V Đại Có Một Bé Chuột

Chương 36: Halloween



Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến Halloween. Rất nhiều người không rõ vì sao phù thủy lại sử dụng chung ngày lễ cùng với Muggle, trên thực tế vấn đề này cũng rất đơn giản..

Sự xuất hiện của ngày lễ luôn phải dựa trên bối cảnh xã hội, tôn giáo, tín ngưỡng và văn hóa của tất cả mọi người. Giả dụ như tết Nguyên Đán của Phương Đông được bắt nguồn từ sự biến hóa của thiên nhiên, kết thúc một chu kỳ nông nghiệp, tập tục ăn mừng và các loại truyền thuyết huyền huyễn lại có trăm mối nghìn dây quan hệ với nhau, mà lễ Giáng sinh của Phương Tây cũng giống như vậy. Thế nhưng đối tượng tín ngưỡng cao nhất của giới phù thủy là Merlin lại không lưu lại bất cứ thời khắc rõ ràng nào đáng giá được chúc mừng.

Sinh nhật Merlin? Không biết. Ngày giỗ của Merlin? Càng không biết.

Mà những nhân vật khác lại không đủ tư cách. Dựa theo định hướng của nguyên tác, sau này nói không chừng giới phù thủy sẽ có một ngày lễ Harry Potter, bất quá cái này cũng chỉ giới hạn ở Anh quốc,

Vì vậy mạnh ai nấy làm, không ai quan tâm đến ai, đám phù thủy không có bối cảnh này trừ một ít ngày lễ nhỏ của bản thân cũng chỉ có thể ăn mừng theo Muggle mà thôi.

Cứ dần dà như vậy, ngay cả một ít quý tộc máu trong cũng dần dần quên mất, những ngày lễ này vốn không thuộc về bọn họ. Bất quá, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến đại cục, dù sao phương thức chúc mừng của phù thủy cũng không giống với Muggle.

Tỷ như… Muggle tuyệt đối sẽ không ăn những loại thức ăn thoạt nhìn giống như đang rỉ máu như vậy.

“Nhìn thì có chút ghê tởm thế nhưng mùi vị rất tốt.” Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của đám tân sinh, những đàn anh cấp lớn đều tự lấy mình ra làm gương. “Phải nói loại tạo hình này rất khó làm được, chí ít mẹ tớ không làm được.”

“Tớ thì cảm thấy may mắn vì mẹ tớ không làm được.” Peter do dự thật lâu vẫn là không chấp nhận được món kem trái tim đang đập kia, chỉ đành chuyển hướng về phía bánh kem xương khô.

Cái này vẫn dễ tiếp thu hơn một chút.

“Mẹ chị lại có thể làm một vài món, chỉ là nhìn không thật như vậy. Đây là truyền thống.” Minna rảo bước từ phía dãy bàn của Ravenclaw đến, bởi vì sự xuất hiện của Peter, hiện tại quan hệ giữa mấy học viện cũng thân thiện hơn nhiều, bao quát cả Slytherin.

Bởi vì thủ lĩnh tinh thần của bọn họ đã đưa đồ vật cho Peter, chỉ chuyện này thôi cũng đã đủ cho đám rắn con nở nụ cười hoan hô. “Có người nói trước đây, tay nghề nấu ăn này chính là một tiêu chuẩn đánh giá nữ phù thủy. Bữa cơm Halloween làm được càng đáng sợ nữ phù thủy càng được hoan nghênh.”

Ai không thích có một người vợ khéo tay, bất quá tuy là nói như vậy, phần lớn mọi người đều cảm thấy may mắn vì quy củ này đã không lưu hành nữa. Cho dù là các học sinh đã trải qua bảy năm ở Hogwarts nhìn thấy mấy món này cũng không quá thích nghi, ai bảo tay nghề của gia tinh lại tốt như vậy, ngay cả mùi cũng cực kỳ tương tự, cái này không phải chỉ dùng hai chữ thói quen là có thể chấp nhận được.

