“hoàng huynh, huynh nghĩ
Nhan cô nương đó có thật sự là nữ nhi của Nhan tướng quân không ???” tứ vương
gia vẻ mặt tươi cười hỏi hoàng đế.
“nàng ta cùng Nhan phu
nhân đã qua đời đích thật rất giống nhau, hơn nữa mẫu hậu cũng đã đích thân
khẳng định, ta nghĩ không lầm đâu” hoàng đế trầm ngâm đôi lúc trả lời.
“Nga” tứ vương gia nghe
xong, chỉ gật đầu nhẹ, xem như tiếp nhận.
“hoàng đệ, đệ nghi ngờ
Nhan cô nương đó có vấn đề sao ???” hoàng đế tò mò hỏi.
“không phải, chẳng qua đệ
chỉ cảm thấy nàng ta không hề đơn giản như bề ngoài của mình mà thôi, nhưng mà
đệ cũng đồng ý, nàng ta chắc chắc là nữ nhi của Nhan tướng quân, vì không chỉ
dung mạo giống mà ngay cả tuổi tác, cùng cái bớt kia cũng giống, thì quá trùng
hợp rồi, hơn nữa nếu nàng ta có âm mưu, thì đã không im lặng làm một tiểu cung
nữ rồi” tứ vương gia nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của mình.
“điều này trẫm cũng nhìn
ra, nhưng trẫm cũng thấy được, sự thông minh của nàng ta chỉ vận dụng vào việc
đảm bảo an toàn cho Điệp phi, nếu không với tính tình của Điệp phi đã không tồn
tại được lâu trong cung như vậy, nàng ấy quá nhân từ, ngoài ra hầu như nàng ta
không xen vào chuyện khác, xem ra không hề có âm mưu, nên tạm thời không cần
quá để ý đến nàng ta” hoàng đế gật đầu đồng ý.
“đệ biết rồi” tứ vương
gia cũng cùng cảm nhận, nên chấp nhận chủ ý này. Nhưng trong đầu lại lóe lên
một tia suy nghĩ riêng.
“tiểu thư, dù thế nào đi
chăng nữa, Vân nhi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người, thực hiện lời hứa với
lão gia” Uyển Vân nhìn nàng kiên định nói.
“Vân nhi, giờ muội đã là
quận chúa, không thể gọi ta là tiểu thư, nếu mọi người nghe thấy sẽ không hay”
Tiểu Điệp có chút lo lắng nói.
“hảo, nếu vậy từ giờ trở
đi muội sẽ gọi tỷ là Điệp nhi, thế nào ???” Uyển Vân cười đồng ý.
“hảo” Tiểu Điệp gật đầu
đáp ứng.
Cả hai trò chuyện vui vẻ
suốt một đêm, đến gần sáng mới đi ngủ, nhưng không có bất kỳ cung nữ hay thái
giám nào dám có ý kiến gì. Đùa, một người là ái phi của hoàng thượng, một người
là quận chúa, nghĩa nữ của thái hậu, bọn họ làm sao mà dám a.
Hôm qua sau khi được sắc
phong, Thiên Điệp cung đã được thái hậu ban thêm mười thái giám và cung nữ, bây
giờ cung điện này là nơi có số người đông nhất chỉ sau tẩm cung hoàng thượng và
thái hậu, thậm chí còn trên cả Thiên Lan cung của Lan quý phi.
Nhưng trái ngược với bầu
không khí vui vẻ của nơi này, ở một nơi khác trong hoàng cung, thì bầu không khí
lại âm trầm hơn, và một âm mưu đang dần được hình thành.
“cung chủ” một hắc y lên
tiếng hành lễ với Uyển Vân.
“Ân, điều tra thế nào
???” Uyển Vân nhẹ giọng hỏi.
“họ đều đã bắt đầu hành
động, Lan phi chủ mưu, Mai phi cùng Ngọc phi thì đích thân ra tay” hắc y cung
kính bẩm báo.
