Vả Mặt Nữ Phụ Bốp Bốp Bốp!

Chương 168: Mời buông tay, bệ hạ thân ái của ta (2)



Edit: Há Cảo

Trên cổ bỗng nhiên đau đớn, cảm giác hít thở không thông nháy mắt đánh úp về Hạ Lương, hơn nữa người nam nhân này còn từ từ siết chặt thêm, không hề có ý muốn buông tha cô.

Hạ Lương tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, cô không để ý đến bàn tay đang bóp cổ mình, mà nhấc đầu gối, đá về phía hạ ba đường* của nam nhân.

[*hạ ba đường: chỗ đó của nam nhân á chắc các bạn hiểu hết hen:v)

Đáy mắt nam nhân hiện lên một tia nhạo báng, dễ dàng xoay người né đi công kích của cô, dùng một tay khác ngăn cản đầu gối cô, đồng thời bàn tay bóp cổ cô càng bóp chặt thêm, khiến Hạ Lương đau đớn dữ dội hơn nữa!

Chịu đựng mãnh liệt đau đớn, ngay khi nam nhân tránh thoát một chiêu công kích này, Hạ Lương cũng chưa dừng lại, tay phải bỗng nhiên vung về phía trước, một thanh đao xuất hiện trong tay, tàn nhẫn chém về phía hai hai mắt nam nhân.

Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, không dễ né tránh, nam nhân chỉ có thể buông bàn tay đang bóp cổ Hạ Lương ra, cả người lùi về sau, đồng thời hơi nghiêng đầu, né tránh sự công kích của Hạ Lương.

Trong lúc hắn lùi về phía sau, Hạ Lương cũng không dừng lại mà đuổi sát theo sau, năm ngón tay mở ra, tàn nhẫn cào về phía nam nhân, hung ác như một con mãnh thú nhỏ.

"Xùy..."

Nam nhân cười nhạt một tiếng, trên cổ hắn, bỗng chốc xuất hiện năm vết máu.

Sau khi thành công, Hạ Lương thở hỗn hễn, cả người bỗng lùi ra sau, nhanh chóng chạy tới chỗ cửa phòng, muốn thoát khỏi nơi này.

Đáy mắt nam nhân hiện lên một tia u quang, thân hình chợt động, nháy mắt đã chặn lại cửa, đứng trước mặt Hạ Lương, khóe miệng gợi lên ý cười vừa hài hước lại nguy hiểm, nhìn cô.

Hạ Lương nhìn người nam nhân nguy hiểm như đóa anh túc trước mặt, lùi về sau một bước, trong đầu suy nghĩ biện pháp chạy thoát khỏi hắn.

Nam nhân sờ sờ vết thương trên cổ, nơi vết thương truyền đến cảm giác đau đớn nhè nhẹ, cảm giác rất mới lạ, đã lâu lắm rồi chưa có người có thể tổn thương hắn.

Nhìn Hạ Lương vẫn trấn định bình tĩnh trước mặt, trong mắt nam nhân lóe lên một tia thưởng thức, đặc biệt là đôi mắt trong suốt của cô, càng làm hắn cảm thấy thuận mắt ngoài ý muốn, sát ý trong lòng cũng vơi đi phân nửa.

Giữ lại tánh mạng của cô, chơi đùa với cô, ngược lại là một lựa chọn không tồi.

"Lại đây, ta đổi ý, không giết ngươi." Nam nhân lười biếng dựa vào cửa, ngoắc ngoắc ngón tay với Hạ Lương, nhẹ giọng nói.

Thấy Hạ Lương vẫn cảnh giác nhìn mình, không có ý định đi lại đây, nam nhân nhướng mày, thong thả nói,

"Trên người của ngươi không có nội lực, với những thủ đoạn của ngươi, muốn làm ta bị thương, trừ khi ta cho ngươi cơ hội đến gần ta. Nhưng ta, nếu muốn giết ngươi, chỉ cần động ngón tay mà thôi. Cho nên, thừa dịp ta còn chưa đổi ý, ngoan ngoãn lại đây, nếu không..."

Hạ Lương nghe thế, nhấc chân đi về phía hắn, ngay khi tới gần, móc thanh chủy thủy vẫn giấu trong tay áo ra, đâm về hướng ngực nam nhân!

Động tác vừa nhanh vừa độc vừa chính xác!

Đáng tiếc, bản lĩnh của nam nhân lại không biết cao hơn cô bao nhiêu lần, không chỉ nháy mắt chế ngự được cô, lấy đi chủy thủ trong tay cô, hơn nữa còn nhanh chóng điểm nhẹ vài cái trên người cô, Hạ Lương liền không thể động.

Hạ Lương trừng hắn, trong lòng buồn bực phỉ báng, thế giới đáng chết này, điểm huyết đáng chết!

Càng bực bội là, hiện giờ cô không có tích phân, không thể cải tạo thân thể này, cũng không học được loại thủ pháp điểm huyệt này.

Nam nhân cầm chủy thủ, nhẹ nhàng vỗ vào khuôn mặt nhỏ của Hạ Lương, cười hết sức tà khí nói, "A, vừa rồi ta còn chưa nói xong, cho dù ta cho ngươi cơ hội đến gần ta, ngươi cũng không thể tổn thương được ta."

