Nghe thấy giọng nói của Tô Mị, vốn dĩ Hạ Lương còn đang nhắm mắt suy nghĩ kế hoạch, lập tức lên tinh thần!
Hiện tại là cô bị thương, chứ không phải Bạch Diệu, thế mà cũng có thể đưa Tô Mị đến bên người Bạch Diệu à?!
Đây hẳn là do quỹ đạo vốn có của thế giới này thúc đẩy nhỉ?!
Hạ Lương nhăn mày, trong lòng suy nghĩ xoắn xuýt, nếu lúc này cô đưa ra ý kiến phản đối, có bao nhiêu phần trăm có thể đẩy Tô Mị ra được đây.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu lúc này đẩy Tô Mị ra, cô ta tất nhiên sẽ còn tìm cách khác để mà quyến rũ Bạch Diệu, còn không bằng hiện tại đâu!
Cô ta qua đây là để hầu hạ cô, nấu thuốc cho cô, thế thì bản thân cô cũng sẽ có một ít quyền xử trí cô ta.
Coi như không thể đuổi cô ta đi được, thì cũng có thể nhân cơ hội này mà giày vò cô ta!
Chỉ cần cô chú ý nhìn chằm chằm cô ta, không để cô ta cơ hội ở chung với Bạch Diệu là được rồi!
Còn nữa, cô cũng có thể nhân cơ hội này mà quan sát Tô Mị, từ trong lời nói và việc làm của cô ta mà tìm ra sơ hở, thăm dò tác dụng không gian linh tuyền của cô ta nữa!
Sau khi nắm rõ mọi thứ, liền vạch trần bộ mặt thật của cô ta với Bạch Diệu, đến lúc ấy nên xử trí cô ta như thế nào, toàn bộ đều do Bạch Diệu quyết định!
Việc này đúng là một hòn đá mà trúng hai con chim!
Trong lòng Hạ Lương suy nghĩ qua lại, đem lợi ích được mất mà phân tích một phen, nhận thấy an bài thế này cũng không tồi, liền cảm thấy an tâm. Cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở quen thuộc truyền đến từ lồng ngực của Bạch Diệu, mơ màng mà buồn ngủ.
Hạ Lương tính tình quạnh quẽ, nhưng cũng rất đơn giản. Những ngày nay, dưới sự hầu hạ của Bạch Diệu mà hình thành thói quen rồi!
Mà thói quen là khó sửa nhất!
Cho nên, lúc sắp ngủ, cánh tay cô tự nhiên mà vòng qua bên hông Bạch Diệu, phòng hờ lúc ngủ bị đá xuống đất.
Thật ra thì, việc này là do Hạ Lương nghĩ nhiều rồi!
Cho dù Bạch Diệu đi trên đường vô ý bị ngã, cũng tuyệt đối sẽ đem bản thân làm đệm, không để Hạ Lương bị chút tổn thương nào!
Mà lúc này đây, cô nàng bạch liên hoa Tô Mị nhu nhược động lòng người, từ lúc thẹn thùng hành lễ, sau lại mong đợi mà chờ đợi, cuối cùng, đến lúc cứng đờ rồi, cũng không nghe được tướng quân nói một câu "Đứng dậy!"
Cuối cùng, Tô Mị chịu không nổi, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn thấy một màn, ghen tị xém chút nữa là vặn vẹo cả khuôn mặt, đặt tay vào bên hông tàn nhân véo một cái, mới có thể miễn cưỡng duy trì trạng thái thẹn thùng.
Chỉ thấy đại tướng quân lãnh ngạnh*, đang liếc mắt đưa tình nhìn người trong ngực, thậm chí là ôn nhu kéo áo khoác, động tác lại cẩn thận tỉ mỉ như vậy, ôn nhu săn sóc!
Ngay lúc này đây, Tô Mị mới nhận ra, vị hôn thê gì đó của Bạch Diệu, căn bản không phải là uy hiếp của cô ta, mà cái người được Bạch Diệu ôm vào trong ngực này, mới là kình địch lớn nhất trên con đường quyến rũ Bạch Diệu của cô ta.
Trước mắt, chưa phát hiện ra người nào có tính uy hiếp hơn người này!
Nếu muốn thành công, bước đầu tiên nhất định phải diệt trừ nữ nhân này mới được!
Diệt trừ nàng ta rồi, chính mình lại thừa dịp thời điểm Bạch Diệu thương tâm, yếu ớt nhất lại an ủi, ôn nhu săn sóc, phụng bồi dụ dỗ, đừng nói là những tên nam nhân chỉ dựa vào nửa dưới, cho dù là tảng đá, cô ta cũng có thể bắt được đối phương.
Là một tiểu tam đã từng thành công thượng vị, Tô Mị đối với thủ đoạn hàng phục nam nhân của mình tràn đầy tự tin, huống chi bây giờ cô ta còn có không gian hỗ trợ a!
Trong không gian có linh tuyền, còn có đủ các loại thảo dược, lại thêm một ít y phương và độc phương, tuyệt đối có thể thần không biết quỷ không hay mà giết chết nữ nhân này!
