V Đại Có Một Bé Chuột

Chương 39: Quà giáng sinh



Thiên phú của Severus không đặt trên phương diện này, bất quá y đã làm việc ở chỗ của Fowler vài năm, nếu như ngay cả TV là gì cũng không biết, như vậy thực sự quá mất mặt rồi.

Hiện tại TV đã được phổ biến ở các gia đình, những đài truyền hình mới thành lập đều đạt được thành công thật lớn, mà từ mấy năm trước, các loại phim truyền hình sắc màu rực rỡ cũng đã ra đời.

Trong tay Fowler còn nắm vài kịch bản phim truyền hình Peter lưu lại, chỉ là sau khi cân nhắc lại hãi vẫn chần chừ chưa quay. Thứ nhất là, chu kỳ chế tác phim truyền hình hiện tại vẫn lâu hơn so với điện ảnh, các diễn viên trong công ty đều đang ở thời kỳ gây dựng tiến tăm, nếu bây giờ muốn bọn họ dùng nhiều thời gian gây dựng một sự nghiệp mới, như vậy cái được không bằng cái mất. Thứ hai, Peter đang ở giới điện ảnh tỏa sáng rực rỡ, bọn họ dù sao cũng phải rèn sắt khi còn nóng mới đúng.

Những thứ này đều là chuyện Severus có thể biết được.

“Phim truyền hình… hiện tại thích hợp?”

“Chuẩn xác mà nói đã bắt đầu khởi quay rồi. ‘Old friends’ là một bộ phim hài kịch dí dỏm, già trẻ đều có thể xem.”

“Cậu không tham gia?”

“Làm sao tham gia? Tớ còn phải đến trường nha.” Peter dùng vẻ mặt cực kỳ thần bí nhìn Severus khiến cho đối phương rất không thoải mái, thẳng đến khi ánh mắt Severus lộ nét hung tợn y mới bật mí đáp án.. “Được rồi được rồi, tớ nói… nhiệm vụ quan trọng nhất trong kỳ nghỉ đông này của tớ chính là phối hợp với đài BBC chế tác một chương trình cỡ lớn dành cho nghệ sỹ.”

“… … Đó là cái gì?”

“Một sân khấu lớn, một sân khấu có thể khiến cho những ngôi sao thần tượng bước ra khỏi ánh hào quang màn bạc, trở nên gần gũi hơn với khán giả. Một tiết mục đặt trọng điểm trên người dẫn chương trình, bọn họ sẽ không ngừng chọc ghẹo, kể chuyện cười, phỏng vấn nghệ sỹ, để nghệ nhân có cơ hội tốt nhất giới thiệu bản thân và tác phẩm của chính mình. Nói ra thì tính chất có chút giống với phỏng vấn trò chuyện, bất quá không khí không nghiêm túc như vậy, hơn nữa chủ đề chính là bày ra một mặt khác của nghệ sỹ, thỉnh thoảng cũng mang theo một chút yếu thố khiến người ta mủi lòng, biểu hiện ra một mặt nhân tính bình thường của nghệ sỹ. Kịch bản tớ đều đã viết xong, trong đó những nghệ sỹ tham gia sẽ kinh ngạc, sẽ há hốc mồm, sẽ biết làm nũng, cũng sẽ thất vọng, đôi khi có thể bộc lộ sự ngớ ngẩn của mình. Dưới sự ảnh hưởng của nụ cười và tính giải trí, khiến mọi người nhớ rõ bản thân người nghệ sỹ.”

Severus nghe xong cảm thấy rất tốt, thực sự rất có khả năng thành công.

“Lễ Giáng sinh cậu có về không?”

“Mama nói hôm ấy bà rất bận, tớ ở trong trường học cũng tốt rồi…” Ở trường học có bao nhiêu tự do chứ, y đã đặt hàng không ít nguyên liệu ma dược, thừa dịp Giáng sinh không có lớp học cũng không có người làm phiền mà luyện tay nghề một chút.

“Sev… cậu có thể nói trước cho tớ biết, quà Giáng sinh cậu tặng tớ là cái gì vậy?”

“Ma dược tớ tự làm.”

“Quà Giáng sinh sau này của tớ không phải đều là thứ này chứ?”

“Còn có thể là nguyên liệu ma dược tớ đích thân đi hái.”