“Ân tiếp tục theo dõi, có
chuyện gì thì phải lập tức báo cho ta, còn có, cẩn thận những người khác, cùng
mọi chuyện xung quanh, hoàng cung không phải nơi dễ dàng xem thường đâu” Uyển
Vân nghiêm giọng dặn dò.
“dạ cung chủ” hắc y khom
người cung kính nhận lệnh.
“nếu không có chuyện gì
ngươi có thể đi” Uyển Vân phất tay.
“dạ, thuộc hạ cáo lui”
hắc y lập tức xoay người rời đi.
Bên trong phòng chỉ còn
lại mình Uyển Vân, nàng lại lâm vào trầm tư, ‘nói thật khi thái hậu chứng minh
thân phận của nàng, nàng cũng ngạc nhiên không kém, thật ra lúc tai nạn máy
bay, thể xác của nàng đã bị hủy hoại, chỉ có linh hồn nàng là xuyên qua, sau đó
thì nhập vào thể xác này’.
‘Lúc đầu nàng cứ tưởng
rằng đây là thân thể mình, nhưng khi nàng chứng kiến cái bớt hình vân tụ phía
sau vai trái kia, thì nàng mới biết không phải, vì lúc trước nàng vốn không có
nó, điều này làm cho nàng hiểu ra mọi chuyện, nàng đây là ‘tá thi hoàn hồn’.’.
Bắt đầu từ đó, nàng cũng
âm thầm tự nhủ, ‘bất luận chủ nhân thân thể này là ai, bây giờ nó đã là của
nàng, thì nàng nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, không để nó tổn thương, nàng
không phải người có lòng dạ độc ác, nhưng nếu kẻ nào không có mắt chọc đến
nàng, nàng nhất định sẽ khiến cho kẻ đó trả giá đại giới, và ngoài ra nàng cũng
sẽ thay chủ nhân thân thể này làm một chuyện, xem như là đền bù lại việc nàng
đã cướp đi thân thể của nàng ta’.
‘Còn về phần thân thế của
thân thể này, nếu đã được chứng thực, thì nàng đành tuân theo thôi, dù sao nàng
cũng không có khả năng thay đổi được chuyện này, hơn nữa, chuyện này đối với
nàng cũng có lợi, nên nàng cũng không muốn bận tâm nhiều nữa’.
Đêm, Thiên Điệp cung yên
lặng đến tịch mịch, hai bóng đen vận dụng khinh công, trên vai vác thêm một bao
tải, lẽn vào Thiên Điệp cung, hai bóng đen tiến vào phòng, điểm huyệt nữ tử
đang say giấc trên giường, sau đó mở bao tải, ném nam nhân bên trong lên
giường, thay hai người đắp chăn, rồi nhanh chóng rời đi.
Hai bóng đen sau khi rời
khỏi, bên ngoài phòng một nữ tử liền tiến vào, thay nữ tử vừa bị điểm huyệt
giải huyệt, sau đó nhẹ nhàng đánh thức nàng dậy.
“Ưm, Vân nhi sao thế ???”
Tiểu Điệp mơ màng tỉnh dậy, nhìn Uyển Vân hỏi.
“suỵt, đừng ồn, nhìn xem”
Uyển Vân đưa tay ngăn lại Tiểu Điệp sau đó nghiêng người nhìn về phía nam nhân
đang nằm bên cạnh.
Tiểu Điệp vừa nhìn thấy
trên giường mình xuất hiện một nam nhân, sợ hãi suýt chút nữa la lên, cũng mau
Uyển Vân đưa tay ngăn nàng lại, nếu không cả Thiên Điệp cung đã bị nàng đánh
thức rồi.
“là do Lan quý phi, Mai
phi, cùng Ngọc phi bày trò, yên tâm, có muội ở đây, không sao đâu” Uyển Vân nhẹ
giọng trấn an và kể rõ mọi chuyện.