Tô Mị thầm tính toán lợi thế của mình trong lòng, quyết định chủ ý, thì cảm giác ổn định thêm không ít, đối với hành vi che chở đối phương của Bạch Diệu, tuy rằng cô ta vẫn có ghen ghét, nhưng mà cũng có thể lấy thái độ châm chọc mà nhìn.
Chỉ là, Bạch Diệu căn bản không thèm liếc nhìn cô ta một cái, thậm chí cũng không bảo cô ta đứng dậy, liền vội vàng ôm lấy người trong ngực đi vào phủ tướng quân, lúc ấy Tô Mị căm hận thiếu chút nữa đã cắn nát hàm răng!
Tâm tư diệt trừ Hạ Lương lại vội vàng thêm mấy phần.
Bạch Diệu lại không biết, chỉ trong chốc lát như vậy, nữ nhân trong lòng và nữ nhân trước mắt hắn, đều tính toán trong lòng nên làm sao để giết chết đối phương!
Chiến tranh giữa hai bên, mới vừa gặp mặt, đã lập tức triển khai!
Bạch Diệu căn bản không ý thức được điều này!
Hắn chỉ là cảm thấy Hạ Lương muốn ngủ, trong lòng liền vội vàng, muốn nhanh chóng ôm cô về phòng, không muốn để cô ở bên ngoài hứng gió, tránh phải bị gió đông làm cho cảm lạnh.
Mà bởi vì thái độ của hắn đối với Hạ Lương, vô hình trung đã trợ giúp Hạ Lương, quả thật có thể gọi là thần trợ công a.
Lần gặp mặt đầu tiên của Hạ Lương và Tô Mị, thành công vả mặt cô ta!
Thật là không nên quá thuận lợi nha!
.........
Hạ Lương ngủ một giấc thoải mái, đến khi mở mắt ra, thì phát hiện mình đang nằm khoan khoái trên giường, dưới người trải vài lớp chăn đệm mềm mại, cực kỳ thoải mái.
Hạ Lương híp mắt lại, hơi xoay đầu, kiểm tra hoàn cảnh bản thân.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Hạ Lương liền biết mình căn bản không phải đang ở phòng dành cho khách, mà là bên trong phòng của Bạch Diệu!
Bố trí của căn phong đơn giản rộng rãi, các đồ vật trưng bày sang trọng hoa lệ nhưng lại tràn ngập hơi thở nam tính, căn bản không phải là bài trí dành cho phòng khách mà.
"Cót két"
Đúng lúc này, Bạch Diệu đẩy cửa phòng ra đi vào.
Bởi vì miệng vết thương nằm ở lưng, cho nên mấy hôm gần đây Hạ Lương đều là nằm bò ra mà ngủ, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cho nên lúc này, khi nghe thấy tiếng chân Bạch Diệu đi vào, Hạ Lương dùng hai tay đỡ người lên, ngoảnh cổ sang nhìn hắn.
Hai con ngươi trong suốt có thần, mang theo lớp nước sáng bóng lúc vừa ngủ dậy, phối hợp với động tác của cô, khiến Hạ Lương lúc này thoạt nhìn thiếu đi một ít lạnh lùng, lại nhiều thêm một tí ngốc nghếch đáng yêu.
Cho nên lúc Bạch Diệu đi vào, nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô, cảm giác như có người cầm một sợi lông khều qua tim mình, sinh ra một trận tê dại, thật muốn ôm nàng vào trong ngực, nghiêm túc mà xoa nắn một phen!
Bạch Diệu không biết, thật ra vừa nãy hắn vừa bị choáng váng một phen.
"Ngủ có ngon không? Có phải đói rồi không?" Bạch Diệu đi lên phía trước, khẽ vuốt đỉnh đầu cô, ôn nhu hỏi.
Dáng vẻ ôn nhu này, làm gì còn chút nào lạnh lùng cứng rắn hằng ngày nữa đâu, nếu như người khác nhìn thấy, nhất định là mở rộng tầm mắt!
"Đói bụng." Hạ Lương gật đầu.
Thật ra hiện tại cô cũng không đói lắm, nói đói rồi, chủ yếu là do nhớ thương Tô Mị thôi!
Hiện tại cô ta là thị nữ làm đồ ăn cho cô, cho nên Hạ Lương vội dùng cớ ăn cơm, gặp cô ta một lần.
"Vậy thì đứng dậy nào! Đồ ăn đã được chuẩn bị rồi." Bạch Diệu bước lên, hai tay vươn ra trực tiếp ôm Hạ Lương đặt lên đầu gối, lại khom người mang vớ cho cô.
Lúc làm điều này, hết thảy đều tự nhiên như vậy, thậm chí khi làm việc này, trong lòng Bạch Diệu rất là vui vẻ.
Hắn thích làm tất cả mọi việc của Hạ Lương, mặc quần áo cho cô, bôi thuốc cho cô, đút cơm cho cô, một chút cũng không muốn để người khác nhúng tay vào!
Dục vọng khống chế và dục vọng chiếm hữu biến thái của Bạch Diệu, còn có khí chất thê nô cất giấu trong xương, hiện tại đã bắt đầu thể hiện ra rồi!