“Tớ thật hoài niệm khoảng thời gian cậu chưa vào Hogwarts.” Lúc đó lễ vật ít nhất còn đa dạng hơn một chút.. “Ồ… cậu nói xem, đám Slytherin sẽ thích loại quà gì?”

“Đắt giá, lấp lánh, không có tác dụng gì.” Severus trong nháy mắt cảm giác mình hạnh phúc. “May là tớ ở Slytherin cũng không có bao nhiêu người thân thiết. Mà cậu hỏi chuyện này để làm gì?”

“Tớ thiếu một món nhân tình nho nhỏ cần hoàn trả.”



Nếu Voldemort đã nói cái kia là thạch anh may mắn, như vậy sau khi Peter nhận được và ngụy trang một chút xong cũng bắt đầu tra xét thông tinh. Dù sao Voldemort hẳn là sẽ không chơi đùa theo kiểu thẩm mỹ của thiếu nữ, thậm chí còn mang ra dụ dỗ hắn như vậy đi.

Cho dù là đá quý thông thường, thế nhưng có thể để Voldemort mang ra nhất định sẽ có chỗ không giống tầm thường, tra cứu kỹ một chút cũng thuận tiện đáp lễ.

Tra cứu vất vả cũng không bì được quan hệ ngoại giao tốt đẹp, mấy nữ sinh Ravenclaw rất nhanh chóng đã cho y biết được đáp án.

Không ngờ đến thứ kia thật sự là một vật phẩm quý trọng. Tuy rằng với Voldemort mà nói, thứ này cũng không có bao nhiêu quý giá, dù sao người ta nhà cao nghiệp lớn, thế nhưng giá trị của vật này vẫn là không thể phủ nhận.

Trả về thì có vẻ quá làm cao, chỉ đành đáp lễ vậy.

Bất quá suốt tháng mười một y quá bận rộn rồi, còn có giải đấu Quidditch cần y sắp xếp nha.

Chờ đến tháng mười hai, y lại vùi đầu vào công tác chuẩn bị cho tiết mục mới, vì vậy cũng chỉ có thể đợi đến lễ Giáng sinh mới trực tiếp gởi quà đáp lễ. Bất quá đưa thứ gì đi mới thích hợp đâu?

Đầu tiên, thạch anh chúc phúc là vật không thể nói rõ giá trị, dù sao tỷ lệ xuất hiện quá ít, trên thị trường cũng không ai bán. Thứ hai, y hiện tại cũng không đủ tài lực để so kè với Voldemort, một phần lễ vật quý trọng như vậy thật sự không thể lấy ra.

Như vậy trọng tâm phải đặt ở phương diện tâm ý và tác dụng rồi, muốn kết hợp hai vấn đề này với nhau…. Y quả thực là phiền lòng đến điên rồi.

Bắt đầu từ lúc Peter xuống khỏi xe lửa, lịch trình của y dưới sự an bày của Fowler chưa từng trống qua một phút nào, Peter chính là quay cuồng trong một đống hợp đồng quay chụp quảng cáo gần như vô tận.

“Cậu thế nào lại trong buồn bã ủ rũ như vậy, hiện tại cậu cần phải tỏ ra hoạt bát đáng yêu.”

“Yên tâm đi, ta làm sao lại phạm loại sai lầm cấp thấp này.”

“Được rồi, được rồi, cậu trẻ, cậu là đang lo lắng chuyện chương trình mới sao? Không thành vấn đề, đài truyền hình đã mua phương án sáng tạo của chúng ta, đồng thời còn đồng ý với điều khoản ngang ngược của cậu. Tôi không thể không nói, cậu quá âm hiểm.”

Peter viết ra đại cương, sau đó Fowler làm thành kế hoạch cụ thể, tiếp theo chính là bán cho đài truyền hình. Ngoại trừ có thể thu được một khoảng tiền hợp đồng, bọn họ còn yêu cầu phải ưu tiên ngôi sao của X-Space xuất hiện trong chương trình, đồng thời sau đó còn phải bảo đảm tỷ lệ phát sóng của tiết mục, tất cả đều được quy ước rõ ràng trong hợp đồng.

Mà chuyện khiến Fowler phải cảm thán Peter âm hiểm chính là, y vậy mà cứng rắn nhét vào một yêu cầu. Quyền lựa chọn nhãn hàng quảng cáo giữa chương trình, X-Space nhất định cũng phải có tiếng nói.