Phần lớn mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía dãy bàn của Slytherin, nhìn một đám rắn nhỏ ngồi trước hàng loạt món ăn kinh dị như vậy vẫn có thể biểu hiện hoàn hảo nghi lễ trên bàn cơm. Bất quá chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện, bọn họ tuy rằng rất nghiêm trang dùng cơm, thế nhưng số lượng thức ăn tiêu hao còn không bằng nhóm Ravenclaw ở bên cạnh cắn răng quyết định thử nghiệm một chút.

Người duy nhất có thể xem thường vẻ ngoài của đám đồ ăn này hiển nhiên chỉ có một mình Severus.

“Nghe nói một lát nữa còn có vũ hội Halloween… Thật tốt.”

“Vậy phải xem tổ trang phục của các bạn rồi, nếu như sang năm có thể làm ra thành phẩm chúng ta cũng có thể rạng rỡ một chút.” Phí dụng chế tạo y phục ở giới phù thủy đối với đám học sinh vẫn là có chút cao, cho dù là trang phục của Muggle, một bộ quần áo được đặt riêng cũng không rẻ, chỉ mặt một lúc như vậy liền cất đi quả thực có chút phí phạm. Nếu như bọn họ có thể tự thiết kế tự cắt may, tiết kiệm một chút phí dụng nguyên liệu, hơn nữa còn có thể dùng pháp thuật trợ giúp, như vậy liền rẻ hơn rất nhiều..

“Đừng đề cập đến vũ hội gì đó. Tớ vẫn là đợi không kịp đến cuộc thi đấu Quidditch.” Một nữ sinh may mắn được chọn vào đội cổ động hạnh phúc lượn qua một vòng, thuận thế còn bày ra vài động tác vũ đạo xinh đẹp. “Tớ cũng là lần đầu tiên cảm thấy đám Slytherin nhìn thuận mắt như vậy..”

“Khụ khụ.” Tất cả mọi người đều hiểu rõ nhẹ nhàng ho một tiếng. Xét về nhân duyên giao thiệp mà nói, Slytherin đích thực không quá tốt, thế nhưng cũng không phải là do đám Slytherin chuyên hếch mũi lên trời khiến mọi người không vừa mắt, mà là do thân phận của bọn họ đã quyết định bọn họ nhất định có điểm ngăn cách với học sinh bình thường.

Giống như trong một lớp học mà nói, nếu như đột nhiên xuất hiện một bạn học có gia cảnh đặc biệt nổi trội cũng sẽ rất dễ xảy ra hiện tượng cách ly, huống chi vốn bọn họ thuộc về những nhà khác nhau đã thiếu cơ hội tiếp xúc, tự nhiên càng thêm khó bề thân cận. Hơn nữa, một ít thái độ bên ngoài của quý tộc, quả thực vô cùng không ‘thuận mắt’.

Sau khi đã miễn cưỡng giải quyết xong tiệc tối Halloween, lại thưởng thức hết cả bầu trời đầy dơi và đèn bí đỏ, mọi người đều lần lượt quay về phòng sinh hoạt chung.

Bất quá loại thời gian giáo sư không có giao bài tập này cũng là thời cơ lý tưởng để hoạt động ngoại khóa. Mọi người vừa trở về đến phòng sinh hoạt chung liền lấy ra cờ phù thủy và những món đồ chơi nhỏ bắt đầu đại chiến.

Còn có vài học sinh tụm vào góc khuất bố trí thần chú cách âm luyện ca hát, nhìn thấy Peter bước qua thì ngượng ngùng gật đầu chào hỏi, sau đó thì tiếp tục bài hát của mình. Bên kia còn có một nhóm nhỏ đang ôm chặt lấy một thứ tựa như kịch bản mà nghiên cứu.

“Tớ còn tưởng rằng mọi người sẽ thích đi thám hiểm hay gì gì đó.” Nhìn thấy một đám thành viên của mình đang hăng say tập luyện, Peter lại cảm thấy hiện tại là ngày nghỉ, y thật sự hy vọng mọi người có thể chơi đùa thật vui vẻ. Không thấy ‘cậu bé cứu thế’ trong tương lai của bọn họ, mỗi năm lại phải trải qua Halloween đặc sắc thế nào sao?