Xúc cảm lạnh lẽo của chủy thủ vỗ lên mặt, tuyệt đối không phải thể nghiệm tốt đẹp gì, Hạ Lương hiện giờ ngoại trừ trợn mắt trừng hắn, cái gì đều không thể làm.

"Chậc chậc, vẻ mặt vô cảm này, dáng vẻ lạnh lùng này, thật tiếc cho gương mặt nhỏ yêu kiều làm người yêu mến này của ngươi, nếu không, ta giải huyệt cho ngươi, ngươi cười một cái cho ta xem. Nếu cười đẹp, ta thả ngươi đi, thế nào?" Nam nhân cười nói vào tai cô, trêu đùa cô.

Nghe hắn nói như vậy, Hạ Lương không có bất kỳ dao động gì, không phẫn nộ, cũng không tức giận, cứ gợn sóng bất kinh nhìn hắn.

"Xùy...Không thú vị." Nam nhân cười nhạo một tiếng, lại dùng chủy thủ vỗ vỗ mặt cô, đang muốn nói gì đó, phòng bên cạnh bỗng truyền đến động tĩnh.

Nam nhân buông tha Hạ Lương, đang định đi tới chỗ lỗ nhỏ, đương lúc xoay người, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt vốn dĩ bình tĩnh của Hạ Lương, xuất hiện nồng đậm khát vọng.

"Muốn nhìn?" Nam nhân lùi về sau một bước, cười hỏi.

Hạ Lương nghe hắn hỏi thế, khát vọng trong mắt càng nhiều, giờ phút này, như thể có một tia sáng mỏng manh từ trong đôi mắt xinh đẹp của cô phát ra, sáng như sao trời, xinh đẹp mê người.

Khát vọng đơn giản, thuần túy không hề che giấu gì thế này, khiến nam nhân nhìn đến nheo mắt lại.

"Ừm, nể mặt đôi mắt có thể nói này của ngươi, ta có thể thỏa mãn khát vọng của ngươi."

Nam nhân không có buông Hạ Lương ra, vẫn ôm cô, cùng đi tới chỗ lỗ nhỏ, hai người dựa vào nhau, cùng xuyên qua lỗ nhỏ, nhìn sang phòng bên cạnh.

Hạ Lương nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như tiên, ôm cây đàn tỳ bà, duyên dáng thướt tha đi tới, dáng người lay động, mang theo hơi thở mê người.

"Tiểu nữ Lưu Nguyệt, ra mắt Vương gia." Giọng nói như hoàng oanh, linh hoạt dễ nghe, nhưng lại không mất đi sự kiều mị.

Tư thế khom người hành lễ, càng thêm phác họa ra vòng eo mảnh khảnh, vòng mông căng tròn của nàng kia, khiến người nhìn không nhịn được sôi sục huyết mạch, thật sự là vưu vật cực phẩm.

"Chậc chậc...Nhìn thấy không? Đây mới là nữ nhân, ngươi cũng học theo đi. Với cái mặt lạnh như băng, còn có dáng người khô khan này của ngươi, về sau ai sẽ cưới ngươi đây?" Nam nhân nhỏ giọng nói bên tai Hạ Lương, giễu cợt cô.

Hạ Lương hoàn toàn không để ý lời hắn nói, toàn bộ tâm thần đều dùng để dán mắt vào tình huống trong phòng, thấy ánh mắt Hạ Nguyên Chính nhìn Lưu Nguyệt cũng lộ ra si mê, trong mắt lóe lên vẻ không vui.

Nhung, theo thời gian trôi đi, những người này chỉ vui đùa náo giỡn, hoặc là ôm nữ nhân sờ tới sờ lui, căn bản không nói thêm chuyện quan trọng gì.

Trong mắt Hạ Lương hiện lên một tia thất vọng, vừa lúc bị nam nhân nhìn thấy.

Đang lúc muốn trêu đùa cô, từ bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng sáo du dương, nam nhân nghiêm mặt, nhẹ giọng nói vào tai cô, "Huyệt đạo của ngươi, trong chốc lát sẽ tự động giải. Ta rất mong đợi, lần gặp mặt kế tiếp của chúng ta."

Nói rồi, nam nhân buông Hạ Lương, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhảy người một cái, biến mất khỏi thuyền hoa, một lát sau, lại xuất hiện bên cạnh một liễu bên bờ sông.

"Chủ tử, mai phục thành công, người đã bắt được." Một hắc y nhân chờ sẵn ở nơi này, vừa thấy hắn xuất hiện, lập tức quỳ xuống, thấp giọng bẩm báo.

"Ừ." Nam nhân khẽ lên tiếng, ánh mắt nhìn về hướng Tiên Nữ Phường, phân phó, "Phái người đi canh ở lầu ba, chờ nữ nhân bên trong rời khỏi, phái người đi theo, điều tra rõ thân phận của nàng. Không thể tổn thương nàng."

"Dạ." Hắc y nhân cúi đầu đáp.

"Hồi cung." Nam nhân nhẹ nhàng khoát tay, xoay người rời đi.

-23.3.2020-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.