Cái điều khoản này quả thực vô cùng âm hiểm mà. Không chỉ khiến một vài nhãn hàng đang tài trợ phải nhìn thẳng vào X-Space, đồng thời còn có thể khiến cho sau khi chương trình bắt đầu nổi tiếng, các nhãn hàng khác lập tức sẽ xem X-Space là một khoản hợp tác béo bở mà cung phụng. Là một người điều hành quyết định của X-Space, bọn họ hiển nhiên liền trở thành một cái ‘Cửa sau’ công khai sáng rỡ.

Yêu cầu như vậy căn bản chính là không hợp lý, thế nhưng ai bảo cái kế hoạch này vừa vặn chạm đến nhu cầu của BBC đâu. Sự thiếu thốn của các tiết mục TV đã bắt đầu khiến khán giả bất mãn, đài truyền hình của bọn họ vì muốn tìm điểm đột phá trong dịp Giáng sinh mà gần như đã rối loạn cả lên. Một phần kế hoạch hoàn chỉnh như vậy, một phần kế hoạch thành công khiến người ta động lòng đến thế, làm sao có thể không khiến cho bọn họ liên tục lùi bước, cuối cùng còn phải gấp rút tiến hành chuẩn bị quay chụp.

Hợp đồng này là do Fowler dùng danh nghĩa cá nhân để ký, như vậy khi lựa chọn các nhãn hàng quảng cáo sẽ càng phù hợp với tâm tư Fowler hơn, thêm nữa như vậy cũng không khiến cho người của đài BBC có ấn tượng xấu với công ty của bọn họ. Tuy rằng chỗ này có chút tư thế bịt tay trộm chuông, thế nhưng thời điểm phi thường cũng phải có những thủ đoạn phi thường.

Mặc khác, cái điều khoảng này cũng chỉ kéo dài được nửa năm, cũng có nghĩa là sau thời gian đó, Fowler liền không còn quyền chen chân vào công tác lựa chọn nhãn hàng tài trợ quảng cáo.

“Chuyện chương trình đã làm được rất tốt rồi, về phần lời khen âm hiểm kia ta cũng tiếp nhận.” Nói xong còn hướng về phía Fowler khoe ra hàm răng. “Được rồi, tên gọi của tiết mục là gì gì?”

“Vui vẻ cùng gặp mặt. Nói thật, ta cảm thấy cái tên này quá tầm thường rồi. Buổi quay hình đầu tiên khách mời gồm có cậu, Oseli, Nino, Ruth Fink, còn hai người nữa vẫn chưa quyết định. Dù sao cũng đã gần lễ Giáng sinh, lịch trình của mọi người đều đã chật cứng.” Những khách mời trong số đầu tiên này đều là do công ty bọn họ bao trọn.

“Ừ, Severus cũng là vì cha mẹ bận rộn nên phải ở lại trường. Ta cũng là bận muốn chết, phải để cha mẹ ta cô đơn trông giữ ổ ái tình.”[1]

“… … Peter, trường của cậu không dạy tiếng Anh sao?” Đây là cái từ hình dung kiểu gì, ngay cả ổ ái tình cũng đem ra rồi.

“Anh thật sự không có khiếu hài hước, Fowler. Được rồi, tôi cũng không phải khách mời, tôi là người dẫn chương trình.”

“Cái gì! Trong kế hoạch của cậu không đề cập đến.”

“Vậy bây giờ liền đi thương lượng với BBC cũng không sai. Cái chương trình này chính là vũ khí kéo giãn khoảng cách của chúng ta cũng những công ty khác, ta không tin tưởng trình độ của những người dẫn chương trình hiện tại. Bây giờ ta đến làm mẫu một lần cho bọn họ… sau đó bọn họ có thể dựa vào những mánh lới của ta mà thêm thắt. Lần đầu tiên ra mắt tiết mục cộng với ‘Hoàng tử Bóng ma’ tái xuất sau một năm, cái đầu đề này không phải rất tốt sao? Nếu như đối phương còn do dự, anh cố gắng bố trí cho tôi trống lịch nửa ngày, tôi sẽ đích thân đi nói chuyện. Nhất định phải nhanh chóng, thừa dịp bọn họ còn chưa nắm vững phong cách của tiết mục này.”

