Uyên Ương

Chương 32: Chương 32




Chén cơm vừa hết, Triệu Cửu Uyên đã đứng dậy :”Con ăn xong rồi, con lên phòng trước”
Mẹ Triệu nhìn cô ngạc nhiên rồi lên tiếng :”Trong bếp có trái cây, để mẹ kêu dì Trần đem lên cho con”
“Vâng ạ”
Nói rồi cô liền xoay người đi lên phòng mình, Thẩm Hạo nhìn bóng lưng của cô khẽ nhíu mày.

Bên tai anh vang lên giọng nói của cha Triệu :”Cửu Uyên, con bé làm sao vậy?”
Anh thở dài thành thật thú nhận sự tình :”Cô ấy muốn làm diễn viên”
“Cái gì?”: Mẹ Triệu bị lời nói của anh làm cho bất ngờ, anh nhìn mẹ rồi nói tiếp :”Con đồng ý với cô ấy sẽ đưa cô ấy đến công ty của em gái con.

Nhưng phải đợi cô ấy khỏe lại, cô ấy lại một mực không chịu, đòi phải đi ngay lập tức”
Mẹ Triệu nghe anh nói lại thở dài :”Không thể trách con, chỉ trách con bé được chiều chuộng từ nhỏ.

Tính tình lúc nào cũng tùy hứng, nhưng mà làm người công chúng như vậy có ổn không?”
“Nếu Cửu Uyên đã thích vậy cứ chiều theo con bé.


Dù xảy ra chuyện gì, vẫn còn Triệu thị phía sau chống lưng”
Cha Triệu cắt ngang sự lo lắng của mẹ Triệu :”Em cũng biết mà, chúng ta không thể ngăn cản, chỉ có thể ủng hộ và bảo vệ”
Nghe lời cha Triệu nói, Thẩm Hạo mím môi :”Chúng ta thật sự phải làm vậy sao? Sức khỏe của Cửu Uyên…”
Cha Triệu nâng mí mắt lạnh lùng nhìn anh :”Cửu Uyên không giống phụ nữ ngoài kia, càng không giống người bình thường.

Có một điều cậu không hiểu, chính là con bé thích sự tự do, không thích bất kỳ thứ gì ngán đường, sức khỏe cũng không ngoại lệ”
Trong hoàn cảnh đối mặt của cha vợ Triệu Dương Thần – con rể Thẩm Hạo.

Anh hoàn toàn thua thảm bại, Thẩm Hạo trên thương trường chính là một con sói âm mưu thủ đoạn sâu thẳm, bề ngoài khiến bất kỳ ai gặp phải cũng bị lấn át khí thế.

Nhưng hôm nay anh đối diện với người mình gọi là cha vợ, cứ như sói gặp phải mãnh hổ
Thế hệ trước ở Phong Thành này ai không biết Triệu Dương Thần của Triệu thị.

Người đàn ông đánh đâu thắng đó, thâu tóm cả kinh tế của Phong Thành những năm đó.

Đến cả cảnh sát cũng không dám đụng vào, cha anh tuy nói là công chính liêm minh nhưng cũng phải nể mặt của ông ấy
Hôm nay, cuối cùng anh cũng thấy được người đàn ông khí thế ngút trời không truyền thuyết, chẳng những cưng chiều mà sủng con gái lên tận trời xanh.

Thẩm Hạo mím môi :”Con hiểu rồi”
Mẹ Triệu nhìn anh rồi quay sang cha Triệu lắc đầu ngao ngán.

30 năm rồi, vẫn chưa có người đàn ông nào thắng nổi ông xã của bà :”Dương Thần, làm vậy sẽ chiều hư con bé đó.

Dù sao Cửu Uyên cũng đã lấy chồng, đâu còn là con gái của riêng chúng ta”
“Vậy em nói, con bé còn là con gái của ai?”: Triệu Dương Thần nhướng mày trả lời một cách hiển nhiên :”Cho dù con bé có con đi chăng nữa, nó vẫn là con của Tần Hy và Triệu Dương Thần này.

Không có luật nào cấm anh cưng chiều con bé cả, cho dù có cấm anh cũng sẽ phá luật”

Tần Hy không khỏi than thầm, người đàn ông này ngang ngược thật a
...
"Cạch"
"Cửu Uyên"
Thẩm Hạo đẩy cửa bước vào khẽ lên tiếng gọi nhưng không có một tiếng trả lời nào.

Cô gái nằm trên giường xem điện thoại không hề để tâm đến sự tồn tại của anh
Gương mặt Thẩm Hạo đen lại, không vui bước đến bên cạnh cô :"Cửu Uyên, tại sao không trả lời anh?"
Triệu Cửu Uyên từ từ nâng mí mắt lên nhìn anh lạnh nhạt nói :"Anh muốn thế nào?"
Anh thở dài nhìn cô nhíu mày không vui :"Đâu phải là anh không đồng ý với em, chẳng phải anh đã nói đợi em khoẻ lại sẽ giúp em sao?"
"Không muốn": Cô thở hắc ra lên tiếng :"Em rất mau chán, đợi một thời gian nữa em sẽ không còn hứng thú"
Nói xong cô xoay người đưa lưng lại về phía anh.

Ánh mắt cô không còn dán vào người anh nữa thay vào đó là chiếc điện thoại trên tay.

Thẩm Hạo ở phía sau lạnh giọng lên tiếng :”Ngày mai anh đưa em đi, đừng giận nữa được không?”
Cuối cùng anh cũng không thắng nổi cô, vậy tại sao ngay từ đầu không đồng ý cho xong đi.

Cô không lên tiếng, anh phải gọi vài lần mới trả lời :”Ừ..”

Thẩm Hạo nắm cổ tay lật người cô lại, anh đè cô dưới thân nhướng mày hỏi :”Anh đã đồng ý rồi, em còn muốn gì nữa?”
Triệu Cửu Uyên nhìn anh :”Có phải cha đã nói gì với anh không?”
“Ừm”: Anh thành thật đáp lại.

Cô mím môi không nói gì, ánh mắt dần không có cảm xúc :”Sức khỏe em không tốt, anh đè em như thế này có thể làm gì sao?"
Nghe cô nói, khóe môi anh hơi nhếch lên :"Em đoán anh không dám?"
"Em chắc chắn anh không dám": Cô cười nhạt :"Thẩm Hạo, con người của anh, em không dám nói mình hiểu anh nhất.

Nhưng em chưa từng không hiểu anh".

Còn anh thì sao, anh có hiểu cô hay không?
Nghĩ thầm, Triệu Cửu Uyên vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Hai mắt Thẩm Hạo sâu thăm thẳm, anh rũ mắt nhìn cô không lên tiếng nói câu nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.