“Thám hiểm thì lúc nào đi cũng được, nếu hôm nay cậu đã không tổ chức họp tập thể thì mọi người cũng nhân cơ hội này tìm nhóm riêng tụ họp một chút. Mấy cô gái nhóm của Angie đã hẹn nhau cùng đến Ravenclaw rồi, nói là muốn khiêu vũ suốt đêm.” Simon vỗ vỗ cái túi nhỏ bên hông, trong đó có một mặt trống được ếm thần chú thu nhỏ. “Tớ cũng đang chuẩn bị đi đệm nhạc cho các cô ấy.”

Peter không chỉ hướng dẫn mọi người vũ đạo của ca khúc Waka wa khanh, bất quá hộp ghi âm chỉ có thể ghi lại một bài hát mà thôi, muốn ghi bài khác phải xóa bài cũ đi.

Cũng có học sinh đã lấy được máy hát đĩa của giới pháp thuật, thế nhưng ca khúc ít cũng không nói, hơn nữa chất lượng căn bản cũng không tốt, không thể tùy ý tạm dừng hoặc quay lại. Hơn nữa số lượng rất ít, hoàn toàn không thỏa mãn được nhu cầu của mọi người.

Vì vậy những học sinh biết chơi nhạc cụ đều nhờ gia đình gởi đến tuy rằng số người không nhiều, kỹ thuật cũng không tốt, thế nhưng mọi người đều thích là tốt rồi. Còn có không ít học sinh còn phát thệ, lúc trở về nhà nghỉ đông và nghỉ hè nhất định phải đi học bổ túc một khóa, nâng cao kỹ thuật.

Những người không biết chơi nhạc cụ… cái loại nhạc cụ chỉ cần người có chút mẫn cảm với tiết tấu liền có thể nắm giữ được như trống lập tức được mọi người hoan nghênh, mà Simon rõ ràng là một trong những người đó.

Bất quá cậu ta cũng là rất cao hứng rồi, dù sao những cô bé được chọn vào đội cổ động đều là người đẹp.

“Còn cậu? Định cùng bọn họ tập diễn hay là giảng dạy ca khúc mới. Ồ, không… tớ cảm thấy cậu hẳn là nên cố gắng sáng tác. Cậu biết đấy, cậu đã đáp ứng bọn tớ, năm nay nhất định sẽ tổ chức một buổi diễn kịch.”

Hiện tại đã khai giảng được hai tháng, tổ chức đội cổ động coi như là chuyện đơn giản, dù sao cũng chỉ tập có một ca khúc, sau khi giảng giải xong liền để các bạn nữ tự mình luyện tập. Nhóm hát tuy rằng không có đủ dụng cụ hỗ trợ, thế nhưng yêu cầu ban đầu cũng thấp, ngoại trừ những người âm sắc không đầy đủ, còn lại đều chơi đùa rất vui vẻ.

Thế nhưng về phương diện diễn kịch, Peter sẽ không tùy tiện giống như khi chơi đùa với bọn Frankie lúc trước nữa

Thứ nhất, mọi người đều đã lớn rồi, không phải là một nhóm trẻ vài tuổi. Thứ hai, nhân số hiện tại đủ nhiều, đã đủ để áp dụng kịch bản lớn. Cuối cùng, y chính là dự định tìm nhân tài dẫn vào con đường diễn xuất nha. Hiện tại có một đám ứng cử viên ở gần mình như vậy, Peter làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Bất quá, chính là vì yêu cầu nghiêm khắc như vậy mới khiến cho mọi người đối với vở diễn cuối năm học mà Peter đặt ra ôm mong đợi thật lớn. Tổ sáng tác không ngừng thức đêm viết bản thảo, bởi vì điện hạ đã nói… còn chưa định ra bản thảo cuối cùng..

