Sau một trận sóng gió,
hoàng cung lại quay về yên tĩnh, nhưng điều này đã khiến Thái hậu đau lòng vô
cùng, bây giờ bà gần như già đi mười tuổi,Tường phi từ trước giờ vốn thân thể
yếu đuối, luôn tịnh dưỡng trong cung, Nhã phi thì luôn không hiểu chuyện, không
màng thế sự, ba vị phi tử kia gần đây lại phạm vào trọng tội, nên đều bị xử tử,
nhưng hậu cung lại một ngày không thể không có chủ.
Vì vậy sau khi suy nghĩ
kỹ, Thái hậu quyết định trao quyền chưởng quản hậu cung lại cho Điệp phi, Điệp
phi hiền lương thục đức, bên cạnh lại có Thiên Vân quận chúa thông minh, lanh
lợi, nên bà vô cùng an tâm, sau khi bàn giao mọi chuyện, Thái hậu quyết định
rời cung đến biệt viện hoàng gia tịnh dưỡng một thời gian,
Hoàng thượng vì sức khỏe
Thái hậu, nên ngay lập tức đồng ý, từ ngày hôm đó trở đi, hậu cung đã trở thành
thiên hạ của hai tỷ muội Uyển Vân, không một ai dám đắc tội với hai nàng nữa
cả.
Hôm nay cứ như mọi hôm,
Thiên Điệp cung tràn ngập trong bầu không khí vui vẻ, tất cả cung nữ thái giám
trong cung ai nấy đều hân hoan, Điệp phi nương nương càng ngày càng được sủng,
hoàng thượng ngày nào cũng nghĩ lại tại Thiên Điệp cung, điều này làm cho nô
tài như bọn họ cũng được thơm lây, vì tất cả thái giám cung nữ của các cung
khác, bây giờ khi nhìn thấy bọn họ đều là lấy lòng cùng ghen tỵ, điều này khiến
cho họ vô cùng vui sướng trong lòng.
“Quận chúa, Tứ vương gia
bên ngoài cầu kiến” một thái giám cung kính bẩm báo.
“mời Tứ vương gia vào”
Uyển Vân nhíu mày, sau đó lên tiếng.
“dạ” thái giám vâng lệnh
rời đi.
Một lát sau Hiên Viên Vũ
tiêu sái bước vào, hắn hôm nay một thân bạch y xuất trần, tao nhã, tựa như
thiên tiên, gương mặt anh tuấn, khóe miệng cười nhẹ, quyến rũ mà đầy nam tính
mị lực, khiến cho nhiều cung nữ bên trong nhìn đến thất thần.
Uyển Vân nhíu mày, tên
này đúng là yêu nghiệt, giỏi mê hoặc người khác, vận dụng ‘mỹ nam kế’ mà. Nàng
phất tay ra lệnh cho mọi người rời khỏi, dù có chút không cam lòng, nhưng những
cung nữ đó vẫn rời đi, vì dù sao họ cũng là nô tài, làm sao mà dám cãi lệnh chủ
tử a.
Bên trong phòng, chỉ còn
lại Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân hai người, nhất thời không khí rơi vào trầm mặt,
ai cũng không nói chuyện, cả hai chỉ đứng nhìn nhau, quan sát nhất cử nhất động
của đối phương, xem ai sẽ là người không nhẫn được mà lên tiếng trước.
“hôm nay ta đến đây là để
đòi món nợ ân tình mà Uyển Vân ‘muội muội’ đã hứa lần trước” Hiên Viên Vũ mỉm
cười đầy thần bí nhìn Uyển Vân.
Nhìn vào ánh mắt của y
khiến cho Uyển Vân không khỏi ‘sợ hãi’. Đúng vậy, đây là lần đầu tiên từ khi
nàng đến thế giới này, nàng ‘sợ hãi’ một người nào đó, nếu ánh mắt của y giờ
đây là tính kế nàng, hay là có dụng mưu khác, thì nàng sẽ tùy cơ ứng biến,
nhưng vấn đề là, dù nàng biết y có ẩn ý riêng, nhưng nàng lại không hề nhìn ra
bất cứ tia dao động nào từ trong mắt của y, có thể nói nó như nước hồ thu, sâu
không thấy đáy, chỉ là một màn đạm mạc, khiến cho nàng không thể đoán được nam
nhân này tiếp theo muốn làm gì.
Chính điều này, đã khiến
cho nàng phải ‘sợ hãi’, vì nàng không thể nào đoán được, tiếp sau đó y sẽ muốn
gì ở nàng. Nhưng dù nghĩ vậy, nàng vẫn cố gắng trấn định, không để lộ sơ hở ra
ngoài.
“nga, thế không biết Tứ
‘ca ca’ muốn gì ở ‘tiểu muội’ ???” Uyển Vân nghi vấn hỏi.
“một ngày cùng ta” Hiên
Viên Vũ tươi cười thoài mái đáp.
“một ngày ???” Uyển
Vân khó hiểu hỏi lại.
“đúng vậy, một ngày, một
ngày này bất luận chuyện gì, Uyển Vân ‘muội muội’ đều phải nghe theo ta, nhưng
muội cứ yên tâm, ta sẽ không đòi hỏi quá đáng đâu” Hiên Viên Vũ trong giọng nói
hàm chứa chút ẩn ý.
“hảo” Uyển Vân trầm ngân
suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu đồng ý.
Kế hoạch đạt thành, Hiên
Viên Vũ không khỏi vui vẻ, mỉm cười đầy rạng rỡ, khiến cho Uyển Vân nhìn thấy
lâm vào ngẩn người một lúc.