“Ân” Tiểu Điệp gật đầu,
nàng tin chỉ cần có Uyển Vân ở nàng sẽ không sao.
Uyển Vân phất tay, từ bên
ngoài xuất hiện thêm một hắc y nhân bước vào, sau đó nhanh chóng ôm lấy nam
nhân trên giường rời đi.
“Vân nhi, đây là ???”
Tiểu Điệp ngạc nhiên hỏi.
“Đừng nói gì cả, một lát
nữa sẽ có kịch hay để xem, bây giờ tỷ cứ nằm xuống, giả vờ ngủ” dứt lời, Uyển
Vân cũng nằm xuống ngay bên cạnh, dù không hiểu tại sao Uyển Vân làm thế, nhưng
Tiểu Điệp vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Một lúc sau, cả Thiên
Điệp cung đột nhiên ồn ào.
“hoàng thượng giá lâm,
thái hậu giá lâm” tiếng thái giám thông truyền vang dội cả Thiên Điệp cung, tất
cả cung nữ thái giám đều nhanh chóng ra nghênh đón thánh giá.
Tiểu Điệp cũng có ý định
xuống giường, nhưng ngay lập tức bị Uyển Vân giữ lại, Uyển Vân lắc đầu nhìn
nàng, ý bảo không cần ra, nên Tiểu Điệp mới ngoan ngoãn nằm xuống.
Nàng vừa đặt lưng xuống,
cánh cửa phòng ngay lập tức được mở ra, hoàng đế cùng thái hậu, theo sau còn có
Lan quý phi cùng Ngọc phi theo vào.
“Ân, chuyện gì mà ồn ào
quá vậy ???” Uyển Vân giả vờ bị đánh thức khi đang ngon giấc, nheo mắt hỏi.
“Vân nhi, con không sao
chứ ???” thái hậu tiến đến gần Uyển Vân lo lắng hỏi.
“mẫu hậu, sao người lại ở
đây a ???” Uyển Vân tỏ vẻ không hiểu hỏi lại.
“vừa rồi ai gia nghe nói
có thích khách lẻn vào Thiên Điệp cung, nên ai gia nhanh chóng đến đây, con
không sao chứ ??? Còn có Điệp phi nữa ???” thái hậu nhìn về hướng Tiểu Điệp giờ
này đã ngồi trên giường.
“thích khách ạ, đâu có
đâu, con và Điệp phi tối qua vui đùa cả đêm, nên mệt mỏi quá, hai người ngủ
quên lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại, thì mọi người đều có mặt ở đây cả
rồi” Uyển Vân giả ngơ, không biết chuyện gì xảy ra.
“đúng vậy thưa thái hậu”
Tiểu Điệp bên cạnh cũng thông minh hùa theo đóng kịch.
Nghe xong lời nàng, hoàng
đế bên kia nhíu mày trầm tư, còn Lan quý phi cùng Ngọc phi thì sắc mặt xanh
mét, lúc này, một thái giám hoảng sợ chạy vào.
“hoàng…hoàng thượng” thái
giám run run, không biết có nên bẩm báo sự thật.
“có chuyện gì ???” hoàng
đế thái độ uy nghiêm hỏi.
“hoàng thượng, thị vệ
phụng lệnh truy thích khách, kết quả… khi đến tẩm cung Mai phi thì thấy…thì
thấy Mai phi đang nằm cùng một nam nhân trên giường, hơn nữa…hơn
nữa…hai người còn không mặc y phục” thái giám nói đến đây giọng nói càng nhỏ,
nhưng đủ để mọi người nghe thấy.
Nghe xong lời này, Lan
quý phi cùng Ngọc phi đều vẻ mặt khó tin, còn thái hậu cùng hoàng đế thì lại
tức giận vô cùng, Tiểu Điệp bên cạnh liếc nhìn Uyển Vân nhưng không nói lời
nào, ai cũng không chú ý, khi Uyển Vân nghe những lời này, đã để lộ một nụ cười
lạnh.