Sau một lúc, thái hậu vui
mừng nắm tay Uyển Vân bước ra.
“thái hậu, có chuyện gì
mà người vui vậy ạ ???” Lan quý phi đứng bên cạnh tò mò hỏi.
Chúng phi tử cũng vẻ mặt
chờ đợi nhìn thái hậu.
“tâm nguyện bao nhiêu năm
của ai gia rốt cuộc đã hoàn thành rồi” thái hậu vui mừng nói, thậm chí đôi mắt
cũng hồng lên, như sắp khóc.
Mọi người ở đây lại không
hiểu, thật ra thái hậu đang nói gì a ???.
“người tới, mau đi mời
hoàng thượng đến đây cho ai gia, cứ bảo ai gia có việc gấp muốn tìm người” thái
hậu cũng không giải thích, mà xoay người hạ lệnh cho thái giám thân tính của
mình.
Thái giám vâng mệnh,
nhanh chóng rời đi. Còn thái hậu thì lại thần bí bảo rằng khi hoàng thượng đến
mọi người sẽ rõ, sau đó kéo tay Uyển Vân cùng ngồi lên trên hỏi nàng rất nhiều
chuyện.
“hoàng thượng giá lâm, tứ
vương gia đến” một lúc sau, thái giám đứng bên ngoài cửa cung thông truyền.
“mau truyền” thái hậu nhẹ
giọng ra lệnh.
“nhi thần tham kiến mẫu
hậu” hoàng đế cùng tứ vương gia đều cúi người hành lễ với thái hậu.
“thần thiếp tham kiến
hoàng thượng” chúng phi tử bên cạnh thì cùng nhau hành lễ với hoàng đế.
“tất cả đứng lên đi” thái
hậu dịu dàng lên tiếng.
“mẫu hậu, không biết
người đột nhiên lại triệu nhi thần đến đây là có chuyện gì ???” dù có chút ngạc
nhiên khi nhìn thấy Uyển Vân ngồi cùng thái hậu, nhưng hoàng đế vẫn trấn định
hỏi,
“hoàng thượng, người còn
nhớ chuyện của Nhan Đạt tướng quân, mười năm trước không ???” thái hậu mỉm cười
hỏi lại.
“đương nhiên là vi thần
nhớ, Nhan Đạt tướng quân vốn là thống lĩnh cấm vệ của phụ hoàng, Nhan phu nhân
còn là tỷ muội kết nghĩa với mẫu hậu, nhưng mười năm trước, sau loạn phiên vương,
Nhan tướng quân cùng Nhan phu nhân vì cứu phụ hoàng cùng mẫu hậu mà mất mạng,
lúc qua đời chỉ để lại duy nhất một nữ nhi, năm đó vừa tròn tám tuổi, nhưng sau
trận chiến năm đó đã mất tích, đến nay vẫn chưa tìm được, và đây cũng chính là
nguyện vọng của mẫu hậu suốt mười năm nay” hoàng đế từ từ hồi tưởng lại trả
lời.
“tìm được rồi, ai gia tìm
được rồi, nha đầu này chính là Nhan Uyển Vân là nữ nhi duy nhất của Nhan Đạt
tướng quân năm xưa, vừa rồi ai gia đã đích thân xác dịnh, phía sau vai trái của
nàng ta đích thật có một cái bớt hình vân tụ, hơn nữa dung mạo của nàng ta hoàn
toàn giống với Nhan phu nhân năm xưa, nên ai gia có thể khẳng định, người mà ai
gia muốn tìm chính là nàng ta” thái hậu vui mừng, trên mặt tràn ngập tiếu dung.
Hoàng đế cùng tứ vương
gia nghe xong không khỏi ngạc nhiên, nhưng mẫu hậu đã đích thân xác định thì
xem ra là thật rồi, nên họ cũng không nói nhiều, dù sao nhiều hơn một nữ nhân
cũng không có là gì.
Chúng phi tần thì lại suy
nghĩ sâu xa hơn, không lẽ thái hậu nhắc chuyện này là muốn để cho nữ nhân kia
vào hậu cung sao ??? Như vậy chẳng phải bọn họ sẽ có thêm một đối thủ rồi sao
???.
“mẫu hậu, không biết làm
cách nào người tìm được Nhan cô nương ???” lúc này tứ vương gia đứng bên cạnh
lên tiếng thắc mắc, đồng thời cũng âm thầm quan sát Uyển Vân.
“Vân nhi vốn là tỳ nữ của
Điệp phi, do Điệp phi mang từ quê nhà vào cung, vừa rồi khi nhìn đến Vân nhi,
ai gia phát hiện dung mạo của Vân nhi với Nhan phu nhân đã qua đời giống nhau
như hai giọt nước, nên ai gia mới hỏi rõ, cho nên cuối cùng ai gia mới tìm được
Vân nhi” thái hậu nhẹ giọng kể lại.
“nguyên lai là thế” tứ
vương gia gật đầu hiểu.
“Điệp phi, Nhan cô nương
là do nàng mang vào cung ???” hoàng đế quay sang hỏi Tiểu Điệp.
“dạ chuyện này…” Tiểu
Điệp đang định giải thích thì Uyển Vân đã lên tiếng trước.