“Uyển Vân ‘muội muội’,
chúng ta nên đi thôi” nhìn thấy thái độ của Uyển Vân, khiến cho Hiên Viên Vũ
hài lòng vô cùng, mỉm cười lên tiếng nhắc nhở, nhưng trong giọng nói lại hàm
chứa trêu đùa.
Uyển Vân biết mình thất
thố, nên ho nhẹ một tiếng cố tình lãng tránh, sau đó đứng dậy, cả hai nhanh
chóng ra cung, thực hiện một ngày ước định.
Thiên Nhật Thành, nơi hội
tụ nhiều tài tử, giai nhân nhất Nguyên Niên quốc, không chỉ vậy, còn là nơi tập
trung kinh thương sầm uất nhất Nguyên Niên quốc, việc buôn bán nơi đây không
chỉ diễn ra vào ban ngày, mà là kéo dài đến tận đêm, không khí vô cùng náo
nhiệt.
Bách Thiên lâu, tửu lâu
đệ nhất Thiên Nhật Thành, không chỉ nổi tiếng với thức ăn ngon, mà ngồi tại nơi
này, còn có thể quan sát cảnh đẹp từ Động Đình Hồ, thắng cảnh nổi tiếng nhất
Thiên Nhật Thành.
“đến, Uyển Vân ‘muội
muội’, thức ăn của Bách Thiên lâu, là ngon nhất Thiên Nhật Thành, hôm nay muội
nhất định phải nếm thử” Hiên Viên Vũ sau khi ra cung, đầu tiên chính là đưa
Uyển Vân đến đây, giờ phút này tâm trạng y rất vui vẻ, cao hứng giới thiệu, rồi
gắp từng món ăn một đưa vào trong bát cho Uyển Vân.
Điều này càng khiến cho
Uyển Vân tò mò, không biết rốt cuộc trong hồ lô của y bán thuốc gì ??? Nhưng
nàng vẫn ngoan ngoãn phối hợp, dịu dàng ăn từng món mà y gắp cho, cử chỉ tao
nhã vô cùng, chẳng khác nào những tiểu thư quyền quý khác.
Hiên Viên Vũ nhìn thấy
thế dù ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại tự hỏi, ‘rõ ràng mười năm
trước khi mất tích, Nhan tiểu thư vốn còn là hài tử tám tuổi, bên cạnh không có
một thân nhân, một mình sống sót, sau đó dù được người ta thu nhận, nhưng theo
nàng nói cuộc sống không giàu sang phú quý gì, thế tại sao lại có những cử chỉ
tao nhã như được huấn luyện từ nhỏ như thế ???’.
Điều này làm cho Hiên
Viên Vũ không khỏi suy nghĩ, ‘trong trường hợp này chỉ có một khả năng, đó là
nàng nhất định còn có chuyện giấu diếm, không muốn người khác biết được’.
Dù thế, Hiên Viên Vũ
ngoài mặt vẫn biểu hiện như không có gì, sau khi dùng xong bữa, Hiên Viên Vũ
đưa Uyển Vân đến Động Đình Hồ, nơi này hôm nay diễn ra hội thi thơ, nên thu hút
vô số thi nhân cùng tài tử, giai nhân của Thiên Nhật Thành. Hai người vừa đến
nơi, đã có người nhận ra Hiên Viên Vũ nên lên tiếng chào hỏi.
“Tứ vương gia, thật không
ngờ hôm nay ngài cũng đến đây !!”
Hai người nhìn lại thì
phát hiện người vừa lên tiếng, là một thanh y nam tử, dung mạo như xuân phong,
nhìn bề ngoài thì dường như là một người ôn nhuận, nho nhã, vừa nhìn là đã biết
là một công tử nhà có quyền thế.
“Lâm công tử” Hiên Viên
Vũ khách khí cười chào hỏi.
“Tứ vương gia, vị cô
nương này là ???” Lâm Tuấn Khanh nhìn về phía Uyển Vân tò mò hỏi.
“đây chính là Thiên Vân
Quận chúa, vừa được hoàng thượng tấn phong” Hiên Viên Vũ cũng không có ý định
giấu diếm, mà nói thẳng ra.
“nguyên lai là Quận chúa,
tại hạ Lâm Tuấn Khanh, phụ thân là Binh bộ thượng thư, rất hân hạnh được biết
quận chúa” Lâm Tuấn Khanh ôm quyền thi lễ.
“Vương gia, Quận chúa, đã
đến đây rồi thì mời hai vị tham gia hội thi thơ hôm nay, nghe nói năm nay xuất
hiện thêm rất nhiều nhân tài nhất định sẽ rất náo nhiệt” Lâm Tuấn Khanh vui vẻ
giới thiệu.
“Uyển Vân ‘muội muội’,
chúng ta cùng tham gia chứ ???” Hiên Viên Vũ không đáp, xoay người nhìn Uyển
Vân hỏi, đây là chứng tỏ quyền quyết định thuộc về nàng, hắn sẽ nghe theo.
“hảo” Uyển Vân nhìn ánh
mắt tràn ngập ý cười của Hiên Viên Vũ thì gật đầu đồng ý.
‘Hồ ly xảo quyệt, rõ ràng
muốn tham gia, nhưng ngoài mặt lại đẩy quyền quyết định cho ta, nếu ta từ chối,
chẳng khác nào mất lòng người khác, ngươi thích ngoạn, ta cùng ngươi ngoạn, Tứ
‘ca ca’ của ta’, Uyển Vân trong lòng cười thầm.