Đạo diễn quảng cáo trang phục vừa thấy Peter và Fowler xuất hiện liền tiến lên tiếp đón xum xoe, cũng vừa vặn khiến Fowler phải nuốt những lời thắc mắt ngược vào cổ họng. Đợi thẳng đến khi Peter bắt đầu hóa trang hắn mới có cơ hội chất vấn.

Cậu còn có thể dẫn chương trình?”

“Ta cho rằng đã quen biết nhiều năm như vậy, anh đã hiểu rõ tôi.” Peter dùng một khẩu hình cực nhỏ phát ra lời nói, tuy rằng thanh âm có chút khó nghe thế nhưng vừa có thể không trở ngại quá trình trang điểm, vừa đủ để thành công trêu chọc Fowler.

“Được rồi, cậu thắng, tôi sẽ giúp cậu liên hệ. Bất quá sau ba ngày nữa liền ghi hình, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng, vai trò của khách mời và người dẫn chương trình thật sự rất khác nhau.”

“Được rồi.”

Đến đây xong hai người liền im lặng, khiến cho đám thợ trang điểm đang nghe trộm cũng thoáng tiếc nuối. Bất quá bọn họ rất nhanh đã không tiếc nuối nữa rồi, Fowler vừa đi qua đi lại vài vòng liền vỗ trán của mình xông lên.

“Đều bị cậu dẫn đi lòng vòng rồi. Trước đó tôi là đang hỏi cậu vì sao lại ủ rũ như vậy.”

“Rất rõ ràng sao?”

“Nếu như cậu nguyện ý nhất định sẽ không để tôi phát hiện manh mối gì. Gương mặt một đường đều cau có nhất định là đang muốn tôi hỏi. Bớt nói nhảm đi, nói mau, nếu không tôi cũng không giúp cậu.”

Lúc này thợ trang điểm cũng không nhịn được lên tiếng nói muốn hỗ trợ.

“Ta đang phiền chuyện quà Giáng sinh, có một người trước đó tặng tôi một thứ rất quý trọng, tuy rằng với đối phương mà nói cũng không quý giá gì, thế nhưng ta lại không thể thản nhiên nhận lấy. Vì vậy quà đáp lễ lần này cần phải cân nhắc thận trọng.”

“Chuyện này đơn giản rồi, đồng hồ hàng hiệu, xe hơi đời mới…” Fowler tuy rằng cảm thấy phần lớn tiền của Peter đã đầu tư vào vận hành công ty, bất quá khó được một lần đối phương lên tiếng yêu cầu, chút tiền ấy cũng không phải không mang ra được.

“Liệu có quá dung tục hay không?” Thợ trang điểm ra chủ ý, “Tôi thấy trang sức đá quý hoặc túi xách đắt tiền cũng rất tốt.”

“Cái này tốt, mấy thứ sản xuất giới hạn tôi cũng có thể lấy tới. Peter, người bạn này của cậu là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi?”

“Nam, hơn hai mươi.” Peter rất tốt bụng giúp Voldemort trẻ hóa, dù sao bốn mươi tuổi ở giới phù thủy cũng chỉ là vừa thành thục, nhưng ở giới Muggle đã tính là sắp già rồi. “Người đó tôi cũng mới quen biết ‘gần đây’.”

Hai chữ gần đây Peter cố ý hướng về phía Fowler nhấn mạnh, trong nháy mắt Fowler liền hiểu được.

Là người giới pháp thuật nha, như vậy cái gì xe cái gì đồng hồ là không thể tặng rồi, mấy thứ trang sức phụ kiện phiên bản giới hạn vô luận ở giới Muggle có bao nhiêu quý giá, đến giới phù thủy đều chỉ là cái rắm.

Bên này thợ trang điểm không rõ ông chủ làm sao lại nghẹn rồi, vì vậy liền không ngừng đưa ra kiến nghị. Tỷ như tuổi tác của Peter còn nhỏ, đối phương lại là người có tiền, vì vậy những thứ có giá trị cao hẳn là không cần thiết, vẫn là nên chọn vài thứ càng có thể biểu đạt tâm ý và mang tính chúc phúc gì đó.

