“hoàng huynh, ý của huynh
là đệ phải làm khâm sai thay huynh tuần thú ngũ châu sao ???” Hiên Viên Vũ biểu
tình không lấy gì vui vẻ nhìn Hiên Viên Trạch hỏi.
“đúng vậy” Hiên Viên
Trạch ngoài mặt thì giả vờ không để tâm đến thái độ của Hiên Viên Vũ, nhưng
thật ra giờ phút này trong lòng y đang cười thầm.
‘Tứ đệ a, ai bảo lúc đầu
khi ta bảo với đệ ta đã thật lòng yêu Điệp nhi, đệ lại cười ta, bảo rằng ta
không biết kiềm chế chính mình, để vướng vào chuyện tình cảm, giờ đến phiên đệ
thì sao ??? Biểu hiện còn hơn cả ta, mấy ngày nay cả hoàng cung đều biết, đương
kim Tứ vương gia, đã sa vào lưới tình của Thiên Vân Quận chúa, đối với Quận
chúa, Tứ vương gia có thể nói là phủng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ
tan, yêu thương vô hạn, không gì sánh bằng, thậm chí có thể nói mức độ sủng ái
của Tứ vương gia đối với Quận chúa, đã đến mức vô pháp vô thiên, còn hơn cả
hoàng đế như ta sủng Điệp phi nữa, chuyện này đã không còn chuyện gì lạ nữa
rồi. Hôm nay khó lắm mới có cơ hội trả đũa đệ, ta tội gì mà không nắm bắt, để
xem đệ làm sao mà xử lý chuyện này a ???’. Hiên Viên Trạch nghĩ vậy không khỏi
mỉm cười đầy thỏa mãn.
Nhìn biểu hiện của hoàng
huynh mình như thế, Hiên Viên Vũ cũng đoán ra y đang nghĩ gì, không khỏi liếc
mắt khinh thường, chẳng phải chỉ có mấy câu nói sao ??? Vậy mà cũng nhớ kỹ như
thế, nam nhân gì mà nhỏ mọn quá không biết ???.
“Tứ đệ, đây là công vụ a,
liên quan đến lợi ích của giang sơn xã tắc, đệ liệu mà làm” để Hiên Viên Vũ
không còn cơ hội từ chối, Hiên Viên Trạch cũng không ngại nhấn mạnh thêm một
lần nữa, lần này thậm chí đem ‘lợi ích giang sơn xã tắc’ ra để trấn áp y.
“đã biết, hoàng huynh, đệ
sẽ thu xếp lên đường” Hiên Viên Vũ lúc này dù không phục, nhưng cũng đành phải
cắn răng mà nhận lời.
Đúng lúc này, một thái
giám bên ngoài chạy vào bẩm báo, Điệp phi nương nương cầu kiến, Hiên Viên Trạch
nghe vậy lập tức hạ lệnh cho vào.
“Điệp nhi, ở đây không có
người ngoài, không cần câu nệ lễ tiết, mau bình thân” Hiên Viên Trạch đích thân
tiến lại nâng dậy Tiểu Điệp, sau đó dẫn nàng cùng tọa.
“Điệp nhi, có chuyện gì
sao ??? Sao giờ này nàng lại đến tìm ta ??? Chẳng phải giờ này nàng đang ở chỗ
mẫu hậu sao ???” Hiên Viên Trạch ân cần hỏi.
“bẩm hoàng thượng thần
thiếp đến đây là có một chuyện thỉnh cầu hoàng thượng” Tiểu Điệp có chút ngượng
ngùng trả lời.
“có chuyện gì nàng cứ nói
ra, ta sẽ thay nàng làm chủ” Hiên Viên Trạch sảng khoái đáp ứng.
“hoàng thượng cũng biết,
ở quê nhà thần thiếp còn có phụ thân, trước đây Vân nhi đã nói, phụ thân làm
người quá chính trực, không thích hợp chốn quan trường, nên thần thiếp muốn để
phụ thân cáo lão hồi hương, sau đó đón phụ thân đến Thiên Nhật Thành, tìm một
căn nhà để người an hưởng tuổi già, không biết ý hoàng thượng thế nào ???” Tiểu
Điệp dịu giọng nói ra suy nghĩ của mình.
“hảo, trẫm lập tức phái
người đi đón phụ thân của nàng” Hiên Viên Trạch không cần đắn đo suy nghĩ, lập
tức nhận lời.
“không cần đâu hoàng
thượng, thần thiếp nghe nói hoàng thượng định hạ lệnh cho Tứ vương gia thay
người tuần thú ngũ châu, mà Tông Châu lại là một trong số đó, đến lúc đó chỉ
cần để phụ thân theo đoàn khâm sai cùng trở về là được rồi” Tiểu Điệp ngay lập
tức ngăn cản Hiên Viên Trạch, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.
“hảo, đã vậy cứ làm theo
ý của nàng vậy” Hiên Viên Trạch nghe xong lời Tiểu Điệp, cũng thấy có lý nên
liền nhận lời.
“bất quá, thần thiếp muốn
một người đi theo đoàn khâm sai cùng đến Tông Châu, vì người này cùng phụ thân
quen biết, sẽ dễ dàng nói chuyện và xử lý mọi chuyện hơn, không biết ý hoàng
thượng thế nào ???” Tiểu Điệp trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lại lên tiếng
nói tiếp.
“ý của nàng là…???” Hiên
Viên Trạch nghe đến đây liền có dự cảm không tốt.
