em thích con trai hơn"
Cô nằm ngửa người khẽ lên tiếng :"Con trai bám mẹ tốt biết bao"
"Con trai thì có gì tốt.

Anh bám em là đủ rồi"
Nghe câu nói của anh, Triệu Cửu Uyên không nhịn được mà phì cười :”Người trước mặt em là Thẩm tổng sao? Cứ như trẻ con vậy”
“Không phải Thẩm tổng mà là chồng em”: Thẩm Hạo khẽ cười kéo cô vào trong lòng, anh cúi đầu cắn lỗ tai của cô cất giọng khe khẽ :”Vợ à, đêm nay là đêm tân hôn.

Chúng ta cũng nên làm gì đó chứ hả”
[…]
Sáng sớm hôm sau lúc bước xuống giường cô đã ngã khụy xuống đất.

Triệu Cửu Uyên trợn tròn mắt không nhịn được mà khẽ rên :”A a a”
Thẩm Hạo từ phòng vệ sinh bước ra nhìn thấy cô liền đi nhanh đến bế cô lên giường, miệng không nhịn được mà lên tiếng :”Em muốn đi xuống cứ gọi anh là được rồi”
Sau đó anh nhìn đầu gối vừa đập xuống sàn mà xoa xoa :”Có đau lắm không?”
“Không sao đâu”: Cô mím môi :”Em có thể đi được mà.

Chỉ là lúc nãy chưa được cử động nên mới ngã thôi”

“Không được, anh bế em cho an toàn.

Tránh trường hợp không hay xảy ra”: Nói rồi anh liền bế cô từ trên giường đi vào nhà vệ sinh.

Thẩm Hạo đặt cô ngồi trên bồn rửa tay, anh lấy bàn chảy cùng kem đánh răng đưa đến trước mặt cô
Cô khẽ thở dài nói :”Anh ra ngoài trước đi”.

Dù sao cô cũng cần đi vệ sinh mà, bị anh nhìn sẽ ngại lắm.

Nhưng người đàn ông kia nhướng mày nhìn những vết dâu trên người cô lắp ló sau chiếc áo sơ mi rộng lớn đang mặc trên người.

Môi anh hơi nhếch lên
“Em ngại gì chứ, có phải là anh chưa từng thấy đâu”
“Không được, anh ra ngoài đi”
Triệu Cửu Uyên chống hông nhìn anh trừng mắt, cuối cùng anh cũng không đấu lại cô mà đi ra ngoài.

Nhưng chỉ là đi ra ngoài thôi nha, anh đứng tựa lưng vào khung cửa, cửa phòng cũng chẳng đóng mà nhìn cô chằm chằm
“Anh làm gì vậy? Còn không chịu đóng cửa lại giùm người ta”: Cô nhíu mày không nhịn được mà lên tiếng oán trách.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.