“Đúng đúng đúng, vẫn là đưa tâm ý tốt.” Peter cũng là khổ não, y rất rõ ràng đồ của Muggle đem đến giới pháp thuật đúng là không quá thích hợp. “So sánh với người có tiền quả thực quá khó khăn rồi, để xem gần đây đối phương đang muốn gì ta sẽ tự mình đưa qua. Tốt nhất vẫn là do tự mình làm, cái này không tệ.”

“Thế nhưng… Hắn cái gì cũng có. Vị kia không chỉ  có tiền mà thôi.” Còn có quyền nha.

“Gởi một tấm thiệp chúc mừng?” Tuy rằng nói lễ nhẹ tình ý nặng, thế nhưng cái này cũng nhẹ đến quá không có thành ý rồi, cái đề nghị này của thợ trang điểm thật sự có chút không thực tế, Peter không kềm được quay đầu lại trừng người. “Được rồi, tôi sai. Như vậy phải xem đối phương gần đây cần cái gì. Nếu người kia chưa có bạn gái cậu có thể cân nhắc gởi qua một tá hình người đẹp và số điện thoại liên lạc, nếu như thân thể không khỏe thì có thể đưa thực phẩm dinh dưỡng hoặc các loại thuốc bổ. Thân thể quá tốt thì tặng vé du lịch… Này…” Lại phạm sai lầm rồi, người kia là phù thủy nha.

Bất quá Peter thật ra nghe được trước mắt sáng ngời. “Đúng rồi, người kia là đang chuẩn bị làm giáo sư nha.” Sau đó y ra dấu cho thợ trang điểm ngừng một chút, lấy giấy ra viết xuống một loạt danh sách. “Fowler, anh giúp tôi đi mua những thứ này được không? “

“Không thành vấn đề.”

“Người có quyền thế chạy đi làm giáo sư?” Thợ trang điểm ở một bên trầm mặc khó thể hiểu được.



Sau khi nghỉ phép hai ngày thì chỉ còn bốn ngày nữa là đến lễ Giáng sinh rồi. Voldemort thật ra lại nhận được một phần quà Giáng sinh sớm, vốn khi gia tinh đưa đến một phần quà được gói bằng giấy đỏ xanh xen lẫn đặc trưng của Giáng sinh, Voldemort theo bản năng tản ra một cỗ bất mãn. Bất quá, phong thư thơm nức đặt phía trên trong nháy mắt đã làm dịu đi phần tức giận này của hắn.

Trong thư Peter rất hào hứng miêu tả mình đã bắt đầu cuộc sống sinh hoạt bận rộn của ngôi sao như thế nào, cho dù đã một năm không gặp, những người hâm mộ vẫn nhiệt tình ra sao vân vân.

Tiếp đó, y chính thức biểu thị cảm ơn một lần nữa đối với lễ vật quý báu lần trước Voldemort đã tặng, đồng thời thành khẩn cho biết vì chênh lệch về tài lực vật lực, bản thân muốn tìm một món quà đáp lễ phù hợp với ánh mắt của quý ngài Voldemort thực sự quá khó khăn. Thế nhưng y vẫn cố hết sức biểu đạt một chút tâm ý của mình.

Sau khi đến chỗ của Muggle, y liền tìm được một ít thứ có lẽ sẽ có một chút giúp đỡ cho ngài, hy vọng quý ngài sẽ không vì chút ý tứ mạo phạm mà cảm thấy tức giận.

Tiếp theo y còn nghịch ngợm mà nhại lại câu nói lần trước Voldemort từng nói tại Hogwarts.

‘Ta ghét là sự ti bỉ của Muggle, không phải tất cả Muggle.’

Cuối cùng là biểu thị, quan hệ của người tao nhã bình đạm như nước[2], mong rằng sau này ngài Voldemort có muốn đưa tặng lễ vật cũng đừng nên vượt quá 5 galleon.

Đương nhiên, còn có lời chúc Giáng sinh vui vẻ cùng với một bộ ảnh của Muggle, trong đó Peter đang ăn mặc như một chú nai con ngây thơ nhìn về phía màn hình.

Không biết có phải do Peter bận rộn quá nên đã quên mất hay không, cả phong thư không có một câu nào mang theo ý tứ mập mờ ngon ngọt, điều này thật sự khiến nội tâm của vị V đại nào đó có chút không quen và hơi thất lạc. Bất quá sau khi hắn mở quà ra, trong trang viên thanh lãnh khó được một lần vang lên tiếng cười sang sảng.