“thần thiếp ý là muốn để
Vân nhi cùng đi với đoàn khâm sai, phụ thân nhận ra Vân nhi, hơn nữa Vân nhi
cũng am tường ngũ châu, đến lúc đó không chừng có thể giúp được Tứ vương gia”
Tiểu Điệp cắn răng liều mạng nói hết mọi chuyện.
Nàng làm sao không biết,
sở dĩ hoàng thượng chọn Tứ vương gia làm khâm sai, chỉ vì trả đũa chuyện lần
trước bị Tứ vương gia cười nhạo, nhưng mà đây lại là cơ hội tốt để Tứ vương gia
cùng Vân nhi bồi dưỡng tình cảm, Vân nhi vì nàng đã làm quá nhiều rồi, xem như
lần này nàng giúp lại muội ấy một lần vậy, dù cho chuyện này sẽ khiến hoàng
thượng mất hứng mà ‘xử phạt’ nàng, thì nàng cũng đành cam chịu thôi.
Quả nhiên nghe xong lời
của Tiểu Điệp, Hiên Viên Trạch lập tức sa sầm mặt, còn Hiên Viên Vũ thì lại
cười tươi như hoa, mặt mày hớn hở.
“hoàng đệ cẩn tuân ý chỉ,
bây giờ đệ sẽ lập tức về chuẩn bị lên đường. Còn có, hoàng tẩu, tẩu cứ bảo Vân
nhi không cần chuẩn bị gì hết, mọi chuyện cứ để đệ lo” nói xong, không biết có
phải sợ Hiên Viên Trạch phản bác, hay là do hưng phấn quá độ, mà Hiên Viên Vũ
ngay lập tức rời khỏi, để mặc Hiên Viên Trạch ở phía sau gọi to.
Hiên Viên Vũ vừa đi, bên
trong Ngự Thư phòng vang lên hai giọng the thé, giọng nữ nũng nịu cầu xin tha
thứ, còn giọng nam thì nghe có vẻ giận dữ nhưng thật ra là hàm chứa đầy ý cười.
Sáng sớm, một đoàn người
gần hơn một trăm nhân rời đi Thiên Nhật Thành, đây không phải ai khác, chính là
đoàn khâm sai do Hiên Viên Vũ dẫn đầu.
“Vân nhi, nàng mau đến
ngồi bên này đi, bên này có nệm, sẽ không bị sốc” bên trong xe ngựa, Hiên Viên
Vũ dùng thái độ ân cần nhất, giọng nói ôn nhu nhất cố gắng thuyết phục Uyển Vân
ngồi lại gần bên cạnh mình.
Vì giờ phút này, dù hai
người ngồi chung một cổ xe ngựa, nhưng Uyển Vân lại ngồi một góc, không thèm
quan tâm đến y, điều này làm cho Hiên Viên Vũ không thích chút nào, nên y đang
tìm mọi cách thay đổi việc này.
Nhìn vẻ mặt đầy chờ mong
của Hiên Viên Vũ, không hiểu sao tại trong lòng Uyển Vân lại không nỡ làm y
thất vọng, hơn nữa để tránh y tiếp tục lãi nhãi làm phiền mình, nên nàng đành
thuận theo tiến lại gần chỗ hắn mà ngồi.
Đạt thành ý nguyện, Hiên
Viên Vũ không khỏi thỏa mãn mỉm cười, bất quá y cũng không quên vấn đề chính
cần hỏi, nên nghiêng người, nghiêm túc nhìn Uyển Vân hỏi.
“Vân nhi, rốt cuộc giữa
nàng và Thác Ngân công chúa có quan hệ gì thế ???”
“sao, không tin ta ??? Sợ
ta là nội gián của Thác Ngân sao ???” nghe xong lời của Hiên Viên Vũ, Uyển Vân
cảm thấy trong lòng mình khó chịu vô cùng, câu này rõ ràng là y không tin tưởng
mình mà.
“không phải, ý ta không
phải như vậy, ý của ta là…là…nàng biết đó, nếu để người ngoài biết thì sẽ không
hay, đến lúc đó sẽ có nhiều lời đồn thổi, nên ta mới hỏi trước để sau này kịp
thời giải quyết” nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Uyển Vân, Hiên Viên Vũ không
khỏi hoảng hốt, nhất thời bối rối, phát hiện mình quá hấp tấp mà khiến nàng
giận dữ, nên lập tức giải thích.
“lúc Thác Ngân công chúa
còn nhỏ, từng một lần xuất cung, gặp nạn trong núi, là ta cùng gia gia đã cứu
nàng ta, nên xem như quen biết” dù đây là viện cớ, nhưng nàng cùng Thượng Quan
Ngọc đã thỏa thuận trước về việc này, hơn nữa đích thật năm Thác Ngân công chúa
mười hai tuổi quả thật có mất tích, và được một tiểu phu cứu, chỉ có điều người
đó đã qua đời, nên không cần bận tâm nữa.
Hiên Viên Vũ nghe xong
lời nàng, mới hiểu rõ nguyên nhân, nhưng lại nhìn đến vẻ mặt lạnh như băng của
nàng không khỏi lo lắng, trước đây dù nàng có không để tâm đến hắn nhiều lắm,
nhưng vẫn không đến mức này, nhưng hiện giờ thì hình như có phiền phức rồi đây,
xem ra những ngày tới y cần cố gắng, để vãn hồi lại ấn tượng của mình trong
lòng nàng mới được a.