Nếu như kịch bản viết tốt, điện hạ không chỉ đem ra diễn ở Hogwarts mà thậm chí còn dùng galleon mua lại, quay thành phim ảnh chiếu cho mọi người xem, mà khu vực ký tên của biên kịch cũng sẽ để tên bọn họ.

Là người hâm mộ của Peter, bản thân các học sinh đối với thế giới Muggle đều có lý giải tương đối, tự nhiên hiểu được việc này là một loại vinh dự và cơ hội nổi tiếng như thế nào.

“Tớ dự định…” Peter vẫn chưa nói xong quyết định của mình, một con cú mèo kiêu ngạo đã bay đến, trên chân còn cột một lá thư thơm ngát mùi nước hoa. Con cú mèo nọ bay đến trước mặt Peter, giơ chân lên thật cao.

“Ồ ” Ánh mắt của Simon nhất thời cũng trở nên ám muội. “Ha hả ha hả.”

Cái hộp quà tình yêu lần trước đã bị Peter dùng lý do ‘trò đùa của bạn tốt ở giới Muggle’ bao biện, thế nhưng là một trong những người bạn thân cận nhất với Peter, Simon vẫn là có thể nhìn ra manh mối. Từ đó về sau, thỉnh thoảng vẫn có cú mèo không phân biệt thời gian chuyển những phong thư thơm ngát mùi nước hoa đến, mà mỗi lần Peter nhìn thấy những bức thư này, biểu tình đều có chút đặc biệt.

Quan trọng hơn là, Simon nhìn thấy con cú mèo đặc biệt kiêu ngạo này không chỉ một lần.

Mối liên hệ duy nhất giữa Peter và giới Muggle hiện tại chính là ông chủ công ty giải trí, hình như gọi là …Fowler. Người này vẫn là thường dùng con đường thông thường để gởi thư, chính là do Phoebe mang đến mỗi buổi sáng. Nếu như hộp quà đầu tiên là thuộc về tình huống khẩn cấp, một sự trùng hợp nho nhỏ, thế nhưng thời gian lâu như vậy lại lặp đi lặp lại nhiều lần thì đã không còn là ngẫu nhiên rồi.

Rất rõ ràng, đây chính là có người tặng quà cho Peter, Peter lại muốn che giấu thân phận của đối phương, hai người lại còn thường xuyên liên hệ.

“Simon…” Peter cứng đờ, những người thường xuyên đến phòng ký túc của y xác thực không phải chỉ gặp Owen một lần. (Owen chính là con cú kiêu ngạo kia.)

“Yên tâm đi, tớ sẽ không nói ra. Bất quá, người anh em.” Simon nháy mắt chọc ghẹo rồi liền xoay người rời đi “Cố gắng nắm chặt, một cô gái nhiệt tình lớn mật lại cố chấp như vậy không dễ tìm, đừng bỏ lỡ.”

“… …” Peter im lặng nhìn bạn tốt rời khỏi tầm mắt, khẽ lẩm bẩm, “Nếu cậu biết lá thư này do ai gởi tới mà còn có thể lặp lại những lời kia một lần. Tớ liền theo họ của cậu.”

Nhìn chữ ký hoa mỹ LV ở phía góc phong thư Peter nặng nề thở dài, y cũng không biết sự việc vì sao lại trở thành như vậy. Sau lá thư hồi âm nghịch ngợm kia của y, Voldemort cư nhiên trực tiếp hồi âm mang theo vẻ suồng sã.

Không nhận được lời giải thích lại nhận được một phong thư đùa giỡn mang ý tứ khiêu khích càng thêm nồng đậm, Peter cũng cảm thấy buồn cười, lại gởi thêm một phong thư với ngữ điệu tương tự.

Ý tứ đại thể chính là. ‘Mười năm rất ngắn cũng rất dài, tương vong vu giang hồ là một chuyện rất tốt, khuyên người thương tiếc thuở thanh xuân, đừng để về sau rồi hối tiếc.’