《Các vấn đề cần biết khi làm giáo sư 》《 Làm sao quản lý học sinh không nghe lời 》《 Những hạng mục cần chú ý khi dạy dỗ thiếu niên trong tuổi dậy thì 》《 Một trăm tám mươi quy tắc một giáo sư tốt cần tuân thủ 》《 Làm sao xử lý mối quan hệ với đồng nghiệp 》《 Làm sao đối phó với thủ trưởng luôn nhắm vào bạn 》

“Thật đúng là… quà tặng rất hữu ích.” Một loại cảm giác khó thể diễn tả được lan tràn trong lòng Voldemort. Không thể không nói, những quyển sách này thực sự mang đến cho Voldemort một loại trải nghiệm mới lạ.

Đã nhiều năm như vậy, mọi người tặng sách cho hắn đều là loại thâm ảo, quý hiếm, bí ẩn. Loại sách xuất phát từ suy nghĩ lo lắng hắn không làm tốt công việc, mang đến cho hắn sự trợ giúp mang tính cơ sở như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Khi hắn vừa bước vào giới phù thủy lại không có người nào tỉ mỉ giúp đỡ hắn, không nghờ đến khi chuẩn bị trở thành giáo sư lại có người đến hỗ trợ. Cảm giác này quả thực rất vi diệu.

Ánh mắt của dừng lại ở quyển sách 《 Làm sao đối phó với thủ trưởng luôn nhắm vào bạn 》, càng nhìn hắn càng cảm thấy đứa trẻ kia thật sự vừa tri kỷ vừa đáng yêu.

Bất quá… 5 galleon.

“Roll, trong trang viên có món đồ nào trị giá 5 galleon không?” Đáp lại hắn chính là tiếng khóc ngằn ngặt của đám gia tinh.



Đêm Giáng sinh, Peter cố gắng tranh thủ về nhà trước mười hai giờ đêm, nghênh tiếp y chính là cái ôm nhiệt tình của cha mẹ, cũng không thiếu những món quà mà mọi người đã đưa đến từ sớm.

Sau khi người một nhà ăn xong bữa tối Giáng sinh, Peter liền trở về phòng mình bắt đầu mở quà. Trước hết mở ra chính là một cái gói quà thơm nức, y thật rất tò mò Voldemort có thể đưa cho y loại lễ vật nào giá trị dưới 5 galleon.

“Một khối bánh gato?” Sau khi mở hộp ra là một miếng bánh gato đã được ếm thần chú bảo quản thỏa đáng, bất quá miếng bánh này hình tam giác, thật giống như được cắt ra từ một cái bánh lớn, đồng thời cũng giống… “Bánh gato quốc vương? Không thể nào…”

Peter quả quyết thô bạo nghiền nát miếng bánh, quả nhiên phát hiện ở trong miếng bánh gato có một vật trang sức hình vương miện bằng vàng lớn cở móng tay.

“Chuyện này… hình như có chút… đi quá xa… rồi “

——-

Tác giả có lời:

Bánh gato quốc vương: Người một nhà cũng ăn bánh gato, bên trong sẽ có một món đồ nho nhỏ, tương tự với tập tục ăn bánh chẻo có tiền xu trong năm mới của Trung Quốc. Chỉ là đồng tiền trong bánh chẻo tượng trưng cho may mắn trong năm mới, còn thứ trong bánh gato này lại tượng trưng cho người tìm được có thể hạ một mệnh lệnh cho những người còn lại.

——————-

1/ Trông giữ ổ ái tình: Nguyên văn là ‘Độc thủ không khuê’, chỉ một người phụ nữ cô đơn ở khuê phòng chờ mong người đàn ông của mình. Đây là thành ngữ TQ, dùng vào văn bản sẽ có chút kỳ lạ, vì vậy tớ hiện đại hóa nó một chút, hy vọng mọi người thông cảm.

2/ Quan hệ của người tao nhã bình đạm như nước: Nguyên văn ‘Quân tử chi giao bình đạm như thủy’, nghĩa là những người quân tử khi giao tiếp với nhau đều bình đạm và thanh sạch như nước, không so đo tiền tài cũng không coi trọng vật ngoài thân. Cũng cùng lý do cần hiện đại hóa như câu trên, hy vọng mọi người thông cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.