“hay để ta kể cho, sẽ rõ
ràng hơn, tiểu thư cũng rất mơ hồ, không hiểu gì đâu”
“được, được, mau kể cho
ai gia nghe, bao nhiêu năm nay con đã sống như thế nào ???” thái hậu đau lòng
hỏi, nhưng bà biết chắc chắn Uyển Vân đã sống những ngày rất cực khổ.
“bẩm thái hậu, từ khi Vân
nhi hiểu chuyện, Vân nhi đã được một gia gia nhận nuôi, bao nhiêu năm nay Vân
nhi cùng gia gia nương tựa nhau mà sống, dù cuộc sống đơn giản, nhưng lại vô
cùng ấm áp, hai năm trước gia gia qua đời, Vân nhi trong một lần ra ngoài thì
bị ngất xỉu ven rừng, cũng may có tiểu thư đi ngang qua cứu giúp, nếu không e
rằng Vân nhi đã bị dã thú ăn thịt, sau đó Vân nhi chịu tang gia gia hai năm,
mấy tháng trước mới quay về trả ơn cho tiểu thư, Vân nhi biết tiểu thư phải
tiến cung, nên cam nguyện theo tiểu thư vào đây, Vân nhi và tiểu thư đã thỏa
thuận, Vân nhi sẽ làm nha hoàn của tiểu thư ba năm xem như là đền ân cứu mạng”
Uyển Vân nhẹ giọng kể rõ.
‘Đây là nàng thay đổi đôi
chút sự thật, sư phụ dù sao cũng lớn tuổi, cho nên trong lòng nàng, người chẳng
khác nào gia gia của mình, hơn nữa từ khi nàng đến đây, hiểu biết mọi thứ về
nơi này, cũng chính sư phụ đã thu lưu nàng, dù cuộc sống trong sơn cốc không
lấy gì là cao sang, nhưng vô cùng ấm áp, hai năm qua, nàng ở Thánh Linh sơn,
không chỉ giúp sư phụ phát dương Huyền cung, còn là để chịu tang cho người, nên
có thể xem như nàng hoàn toàn không hề nói dối’.
“Nha đầu, cực khổ cho con
rồi” thái hậu nghe xong không khỏi nghẹ ngào.
“hoàng thượng, ai gia
muốn nhận Vân nhi làm nghĩa nữ, không biết hoàng thượng có ý kiến gì không ???”
thái hậu cố nén nước mắt quay sang hỏi hoàng đế.
“mọi chuyện xin nghe theo
ý của mẫu hậu, đã vậy nhi thần sẽ hạ chỉ, sắc phong Nhan cô nương làm
Thiên Vân quận chúa, bên Thiên Vân cung, không biết ý của mẫu hậu thế nào ???”
hoàng đế nhẹ giọng hỏi.
“hảo, mọi chuyện nghe
theo lời hoàng thượng, bất quá con cũng nên đổi cách xưng hô đi, cái gì mà Nhan
cô nương, phải gọi là Vân nhi, vì bắt đầu từ hôm nay, Vân nhi đã là hoàng muội
của con rồi” thái hậu mỉm cười quở trách.
“dạ vâng thưa mẫu hậu”
hoàng đế mỉm cười đáp.
“đúng rồi, cũng phải ban
thưởng cho Điệp phi, lần này nếu không có Điệp phi, e rằng Vân nhi đã không thể
có cơ hội vào cung rồi” thái hậu đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
“dạ mẫu hậu” hoàng đế gật
đầu.
“đợi đã” Uyển Vân đột
nhiên lên tiếng đánh gãy bầu không khí.
“sao thế Vân nhi ???”
thái hậu từ ái hỏi.
“thái hậu…”
“tại sao còn gọi thái hậu
??? Phải thay đổi cách xưng hô đi chứ” Uyển Vân chưa kịp nói hết, đã bị thái
hậu ngắt lời.
“dạ mẫu hậu, mẫu hậu,
trước lúc vào cung, con đã hứa với Trương đại nhân sẽ chăm sóc tốt cho Điệp
phi, để Điệp phi một mình ở Thiên Điệp cung con không an tâm, cho nên con muốn
tiếp tục ở lại Thiên Điệp cung bầu bạn cùng Điệp phi” Uyển Vân nhẹ nhàng cầu
xin.
“đã thế ai gia không ép,
nếu con thích cứ làm theo ý con, dù sao Điệp phi cũng có ân cứu mạng với con,
nhưng thỉnh thoảng phải đến đây trò chuyện với ai gia, nếu không lão thái bà ta
sẽ tức giận đó” nhìn thấy Uyển Vân kiên trì, thái hậu cũng là người chốn thâm
cung, nên bà hiểu rõ ý của Uyển Vân, Điệp phi quá thiện lương, vốn không thích
hợp với nơi này, nên bà cũng nhường một bước, nhưng cũng không quên căn dặn.
Bầu không khí bây giờ đủ
mọi loại trạng thái, Tiểu Điệp thì vui mừng thay Uyển Vân, hoàng đế cùng thái
hậu thì như trút được gánh nặng bao năm, tứ vương gia thì chăm chú nhìn vào
Uyển Vân, không ai biết y đang nghĩ gì ??? Còn chúng phi tử thì mỗi người lại
có một suy nghĩ khác nhau.