Nội dung bức thư rất trang nhã, văn phong của Peter cũng rất quý tộc, còn cố gắng dùng giọng điệu thư tình cổ điển của Anh quốc để biểu tả một chút mỹ cảm hàm xúc của Trung Hoa.

Sau đó? Sau đó đối phương thật sự giống như nảy sinh hứng thú với y vậy, đồng dạng gởi một phong thư chân thành thâm tình đến, lời trong lời ngoài đều biểu đạt Peter y chính là người vợ nuôi từ bé của Voldemort rồi.

Tiếp theo cảm giác ‘who sợ who’ của Peter bốc lên, chơi trò ve vãn sao? Một tên Hắc Ma Vương đã từng đem mình ra sắt lát làm sao có thể chơi tốt hơn ta!

Vì vậy hai người liền bảo trì loại không khí này mà không ngừng hàn huyên tiếp tục, rất có tư thế ai cũng không muốn dừng lại.

Mở đầu phong thư vẫn là giọng điệu săn sóc nhớ nhung của tình nhân cung chúc lễ Halloween vui sướng, sau đó lại nói những việc nhỏ khác, còn thoáng chút biểu đạt hoài niệm với bữa tiệc lớn rất đặc sắc của Hogwarts.

“Không hổ là Hắc ma vương… quá già rồi.” Ngay cả loại bữa tiệc này cũng hoài niệm.

Nâng bút.

Dear V (Đây chính là kết quả cân nhắc sau khi Ảnh đế xác định không gọi ra được cái tên Voldy kia)

Hogwarts thật sự là một nơi khiến người ta quyến luyến, bất quá ta tin rằng cả đời của mình sẽ không hoài niệm về bữa tiệc lớn đêm Halloween này. So với người gần đây mọi việc đều thuận lợi, chỗ của ta lại không có bao nhiêu suôn sẽ. Hôm trước có một đàn anh năm năm sau khi thực hành ở lớp tiên tri đã bói cho ta một quẻ, kết quả rất xấu, bất quá ta vẫn luôn không tin cái này.

Tôi hôm nay ánh trăng đặc biệt đẹp đẽ, thừa dịp còn chưa đến giờ giới nghiêm ta cũng khó được một lần muốn ra ngoài thưởng thức vẻ đẹp tĩnh lặng này.

Ta sẽ tưởng niệm đến người cũng đồng dạng nhìn thấy ánh trăng này.

Peter

“Gần đây chừng mực càng lúc càng lớn, tuy rằng rất thú vị, thế nhưng thật sự có thể chứ? Quý ngài Hắc Ma Vương, ngài rốt cuộc muốn đùa giỡn đến khi nào. Bất quá có thể quen thuộc với ngài như vậy mà nói… đối với kế hoạch của ta ngược lại cũng là có giúp đỡ không ít, cũng không cần phải đợi đến tận lúc ngươi đến trường làm giáo sư rồi.”

Peter gấp thư lại cho tốt rồi giao cho con cú Owen kiêu ngạo vẫn đang ở bên cạnh, cái đầu tròn xoe của cậu bé này trước sau vẫn duy trì một góc 45 độ, sau khi thấy thư đã được buộc tốt liền xoay mông về phía Peter, vỗ cánh bay đi.

Tuy rằng trong thư chỉ là những lời chọc ghẹo, thế nhưng hôm nay y thật sự khó được một lần hứng thú muốn ra ngoài ngắm trăng, chỉ bất quá đúng lúc nhìn thấy một chuyện nhỏ.

Lily và James đang dây dưa không rõ. Cô bé Lily này đã gia nhập tổ sáng tác vào biểu diễn, bản thân còn viết ra một kịch bản ái tình triền miên lãng mạn loại nhỏ, thuộc thể loại cổ tích không khác nhiều lắm với ‘Công chúa Bạch Tuyết’, hiện tại còn rất hăng say tổ chức vài người bạn diễn cùng nha. Rất rõ ràng đêm nay mọi người cũng hẹn nhau tập kịch, thế nhưng James lại mặt dày mày dạn theo sau nói muốn diễn vai nam chính, Lily làm sao lại có thể đồng ý chứ, bởi vì James chỉ cần nhìn thấy Lily liền không thèm quan tâm những người khác, căn bản không để tâm vào việc diễn xuất.

Vị trí ngắm trăng của Peter vừa lúc có thể thấy được một đoạn khôi hài như vậy, một đôi tình nhân nhỏ này cũng đã sắp thành diểm đặc sắc của Hogwarts rồi.

“Mày muốn làm gì?”

“Yên tĩnh hai tháng, tôi còn cho rằng cậu Black đây đã khỏe hơn rồi, không ngờ đến lại tái phát bệnh cũ?”

“Tao cảnh cáo mày, không được rat ay với James và Lily. Nếu không, cho dù…”

“Cho dù có bị đuổi học hay phải vào Azkaban mày cũng phải trả thủ tao, thậm chí là giết tao.” Peter vô tội nhún vai “Thật không cái quan niệm này mày lấy ở đâu ra, tao vì sao phải đối phó bọn họ?”

“Đây cũng là chuyện tao muốn hỏi, nếu như mày thực sự cái gì cũng không biết, vì sao thấy tao làm nước chuyện kỳ quái như vậy vẫn không lên tiếng giờ hỏi tao lý do.”

Peter ở trong lòng âm thầm cho Sirius một tràn pháo tay tán thưởng, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Sirius có thể phản bác sắc sảo như vậy, xem ra quả thực đã tiến bộ. Bất quá đã lâu như vậy mới chạy đến hỏi được một câu, cũng không khỏi lạc hậu quá rồi chứ.

“Như vậy mày thật sự cho rằng tao chính là người mày nghĩ?” Trọng sinh và xuyên việt căn bản cẫn có khác biệt.

“Tao mặc kệ mày có phải hay không, cũng không cần biết mày đã xảy ra chuyện gì. Tao chỉ cần mày thề không làm tổn thương Lily, James, Remus, dùng lời thề bất khả bội để đảm bảo.”

Dùng bất biến ứng vạn biến, lại tiến bộ thêm một điểm nữa.

“Về phần mày tại sao lại thay đổi nhiều như vậy… Chỉ cần mày vẫn là Peter Pettigrew, hết thảy đều không quan trọng.”

Thu hồi lại lời khen tiến bộ vừa nãy.

“Vì sao tao phải làm theo lời của mày?” Peter nhìn đũa phép trong tay Sirius, đồng thời cũng rút đũa phép của mình ra. “Mày chưa đủ thực lực để tao phải nghe lời mày.”

“Hừ.” Sirius khinh thường liếc nhìn Peter, đũa phép chỉ về một phía phát ra thần chú mạnh mẽ, áp lực thần chú nọ tạo ra khiến cho Peter cũng phải nghiêm túc híp mắt lại.

Bất quá sau một khắc…

“A “

Sirius há hốc mồm nhìn cầu thang đã bị hủy đi, còn có giáo sư Arouca vừa ngã từ cầu thang xuống.

Hắn mạnh mẽ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy được một góc áo chùng vừa khuất khỏi khúc quanh.

————-

Tác giả có lời:

Halloween tuyệt đối không yên bình, đây đoán chứng chính là một sự ham mê nho nhỏ của tất cả tác giả đồng nghiệp văn Harry Potter. Nếu không ở trong ngày này rat ay chỉnh các nhân vật một chút liền có cảm giác rất có lỗi với cái ngày đặc biệt đó.

V đại sẽ tiếp tục trao đổi thư tình với Peter, ngoại trừ là sự cố ngoài ý muốn cũng còn một nguyên nhân nho nhỏ khác, đây chính là một phục bút mà chương sau có thể triển khai, khiến gian tình của hai người có thể tăng tiến.

Có lẽ mọi người đều quên môn mà vị giáo sư Arouca kia giảng dạy đi… chính là Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám nha. Ha ha hả a….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.